Lục Siêu Quang gật đầu:
- Đúng, đó là nghiêm lệnh của ta, để các môn phái cùng phải kính trọng sư môn Hồng Huyết.
Mảnh lụa che mặt của Nam Hội Trưởng lay động. Gã thay vợ hỏi tiếp:
- Các hạ cũng là người giết hai hương chủ, một đường chủ của Bát Kỳ Bang, và vừa rồi đã giết Tuyết Sơn Tam Lão của Bạch Ma Giáo?
Chàng trai xác nhận:
- Phải, chính là ta.
Trong lúc chàng vươn mình trả lời, thanh kiếm báu bên hông chàng đong đưa, lúc lắc.
Nữ Hội Trưởng bỗng kêu lên:
- Vô Hư Thần Kiếm.
Nam Hội Trưởng cũng lùi lại:
- Tại sao các hạ lại có thanh kiếm này?
Lục Siêu Quang hết sức ngạc nhiên, vì Nam Nữ Hội Trưởng Hoa Nguyệt Hội biết tên thanh kiếm chàng đem về từ vực thẳm. Thanh kiếm của lão hiệp Khưu Lôi Chấn ký thác, dặn dò trao lại cho con gái là Khưu Tuyết Vân, rồi giúp nàng diệt đôi gian phu, dâm phụ đã đẩy Khưu Lôi Chấn xuống Tử Vực Ma Phong.
Suy nghĩ lan man, chàng nhớ lại cô gái xinh đẹp và lẳng lơ mà chàng bị chụp hương mê. Nàng xưng danh là Phương Tuyết Vân, chẳng biết có phải nàng là Tuyết Vân, con gái lão hiệp khách Khưu Lôi Chấn hay không?
Trong lúc chàng trai bận suy nghĩ, thì Nam Nữ Hội Trưởng Hoa Nguyệt Hội cứ nhìn thanh kiếm báu lom lom, rồi đưa mắt cho nhau, với tia nhìn âm hiểm.
Nữ Hội Trưởng nhẹ nhàng lên tiếng:
- Thần Kiếm Vô Hư này là thanh kiếm lừng lẫy võ lâm. Tại sao các hạ lại có bên mình?
Giọng nói của nàng thật thanh tao, nhưng Lục Siêu Quang không thể nhận rõ gương mặt nàng sau mảnh lụa che. Chàng chỉ thấy đôi mắt đen láy của nàng long lanh thật đẹp.
Chàng liếc ngang người nữ:
- Thì ra hội trưởng cũng biết thần kiếm này sao?
Mảnh lụa che mặt lay động:
- Vô Hư Thần Kiếm trước đây do đại hiệp Khưu Lôi Chấn sử dụng, đã lừng lẫy giang hồ, ai mà chẳng biết.
Lục Siêu Quang cười gằn:
- Vậy nương tử còn hỏi thêm lai lịch bảo kiếm làm gì nữa?
Nữ Hội Trưởng đáp ngay:
- Khưu Lôi Chấn đại hiệp đã tuyệt tích giang hồ. Bao nhiêu cao thủ truy tìm chẳng biết ở nơi đâu. Nay thanh bảo kiếm này xuất hiện bên mình các hạ, làm sao không khiến ta và các cao thủ võ lâm phải chú ý tìm hiểu cho ra manh mối.
Lục Siêu Quang nhíu mày suy nghĩ:
thanh bảo kiếm Vô Hư này chàng chỉ có thể trao cho Khưu Tuyết Vân, và kể cho nàng nghe về mối phụ thù nên chàng không thể tiết lộ với bất cứ ai.
Bởi vậy, chàng nghiêm giọng bảo:
- Nương tử đừng nên tò mò vào việc riêng của ta.
Lời nói nghiêm nghị và dứt khoát của chàng khiến Nữ Hội Trưởng không dám nói gì thêm nữa.
Nàng chỉ hỏi:
- Các hạ gặp chúng tôi có việc gì?
Lục Siêu Quang nói nhanh:
- Ta muốn hỏi một câu, giống như đã hỏi Tuyết Sơn Tam Lão.
- Nghĩa là ...?
- Các ngươi hãy cho ta biết Tứ Độc Lão Quái hiện ở nơi đâu?
Nữ Hội Trưởng hỏi lửng lơ:
- Nếu chúng tôi không thể trả lời thì sao?
Lục Siêu Quang gằn giọng:
- Không trả lời, các ngươi sẽ lãnh hậu quả như Tuyết Sơn Tam Lão.
Nam Hội Trưởng lên tiếng:
- Dù búa rìu, sấm sét chúng tôi cũng không thể trả lời câu hỏi của các hạ ngay tại đây được.
- Tại sao?
- Vì trả lời câu hỏi ấy là chúng tôi đã đụng chạm Bạch Ma Giáo. Mà ở thung lũng này quá trống trải, lỡ thuộc hạ Bạch Ma, hay người phái khác biết sẽ rất nguy hiểm cho chúng tôi.
Gật gù mấy cái, Lục Siêu Quang hỏi:
- Vậy ở đâu các ngươi mới có thể trả lời?
Như hiểu ý chồng, Nữ Hội Trưởng vòng tay:
- Chúng tôi xin mời các hạ về tổng đàn của bổn hội, nơi đó kín đáo hơn.
Lục Siêu Quang nghĩ thầm:
- Sao bọn này lại muốn mời ta về tổng đàn, chúng âm mưu cướp đoạt bảo kiếm Vô Hư chăng? Nhưng ta sợ quái gì, chỉ một chiêu Huyết Chỉ Điểm Tinh cũng đủ để ta đối phó với bọn chúng.
Chàng gật nhanh:
- Được, ta sẽ đến tổng đàn Hoa Nguyệt Hội. Nhưng nếu nương tử không tôn trọng lời hứa thì đừng trách ta hành thủ tàn độc nhé.
Cả Nam Nữ Hội Trưởng đồng thanh:
- Không dám, không dám.
Lục Siêu Quang phẩy tay:
- Vậy chúng ta đi ...
oo Đoàn người phi hành vùn vụt, Lục Siêu Quang được Nam Nữ Hội Chủ hướng dẫn về phía đồi núi chập chùng. Phong cảnh hoang sơ kỳ lạ.
Tới một chân núi, Nữ Hội Trưởng quay sang Lục Siêu Quang:
- Đã tới nơi, xin các hạ dừng bước.
Nhìn thấy đá núi sần sùi, cỏ cây bao phủ, Lục Siêu Quang tỏ vẻ ngạc nhiên.
Nhưng Nam Hội Trưởng đã đưa một chiếc còi sừng lên miệng, thổi một tràng tu tu ...
vang vọng núi đồi.
Lập tức nơi sườn núi có một tảng đá lớn tách ra, để lộ khung cửa động phủ sâu hun hút.
Từ trong động phủ có tám thanh niên nam nữ, chia làm bốn cặp, tay cầm đèn lồng đi ra ...
Bốn cặp nam nữ dàn hai bên cửa động, tay nâng cao đèn lồng, miệng đồng thanh hô lớn:
- Kính mừng nhị vị hội chủ và quý khách.
Lục Siêu Quang từ dưới vực thẳm trở về, chưa được tiếp rước long trọng bao giờ, nên trước cảnh này chàng rất xúc động.
Hai vị hội chủ lại đưa tay, nghiêng mình:
- Thỉnh mời các hạ vào trong.
Lục Siêu Quang hiên ngang bước vào tổng đàn Hoa Nguyệt Hội, bên trong đầy ánh sáng, động phủ trang trí lộng lẫy, xa hoa. Chàng lại được mời trên ghế cao, bọc nệm nhung êm ái.
Song chàng không bị choáng ngợp bởi cảnh trí. Vừa ngồi yên chỗ, chàng đã nhìn hai vị hội chủ.
Giọng chàng đầy nôn nóng:
- Các người hãy trả lời câu hỏi của ta đi.
Nữ Hội Trưởng mở khăn che mặt ra, để lộ dung nhan tuyệt đẹp mà Lục Siêu Quang cảm thấy ngờ ngợ ... như đã được gặp ở nơi nào đó, trong nhất thời chàng không thể nhớ ra.
Nàng quay sang Nam Hội Trưởng, khi đó cũng đã bỏ mảnh lụa che mặt, tỏ rõ một nam nhân tuấn tú.
Tiếng nói thanh tao của Nữ Hội Trưởng cất lên:
- Ta hãy mời các hạ một chung quỳnh tửu, rồi sau đó trả lời câu hỏi để các hạ hài lòng.
Vừa nói nàng vừa đưa bàn tay ngà ngọc cầm bình lưu ly đựng rượu rót ra chiếc chung ngọc, theo lệ giang hồ, nàng đưa lên môi nhấp trước, rồi chuyển sang Nam Hội Trưởng nốc cạn. Kế đó, nàng rót một chung đầy, nàng qua chỗ Lục Siêu Quang theo đúng lễ nghi "Tiên chủ, hậu khách".
- Kính mời các hạ.
Thấy hội chủ đã uống trước ngon lành, đâu còn ngờ chi rượu độc, nên Lục Siêu Quang nhận chung rượu trên tay Nữ Hội Trưởng, ngửa cổ nốc một hơi. Mùi rượu thơm nồng, hăng hắc ...
Nữ hội Trưởng xinh đẹp lại bật cười:
- Các hạ anh hùng lắm. Nhưng rất tiếc các hạ sẽ không được nghe một câu trả lời nào cả.
Lục Siêu Quang trợn mắt:
- Nương tử ... ngươi ... ngươi nói sao?
Làn môi tươi thắm của Nữ Hội Trưởng Hoa Nguyệt Hội hé mở:
- Không cần phải hỏi, các hạ sẽ biết ngay thôi.
Quả thật Lục Siêu Quang đã nhanh chóng nhận ra cơ thể mình bừng bừng như lửa đốt, thần trí hôn mê, chàng gục mặt xuống bàn. Chàng đã không ngờ hai người kia ngậm thuốc giải trước khi uống rượu độc, nên chỉ có chàng bị trúng kế cặp hội chủ ác gian.
Nam Hội Trưởng Hoa Nguyệt Hội tước thanh Vô Hư Thần Kiếm bên mình Lục Siêu Quang. Còn Nữ Hội Trưởng bật cười khúc khích:
- Một con cọp dữ đã xa bẫy của ta rồi!
Tiếng cười của người đàn bà theo Lục Siêu Quang vào cơn mê loạn. Chàng cố chống chọi lại cảm giác chập chờn, thân thể bải hoải, và cứ chìm dần vào cõi vô thức.
- Đúng, đó là nghiêm lệnh của ta, để các môn phái cùng phải kính trọng sư môn Hồng Huyết.
Mảnh lụa che mặt của Nam Hội Trưởng lay động. Gã thay vợ hỏi tiếp:
- Các hạ cũng là người giết hai hương chủ, một đường chủ của Bát Kỳ Bang, và vừa rồi đã giết Tuyết Sơn Tam Lão của Bạch Ma Giáo?
Chàng trai xác nhận:
- Phải, chính là ta.
Trong lúc chàng vươn mình trả lời, thanh kiếm báu bên hông chàng đong đưa, lúc lắc.
Nữ Hội Trưởng bỗng kêu lên:
- Vô Hư Thần Kiếm.
Nam Hội Trưởng cũng lùi lại:
- Tại sao các hạ lại có thanh kiếm này?
Lục Siêu Quang hết sức ngạc nhiên, vì Nam Nữ Hội Trưởng Hoa Nguyệt Hội biết tên thanh kiếm chàng đem về từ vực thẳm. Thanh kiếm của lão hiệp Khưu Lôi Chấn ký thác, dặn dò trao lại cho con gái là Khưu Tuyết Vân, rồi giúp nàng diệt đôi gian phu, dâm phụ đã đẩy Khưu Lôi Chấn xuống Tử Vực Ma Phong.
Suy nghĩ lan man, chàng nhớ lại cô gái xinh đẹp và lẳng lơ mà chàng bị chụp hương mê. Nàng xưng danh là Phương Tuyết Vân, chẳng biết có phải nàng là Tuyết Vân, con gái lão hiệp khách Khưu Lôi Chấn hay không?
Trong lúc chàng trai bận suy nghĩ, thì Nam Nữ Hội Trưởng Hoa Nguyệt Hội cứ nhìn thanh kiếm báu lom lom, rồi đưa mắt cho nhau, với tia nhìn âm hiểm.
Nữ Hội Trưởng nhẹ nhàng lên tiếng:
- Thần Kiếm Vô Hư này là thanh kiếm lừng lẫy võ lâm. Tại sao các hạ lại có bên mình?
Giọng nói của nàng thật thanh tao, nhưng Lục Siêu Quang không thể nhận rõ gương mặt nàng sau mảnh lụa che. Chàng chỉ thấy đôi mắt đen láy của nàng long lanh thật đẹp.
Chàng liếc ngang người nữ:
- Thì ra hội trưởng cũng biết thần kiếm này sao?
Mảnh lụa che mặt lay động:
- Vô Hư Thần Kiếm trước đây do đại hiệp Khưu Lôi Chấn sử dụng, đã lừng lẫy giang hồ, ai mà chẳng biết.
Lục Siêu Quang cười gằn:
- Vậy nương tử còn hỏi thêm lai lịch bảo kiếm làm gì nữa?
Nữ Hội Trưởng đáp ngay:
- Khưu Lôi Chấn đại hiệp đã tuyệt tích giang hồ. Bao nhiêu cao thủ truy tìm chẳng biết ở nơi đâu. Nay thanh bảo kiếm này xuất hiện bên mình các hạ, làm sao không khiến ta và các cao thủ võ lâm phải chú ý tìm hiểu cho ra manh mối.
Lục Siêu Quang nhíu mày suy nghĩ:
thanh bảo kiếm Vô Hư này chàng chỉ có thể trao cho Khưu Tuyết Vân, và kể cho nàng nghe về mối phụ thù nên chàng không thể tiết lộ với bất cứ ai.
Bởi vậy, chàng nghiêm giọng bảo:
- Nương tử đừng nên tò mò vào việc riêng của ta.
Lời nói nghiêm nghị và dứt khoát của chàng khiến Nữ Hội Trưởng không dám nói gì thêm nữa.
Nàng chỉ hỏi:
- Các hạ gặp chúng tôi có việc gì?
Lục Siêu Quang nói nhanh:
- Ta muốn hỏi một câu, giống như đã hỏi Tuyết Sơn Tam Lão.
- Nghĩa là ...?
- Các ngươi hãy cho ta biết Tứ Độc Lão Quái hiện ở nơi đâu?
Nữ Hội Trưởng hỏi lửng lơ:
- Nếu chúng tôi không thể trả lời thì sao?
Lục Siêu Quang gằn giọng:
- Không trả lời, các ngươi sẽ lãnh hậu quả như Tuyết Sơn Tam Lão.
Nam Hội Trưởng lên tiếng:
- Dù búa rìu, sấm sét chúng tôi cũng không thể trả lời câu hỏi của các hạ ngay tại đây được.
- Tại sao?
- Vì trả lời câu hỏi ấy là chúng tôi đã đụng chạm Bạch Ma Giáo. Mà ở thung lũng này quá trống trải, lỡ thuộc hạ Bạch Ma, hay người phái khác biết sẽ rất nguy hiểm cho chúng tôi.
Gật gù mấy cái, Lục Siêu Quang hỏi:
- Vậy ở đâu các ngươi mới có thể trả lời?
Như hiểu ý chồng, Nữ Hội Trưởng vòng tay:
- Chúng tôi xin mời các hạ về tổng đàn của bổn hội, nơi đó kín đáo hơn.
Lục Siêu Quang nghĩ thầm:
- Sao bọn này lại muốn mời ta về tổng đàn, chúng âm mưu cướp đoạt bảo kiếm Vô Hư chăng? Nhưng ta sợ quái gì, chỉ một chiêu Huyết Chỉ Điểm Tinh cũng đủ để ta đối phó với bọn chúng.
Chàng gật nhanh:
- Được, ta sẽ đến tổng đàn Hoa Nguyệt Hội. Nhưng nếu nương tử không tôn trọng lời hứa thì đừng trách ta hành thủ tàn độc nhé.
Cả Nam Nữ Hội Trưởng đồng thanh:
- Không dám, không dám.
Lục Siêu Quang phẩy tay:
- Vậy chúng ta đi ...
oo Đoàn người phi hành vùn vụt, Lục Siêu Quang được Nam Nữ Hội Chủ hướng dẫn về phía đồi núi chập chùng. Phong cảnh hoang sơ kỳ lạ.
Tới một chân núi, Nữ Hội Trưởng quay sang Lục Siêu Quang:
- Đã tới nơi, xin các hạ dừng bước.
Nhìn thấy đá núi sần sùi, cỏ cây bao phủ, Lục Siêu Quang tỏ vẻ ngạc nhiên.
Nhưng Nam Hội Trưởng đã đưa một chiếc còi sừng lên miệng, thổi một tràng tu tu ...
vang vọng núi đồi.
Lập tức nơi sườn núi có một tảng đá lớn tách ra, để lộ khung cửa động phủ sâu hun hút.
Từ trong động phủ có tám thanh niên nam nữ, chia làm bốn cặp, tay cầm đèn lồng đi ra ...
Bốn cặp nam nữ dàn hai bên cửa động, tay nâng cao đèn lồng, miệng đồng thanh hô lớn:
- Kính mừng nhị vị hội chủ và quý khách.
Lục Siêu Quang từ dưới vực thẳm trở về, chưa được tiếp rước long trọng bao giờ, nên trước cảnh này chàng rất xúc động.
Hai vị hội chủ lại đưa tay, nghiêng mình:
- Thỉnh mời các hạ vào trong.
Lục Siêu Quang hiên ngang bước vào tổng đàn Hoa Nguyệt Hội, bên trong đầy ánh sáng, động phủ trang trí lộng lẫy, xa hoa. Chàng lại được mời trên ghế cao, bọc nệm nhung êm ái.
Song chàng không bị choáng ngợp bởi cảnh trí. Vừa ngồi yên chỗ, chàng đã nhìn hai vị hội chủ.
Giọng chàng đầy nôn nóng:
- Các người hãy trả lời câu hỏi của ta đi.
Nữ Hội Trưởng mở khăn che mặt ra, để lộ dung nhan tuyệt đẹp mà Lục Siêu Quang cảm thấy ngờ ngợ ... như đã được gặp ở nơi nào đó, trong nhất thời chàng không thể nhớ ra.
Nàng quay sang Nam Hội Trưởng, khi đó cũng đã bỏ mảnh lụa che mặt, tỏ rõ một nam nhân tuấn tú.
Tiếng nói thanh tao của Nữ Hội Trưởng cất lên:
- Ta hãy mời các hạ một chung quỳnh tửu, rồi sau đó trả lời câu hỏi để các hạ hài lòng.
Vừa nói nàng vừa đưa bàn tay ngà ngọc cầm bình lưu ly đựng rượu rót ra chiếc chung ngọc, theo lệ giang hồ, nàng đưa lên môi nhấp trước, rồi chuyển sang Nam Hội Trưởng nốc cạn. Kế đó, nàng rót một chung đầy, nàng qua chỗ Lục Siêu Quang theo đúng lễ nghi "Tiên chủ, hậu khách".
- Kính mời các hạ.
Thấy hội chủ đã uống trước ngon lành, đâu còn ngờ chi rượu độc, nên Lục Siêu Quang nhận chung rượu trên tay Nữ Hội Trưởng, ngửa cổ nốc một hơi. Mùi rượu thơm nồng, hăng hắc ...
Nữ hội Trưởng xinh đẹp lại bật cười:
- Các hạ anh hùng lắm. Nhưng rất tiếc các hạ sẽ không được nghe một câu trả lời nào cả.
Lục Siêu Quang trợn mắt:
- Nương tử ... ngươi ... ngươi nói sao?
Làn môi tươi thắm của Nữ Hội Trưởng Hoa Nguyệt Hội hé mở:
- Không cần phải hỏi, các hạ sẽ biết ngay thôi.
Quả thật Lục Siêu Quang đã nhanh chóng nhận ra cơ thể mình bừng bừng như lửa đốt, thần trí hôn mê, chàng gục mặt xuống bàn. Chàng đã không ngờ hai người kia ngậm thuốc giải trước khi uống rượu độc, nên chỉ có chàng bị trúng kế cặp hội chủ ác gian.
Nam Hội Trưởng Hoa Nguyệt Hội tước thanh Vô Hư Thần Kiếm bên mình Lục Siêu Quang. Còn Nữ Hội Trưởng bật cười khúc khích:
- Một con cọp dữ đã xa bẫy của ta rồi!
Tiếng cười của người đàn bà theo Lục Siêu Quang vào cơn mê loạn. Chàng cố chống chọi lại cảm giác chập chờn, thân thể bải hoải, và cứ chìm dần vào cõi vô thức.
/74
|