Thành Đạt bay lơ lửng trên không trung. Xung quanh gã, đám thủ hạ bày ra trận thế nghiêm ngặt, chuẩn bị tác chiến. Đội quân Cao Thủ làm trung quân và hậu quân xếp hàng bên cạnh và sau lưng gã. Đội Nam Quân mỗi người đều có một pháp khí phi hành nhị phẩm hình lá riêng bay lững lờ với đội ngũ hình khối vuông trước mặt gã, giữ vai trò tiền quân. Đám tinh binh Huyết Luyện Quân thì đứng dưới đất với lực lượng bảo vệ là đội Bắc Quân. Bốn đội quân, xếp thành đội hình như bốn góc của một hình khối vuông im lặng đứng nhìn sơn cốc bên dưới. Đây thực là một thắng cảnh của nhân gian. Khắp sơn cốc, trăm hoa nở rộ, đua nhau khoe sắc, xen lẫn bên cạnh những cây thân gỗ cao lớn, xanh mượt, tuyệt đẹp, nhìn xa cứ như một tấm thảm đầy màu sắc mà thiên nhiên đã dày công dệt thành. Đây chính là Thanh Mộc Cốc, nơi đặt tổng đàn của Thanh Mộc Kiếm Môn, nơi sản xuất ra nhiều loại linh mộc quý giá. Các pháp bảo linh đan do môn phái này chế tạo ra đều thuộc mộc thuộc tính và có chất lượng vô cùng cao, rất có giá trị trên thị trường.
Thành Đạt đang chuẩn bị hạ lệnh tấn công thì một luồng linh áp mạnh mẽ từ đâu ập đến mạnh mẽ áp chặt lên tất cả bọn họ. Sức ép mạnh đến nỗi những tu sĩ Ngưng Dịch kỳ như Thành Đạt thì loạng choạng thân hình, tu giả Trúc Cơ kỳ cảm thấy thân hình trầm xuống, còn tu sĩ Luyện Khí Kỳ thì lập tức ngã quỵ xuống đất, một vài người còn lập thất khiếu chảy máu, lâm vào hôn mê bất tỉnh ngay tại chỗ. May mắn cho bọn họ là tên Huyết Yêu Kim Đan trong đội quân của bọn họ lập tức phát động pháp lực, nhanh chóng xóa bỏ linh áp này giúp tất cả đội quân bình tĩnh trở lại. Nhưng dẫu vậy, cả đoàn quân, trừ đội Huyết Luyện không việc gì thì đều bị lộn xộn hàng ngũ hết cả lên, rốt loạn không sao chịu được.
“Chỉ có như vậy mà dám đến khiêu chiến với Thanh Mộc Kiếm Môn chúng ta sao?” Một giọng nói trầm trầm đầy quyền lực vang lên từ trong đám mây trên đầu đoàn quân của Thành Đạt. Tiếp đó, hai người Thượng Ung Tai và Quan Tắc Cổ hiện ra giữa trời cao, đưa ánh mắt cao ngạo nhìn xuống đám người Thành Đạt ở bên dưới. Thượng Ung Tai nhẹ nhàng vuốt bộ râu ngắn của lão rồi nhẹ nhàng nói “Là các ngươi chán sống muốn tìm chết hay là các ngươi đui mù không biết trời cao đất dày?”
Câu nói đơn giản nhưng khiến cho toàn bộ đám tu giả bên Thành Đạt rúng động. Đội hình đội ngũ vừa mới khó nhọc tạo lập trở lại liền có chút xộc xệch, rối loạn. Thành Đạt khẽ cau mày. Rốt cuộc gã cũng đã đụng phải kẻ địch biết dùng tâm lý chiến rồi. Xem ra lần này, nếu không tốn một phen miệng lưỡi thì khó có thể yên ổn lại lòng quân. Lúc đó, kẻ địch chỉ cần đánh nhẹ một cái thì lập tức đám người bọn gã sẽ tan tác như một đàn chim sẻ. Đây đúng là đợt khảo hạch năng lực chiến tướng, chỉ huy quân đội lớn nhất của gã từ trước đến nay.
Thành Đạt cười dài nói
“Thường nghe cuộc đời này muốn làm cái gì cũng phải có danh tiếng nâng đỡ, hỗ trợ. Danh tiếng tốt thì người khác không dám chê cười ngươi. Danh tiếng cao thì người người theo về, nhân tài đua nhau hỗ trợ. Tôi tuy lòng mang trí lớn, muốn nhắm đến thiên hạ, tài năng và lực lượng có thừa nhưng danh tiếng lại quá thấp, không thể thu hút được nhân tài. Làm việc gì cũng khó! Tắc Cổ tiền bối tài năng hãn thế, uy danh lẫy lừng bốn bể. Thực là một cao thủ hãn thế, niềm tự hào của tu cả vùng Sơn Đông chúng ta. Bất kỳ ai đánh bại tiền bối, danh tiếng người đó sẽ lập tức vang khắp thiên hạ, người người khiếp phục. Đây đúng là con đường ngắn nhất để thành danh, cũng là con đường tiết kiệm xương máu nhiều nhất. Không những vậy, chỉ cần hai ngài cùng chết thì Thanh Mộc Kiếm Môn dứt khoát sẽ sụp đổ. Các gia tộc đang dựa dẫm vào quý môn phái sẽ buộc phải đầu nhập dưới trướng, Thiên Linh Phái. Thực là một công đôi việc, dù nghĩ bao nhiêu lần cũng không thấy phương pháp nào tuyệt hơn thế này nữa. Cơ hội tuyệt diệu này, tôi tuyệt đối không thể bỏ qua.”
Những câu nói có phần lộn xộn, lạnh lùng, cao ngạo và đầy ý nghĩa của Thành Đạt khiến cho đám thủ hạ dưới trướng gã rung động. Đây là lần đầu tiên, Thành Đạt trước mặt mọi người thừa nhận việc gã có dã tâm hướng đến thiên hạ và khẳng định mục tiêu của những hành động của gã to lớn và vĩ đại hơn hẳn những mục tiêu cướp đoạt tài vật, chiêu mộ thuộc hạ, làm một tên tướng cướp hung hãn, mà gã vẫn thể hiện trong thời gian qua. Điều này khiến cho cả bọn gạt bỏ được rất nhiều điều mơ hồ nghi hoặc, xác định được chính xác mục tiêu phấn đấu cả tổ chức và của bản thân mỗi người bọn họ. Điều này... nói chung là một câu nói này khiến cho đám thủ hạ của Thành Đạt nổi sóng trong lòng. Trong tâm can hiện ra vô số những cảm xúc khó nói. Những cảm xúc này là gì? Như thế nào? Có lẽ cả bọn chúng cũng chưa thể định nghĩa ngay được nhưng có điều chắc chắn là bọn họ đã bị những cảm xúc này làm quên di việc đang phải đối mặt với hai vị Kết Đan kỳ đại tu giả, uy danh lừng lẫy khắp nơi.
Nhận thấy đòn tấn công tâm lý của mình với đối phương không đạt hiệu quả như mong đợi, Thượng Ung Tai lại mỉm cười vừa ra đòn khác
“Hiền điệt lòng mang trí lớn sao không chọn đại đạo thênh thang mà đi lại lao đầu vào bụi rậm như vậy?”
“Tôi là người phi thường đương nhiên phải đi những con đường phi thường.” Thành Đạt tiếp tục kiêu ngạo đáp.
“Ta lại thấy hiền điệt tuổi còn trẻ, chưa đủ kinh nghiệm!”
“Tôi tuổi trẻ tính cuồng, thực mong được hai vị đích thân chỉ bảo.”
“Xem ra chúng ta không thể không đánh một trận rồi”
“Ngay từ đầu đã không thể không đánh.”
“Vậy để ta tiễn hiền điệt một đoạn!”
Thượng Ung Tai gầm lớn một tiếng, âm uy mạnh mẽ làm rung chuyển linh tráo phòng ngự của tất cả đám thủ hạ của Thành Đạt. Ánh mắt lão mất đi vẻ vô âu vô lo thường ngày mà trở lên hung tợn, sát khí lẫm liệt. Lão vung mạnh tay một cái, trên tay hiện ra một thanh phi kiếm xanh mượt. Thanh phi kiếm khẽ vung vẩy nhè nhẹ trong không khí rồi biến mất, thay vào đó là một gốc thân gỗ xanh mượt, cao đến hàng trăm mét, lớn đến nỗi đủ cho hàng chục người ôm. Hào quang mạnh mẽ lưu chuyển khắp xung quanh thân cây, làm hiện rõ những cành cây to và cứng cáp được phủ đầy những chiếc lá xanh non mềm mại, xinh tươi. Đây chính là thành quả tu luyện Thanh Mộc Kiếm Quyết đến mấy trăm năm của vị đại tu sĩ này. Từ thân, cành, lá... cây nhìn y như thật kia trên thực tế đều do vô vàn những tia kiếm khí của kiếm quyết kết hợp với nhau một cách vô cùng kỳ diệu mà tạo thành. Thượng Ung Tai khẽ rung cánh tay. Những lá cây xanh non mơn mởn kia nhẹ nhàng rời khỏi cành cây, giống như những hạt cây bồ công anh tung mình bay theo gió, uyển chuyển bay về phía đội Nam Quân đang chắn trước mặt Thành Đạt. Trong khoảnh khắc, lá cây như một cơn mưa phùn, bao trùm lên toàn bộ đội quân đến hàng ngàn tu giả này. Đây chính là một trong những sát chiêu đắc ý nhất của Thượng Ung Tai: Thanh Diệp Vũ!
Vô luận là tu giả Luyện khí kỳ, Trúc Cơ kỳ hay Ngưng Dịch kỳ trong đội quân của Thành Đạt đang chăm chăm nhìn vị đại tu sĩ Kết Đan kỳ đều cảm thấy hoa mày chóng mặt, chỉ thấy trước mắt một mảnh thảm khổng lồ màu xanh non tuyệt đẹp. Còn không đợi họ kịp phản ứng, một luồng kiếm ý khủng bố mang theo sức mạnh hủy thiên diệt địa cuồn cuộn chụp xuống đầu họ. Đến lúc này mọi hành động phản kháng đều chỉ là vô ích. Những chiếc lá đơn giản, mỏng manh kia bỗng phát ra những tiếng rít bén nhọn xé rách không khí. Mỗi chiếc lá nhỏ bé, mượt mà trở lên vô cùng sắc bén. Mỗi phiến lá ẩn chứa trùng trùng kiếm ý, kiếm khí kinh thiên, mạnh mẽ lao xuống đầu đám tu giả thuộc Nam Quân, xé nát linh giáp mỏng mảnh của họ, xẻ thân thể bọn họ thành hàng ngàn mảnh vụn. Trong chớp mắt, một lượng lớn tu giả thuộc Nam Quân không kịp gào lên một tiếng cuối cùng thì đã bị biến hành một đống máu thịt bầy nhầy, kinh tởm.
Hầu hết mọi người có mặt đều sững sờ tại chỗ. Họ hoàn toàn bị chiêu kiếm đẹp đẽ mà tàn khốc vừa rồi làm cho chết lặng. Tất cả tâm trí của họ đều bị cảnh tượng trước mắt thu hút mà không còn biết bản thân đang ở đâu nữa. Thật quá khủng khiếp. Thật quá kinh hoàng. Hầu hết mọi người đều đờ đẫn hết cả ra, trừ Thành Đạt và đội tinh binh Huyết Luyện Quân của gã. Các thành viên của Huyết Luyện Quân này đều có xuất thân từ nô lệ, những nô lệ mạt hạng nhất đã đặt cả một chân sang thế giới bên kia, sau đó lại tu luyện loại ma pháp tà ác, lấy chém giết và oán hận làm chủ đạo, Huyết Luyện Ma Pháp. Nếu như nói bọn họ đã hoàn toàn chai sạm với chết chóc, chém giết và cảnh tượng thân người bị băm vụn, thịt xương, cơ quan nội tạng, máu me bắn tung téo khắp bốn phương. Còn với Thành Đạt! Quên đi! Thằng điên này mà bị mà chém giết cỏn con trước mặt kia tác động thì lúc này gã vẫn chỉ là một tên tá điền sống nhờ việc trồng cấy linh lương trên Thiên Linh Sơn chứ chẳng thể đứng tại nơi này. Hơn nữa, gã chẳng hơi đâu đi quan tâm đến đòn tấn công mạnh mẽ của Thượng Ung Tai khi gã biết rõ chiêu này chẳng qua chỉ là một ‘mồi nhử’ và sát chiêu thực sự đang tụ lực cách gã không xa, chuẩn bị dốc toàn lực bổ cho gã một kiếm kinh thế, khiến gã thi cốt vô tồn, hồn phi phách tán, vĩnh viễn biến mất khỏi thế giới này. Cách trên đầu của Thành Đạt không xa, một con Ngũ Trảo Thiên Long toàn thân tỏa ra màu hoàng kim rực rỡ, thân thể chiếm cứ phân nửa bầu trời, con ngươi như mặt trời rực cháy, bễ nghễ kiêu ngạo, toàn thân tỏa ra khí thế hoàng giả sâm nghiêm không biết từ lúc nào đã hiện ra, co mình xúc lực, như một con rắn độc chờ đợi cơ hội. Kiếm ý hóa hình của Thiên Long Kiếm, Quan Tắc Cổ, Thiên Long Kiếm Quyết, kiếm quyết lục phẩm duy nhất trong Thanh Mộc Kiếm Môn, kiếm quyết oai nghiêm, hùng mạnh đã tạo lên danh tiếng tuyệt thế cao thủ cho Quan Tắc Cổ.
“Giết!” Nhận thấy tên tu giả Kim Đan kỳ duy nhất của đối phương cùng với trung quân của kẻ địch tách ra khỏi đội bảo vệ chủ tướng đối phương, tiến lên phía trước, không thể kịp thời quay về ứng cứu chủ tướng được nữa, Quan Tắc Cổ gầm lên một tiếng đầy sát khí. Con Thiên Long gầm lên một tiếng oai vệ rồi biến mất giữa thinh không và vô thanh vô tức hiện ra như bóng ma trên đỉnh đầu Thành Đạt, chỉ cách đầu gã chưa đến mười mét. Cự ly mười mét so với khả năng công kích và tốc độ một đòn công kích của một tu giả Kết Đan kỳ gần như là một khoảng cách không tồn tại. Con Thiên Long ngâm lên một tiếng kiêu hãnh rồi hung hãn đánh vào đầu Thành Đạt với tốc độ không thể tưởng tượng. Thành Đạt không có chút cơ hội nào để trốn tránh. Toàn thân gã đã bị một cỗ linh áp kinh người khóa chặt, muốn động đậy một đầu ngón tay hay vận dụng một pháp thuật đơn giản cũng là không thể. Nhưng gã cũng chẳng hề có ý định trốn tránh và cũng chẳng cần trốn tránh. Một đám mây huyết khí dày dặc, tỏa ra mùi tanh tưởi vô cùng từ phía dưới gã bắn vọt lên, hóa thành một cột huyết khí khổng lồ, dài tới hàng chục mét, mạnh mẽ đón đầu con rồng vàng đang đánh đến.
Trận pháp bảo vệ chủ tướng của Huyết Luyện quân, Huyết Trụ.
Ầm!
Hai nguồn sức mạnh khổng lồ, không chút hoa mỹ hay kỹ xảo, mạnh mẽ va chạm nhau rồi nổ tung, kinh thiên động địa. Huyết Luyện Quân đồng loạt loạng choạng như người say rượu, có người yếu sức còn ngã quỵ xuống, không thể đứng lên được nữa. Cú va chạm trực diện này đã vượt quá khả năng chịu đựng của họ. Bọn họ đều bị tổn thương không nhẹ. Nhưng cảm giác đau đớn, choáng váng nhanh chóng biến mất. Huyết Luyện Ma Pháp, thứ tà pháp chuyên dùng cho chiến đấu nhanh chóng phát huy tác dụng đặc thù của nó, một luồn sức mạnh tươi mới xuất hiện, rần rật chạy trong kinh mạch bọn họ, giúp họ áp chế vết thương, lấy lại sức chiến đấu một cách nhanh chóng và mạnh mẽ.
Trên không trung, Quan Tắc Cổ cũng vất vả lấy lại độ cao. Vừa rồi lão vì tính toán sai lầm, không ngờ đến một trận pháp do một đám tu giả Luyện Khí kỳ tạo ra lại có sức mạnh hùng mạnh như vậy nên định dùng sức mạnh phá trận, nhất kiếm phá vạn pháp, luôn là tín điều hành động của các kiếm tu như lão ta. Hậu quả của cuộc va chạm đó qáu đắt so với sự tưởng tượng của lão. Pháp lực trong kinh mạch gần như bị đảo lộn, chạy loạn cả lên, phá hoại nghiêm trọng nội thể của lão, khiến cho lão bị nội thương trầm trọng, khả năng tiếp tục chiến đấu bị đặt một dấu hỏi lớn.
“Sư đệ! Cẩn thận!”
Tiếng nhắc nhở của Thượng Ung Tai từ đằng xa vang lên, làm Quan Tắc Cổ biết tình hình hiện tại của bản thân vẫn chưa phải đã tồi tệ nhất. Còn nhiều khó khăn hơn nữa đang chờ đón lão. Lão không nói một lời, vung tay, chụp lấy Hoàng Long Kiếm, phi kiếm pháp bảo của bản thân, đề khí vận lực, mạnh mẽ chém ngược về phía sau một kiếm, đồng thời cơ thể lão như một làn gió mỏng, nhè nhẹ, mà nhanh chóng vô cùng, bay vọt sang bên trái, vừa cố gắng quay ngược lại phía sau, đối mặt với kẻ định đang tập hậu kia. Luồng kiếm khí hoàng kim giống như một dải lụa trên tay người vũ nữ, quét một đường dài, chém ngược về phía sau xé rác màn huyết khí cuồn cuộn đang ập đến, đánh thẳng vào thanh phi kiếm đỏ lòm như được tạo ra từ máu của Huyết Yêu Kim Đan.
Ầm!
Lại một vụ va chạm mạnh mẽ nữa phát sinh. Tên Huyết Yêu Kim Đan bị đánh bật về phía sau, trong khi Quan Tắc Cổ máu phun thành vòi, văng hẳn về phía sau. Nhưng khi tên Huyết Yêu Kim Đan lấy lại được thăng bằng thì Quan Tắc Cổ đã đang vung kiếm, miệng niệm chú, huy động pháp lực, thi triển kiếm quyết ở đằng xa. Kiếm khí mang mang, tung hoành khắp nơi như những cơn bão cát, nhuộm vàng cả bầu trời. Mới bị trọng thương hai lần mà vẫn có thể còn mạnh mẽ đến như vậy. Sức chiến đấu của Quan Tắc Cổ thực khiến người khác phải kinh ngạc không thôi. Nếu như không phải khi nãy, lão phán đoán sai lầm về sức mạnh của trận Huyết Trụ thì có lẽ đội quân của Thành Đạt muốn làm bị thương lão như hiện tại cũng là một điều không tưởng.
Quan Tắc Cổ nhanh chóng hoàn thành xong kiếm quyết. Lão chỉ ngón tay một cái. Từng luồng kiếm khí ào ào như bão tố, bắn thẳng về phía tên Huyết Yêu Kim Đan mà đánh tới. Nhưng chưa đi được nửa đường, Đàn phi kiếm đó lại uyển chuyển đổi hướng như một dải lụa, mạnh mẽ bắn ngược vào sau lưng Quan Tắc Cổ, đánh mạnh vào đám mây huyết khí tràn đầy oán khí, sát khí đang ập đến với tốc độ mà ngay cả một đại tu giả Kết Đan kỳ như Quan Tắc Cổ cũng vô phương tránh né, không còn cách nào khác chỉ có thể ngạnh kháng trực tiếp thêm một lần nữa.
Làn kiếm khí và màn huyết khí trực diện va chạm nhau... Không một tiếng động. Không có lấy một chấn lực do va chạm. Trước sự kinh ngạc của Quan Tắc Cổ, dòng sông kiếm khí mắc bén vô bì, ẩn chứa kiếm ý hoàng giả cao cao tại thượng của Thiên Long Kiếm Quyết va chạm với màn huyết khí kia lại giống như sông lớn đổ vào biển rộng, thoáng chốc đã biến mất, không để lại chút dấu tích nào hết. Đám mây huyết khí khổng lồ không chút chậm chễ, chụp lấy lão, nhấn chìm lão trong biển sâu muôn trượng, của máu huyết tanh tưởi, sát khí lẫm liệt, oán khí trùng trùng.
Thành Đạt đang chuẩn bị hạ lệnh tấn công thì một luồng linh áp mạnh mẽ từ đâu ập đến mạnh mẽ áp chặt lên tất cả bọn họ. Sức ép mạnh đến nỗi những tu sĩ Ngưng Dịch kỳ như Thành Đạt thì loạng choạng thân hình, tu giả Trúc Cơ kỳ cảm thấy thân hình trầm xuống, còn tu sĩ Luyện Khí Kỳ thì lập tức ngã quỵ xuống đất, một vài người còn lập thất khiếu chảy máu, lâm vào hôn mê bất tỉnh ngay tại chỗ. May mắn cho bọn họ là tên Huyết Yêu Kim Đan trong đội quân của bọn họ lập tức phát động pháp lực, nhanh chóng xóa bỏ linh áp này giúp tất cả đội quân bình tĩnh trở lại. Nhưng dẫu vậy, cả đoàn quân, trừ đội Huyết Luyện không việc gì thì đều bị lộn xộn hàng ngũ hết cả lên, rốt loạn không sao chịu được.
“Chỉ có như vậy mà dám đến khiêu chiến với Thanh Mộc Kiếm Môn chúng ta sao?” Một giọng nói trầm trầm đầy quyền lực vang lên từ trong đám mây trên đầu đoàn quân của Thành Đạt. Tiếp đó, hai người Thượng Ung Tai và Quan Tắc Cổ hiện ra giữa trời cao, đưa ánh mắt cao ngạo nhìn xuống đám người Thành Đạt ở bên dưới. Thượng Ung Tai nhẹ nhàng vuốt bộ râu ngắn của lão rồi nhẹ nhàng nói “Là các ngươi chán sống muốn tìm chết hay là các ngươi đui mù không biết trời cao đất dày?”
Câu nói đơn giản nhưng khiến cho toàn bộ đám tu giả bên Thành Đạt rúng động. Đội hình đội ngũ vừa mới khó nhọc tạo lập trở lại liền có chút xộc xệch, rối loạn. Thành Đạt khẽ cau mày. Rốt cuộc gã cũng đã đụng phải kẻ địch biết dùng tâm lý chiến rồi. Xem ra lần này, nếu không tốn một phen miệng lưỡi thì khó có thể yên ổn lại lòng quân. Lúc đó, kẻ địch chỉ cần đánh nhẹ một cái thì lập tức đám người bọn gã sẽ tan tác như một đàn chim sẻ. Đây đúng là đợt khảo hạch năng lực chiến tướng, chỉ huy quân đội lớn nhất của gã từ trước đến nay.
Thành Đạt cười dài nói
“Thường nghe cuộc đời này muốn làm cái gì cũng phải có danh tiếng nâng đỡ, hỗ trợ. Danh tiếng tốt thì người khác không dám chê cười ngươi. Danh tiếng cao thì người người theo về, nhân tài đua nhau hỗ trợ. Tôi tuy lòng mang trí lớn, muốn nhắm đến thiên hạ, tài năng và lực lượng có thừa nhưng danh tiếng lại quá thấp, không thể thu hút được nhân tài. Làm việc gì cũng khó! Tắc Cổ tiền bối tài năng hãn thế, uy danh lẫy lừng bốn bể. Thực là một cao thủ hãn thế, niềm tự hào của tu cả vùng Sơn Đông chúng ta. Bất kỳ ai đánh bại tiền bối, danh tiếng người đó sẽ lập tức vang khắp thiên hạ, người người khiếp phục. Đây đúng là con đường ngắn nhất để thành danh, cũng là con đường tiết kiệm xương máu nhiều nhất. Không những vậy, chỉ cần hai ngài cùng chết thì Thanh Mộc Kiếm Môn dứt khoát sẽ sụp đổ. Các gia tộc đang dựa dẫm vào quý môn phái sẽ buộc phải đầu nhập dưới trướng, Thiên Linh Phái. Thực là một công đôi việc, dù nghĩ bao nhiêu lần cũng không thấy phương pháp nào tuyệt hơn thế này nữa. Cơ hội tuyệt diệu này, tôi tuyệt đối không thể bỏ qua.”
Những câu nói có phần lộn xộn, lạnh lùng, cao ngạo và đầy ý nghĩa của Thành Đạt khiến cho đám thủ hạ dưới trướng gã rung động. Đây là lần đầu tiên, Thành Đạt trước mặt mọi người thừa nhận việc gã có dã tâm hướng đến thiên hạ và khẳng định mục tiêu của những hành động của gã to lớn và vĩ đại hơn hẳn những mục tiêu cướp đoạt tài vật, chiêu mộ thuộc hạ, làm một tên tướng cướp hung hãn, mà gã vẫn thể hiện trong thời gian qua. Điều này khiến cho cả bọn gạt bỏ được rất nhiều điều mơ hồ nghi hoặc, xác định được chính xác mục tiêu phấn đấu cả tổ chức và của bản thân mỗi người bọn họ. Điều này... nói chung là một câu nói này khiến cho đám thủ hạ của Thành Đạt nổi sóng trong lòng. Trong tâm can hiện ra vô số những cảm xúc khó nói. Những cảm xúc này là gì? Như thế nào? Có lẽ cả bọn chúng cũng chưa thể định nghĩa ngay được nhưng có điều chắc chắn là bọn họ đã bị những cảm xúc này làm quên di việc đang phải đối mặt với hai vị Kết Đan kỳ đại tu giả, uy danh lừng lẫy khắp nơi.
Nhận thấy đòn tấn công tâm lý của mình với đối phương không đạt hiệu quả như mong đợi, Thượng Ung Tai lại mỉm cười vừa ra đòn khác
“Hiền điệt lòng mang trí lớn sao không chọn đại đạo thênh thang mà đi lại lao đầu vào bụi rậm như vậy?”
“Tôi là người phi thường đương nhiên phải đi những con đường phi thường.” Thành Đạt tiếp tục kiêu ngạo đáp.
“Ta lại thấy hiền điệt tuổi còn trẻ, chưa đủ kinh nghiệm!”
“Tôi tuổi trẻ tính cuồng, thực mong được hai vị đích thân chỉ bảo.”
“Xem ra chúng ta không thể không đánh một trận rồi”
“Ngay từ đầu đã không thể không đánh.”
“Vậy để ta tiễn hiền điệt một đoạn!”
Thượng Ung Tai gầm lớn một tiếng, âm uy mạnh mẽ làm rung chuyển linh tráo phòng ngự của tất cả đám thủ hạ của Thành Đạt. Ánh mắt lão mất đi vẻ vô âu vô lo thường ngày mà trở lên hung tợn, sát khí lẫm liệt. Lão vung mạnh tay một cái, trên tay hiện ra một thanh phi kiếm xanh mượt. Thanh phi kiếm khẽ vung vẩy nhè nhẹ trong không khí rồi biến mất, thay vào đó là một gốc thân gỗ xanh mượt, cao đến hàng trăm mét, lớn đến nỗi đủ cho hàng chục người ôm. Hào quang mạnh mẽ lưu chuyển khắp xung quanh thân cây, làm hiện rõ những cành cây to và cứng cáp được phủ đầy những chiếc lá xanh non mềm mại, xinh tươi. Đây chính là thành quả tu luyện Thanh Mộc Kiếm Quyết đến mấy trăm năm của vị đại tu sĩ này. Từ thân, cành, lá... cây nhìn y như thật kia trên thực tế đều do vô vàn những tia kiếm khí của kiếm quyết kết hợp với nhau một cách vô cùng kỳ diệu mà tạo thành. Thượng Ung Tai khẽ rung cánh tay. Những lá cây xanh non mơn mởn kia nhẹ nhàng rời khỏi cành cây, giống như những hạt cây bồ công anh tung mình bay theo gió, uyển chuyển bay về phía đội Nam Quân đang chắn trước mặt Thành Đạt. Trong khoảnh khắc, lá cây như một cơn mưa phùn, bao trùm lên toàn bộ đội quân đến hàng ngàn tu giả này. Đây chính là một trong những sát chiêu đắc ý nhất của Thượng Ung Tai: Thanh Diệp Vũ!
Vô luận là tu giả Luyện khí kỳ, Trúc Cơ kỳ hay Ngưng Dịch kỳ trong đội quân của Thành Đạt đang chăm chăm nhìn vị đại tu sĩ Kết Đan kỳ đều cảm thấy hoa mày chóng mặt, chỉ thấy trước mắt một mảnh thảm khổng lồ màu xanh non tuyệt đẹp. Còn không đợi họ kịp phản ứng, một luồng kiếm ý khủng bố mang theo sức mạnh hủy thiên diệt địa cuồn cuộn chụp xuống đầu họ. Đến lúc này mọi hành động phản kháng đều chỉ là vô ích. Những chiếc lá đơn giản, mỏng manh kia bỗng phát ra những tiếng rít bén nhọn xé rách không khí. Mỗi chiếc lá nhỏ bé, mượt mà trở lên vô cùng sắc bén. Mỗi phiến lá ẩn chứa trùng trùng kiếm ý, kiếm khí kinh thiên, mạnh mẽ lao xuống đầu đám tu giả thuộc Nam Quân, xé nát linh giáp mỏng mảnh của họ, xẻ thân thể bọn họ thành hàng ngàn mảnh vụn. Trong chớp mắt, một lượng lớn tu giả thuộc Nam Quân không kịp gào lên một tiếng cuối cùng thì đã bị biến hành một đống máu thịt bầy nhầy, kinh tởm.
Hầu hết mọi người có mặt đều sững sờ tại chỗ. Họ hoàn toàn bị chiêu kiếm đẹp đẽ mà tàn khốc vừa rồi làm cho chết lặng. Tất cả tâm trí của họ đều bị cảnh tượng trước mắt thu hút mà không còn biết bản thân đang ở đâu nữa. Thật quá khủng khiếp. Thật quá kinh hoàng. Hầu hết mọi người đều đờ đẫn hết cả ra, trừ Thành Đạt và đội tinh binh Huyết Luyện Quân của gã. Các thành viên của Huyết Luyện Quân này đều có xuất thân từ nô lệ, những nô lệ mạt hạng nhất đã đặt cả một chân sang thế giới bên kia, sau đó lại tu luyện loại ma pháp tà ác, lấy chém giết và oán hận làm chủ đạo, Huyết Luyện Ma Pháp. Nếu như nói bọn họ đã hoàn toàn chai sạm với chết chóc, chém giết và cảnh tượng thân người bị băm vụn, thịt xương, cơ quan nội tạng, máu me bắn tung téo khắp bốn phương. Còn với Thành Đạt! Quên đi! Thằng điên này mà bị mà chém giết cỏn con trước mặt kia tác động thì lúc này gã vẫn chỉ là một tên tá điền sống nhờ việc trồng cấy linh lương trên Thiên Linh Sơn chứ chẳng thể đứng tại nơi này. Hơn nữa, gã chẳng hơi đâu đi quan tâm đến đòn tấn công mạnh mẽ của Thượng Ung Tai khi gã biết rõ chiêu này chẳng qua chỉ là một ‘mồi nhử’ và sát chiêu thực sự đang tụ lực cách gã không xa, chuẩn bị dốc toàn lực bổ cho gã một kiếm kinh thế, khiến gã thi cốt vô tồn, hồn phi phách tán, vĩnh viễn biến mất khỏi thế giới này. Cách trên đầu của Thành Đạt không xa, một con Ngũ Trảo Thiên Long toàn thân tỏa ra màu hoàng kim rực rỡ, thân thể chiếm cứ phân nửa bầu trời, con ngươi như mặt trời rực cháy, bễ nghễ kiêu ngạo, toàn thân tỏa ra khí thế hoàng giả sâm nghiêm không biết từ lúc nào đã hiện ra, co mình xúc lực, như một con rắn độc chờ đợi cơ hội. Kiếm ý hóa hình của Thiên Long Kiếm, Quan Tắc Cổ, Thiên Long Kiếm Quyết, kiếm quyết lục phẩm duy nhất trong Thanh Mộc Kiếm Môn, kiếm quyết oai nghiêm, hùng mạnh đã tạo lên danh tiếng tuyệt thế cao thủ cho Quan Tắc Cổ.
“Giết!” Nhận thấy tên tu giả Kim Đan kỳ duy nhất của đối phương cùng với trung quân của kẻ địch tách ra khỏi đội bảo vệ chủ tướng đối phương, tiến lên phía trước, không thể kịp thời quay về ứng cứu chủ tướng được nữa, Quan Tắc Cổ gầm lên một tiếng đầy sát khí. Con Thiên Long gầm lên một tiếng oai vệ rồi biến mất giữa thinh không và vô thanh vô tức hiện ra như bóng ma trên đỉnh đầu Thành Đạt, chỉ cách đầu gã chưa đến mười mét. Cự ly mười mét so với khả năng công kích và tốc độ một đòn công kích của một tu giả Kết Đan kỳ gần như là một khoảng cách không tồn tại. Con Thiên Long ngâm lên một tiếng kiêu hãnh rồi hung hãn đánh vào đầu Thành Đạt với tốc độ không thể tưởng tượng. Thành Đạt không có chút cơ hội nào để trốn tránh. Toàn thân gã đã bị một cỗ linh áp kinh người khóa chặt, muốn động đậy một đầu ngón tay hay vận dụng một pháp thuật đơn giản cũng là không thể. Nhưng gã cũng chẳng hề có ý định trốn tránh và cũng chẳng cần trốn tránh. Một đám mây huyết khí dày dặc, tỏa ra mùi tanh tưởi vô cùng từ phía dưới gã bắn vọt lên, hóa thành một cột huyết khí khổng lồ, dài tới hàng chục mét, mạnh mẽ đón đầu con rồng vàng đang đánh đến.
Trận pháp bảo vệ chủ tướng của Huyết Luyện quân, Huyết Trụ.
Ầm!
Hai nguồn sức mạnh khổng lồ, không chút hoa mỹ hay kỹ xảo, mạnh mẽ va chạm nhau rồi nổ tung, kinh thiên động địa. Huyết Luyện Quân đồng loạt loạng choạng như người say rượu, có người yếu sức còn ngã quỵ xuống, không thể đứng lên được nữa. Cú va chạm trực diện này đã vượt quá khả năng chịu đựng của họ. Bọn họ đều bị tổn thương không nhẹ. Nhưng cảm giác đau đớn, choáng váng nhanh chóng biến mất. Huyết Luyện Ma Pháp, thứ tà pháp chuyên dùng cho chiến đấu nhanh chóng phát huy tác dụng đặc thù của nó, một luồn sức mạnh tươi mới xuất hiện, rần rật chạy trong kinh mạch bọn họ, giúp họ áp chế vết thương, lấy lại sức chiến đấu một cách nhanh chóng và mạnh mẽ.
Trên không trung, Quan Tắc Cổ cũng vất vả lấy lại độ cao. Vừa rồi lão vì tính toán sai lầm, không ngờ đến một trận pháp do một đám tu giả Luyện Khí kỳ tạo ra lại có sức mạnh hùng mạnh như vậy nên định dùng sức mạnh phá trận, nhất kiếm phá vạn pháp, luôn là tín điều hành động của các kiếm tu như lão ta. Hậu quả của cuộc va chạm đó qáu đắt so với sự tưởng tượng của lão. Pháp lực trong kinh mạch gần như bị đảo lộn, chạy loạn cả lên, phá hoại nghiêm trọng nội thể của lão, khiến cho lão bị nội thương trầm trọng, khả năng tiếp tục chiến đấu bị đặt một dấu hỏi lớn.
“Sư đệ! Cẩn thận!”
Tiếng nhắc nhở của Thượng Ung Tai từ đằng xa vang lên, làm Quan Tắc Cổ biết tình hình hiện tại của bản thân vẫn chưa phải đã tồi tệ nhất. Còn nhiều khó khăn hơn nữa đang chờ đón lão. Lão không nói một lời, vung tay, chụp lấy Hoàng Long Kiếm, phi kiếm pháp bảo của bản thân, đề khí vận lực, mạnh mẽ chém ngược về phía sau một kiếm, đồng thời cơ thể lão như một làn gió mỏng, nhè nhẹ, mà nhanh chóng vô cùng, bay vọt sang bên trái, vừa cố gắng quay ngược lại phía sau, đối mặt với kẻ định đang tập hậu kia. Luồng kiếm khí hoàng kim giống như một dải lụa trên tay người vũ nữ, quét một đường dài, chém ngược về phía sau xé rác màn huyết khí cuồn cuộn đang ập đến, đánh thẳng vào thanh phi kiếm đỏ lòm như được tạo ra từ máu của Huyết Yêu Kim Đan.
Ầm!
Lại một vụ va chạm mạnh mẽ nữa phát sinh. Tên Huyết Yêu Kim Đan bị đánh bật về phía sau, trong khi Quan Tắc Cổ máu phun thành vòi, văng hẳn về phía sau. Nhưng khi tên Huyết Yêu Kim Đan lấy lại được thăng bằng thì Quan Tắc Cổ đã đang vung kiếm, miệng niệm chú, huy động pháp lực, thi triển kiếm quyết ở đằng xa. Kiếm khí mang mang, tung hoành khắp nơi như những cơn bão cát, nhuộm vàng cả bầu trời. Mới bị trọng thương hai lần mà vẫn có thể còn mạnh mẽ đến như vậy. Sức chiến đấu của Quan Tắc Cổ thực khiến người khác phải kinh ngạc không thôi. Nếu như không phải khi nãy, lão phán đoán sai lầm về sức mạnh của trận Huyết Trụ thì có lẽ đội quân của Thành Đạt muốn làm bị thương lão như hiện tại cũng là một điều không tưởng.
Quan Tắc Cổ nhanh chóng hoàn thành xong kiếm quyết. Lão chỉ ngón tay một cái. Từng luồng kiếm khí ào ào như bão tố, bắn thẳng về phía tên Huyết Yêu Kim Đan mà đánh tới. Nhưng chưa đi được nửa đường, Đàn phi kiếm đó lại uyển chuyển đổi hướng như một dải lụa, mạnh mẽ bắn ngược vào sau lưng Quan Tắc Cổ, đánh mạnh vào đám mây huyết khí tràn đầy oán khí, sát khí đang ập đến với tốc độ mà ngay cả một đại tu giả Kết Đan kỳ như Quan Tắc Cổ cũng vô phương tránh né, không còn cách nào khác chỉ có thể ngạnh kháng trực tiếp thêm một lần nữa.
Làn kiếm khí và màn huyết khí trực diện va chạm nhau... Không một tiếng động. Không có lấy một chấn lực do va chạm. Trước sự kinh ngạc của Quan Tắc Cổ, dòng sông kiếm khí mắc bén vô bì, ẩn chứa kiếm ý hoàng giả cao cao tại thượng của Thiên Long Kiếm Quyết va chạm với màn huyết khí kia lại giống như sông lớn đổ vào biển rộng, thoáng chốc đã biến mất, không để lại chút dấu tích nào hết. Đám mây huyết khí khổng lồ không chút chậm chễ, chụp lấy lão, nhấn chìm lão trong biển sâu muôn trượng, của máu huyết tanh tưởi, sát khí lẫm liệt, oán khí trùng trùng.
/53
|