“Liên quân tu tiên giả chặn được đà tiến công của quân đội ma tu tại Thiết Sơn. Hai bên đều chịu thiện hại nặng nề. Chiến sự tại Huyết Thiên đế quốc rơi vào thế giằng co.”
“Luyện Ngục Môn Môn Chủ, Phùng Tại Thiên giết chết Đại trưởng lão Trương Hoành của Thiên Cơ Phủ. Luyện Ngục Môn thành công thôn tính hoàn toàn Thiên Cở Phủ, trở thành môn phái bá chủ của Đại Hồn Quốc.”
“Thánh Cơ, Nguyễn Thị Phù Dung đem bản mạng linh hồn của cao thủ yêu tộc Huyết Hỏa Hồ Ly dung hợp thành công vào Hư Thiên Đỉnh, bảo đỉnh lập tức nhảy lên thêm một bậc nữa, đã đạt đến bát phẩm. Thánh Cơ được toàn tu tiên giới công nhận là Luyện Khí Đại Tông Sư. Hậu Cơ Động, lại có thêm một tuyệt thế bảo vật...”
Âm thanh ngọt ngào của nữ phát thanh viên nhẹ nhàng vang lên từ chiếc radio cũ kỹ đặt bên cạnh Thành Đạt, giúp gã hiểu thêm về những gì đang xảy ra ở thế giới bên ngoài. Từ khi ‘mượn tạm’ (quên không hỏi) của một ai đó chiếc radio này, Thành Đạt đã tự tạo lập thành thói quen nghe nó vào mỗi khi có cơ hội. Chiếc radio nhỏ bé cũ kỹ này vô hình chung đã trở thành người bạn tri âm của gã, một người bạn biết nói cho gã biết những điều gã còn chưa biết, biết hát, biết cười, biết diễn kịch, biết... và quan trọng nhất là biết ‘câm mồm’ khi gã đã chán nghe. Đến một con chó cũng không thể ngoan ngoãn và dễ bảo hơn thế được. Ách!
Thành Đạt nghe chán radio liền tắt nó đi rồi đi ra ngoài linh điền. Vụ mùa thu hoạch đã qua, giờ đã đến lúc cày bừa chuẩn bị cho một vụ mùa mới. Thành Đạt hững hờ vác cuốc lên vai, bước ra đồng. Năm nay do công pháp tu luyện và tiên thuật đều tiến bộ, nên gã dứt khoát thuê của sư môn liền năm mươi mẫu linh điền để trồng trọt nha. Không thể không dốc lòng cho nó được. Năm nay gã đã không còn chút linh lương nào tích lũy nữa rồi.
“A. Anh Đạt. Nhớ giúp tôi tưới nước cho cây nhé. Thu nhập cả năm nay của tôi xin dựa hết vào anh đấy.”
Còn chưa ra đến cánh đồng, Thành Đạt đã bị một vị sư huynh từ đằng xa gọi giật lại. Đó là lão Hói, một đệ tử kỳ cựu của Thiên Linh Phái. Nghe đồn gã đã ở trong môn phái này đến hơn hai mươi năm, chỉ chuyên tâm chăm sóc linh lương, không để ý đến bất kỳ việc gì khác, kể cả tu luyện cũng không. Một nhà sáu miệng ăn nhà lão đều trông cậy hết vào mấy cân linh lương lợi nhuận đó. Trước đây, vì sợ uy quyền của đám sư huynh sư đệ quyền quý trong môn phái nên lão ta không dám thân cận với Thành Đạt. Nhưng sau khi Thành Đạt đạt đến tầng thứ ba của Linh Thủy Thuật, thức ngộ ra Linh Vũ thì lão cũng là một trong những người đầu tiên tìm đến nhờ gã giúp đỡ việc tưới tiêu. Dù Thành Đạt chỉ chấp nhận mỗi tháng giúp lão ta có một lần, lão cũng sung sướng cười rộ, còn nguyện ý đem 5% sản lượng cả năm cho gã làm tiền công lao động cho Thành Đạt. Nhưng Thành Đạt biết gia cảnh khó khăn của lão liền từ chối, chỉ muốn giúp không lão mà thôi. Thành Đạt tuy có vô vàn những thói hư tật xấu, cơ bản không thể coi là người tốt nhưng cũng có một vài nguyên tắc nhất định như chỉ cần gã còn miếng ăn, tuyệt đối gã sẽ không bao giờ cướp nắm cơm trong tay một người đang đói bụng, dù vì bất kỳ lý do gì cũng không. 5% sản lượng linh lương cả một năm đúng là rất có ý nghĩa với một kẻ nghèo mạt dệt như Thành Đạt nhưng càng có ý nghĩa hơn với một người đã có tuổi, vừa nghèo vừa phải nuôi gia đình như lão Hói. Ngửa tay ra nhận những cân linh lương đó, Thành Đạt không thể làm như vậy được.
“Không quên đâu. Đừng lo lắng. Mai tôi sẽ qua giúp ông.” Thành Đạt dừng bước cao giọng đáp lời.
“Đa tạ. Đa tạ. Anh thật đúng là quan thế âm bồ tát giáng trần cứu khổ cứu nạn mà.”
Nghe lão Hói nói như vậy, Thành Đạt dù da mặt có dày như tường thành cũng phải cả thấy ngứa ngáy không yên. Một kẻ như gã mà là quan thế âm bồ tát thì trên đời nà toàn phật tổ cả lượt. Đúng thật là... nói thế mà cũng nói được. Thành Đạt vội vàng bước đi ra linh điền.
Đến nơi, Thành Đạt bắt gặp cảnh một đệ tử khác tên là Văn Đức cũng đang cày linh điền. Phương pháp cày bừa của vị đệ tử này thực khiến gã phải xúc động không thôi. Chỉ thấy, gã sư huynh đó lấy ra trong túi linh thú của gã một con sâu nhỏ, giống như con giun màu vàng tươi, khá bắt mắt. Gã ta khẽ niệm khẩu quyết, con giun liền đâm đầu chui xuống linh điền. Chớp mắt sau, trong linh điền, những đợt sóng đất nhấp nhô nổi lên không ngớt như sóng nước. Chưa đầy một khắc sau, cả mẫu linh điền kia đã được cầy xong, chất lượng tốt hơn cách làm bình thường. Thành Đạt biết đây là phép cày ruộng sử dụng một loài linh trùng đặc biệt gọi là Giun Cày Xới và đã thèm thuồng con vật này từ lâu rồi nhưng vẫn ra vẻ không biết, cao giọng hỏi
“Chào Văn Đức sư huynh. Anh cũng đang cày linh điền đó ư? Chậc chậc... Con vật anh đang dùng là con gì vậy? Rất là tiện lợi nha.”
Văn Đức nghe vậy liền hiểu ý, cười nói:
“Chào anh Đạt. Anh cũng ra cày ruộng sao? Con vật này có gì đáng để ý đâu mà anh ca ngợi nó lớn thế. Tác dụng của nó chẳng qua chỉ là cày chút ruộng nhỏ thôi mà. Nếu anh thích, xin tặng anh vài con.”
“Nếu được vậy thật cảm ơn anh quá.” Thành Đạt tươi cười. Đối với đám người có tiền có của, xưa nay gã chưa bao giờ biết đến hai chữ thương xót. Chặt chém được là chém không nương tay tí nào.
Có được một con giun cày xới, Thành Đạt lập tức không khách khí thả luôn linh điền của mình, tiến hành làm phép điều động nó cày ruộng ngay tức khắc. Năng suất làm việc của giun cày xới thực sự quá mức kinh người. Nửa canh giờ sau, cả 50 mẫu linh điền đều đã được cày xới hoàn tất. Chất lượng không chê vào đâu được. Thành Đạt lập tức lấy ra hạt giống của linh lương gieo xuống dưới đất vừa cày. Xong, gã lại dùng Canh Địa Thuật, kích khởi linh khí dưới đất, tiếp đó sử dụng Linh Thủy Thuật tạo ra linh vũ, tưới tắm cho toàn bộ linh điền. Pháp quyết vừa khởi, linh thủy xung quanh lập tức ùn ùn tụ tập lại, kết lại thành mây mù trên linh điền. Từng hạt từng hạt linh vũ, ào ào rơi xuống làm thỏa cơn khát của đất và không khí thêm trong lành, lòng người thư thái lạ. Linh Vũ thần diệu, khiến vạn vật nảy nở sinh sôi, trăm hạt đâm chồi nảy lộc. Không biết từ lúc nào, một mảng mầm nhỏ xanh non đã xuất hiện trên linh điền. Thêm một lần Canh Địa Thuật kích phát linh khí nữa, mầm cây xanh non trên linh điền lập tức đậm hơn vài phần, tốc độ phát triển nhanh đến mức có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Cảnh tượng này khiến cho Thành Đạt dù mệt đứt hơi nhưng cũng cảm thấy hạnh phúc trong lòng. Năm trước vì bộ Huyết Luyện Ma Pháp, gã chẳng để dành được chút linh lương nào cả. Năm nay dứt khoát phải nỗ lực, kiếm thêm để bù đắp thiếu hụt đó mới được.
Thành Đạt ngồi ngay xuống bờ ruộng, bắt đầu vận công khôi phục pháp lực đã tiêu hao nãy giờ. Khống chế tâm thần, thu liễm tâm trí, tập trung thể lực, linh khí trong người bắt đầu vận chuyển theo tâm pháp tu luyện của gã. Tâm pháp tu luyện của Thành Đạt là loại tâm pháp hạng bét được gọi là Ngũ Hành Ngưng Khí, một loại công pháp hạng bét, lưu truyền rộng rãi trong mọi tầng lớp tu sĩ. Tâm pháp này chẳng có gì đặc biệt, chỉ được cái đơn giản, dễ tu luyện, bình hòa chân chất, không lo sợ bị tẩu hỏa nhập ma. Nhưng nhược điểm của nó lại rất rõ ràng, tốc độ tinh tiến pháp lực quá chậm chạp, không thuận lợi cho đột phá bình cảnh, không thể tăng cường sức mạnh cơ thể, không có kỹ năng chiến đấu bảo mạng gì cả,... Những tu sĩ bình thường khi mới khởi đầu tu luyện thì thường lựa chọn tâm pháp này nhưng những người tâm hoài chí lớn hầu hết đều luôn tìm mọi cách kiếm tìm những công pháp khác, tốt hơn, tốc độ tăng tiến pháp lực cao hơn, khả năng đột phá lên trúc cơ kỳ mạnh mẽ hơn. Nhưng Thành Đạt không nằm trong số người đó. Gã là một kẻ biết người biết mình. Gã biết tính cách bản thân quá mức xốc nổi, nóng nảy, dễ bị kích động, dễ mất khống chế, nếu tu luyện công pháp mạnh mẽ thì rất dễ đi sai đường, bị tẩu hỏa nhập ma dẫn đến những hậu quả nghiêm trọng không thể lường trước. Chính loại công pháp bình hòa an ổn, không lo sợ tâm ma bộc khởi này mới là công pháp thích hợp với gã nhất. Thành Đạt tuy kiến thức hạn hẹp nhưng cũng hiểu nguyên lý: trên thế giới này cơ bản không hề tồn tại thứ tốt nhất, chỉ có những thứ phù hợp hay không phù hợp mà thôi. Thứ tốt với người này, nhiều khi là độc dược với người khác; giống như thỏ thì không thể ăn thịt mà sư tử thì không ăn rau vậy. Miễn cưỡng gò ép những thứ không thích hợp với mình chỉ vì chúng được số đông ca tụng là hành động của lũ ‘cừu non ngoan ngoãn’ hay còn gọi là những kẻ tầm thường. Một kẻ phi thường nhiều khi trở thành phi thường không phải vì họ chiếm được quá nhiều chỗ tốt so với người khác, mà đơn giản chỉ vì họ biết phát huy diệu dụng của những thứ đơn giản, bình thường mà những kẻ tầm thường khinh rẻ.
Thành Đạt tiến vào cảnh giới vong ngã. Trước mặt gã là một khoảng hư không vô định, linh khí men theo các lộ tuyến cố định chậm rãi vận chuyển, từ từ biến thành pháp lực của gã, bồi bổ cơ thể gã. Mỗi khi hoàn thành một vòng tuần hoàn như vậy, cơ thể gã lại trở lên nhẹ nhõm, thoải mái hơn rất nhiều. Thành Đạt có thể cảm nhận được, theo mỗi nhịp hô hấp hít thở, linh khí nồng hậu chung quanh dung nhập ngày càng nhiều vào cơ thể gã. Tốc độ tăng trưởng tuy rất chậm chạp, không chú tâm thì không thể nhận thấy được nhưng vững vàng, chắc chắn. Thành Đạt mỉm cười đắc ý.
Liên tục vận công một hơi ba vòng chu thiên, Thành Đạt rời khỏi vùng hư không. Mệt nhoc đã biến mất. Toàn thân gã thần thanh khí sảng. Gã vặn vẹo cơ thể mấy cái cho thoải mái rồi về nhà. Vừa đi, gã vừa mơ màng cảnh tượng bản thân pháp lực tinh tiến, đem tất cả lũ sư huynh sư đệ ‘quý công tử’ và cả lũ cao cao tại thượng trên kia đạp xuống dưới chân như đạp một con kiến. Một nụ cười lạnh lẽo, có không ít phần tà ác hiện ra trên gương mặt béo mũ mĩm của gã.
Giấc mơ chấm dứt khi Thành Đạt về đến nhà. Gã không bỏ phí chút thời gian nào liền lấy cuốn sách công pháp Huyết Luyện Ma Pháp ra bắt đầu tu luyện. Thành Đạt bắt đầu từ bước đầu tiên của công pháp này là tu luyện cách thức thu phóng, vận dụng sát khí một cách hữu hiệu nhất. Trước khi chính thức tu luyện, gã mở lại quyển công pháp ra xem lại từng chữ một của các thủ đoạn sử dụng sát khí mà gã chọn, không dám sơ sót mảy may. Thành Đạt tuy có một vài kinh nghiệm học tập và sử dụng pháp quyết mới nhưng đó đều là những pháp quyết đơn giản và không mang tính chiến đấu. Số lượng những pháp quyết gã đã tu luyện cũng vô cùng ít ỏi, có thể đếm trên đầu ngón tay. Lần này tu luyện một loại công pháp đặc biệt như Huyết Luyện Ma Pháp, gã không thể không cẩn thận vạn phần, như đang đối mặt với một con rắn độc vậy. Sau khi đã thuộc nằm lòng và suy xét sâu xa, kỹ càng, gã bắt đầu từ từ tu luyện.
Hai, ba giờ đồng hồ chớp mắt trôi qua, Thành Đạt tuy không có dấu hiệu thất bại nào nhưng cũng không có chút tiến triển. Vô luận gã nỗ lực như thế nào cũng không thể một lần nữa tạo ra sát khí như trong công pháp mô tả. Nhưng Thành Đạt không phải hạng con ngoan trò giỏi để ngoan ngoãn làm theo hướng dẫn sẵn có của người đi trước. Gã lập tức tìm ra cách đối phó với tình huống này bằng cách kết hợp những gì gã biết với những gì mà gã ‘đoán được’ từ mớ kiến thức mà gã vừa gom được từ Huyết Luyện Ma Pháp. Thành Đạt từ từ vận dụng Cang Kim Thuật. Một luồng khí màu vàng nhạt, mờ ảo hiện ra trên ngón tay gã, tức thời một luồng sát khí vô hình hữu khí hiện ra sâu trong đầu gã và nhanh chóng hòa vào trong Cang Kim Khí của gã và tạo ra những tia vẩn đen trong làn Cang Kim Khí. Thành Đạt lập tức nhắm chặt mắt lại, tập trung tinh thần, huy động tất cả sức mạnh mà gã có thể gom góp được của từng tế bào não để nỗ lực tách riêng luồng sát khí này ra khỏi Cang Kim Khí theo như hướng dẫn của Huyết Luyện Ma Pháp. Luồng sát khí, hòa trong Cang Kim Khí kia chỉ hơi dao động một chút rồi cứ ỳ ra đó, dứt khoát không chịu di chuyển. Thành Đạt không vì vậy mà chịu thua gã, từng lần từng lần thử đi thử lại liên tục, bất kỳ khi nào có cơ hội. Trải qua gần một tuần nỗ lực với hàng chục ngàn lần thất bại, cuối cùng gã cũng thành công. Một luồng sát khí hữu hình hữu khí, màu xám xịt, gần như ngả sang màu đen tối như một đám mây mờ ảo bao bọc lấy ngón trỏ của Thành Đạt, chậm rãi xoay vần. Thành Đạt vội vàng điểu khiển đám mây sát khí, để cho nó từ từ di chuyển dọc theo cánh tay lên bả vai, vòng lên đầu, qua vai trái, vòng qua cánh tay trái xuống thân hình, bao phủ lấy hai chân... Đến tận khi luồn sát khí này hoàn toàn bao bọc cơ thể gã như một lớp khí mỏng thì gã mới mở trừng mắt ra, ngửa mặt lên trời bật cười sằng sặc...
“Cuối cùng cũng thành công rồi! Ha ha hah...”
Thành công rồi! Đúng vậy. Sau biết bao lần thất bại, cuối cùng Thành Đạt đã đặt được bước chân đầu tiên vào con đường sử luyện sát khí. Triều, một thủ đoạn biến sát khí từ thứ sức mạnh tinh thần, vô hình vô chất, chỉ có thể tạo ra chút ít uy hiếp lên tinh thần những đối thủ non gan trở thành một thứ sức mạnh cực kỳ tà ác và đáng sợ, một thứ chất độc còn độc hại hơn mọi thứ chất độc trên thế giới này, một vũ khí giết người đáng sợ còn hơn cả tiên gia pháp bảo... Đây chỉ mới là khởi đầu. Con đường này vẫn còn rất xa mới nhìn thấy đích. Đó là chưa kể trong Huyết Luyện Ma Pháp còn rất nhiều thủ đoạn đáng kinh ngạc nữa đang chờ đợi gã.
“Năm năm.” Thành Đạt sau một hồi phấn khích không thôi thì dần bình tĩnh lại, khẽ liếm môi lẩm bẩm “Trong vòng năm năm tới, dứt khoát ta sẽ luyện thành tất cả các thủ đoạn này. Đến lúc đó, thì...”
Thành Đạt không nói gì tiếp nữa. Trong đầu gã hiện ra hình ảnh đoạn nô binh tinh nhuệ, thiện chiến do gã chính tay đào tạo lên, tung hoành thiên hạ, đem tất cả lũ ‘công tử con giời’, lũ mạt quan phú quý, lũ cao thủ ngạo mạn, lũ ăn trên ngồi chốc, lũ ỷ quyền ỷ thế hoành hành ngang ngược... đạp xuống dưới chân, dậm cho nát nhừ như cám. Thật phấn khích. Thật tuyệt hảo. Thật đáng để dốc vốn hi vọng và nỗ lực. Năm năm. Dứt khoát không thể dài hơn thế được. Ánh mắt Thành Đạt rực cháy những tia lửa điên cuồng tàn bạo của chiến ý.
“Luyện Ngục Môn Môn Chủ, Phùng Tại Thiên giết chết Đại trưởng lão Trương Hoành của Thiên Cơ Phủ. Luyện Ngục Môn thành công thôn tính hoàn toàn Thiên Cở Phủ, trở thành môn phái bá chủ của Đại Hồn Quốc.”
“Thánh Cơ, Nguyễn Thị Phù Dung đem bản mạng linh hồn của cao thủ yêu tộc Huyết Hỏa Hồ Ly dung hợp thành công vào Hư Thiên Đỉnh, bảo đỉnh lập tức nhảy lên thêm một bậc nữa, đã đạt đến bát phẩm. Thánh Cơ được toàn tu tiên giới công nhận là Luyện Khí Đại Tông Sư. Hậu Cơ Động, lại có thêm một tuyệt thế bảo vật...”
Âm thanh ngọt ngào của nữ phát thanh viên nhẹ nhàng vang lên từ chiếc radio cũ kỹ đặt bên cạnh Thành Đạt, giúp gã hiểu thêm về những gì đang xảy ra ở thế giới bên ngoài. Từ khi ‘mượn tạm’ (quên không hỏi) của một ai đó chiếc radio này, Thành Đạt đã tự tạo lập thành thói quen nghe nó vào mỗi khi có cơ hội. Chiếc radio nhỏ bé cũ kỹ này vô hình chung đã trở thành người bạn tri âm của gã, một người bạn biết nói cho gã biết những điều gã còn chưa biết, biết hát, biết cười, biết diễn kịch, biết... và quan trọng nhất là biết ‘câm mồm’ khi gã đã chán nghe. Đến một con chó cũng không thể ngoan ngoãn và dễ bảo hơn thế được. Ách!
Thành Đạt nghe chán radio liền tắt nó đi rồi đi ra ngoài linh điền. Vụ mùa thu hoạch đã qua, giờ đã đến lúc cày bừa chuẩn bị cho một vụ mùa mới. Thành Đạt hững hờ vác cuốc lên vai, bước ra đồng. Năm nay do công pháp tu luyện và tiên thuật đều tiến bộ, nên gã dứt khoát thuê của sư môn liền năm mươi mẫu linh điền để trồng trọt nha. Không thể không dốc lòng cho nó được. Năm nay gã đã không còn chút linh lương nào tích lũy nữa rồi.
“A. Anh Đạt. Nhớ giúp tôi tưới nước cho cây nhé. Thu nhập cả năm nay của tôi xin dựa hết vào anh đấy.”
Còn chưa ra đến cánh đồng, Thành Đạt đã bị một vị sư huynh từ đằng xa gọi giật lại. Đó là lão Hói, một đệ tử kỳ cựu của Thiên Linh Phái. Nghe đồn gã đã ở trong môn phái này đến hơn hai mươi năm, chỉ chuyên tâm chăm sóc linh lương, không để ý đến bất kỳ việc gì khác, kể cả tu luyện cũng không. Một nhà sáu miệng ăn nhà lão đều trông cậy hết vào mấy cân linh lương lợi nhuận đó. Trước đây, vì sợ uy quyền của đám sư huynh sư đệ quyền quý trong môn phái nên lão ta không dám thân cận với Thành Đạt. Nhưng sau khi Thành Đạt đạt đến tầng thứ ba của Linh Thủy Thuật, thức ngộ ra Linh Vũ thì lão cũng là một trong những người đầu tiên tìm đến nhờ gã giúp đỡ việc tưới tiêu. Dù Thành Đạt chỉ chấp nhận mỗi tháng giúp lão ta có một lần, lão cũng sung sướng cười rộ, còn nguyện ý đem 5% sản lượng cả năm cho gã làm tiền công lao động cho Thành Đạt. Nhưng Thành Đạt biết gia cảnh khó khăn của lão liền từ chối, chỉ muốn giúp không lão mà thôi. Thành Đạt tuy có vô vàn những thói hư tật xấu, cơ bản không thể coi là người tốt nhưng cũng có một vài nguyên tắc nhất định như chỉ cần gã còn miếng ăn, tuyệt đối gã sẽ không bao giờ cướp nắm cơm trong tay một người đang đói bụng, dù vì bất kỳ lý do gì cũng không. 5% sản lượng linh lương cả một năm đúng là rất có ý nghĩa với một kẻ nghèo mạt dệt như Thành Đạt nhưng càng có ý nghĩa hơn với một người đã có tuổi, vừa nghèo vừa phải nuôi gia đình như lão Hói. Ngửa tay ra nhận những cân linh lương đó, Thành Đạt không thể làm như vậy được.
“Không quên đâu. Đừng lo lắng. Mai tôi sẽ qua giúp ông.” Thành Đạt dừng bước cao giọng đáp lời.
“Đa tạ. Đa tạ. Anh thật đúng là quan thế âm bồ tát giáng trần cứu khổ cứu nạn mà.”
Nghe lão Hói nói như vậy, Thành Đạt dù da mặt có dày như tường thành cũng phải cả thấy ngứa ngáy không yên. Một kẻ như gã mà là quan thế âm bồ tát thì trên đời nà toàn phật tổ cả lượt. Đúng thật là... nói thế mà cũng nói được. Thành Đạt vội vàng bước đi ra linh điền.
Đến nơi, Thành Đạt bắt gặp cảnh một đệ tử khác tên là Văn Đức cũng đang cày linh điền. Phương pháp cày bừa của vị đệ tử này thực khiến gã phải xúc động không thôi. Chỉ thấy, gã sư huynh đó lấy ra trong túi linh thú của gã một con sâu nhỏ, giống như con giun màu vàng tươi, khá bắt mắt. Gã ta khẽ niệm khẩu quyết, con giun liền đâm đầu chui xuống linh điền. Chớp mắt sau, trong linh điền, những đợt sóng đất nhấp nhô nổi lên không ngớt như sóng nước. Chưa đầy một khắc sau, cả mẫu linh điền kia đã được cầy xong, chất lượng tốt hơn cách làm bình thường. Thành Đạt biết đây là phép cày ruộng sử dụng một loài linh trùng đặc biệt gọi là Giun Cày Xới và đã thèm thuồng con vật này từ lâu rồi nhưng vẫn ra vẻ không biết, cao giọng hỏi
“Chào Văn Đức sư huynh. Anh cũng đang cày linh điền đó ư? Chậc chậc... Con vật anh đang dùng là con gì vậy? Rất là tiện lợi nha.”
Văn Đức nghe vậy liền hiểu ý, cười nói:
“Chào anh Đạt. Anh cũng ra cày ruộng sao? Con vật này có gì đáng để ý đâu mà anh ca ngợi nó lớn thế. Tác dụng của nó chẳng qua chỉ là cày chút ruộng nhỏ thôi mà. Nếu anh thích, xin tặng anh vài con.”
“Nếu được vậy thật cảm ơn anh quá.” Thành Đạt tươi cười. Đối với đám người có tiền có của, xưa nay gã chưa bao giờ biết đến hai chữ thương xót. Chặt chém được là chém không nương tay tí nào.
Có được một con giun cày xới, Thành Đạt lập tức không khách khí thả luôn linh điền của mình, tiến hành làm phép điều động nó cày ruộng ngay tức khắc. Năng suất làm việc của giun cày xới thực sự quá mức kinh người. Nửa canh giờ sau, cả 50 mẫu linh điền đều đã được cày xới hoàn tất. Chất lượng không chê vào đâu được. Thành Đạt lập tức lấy ra hạt giống của linh lương gieo xuống dưới đất vừa cày. Xong, gã lại dùng Canh Địa Thuật, kích khởi linh khí dưới đất, tiếp đó sử dụng Linh Thủy Thuật tạo ra linh vũ, tưới tắm cho toàn bộ linh điền. Pháp quyết vừa khởi, linh thủy xung quanh lập tức ùn ùn tụ tập lại, kết lại thành mây mù trên linh điền. Từng hạt từng hạt linh vũ, ào ào rơi xuống làm thỏa cơn khát của đất và không khí thêm trong lành, lòng người thư thái lạ. Linh Vũ thần diệu, khiến vạn vật nảy nở sinh sôi, trăm hạt đâm chồi nảy lộc. Không biết từ lúc nào, một mảng mầm nhỏ xanh non đã xuất hiện trên linh điền. Thêm một lần Canh Địa Thuật kích phát linh khí nữa, mầm cây xanh non trên linh điền lập tức đậm hơn vài phần, tốc độ phát triển nhanh đến mức có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Cảnh tượng này khiến cho Thành Đạt dù mệt đứt hơi nhưng cũng cảm thấy hạnh phúc trong lòng. Năm trước vì bộ Huyết Luyện Ma Pháp, gã chẳng để dành được chút linh lương nào cả. Năm nay dứt khoát phải nỗ lực, kiếm thêm để bù đắp thiếu hụt đó mới được.
Thành Đạt ngồi ngay xuống bờ ruộng, bắt đầu vận công khôi phục pháp lực đã tiêu hao nãy giờ. Khống chế tâm thần, thu liễm tâm trí, tập trung thể lực, linh khí trong người bắt đầu vận chuyển theo tâm pháp tu luyện của gã. Tâm pháp tu luyện của Thành Đạt là loại tâm pháp hạng bét được gọi là Ngũ Hành Ngưng Khí, một loại công pháp hạng bét, lưu truyền rộng rãi trong mọi tầng lớp tu sĩ. Tâm pháp này chẳng có gì đặc biệt, chỉ được cái đơn giản, dễ tu luyện, bình hòa chân chất, không lo sợ bị tẩu hỏa nhập ma. Nhưng nhược điểm của nó lại rất rõ ràng, tốc độ tinh tiến pháp lực quá chậm chạp, không thuận lợi cho đột phá bình cảnh, không thể tăng cường sức mạnh cơ thể, không có kỹ năng chiến đấu bảo mạng gì cả,... Những tu sĩ bình thường khi mới khởi đầu tu luyện thì thường lựa chọn tâm pháp này nhưng những người tâm hoài chí lớn hầu hết đều luôn tìm mọi cách kiếm tìm những công pháp khác, tốt hơn, tốc độ tăng tiến pháp lực cao hơn, khả năng đột phá lên trúc cơ kỳ mạnh mẽ hơn. Nhưng Thành Đạt không nằm trong số người đó. Gã là một kẻ biết người biết mình. Gã biết tính cách bản thân quá mức xốc nổi, nóng nảy, dễ bị kích động, dễ mất khống chế, nếu tu luyện công pháp mạnh mẽ thì rất dễ đi sai đường, bị tẩu hỏa nhập ma dẫn đến những hậu quả nghiêm trọng không thể lường trước. Chính loại công pháp bình hòa an ổn, không lo sợ tâm ma bộc khởi này mới là công pháp thích hợp với gã nhất. Thành Đạt tuy kiến thức hạn hẹp nhưng cũng hiểu nguyên lý: trên thế giới này cơ bản không hề tồn tại thứ tốt nhất, chỉ có những thứ phù hợp hay không phù hợp mà thôi. Thứ tốt với người này, nhiều khi là độc dược với người khác; giống như thỏ thì không thể ăn thịt mà sư tử thì không ăn rau vậy. Miễn cưỡng gò ép những thứ không thích hợp với mình chỉ vì chúng được số đông ca tụng là hành động của lũ ‘cừu non ngoan ngoãn’ hay còn gọi là những kẻ tầm thường. Một kẻ phi thường nhiều khi trở thành phi thường không phải vì họ chiếm được quá nhiều chỗ tốt so với người khác, mà đơn giản chỉ vì họ biết phát huy diệu dụng của những thứ đơn giản, bình thường mà những kẻ tầm thường khinh rẻ.
Thành Đạt tiến vào cảnh giới vong ngã. Trước mặt gã là một khoảng hư không vô định, linh khí men theo các lộ tuyến cố định chậm rãi vận chuyển, từ từ biến thành pháp lực của gã, bồi bổ cơ thể gã. Mỗi khi hoàn thành một vòng tuần hoàn như vậy, cơ thể gã lại trở lên nhẹ nhõm, thoải mái hơn rất nhiều. Thành Đạt có thể cảm nhận được, theo mỗi nhịp hô hấp hít thở, linh khí nồng hậu chung quanh dung nhập ngày càng nhiều vào cơ thể gã. Tốc độ tăng trưởng tuy rất chậm chạp, không chú tâm thì không thể nhận thấy được nhưng vững vàng, chắc chắn. Thành Đạt mỉm cười đắc ý.
Liên tục vận công một hơi ba vòng chu thiên, Thành Đạt rời khỏi vùng hư không. Mệt nhoc đã biến mất. Toàn thân gã thần thanh khí sảng. Gã vặn vẹo cơ thể mấy cái cho thoải mái rồi về nhà. Vừa đi, gã vừa mơ màng cảnh tượng bản thân pháp lực tinh tiến, đem tất cả lũ sư huynh sư đệ ‘quý công tử’ và cả lũ cao cao tại thượng trên kia đạp xuống dưới chân như đạp một con kiến. Một nụ cười lạnh lẽo, có không ít phần tà ác hiện ra trên gương mặt béo mũ mĩm của gã.
Giấc mơ chấm dứt khi Thành Đạt về đến nhà. Gã không bỏ phí chút thời gian nào liền lấy cuốn sách công pháp Huyết Luyện Ma Pháp ra bắt đầu tu luyện. Thành Đạt bắt đầu từ bước đầu tiên của công pháp này là tu luyện cách thức thu phóng, vận dụng sát khí một cách hữu hiệu nhất. Trước khi chính thức tu luyện, gã mở lại quyển công pháp ra xem lại từng chữ một của các thủ đoạn sử dụng sát khí mà gã chọn, không dám sơ sót mảy may. Thành Đạt tuy có một vài kinh nghiệm học tập và sử dụng pháp quyết mới nhưng đó đều là những pháp quyết đơn giản và không mang tính chiến đấu. Số lượng những pháp quyết gã đã tu luyện cũng vô cùng ít ỏi, có thể đếm trên đầu ngón tay. Lần này tu luyện một loại công pháp đặc biệt như Huyết Luyện Ma Pháp, gã không thể không cẩn thận vạn phần, như đang đối mặt với một con rắn độc vậy. Sau khi đã thuộc nằm lòng và suy xét sâu xa, kỹ càng, gã bắt đầu từ từ tu luyện.
Hai, ba giờ đồng hồ chớp mắt trôi qua, Thành Đạt tuy không có dấu hiệu thất bại nào nhưng cũng không có chút tiến triển. Vô luận gã nỗ lực như thế nào cũng không thể một lần nữa tạo ra sát khí như trong công pháp mô tả. Nhưng Thành Đạt không phải hạng con ngoan trò giỏi để ngoan ngoãn làm theo hướng dẫn sẵn có của người đi trước. Gã lập tức tìm ra cách đối phó với tình huống này bằng cách kết hợp những gì gã biết với những gì mà gã ‘đoán được’ từ mớ kiến thức mà gã vừa gom được từ Huyết Luyện Ma Pháp. Thành Đạt từ từ vận dụng Cang Kim Thuật. Một luồng khí màu vàng nhạt, mờ ảo hiện ra trên ngón tay gã, tức thời một luồng sát khí vô hình hữu khí hiện ra sâu trong đầu gã và nhanh chóng hòa vào trong Cang Kim Khí của gã và tạo ra những tia vẩn đen trong làn Cang Kim Khí. Thành Đạt lập tức nhắm chặt mắt lại, tập trung tinh thần, huy động tất cả sức mạnh mà gã có thể gom góp được của từng tế bào não để nỗ lực tách riêng luồng sát khí này ra khỏi Cang Kim Khí theo như hướng dẫn của Huyết Luyện Ma Pháp. Luồng sát khí, hòa trong Cang Kim Khí kia chỉ hơi dao động một chút rồi cứ ỳ ra đó, dứt khoát không chịu di chuyển. Thành Đạt không vì vậy mà chịu thua gã, từng lần từng lần thử đi thử lại liên tục, bất kỳ khi nào có cơ hội. Trải qua gần một tuần nỗ lực với hàng chục ngàn lần thất bại, cuối cùng gã cũng thành công. Một luồng sát khí hữu hình hữu khí, màu xám xịt, gần như ngả sang màu đen tối như một đám mây mờ ảo bao bọc lấy ngón trỏ của Thành Đạt, chậm rãi xoay vần. Thành Đạt vội vàng điểu khiển đám mây sát khí, để cho nó từ từ di chuyển dọc theo cánh tay lên bả vai, vòng lên đầu, qua vai trái, vòng qua cánh tay trái xuống thân hình, bao phủ lấy hai chân... Đến tận khi luồn sát khí này hoàn toàn bao bọc cơ thể gã như một lớp khí mỏng thì gã mới mở trừng mắt ra, ngửa mặt lên trời bật cười sằng sặc...
“Cuối cùng cũng thành công rồi! Ha ha hah...”
Thành công rồi! Đúng vậy. Sau biết bao lần thất bại, cuối cùng Thành Đạt đã đặt được bước chân đầu tiên vào con đường sử luyện sát khí. Triều, một thủ đoạn biến sát khí từ thứ sức mạnh tinh thần, vô hình vô chất, chỉ có thể tạo ra chút ít uy hiếp lên tinh thần những đối thủ non gan trở thành một thứ sức mạnh cực kỳ tà ác và đáng sợ, một thứ chất độc còn độc hại hơn mọi thứ chất độc trên thế giới này, một vũ khí giết người đáng sợ còn hơn cả tiên gia pháp bảo... Đây chỉ mới là khởi đầu. Con đường này vẫn còn rất xa mới nhìn thấy đích. Đó là chưa kể trong Huyết Luyện Ma Pháp còn rất nhiều thủ đoạn đáng kinh ngạc nữa đang chờ đợi gã.
“Năm năm.” Thành Đạt sau một hồi phấn khích không thôi thì dần bình tĩnh lại, khẽ liếm môi lẩm bẩm “Trong vòng năm năm tới, dứt khoát ta sẽ luyện thành tất cả các thủ đoạn này. Đến lúc đó, thì...”
Thành Đạt không nói gì tiếp nữa. Trong đầu gã hiện ra hình ảnh đoạn nô binh tinh nhuệ, thiện chiến do gã chính tay đào tạo lên, tung hoành thiên hạ, đem tất cả lũ ‘công tử con giời’, lũ mạt quan phú quý, lũ cao thủ ngạo mạn, lũ ăn trên ngồi chốc, lũ ỷ quyền ỷ thế hoành hành ngang ngược... đạp xuống dưới chân, dậm cho nát nhừ như cám. Thật phấn khích. Thật tuyệt hảo. Thật đáng để dốc vốn hi vọng và nỗ lực. Năm năm. Dứt khoát không thể dài hơn thế được. Ánh mắt Thành Đạt rực cháy những tia lửa điên cuồng tàn bạo của chiến ý.
/53
|