Ngày nào cũng vậy hầu như Đan luôn chọn một chỗ ngồi cạnh cửa sổ để có thể quan sát thành phố về đêm lên đèn rực rỡ. Lâu lâu vài cơn gió lạnh thổi qua khiến tóc Đan nhẹ bay theo gió. tay nhẹ nhàng khuấy ly cà phê đen rồi đưa lên miệng nhấp môi. Không biết từ bao giờ Đan đã trở thành khách quen của quán này. SWEET COFEE có thể được coi như là nơi thân thuộc thứ 2 của cô. Đan thích vị cà phê đen nơi đây nó mang vị đăng đắng mà lại rất thơm. Không biết tại sao cô lại thích cà phê đen đến vậy hay là do nó cũng mang vị đắng như cuộc đời mà Đan đã trải qua??
Tự kéo mình ra khỏi dòng suy nghĩ đang ào ạt kéo về. Đan cầm ly cà phê hớp một ngụm rồi đưa mắt đảo một vòng quanh quán. Tiếng nhạc ballad du dương ánh đèn vàng hiu hắt. Ánh mắt cô dừng lại chỗ quầy Bar. Một dáng người cao ráo dáng vẻ phong trần đang đắm mình trong nhửng ly rượu Henessy loại nặng. Nhìn người con trai xa lạ ấy không hiểu sao lòng Đan lại xuyến xao vô cùng. Đan bước đến gần và ngồi xuống chiếc ghế đối diện. Hai tay chống cằm quan sát “người lạ mặt”. Anh ta rất đẹp. Đẹp nhất trong những người con trai mà Đan đã từng gặp. Đôi mày rậm lông mi dài cong vút. Ánh mắt màu hổ phách huy hoàng. Sóng mũi cao dập dừa thẳng tấp. Đôi môi gợi cảm. Đó là những gì Đan đang chăm chú nhìn vào như kẻ mất hồn.
Bỗng đôi môi kia mấp máy:
_Nhìn đủ chưa?
Đan giật bắn mình như kẻ vừa giành lại hồn. Dáng vẻ bỗng trở nên lúng túng vô cùng khi thấy đôi mắt ấy đang nhìn xoáy vào tim cô một cách lạnh lùng. Cô mỉm cười nụ cười khiến biết bao chàng trai phải gục ngã:
_Vẫn còn muốn nhìn tiếp!
Nhưng sắc thái của kẻ đối diện không mảy may suy xuyển tí nào. Đôi mày khẽ nhíu lại rồi anh ta đưa ly rượu lên miệng nốc cạn một hơi. Rôi dằn mạnh ly rượu xuống bàn lạnh lùng nói:
_Thêm rượu!!
Đan ra hiệu cho bồi bàn đến rót thêm cho anh ta. Nhìn hai chai Henessy hạng nặng rỗng không trước mặt mà Đan suýt choáng. Thầm nghĩ bụng:
_Tửu lượng anh ta khá thiệt!!
Ánh mắt vẫn không rời khỏi anh ta. Cô quan sát kĩ đến từng cử chỉ và nét mặt. Bất chợt hỏi vu vơ:
_Anh đang buồn??
Đôi mắt màu hổ phách rời ánh mắt khỏi ly rượu rồi nhìn cô dần chuyển sang màu đen sậm. Anh ta lạnh lùng nói:
_Cô không phải loại con gái tôi thích, biến đi!!
Đan khẽ nhíu mày vì sự xúc phạm của con người trước mặt rồi khóe miệng dần giãn ra thành nụ cười.
_Anh cũng không phải loại người tôi thích!!
Anh ta không mảy may ngạc nhiên nhưng vẫn bình thản cầm ly rượu lên lắc nhè nhẹ. Đan nói tiếp:
_Chỉ là tôi thích nhìn vẻ bề ngoài của anh!! rồi cô thủng thẳng bỏ đi.
_Ngồi xuống!!
Giọng nói bất ngờ phát ra từ phía sau khiến Đan ngạc nhiên vô cùng. Cô quay lại nhìn anh ta:
_Gì??
Anh ta gằn giọng:
_Ngồi xuống!
Không hiểu sao cái bản tính ngang ngạnh của cô nàng lại biến đâu mất. Đan lẳng lặng kéo ghế ngồi xuống đối diện anh ta và tiếp tục quan sát từng cử chỉ hành động của “kẻ đối diện”.
Anh lạnh lùng hỏi:
_Uống gì??
Ánh mắt cô vẫn không rời khỏi khuôn mặt của anh ta:
_Cà phê đen!
Anh ta ra hiệu cho bồi bàn đến rồi chỉ vào Đan và nói:
_Mang cho cô ta cà phê đen!
Anh bồi bàn nhìn cô mỉm cười rồi gật đầu lui đi.
Đan nheo mắt nhìn “kẻ đối diện” một cách khó hiểu. Anh ta quả thật vô cùng lạnh lùng và khó hiểu. Đây là loại người mà lần đầu tiên cô tiếp xúc. Một thứ cảm xúc trào dâng mạnh mẽ trong lòng thôi thúc cô tìm hiểu con người này.
Quan sát anh ta một hồi khá lâu Đan chậm rãi đưa ly cà phê lên môi nhấp rồi xoa hai tay vào ly cà phê:
_Anh tên gì vậy?
Anh ta không đáp nhìn Đan rồi đứng dậy bỏ đi. Không hiểu cô nghĩ sao mà lại bật dậy chạy theo sau anh ta. Anh chàng đó cao thiệt nên bước chân anh ta cũng dài ra khiến Đan đi mà như chạy mệt bở hơi tai cuối cùng chỉ biết đứng nhìn anh ta leo lên chiếc limo màu đen rồi chạy mất. Đan đứng ngơ người ra cảm thấy hụt hẫng xen lẫn một vài sự thích thú. Anh ta thật sự khiến cô trở nên khác người như vậy sao?.
_Biến thái thật! Đan lầm bầm rủa bản thân mình.
Vốn là một đứa con gái vô cùng xinh đẹp khiến bao kẻ ngẩn ngơ Đan đâu có ngờ có ngày sẽ bị thần tình yêu phóng đại cho một mũi tên dính vào cái tên “lạnh lùng” chết tiệt kia chứ. Đan nhếch miệng cười.
_Hãy đợi đấy em sẽ tìm ra anh!
Tự kéo mình ra khỏi dòng suy nghĩ đang ào ạt kéo về. Đan cầm ly cà phê hớp một ngụm rồi đưa mắt đảo một vòng quanh quán. Tiếng nhạc ballad du dương ánh đèn vàng hiu hắt. Ánh mắt cô dừng lại chỗ quầy Bar. Một dáng người cao ráo dáng vẻ phong trần đang đắm mình trong nhửng ly rượu Henessy loại nặng. Nhìn người con trai xa lạ ấy không hiểu sao lòng Đan lại xuyến xao vô cùng. Đan bước đến gần và ngồi xuống chiếc ghế đối diện. Hai tay chống cằm quan sát “người lạ mặt”. Anh ta rất đẹp. Đẹp nhất trong những người con trai mà Đan đã từng gặp. Đôi mày rậm lông mi dài cong vút. Ánh mắt màu hổ phách huy hoàng. Sóng mũi cao dập dừa thẳng tấp. Đôi môi gợi cảm. Đó là những gì Đan đang chăm chú nhìn vào như kẻ mất hồn.
Bỗng đôi môi kia mấp máy:
_Nhìn đủ chưa?
Đan giật bắn mình như kẻ vừa giành lại hồn. Dáng vẻ bỗng trở nên lúng túng vô cùng khi thấy đôi mắt ấy đang nhìn xoáy vào tim cô một cách lạnh lùng. Cô mỉm cười nụ cười khiến biết bao chàng trai phải gục ngã:
_Vẫn còn muốn nhìn tiếp!
Nhưng sắc thái của kẻ đối diện không mảy may suy xuyển tí nào. Đôi mày khẽ nhíu lại rồi anh ta đưa ly rượu lên miệng nốc cạn một hơi. Rôi dằn mạnh ly rượu xuống bàn lạnh lùng nói:
_Thêm rượu!!
Đan ra hiệu cho bồi bàn đến rót thêm cho anh ta. Nhìn hai chai Henessy hạng nặng rỗng không trước mặt mà Đan suýt choáng. Thầm nghĩ bụng:
_Tửu lượng anh ta khá thiệt!!
Ánh mắt vẫn không rời khỏi anh ta. Cô quan sát kĩ đến từng cử chỉ và nét mặt. Bất chợt hỏi vu vơ:
_Anh đang buồn??
Đôi mắt màu hổ phách rời ánh mắt khỏi ly rượu rồi nhìn cô dần chuyển sang màu đen sậm. Anh ta lạnh lùng nói:
_Cô không phải loại con gái tôi thích, biến đi!!
Đan khẽ nhíu mày vì sự xúc phạm của con người trước mặt rồi khóe miệng dần giãn ra thành nụ cười.
_Anh cũng không phải loại người tôi thích!!
Anh ta không mảy may ngạc nhiên nhưng vẫn bình thản cầm ly rượu lên lắc nhè nhẹ. Đan nói tiếp:
_Chỉ là tôi thích nhìn vẻ bề ngoài của anh!! rồi cô thủng thẳng bỏ đi.
_Ngồi xuống!!
Giọng nói bất ngờ phát ra từ phía sau khiến Đan ngạc nhiên vô cùng. Cô quay lại nhìn anh ta:
_Gì??
Anh ta gằn giọng:
_Ngồi xuống!
Không hiểu sao cái bản tính ngang ngạnh của cô nàng lại biến đâu mất. Đan lẳng lặng kéo ghế ngồi xuống đối diện anh ta và tiếp tục quan sát từng cử chỉ hành động của “kẻ đối diện”.
Anh lạnh lùng hỏi:
_Uống gì??
Ánh mắt cô vẫn không rời khỏi khuôn mặt của anh ta:
_Cà phê đen!
Anh ta ra hiệu cho bồi bàn đến rồi chỉ vào Đan và nói:
_Mang cho cô ta cà phê đen!
Anh bồi bàn nhìn cô mỉm cười rồi gật đầu lui đi.
Đan nheo mắt nhìn “kẻ đối diện” một cách khó hiểu. Anh ta quả thật vô cùng lạnh lùng và khó hiểu. Đây là loại người mà lần đầu tiên cô tiếp xúc. Một thứ cảm xúc trào dâng mạnh mẽ trong lòng thôi thúc cô tìm hiểu con người này.
Quan sát anh ta một hồi khá lâu Đan chậm rãi đưa ly cà phê lên môi nhấp rồi xoa hai tay vào ly cà phê:
_Anh tên gì vậy?
Anh ta không đáp nhìn Đan rồi đứng dậy bỏ đi. Không hiểu cô nghĩ sao mà lại bật dậy chạy theo sau anh ta. Anh chàng đó cao thiệt nên bước chân anh ta cũng dài ra khiến Đan đi mà như chạy mệt bở hơi tai cuối cùng chỉ biết đứng nhìn anh ta leo lên chiếc limo màu đen rồi chạy mất. Đan đứng ngơ người ra cảm thấy hụt hẫng xen lẫn một vài sự thích thú. Anh ta thật sự khiến cô trở nên khác người như vậy sao?.
_Biến thái thật! Đan lầm bầm rủa bản thân mình.
Vốn là một đứa con gái vô cùng xinh đẹp khiến bao kẻ ngẩn ngơ Đan đâu có ngờ có ngày sẽ bị thần tình yêu phóng đại cho một mũi tên dính vào cái tên “lạnh lùng” chết tiệt kia chứ. Đan nhếch miệng cười.
_Hãy đợi đấy em sẽ tìm ra anh!
/26
|