Những tia nắng ban mai len lỏi qua tấm màn cửa mỏng manh tỏa sáng khắp gian phòng. Đưa tay lên dụi dụi mắt Đan đưa mắt tìm kím Thạc Hy nhưng lại chẳng thấy bóng dáng anh đâu. Đan khẽ gọi:
_Thạc Hy!!
Một lúc khá lâu sau cô vẫn không nghe thấy tiếng đáp trả. Đan cong môi:
_Lại biến mất rồi!! nói rồi Đan uể oải bước vào toa lét. Tâm trạng chùn xuống não nề. Cô ghét nhất là những người đột nhiên xuất hiện rồi lại bỗng dưng biến mất vì điều đó khiến cô cảm thấy hụt hẫng vô cùng.
“…..”
Cưỡi chiếc BMW màu đỏ chói lướt nhanh trên con đường đến trường. Đan nhoẽn miệng cười khi nhớ về tối hôm qua. Hải Minh thấy Đan dừng xe trước cổng vội vẫy tay ngoắc Đan lia lịa. Đan mỉm cười bước đến gần anh chàng. Thấy Đan cười toe toét nên Hải Minh ngờ vực:
_Này nhóc, sao hôm nay trông em vui thế??
Đan mỉm cười đáp:
_Không có gì, tại trời hôm nay đẹp quá!!
Hải Minh ngước lên nhìn bầu trời rồi đưa tay lên cốc nhẹ vào trán cô nàng:
_Đẹp cái con khỉ, em không thấy mây đen âm u thế kia à??
Đan ngước mắt lên trời đôi môi mỏng dẫu lên tinh nghịch:
_Đối với em, trời mưa lúc nào cũng đẹp!!
Hải Minh đưa tay lên sờ trán Đan thì cô nàng vội nghiêng đầu tránh rồi lườm anh chàng một cái:
_Anh lại tính cốc đầu em nữa à??
Hải Minh rút tay lại rồi bật cười:
_Không anh chỉ tính xem em có bị “nóng” hay không thôi!!
Thấy anh chàng cười hả hê nên Đan đưa tay véo mạnh vào hông Hải Minh khiến anh chàng ngưng bặt cười mà la oai oái.
Thấy anh chàng cười hả hê nên Đan đưa tay véo mạnh vào hông Hải Minh khiến anh chàng ngưng bặt cười mà la oai oái.Vừa đưa tay xoa nhè nhẹ vào chỗ vừa bị nhéo anh chàng càm ràm:
_Em cứ ăn hiếp đồng minh thế thì sẽ chẳng còn đồng minh nào đâu đấy!! nghe Hải Minh nói thế nên Đan nhe răng cười với anh chàng. Cô bĩu môi trêu:
_Có đồng minh như anh có mà tức ói máu đấy!!
Hải Minh bật cười:
_Ai bảo em khác thường quá làm gì!!
Chợt nhớ ra một điều gì đó Đan vội đưa mắt tìm kím khắp lớp học. Tâm trạng trở nên xìu xuống như quả bóng bị xì hơi:
_Sao vẫn chưa đến vậy ta??
Suốt cả tiết học mà đầu óc cô nàng cứ để đâu đâu. Lâu lâu lại nhìn sang chiếc bàn bên cạnh rồi thở dài thượt ra vẻ thễu não vô cùng. Bỗng dưng lại cảm thấy nhớ nhung một ai đó khôn nguôi chỉ ước gì ai kia ngay lập tức xuất hiện.
Tiếng chuông vừa vang lên là Đan vội vơ hết tập vở nhét vội vào cặp khiến Hải Minh tròn mắt nhìn cô:
_Em về à??
_Uhm, không có tâm trạng để học tí nào!! vừa nói Đan vừa vơ nốt cuốn sách để trên bàn nhét luôn vào cặp rồi quay sang mỉm cười với Hải Minh:
_Em về nhé!! nói rồi cô lấy cặp rồi quay đi.
“…..”
Cô gái ngồi tựa người vào thành giường bệnh vẻ mặt xanh xao mệt mỏi. Tay cô khẽ sờ nhè nhẹ vào vết thương rồi vội vàng rút tay lại vì đau. Mặt cô nhăn lại khổ sở. Suốt hai ngày nằm trong bệnh viện không người hỏi thăm bây giờ cô mới hiểu ra cảm giác không có người thân bên cạnh thật tủi thân làm sao. Đưa tay lên quẹt nhẹ vài giọt nước vừa chực trào ra từ khóe mắt. Rồi đưa mắt nhìn về phía cửa đi nơi vừa có người gõ cửa. Thiên Quốc đẩy cửa bước vào một tay ôm một bó hoa to tướng tay còn lại xách một giỏ trái cây to tướng đủ màu sắc rực rỡ nhưng vẻ mặt của kẻ mang đến thật khó coi vô cùng. Vẫn giữ nét mặt lạnh lùng như lúc vừa bước vào Thiên Quốc bước vào đặt giỏ hoa quả và bó hoa lên chiếc bàn cạnh giường bệnh. Cô gái ngước mắt lên nhìn Thiên Quốc, đôi mắt dần đỏ hoe lên:
_Sau tất cả những gì tôi đã làm anh không ghét tôi sao mà còn đến thăm tôi??
Không đáp lại lời cô gái Thiên Quốc vẫn giữ thái độ im lặng. Cô gái ngước mắt lên nhìn Thiên Quôc song nét u buồn vẫn phảng phất trên gương mặt:
_Tôi biết có nói ra câu xin lỗi thì cũng không thể làm mẹ anh quay trở về được, nên nếu anh cần tôi làm gì để bù đắp được lỗi lầm thì tôi sẽ làm hết mình!!
Thiên Quốc dần chuyển ánh mắt xuống nhìn cô gái đang ngồi trên chiếc giường trải ga trắng muốt đang mở to mắt chờ đợi câu trả lời từ anh:
_Tôi muốn cô phải dằn vặt bản thân đến hết đời!!
Đôi mắt cô gái thoáng vụt sáng xong lại tắt ngấm đi. Cô cúi xuống nhìn đăm đăm vào đôi bàn tay nhỏ nhắn đang đặt bên trên tấm mền. Thiên Quốc tiếp:
_Sao thế, cô không làm được à??
Cô gái ngưng nhìn chằm chằm vào đôi tay mình rồi ngước lên nhìn Thiên Quốc:
_Tôi sẽ làm!!
_Được lắm, đừng làm tôi thất vọng!! nói rồi anh bước đi bỏ mặc cô gái ngồi thẫn người ra nhìn theo. Đây có phải là hình phạt thích đáng nhất dành cho những kẻ phá hoại hạnh phúc của người khác như cô??
Đưa tay với lấy tấm hình đặt ở trên bàn. Cô khẽ nói:
_Mẹ ơi, cuối cùng thì con cũng đã trả được hết ân tình của ông Lâm rồi!! Bây giờ con chỉ cần cố gắng bù đắp cho hai anh em họ vì những gì con đã gây ra nữa thôi. Hãy luôn ở cạnh con nhe mẹ!!
Cô gái mệt mỏi ngả người xuống giường tay vẫn ôm chặt di ảnh của mẹ cô vào lòng. Đôi mắt khép lại mơ màng….
Đan đưa tay lên nhấn vào cái chuông cửa được gắn bênh cạnh cánh cửa gổ màu nâu hạt dẻ. Đôi mắt ươn ướt dõi vào cánh cửa và chờ đợi.
Cánh cửa chậm rãi mở ra. Kẻ vừa mở cửa khiến Đan thoáng ngạc nhiên xong khuôn mặt tắt ngấm niềm vui phấn khởi ban nãy mà thay vào đó là ánh mắt màu nâu sắc lạnh. Đan đưa mắt quan sát Thiên Mỹ một lượt từ trên xuống dưới. Đôi mắt cô dừng lại ở chiếc áo sơ mi của Thạc Hy mà Thiên Mỹ đang mặc trên người:
_Cô làm gì ở đây??
Thiên Mỹ tựa người vào cửa giọng vênh lên:
_Cô thử nghĩ xem bạn gái đến nhà bạn trai mà lại ăn mặc như thế này thì cô nghĩ họ vừa làm gì??
Thấy Đan có vẻ bàng hoàng Thiên mỹ vội nói thêm:
_Những kẻ không biết trời cao đất dày như cô sẽ không hiểu đâu!!
Đan vội đẩy Thiên Mỹ sang một bên rồi lao thẳng vô nhà:
_Thạc Hy!!!vừa chạy khắp nhà cô vừa gọi tên Thạc Hy, tâm trạng bỗng trở nên hoảng loạn vô cùng. Đẩy mạnh cửa phòng ngủ của Thạc Hy. Đan chợt khựng lại Thạc Hy đang đứng trước cửa toa lét trên người chỉ khoác vỏn vẹn một chiếc khăn tắm màu trắng. Vài giọt nước khẽ rơi xuống từ mái tóc ướt chưa kịp lau khô. Thạc Hy nhìn Đan giọng lạnh lùng:
_Gì vậy??
Đan bỗng cảm thấy mắt mình cay xè đi. Cô nói như nghẹ lời:
_Anh và Thiên Mỹ!!
Một bên mày rậm của Thạc Hy khẽ nhíu lên đôi mắt màu nâu dần chuyển sang sắc tối. Dường như anh đã hiểu nghĩ gì Đan muốn nói tới. Anh chỉ trả lời Đan bằng một từ gọn lỏn:
_Uh!!
Đan bước đến đối diện Thạc Hy ánh mắt cô ngày càng trở nên gay gắt phẫn nộ hơn. Nhanh như cắt một bạt tay nảy lửa giáng thẳng vào khuôn mặt điển trai lạnh lùng kia. Giọng Đan nghẹn lại:
_Anh là đồ tổi, anh khiến em nghĩ rằng em có thể nhưng rồi lại khiến em xót xa nhận ra rằng mình chẳng là gì cả!! nói rồi Đan quay lưng chạy đi. Bỏ lại sau lưng một người cũng mang nỗi đau chẳng kém gì cô.
“…..”
Tiếng nhạc xập xình không gian ồn ào náo nhiệt dưới ánh đèn màu mờ mờ ảo ảo. Những cặp tình nhân ôm eo nhau nhảy nhót theo điệu nhạc. Duy chỉ có Đan đang ngồi ngay chỗ quầy Bar và đang cố gắng làm mình say bằng những ly Volka độ nặng. Một thằng con trai lạ hoắc tiến đến và ngồi xuống cạnh cô mỉm cười:
_Có cần người tâm sự không??
Đan quay sang nhìn anh chàng không mấy thân thiện:
_Biến đi, tâm trạng tôi đang không được tốt!!
Chàng trai hơi sững sờ vì thái độ của Đan nhưng không vì thế mà vội bỏ đi mà còn cao giọng:
_Con gái như cô đẹp thì có đẹp nhưng tính tình thì quá tệ!!
Đan vơ lấy ly Volka đang uống dở hất vào người chàng trai cô hét lên:
_Cút đi!!
Chàng trai giận dữ:
_Con nhỏ này, mày muốn ăn đòn à?? nói rồi chàng trai đưa tay lên định giáng cho Đan một bạt tay nhưng may thay một bàn tay nào đó đã vội chộp lấy tay của hắn ta giọng đầy đe dọa:
_Cút đi!!
Chàng trai lạ mặt hất tay ra khỏi bàn tay thép của kẻ vừa xuất hiện vênh mặt:
_Mày là cái thá gì mà tao phải sợ chứ?? hắn vừa nói dứt câu thì đã ăn ngay một cú đấm vào thẳng mặt khiến hắn loạng choạng ngã nhào xuống nền gạch. Cả quán Bar như dừng lại rồi dần tản ra xung quanh bao lấy những nhân vật đang đứng chính giữa. Đám bảo vệ vội đi theo sau chàng trai nào đó đến cạnh Đan và kẻ vừa xuất hiện vội vã cúi đầu xin lỗi:
_Thành thật xin lỗi cậu tôi sẽ đuổi cổ tên này ra khỏi quán ngay!! nói rồi chàng trai hất mặt về phía hắn ra hiệu cho đám bảo vệ dẫn hắn đi. Hắn ta bất chợt bị cả đám bào vệ lôi đi nên tức tối miệng không ngừng **** rủa.
Còn Đan thì nãy giờ đứng chết lặng nhìn kẻ vừa cứu cô. Thạc Hy lúc nào mới quay sang nhìn Đan nghiêm nghị:
_Về thôi!! nói rồi anh kéo tay Đan lôi đi nhưng bất ngờ cô hất mạnh tay mình ra khỏi tay anh rồi trừng mắt nhìn Thạc Hy:
_Đừng xem em như là món đồ chơi của anh!!
Thạc Hy dịu giọng:
_Về thôi!!
Đan bướng bỉnh:
_Em không vể, anh đi mà về một mình đi!! nói rồi cô quay lưng vô lại quầy Bar tức tối:
_Lấy thêm rượu cho tôi!!
Bất ngờ cảm thấy cả thân người bị nhấc bỗng lên khiến Đan chới với hét lên um sùm tay chân quẫy đạp lia lịa:
_Thả em xuống, thả em xuống!!
Đám người trong Bar thì sững ra như pho tượng dõi theo cặp đôi kì dị kẻ vác người la kia. Mặc cho Đan la hét, Thạc Hy cũng chẳng màn bận tâm đến mà chỉ cắm cúi vác cô và quăng vào xe rồi mau chóng leo lên xe nhấn ga vọt đi.
Biết mình có phản đối cũng vô hiệu nên Đan đành ngôi lặng thinh rồi đưa mắt nhìn ra bên đường. Chiếc xe lướt nhanh trên đoạn đường về đêm khá vắng lặng nhưng không khí của hai kẻ ngồi trên xe thật cũng chẳng khá khẩm gì hơn cho đến khi chiếc xe dừng lại trước Penhouse cái không khí ngột ngạt mới được phá vỡ khi nam nhân vật chính cất giọng lạnh lùng:
_Lên phòng đi!!
Đan bướng bĩnh cãi lại:
_Không!!
Thạc Hy dường như dần mất hết sự kiên nhẫn:
_Lên phòng đi!!
Đan bặm môi phùng má lên:
_Không!!
Thế rồi chẳng nói chẳng rằng gì nữa Thạc Hy đùng đùng leo xuống xe và đùng đùng đi sang phía bên chỗ Đan ngồi kéo mạnh cửa xe mở bật ra và xốc cô nàng lên vai đi thẳng vô Penhouse và đi thẳng lên lầu 7.
“….”
Đẩy mạnh cửa phòng ngủ. Thạc Hy quăng Đan xuống giường đôi mắt anh dường như chỉ còn lại một sắc đen tối tăm.
_Em muốn tôi chú ý đến em à??
Đan lồm cồm ngồi dậy đôi mặt cô mở to ra nhìn Thạc Hy tâm trạng trở nên hỗn độn. Tim lại lạc nhịp đập liên hồi. Hơi men khiến đôi gò má của cô ửng hồng lên. Cô chậm rãi đứng lên và tiến lại phía Thạc Hy và ngước đôi mắt ướt lên nhìn anh:
_Em muốn anh làm điều đó!!
Vừa nói hai tay Đan đưa lên mở chiếc nút áo trên cổ. Đôi mắt nâu ươn ướt vẫn không rời khỏi khuôn mặt anh. Chiếc cút áo thứ hai cuối cùng cũng được mở tung ra để lộ hẳn nguyên vùng cỗ trắng nõn. Đôi mắt Đan nhìn Thạc Hy đến ngây dại. Còn Thạc Hy của cô vẫn bình thản đến lãnh đạm. Đan khẽ nói:
_Em muốn …!! thế là cô ngã xuống đất khiến kẻ đối diện vội vàng đỡ lấy cô và bế cô đặt lên giường. Trong cơn mê cô nghe được mùi thơm thoang thoảng của anh.
_Thạc Hy!!
Một lúc khá lâu sau cô vẫn không nghe thấy tiếng đáp trả. Đan cong môi:
_Lại biến mất rồi!! nói rồi Đan uể oải bước vào toa lét. Tâm trạng chùn xuống não nề. Cô ghét nhất là những người đột nhiên xuất hiện rồi lại bỗng dưng biến mất vì điều đó khiến cô cảm thấy hụt hẫng vô cùng.
“…..”
Cưỡi chiếc BMW màu đỏ chói lướt nhanh trên con đường đến trường. Đan nhoẽn miệng cười khi nhớ về tối hôm qua. Hải Minh thấy Đan dừng xe trước cổng vội vẫy tay ngoắc Đan lia lịa. Đan mỉm cười bước đến gần anh chàng. Thấy Đan cười toe toét nên Hải Minh ngờ vực:
_Này nhóc, sao hôm nay trông em vui thế??
Đan mỉm cười đáp:
_Không có gì, tại trời hôm nay đẹp quá!!
Hải Minh ngước lên nhìn bầu trời rồi đưa tay lên cốc nhẹ vào trán cô nàng:
_Đẹp cái con khỉ, em không thấy mây đen âm u thế kia à??
Đan ngước mắt lên trời đôi môi mỏng dẫu lên tinh nghịch:
_Đối với em, trời mưa lúc nào cũng đẹp!!
Hải Minh đưa tay lên sờ trán Đan thì cô nàng vội nghiêng đầu tránh rồi lườm anh chàng một cái:
_Anh lại tính cốc đầu em nữa à??
Hải Minh rút tay lại rồi bật cười:
_Không anh chỉ tính xem em có bị “nóng” hay không thôi!!
Thấy anh chàng cười hả hê nên Đan đưa tay véo mạnh vào hông Hải Minh khiến anh chàng ngưng bặt cười mà la oai oái.
Thấy anh chàng cười hả hê nên Đan đưa tay véo mạnh vào hông Hải Minh khiến anh chàng ngưng bặt cười mà la oai oái.Vừa đưa tay xoa nhè nhẹ vào chỗ vừa bị nhéo anh chàng càm ràm:
_Em cứ ăn hiếp đồng minh thế thì sẽ chẳng còn đồng minh nào đâu đấy!! nghe Hải Minh nói thế nên Đan nhe răng cười với anh chàng. Cô bĩu môi trêu:
_Có đồng minh như anh có mà tức ói máu đấy!!
Hải Minh bật cười:
_Ai bảo em khác thường quá làm gì!!
Chợt nhớ ra một điều gì đó Đan vội đưa mắt tìm kím khắp lớp học. Tâm trạng trở nên xìu xuống như quả bóng bị xì hơi:
_Sao vẫn chưa đến vậy ta??
Suốt cả tiết học mà đầu óc cô nàng cứ để đâu đâu. Lâu lâu lại nhìn sang chiếc bàn bên cạnh rồi thở dài thượt ra vẻ thễu não vô cùng. Bỗng dưng lại cảm thấy nhớ nhung một ai đó khôn nguôi chỉ ước gì ai kia ngay lập tức xuất hiện.
Tiếng chuông vừa vang lên là Đan vội vơ hết tập vở nhét vội vào cặp khiến Hải Minh tròn mắt nhìn cô:
_Em về à??
_Uhm, không có tâm trạng để học tí nào!! vừa nói Đan vừa vơ nốt cuốn sách để trên bàn nhét luôn vào cặp rồi quay sang mỉm cười với Hải Minh:
_Em về nhé!! nói rồi cô lấy cặp rồi quay đi.
“…..”
Cô gái ngồi tựa người vào thành giường bệnh vẻ mặt xanh xao mệt mỏi. Tay cô khẽ sờ nhè nhẹ vào vết thương rồi vội vàng rút tay lại vì đau. Mặt cô nhăn lại khổ sở. Suốt hai ngày nằm trong bệnh viện không người hỏi thăm bây giờ cô mới hiểu ra cảm giác không có người thân bên cạnh thật tủi thân làm sao. Đưa tay lên quẹt nhẹ vài giọt nước vừa chực trào ra từ khóe mắt. Rồi đưa mắt nhìn về phía cửa đi nơi vừa có người gõ cửa. Thiên Quốc đẩy cửa bước vào một tay ôm một bó hoa to tướng tay còn lại xách một giỏ trái cây to tướng đủ màu sắc rực rỡ nhưng vẻ mặt của kẻ mang đến thật khó coi vô cùng. Vẫn giữ nét mặt lạnh lùng như lúc vừa bước vào Thiên Quốc bước vào đặt giỏ hoa quả và bó hoa lên chiếc bàn cạnh giường bệnh. Cô gái ngước mắt lên nhìn Thiên Quốc, đôi mắt dần đỏ hoe lên:
_Sau tất cả những gì tôi đã làm anh không ghét tôi sao mà còn đến thăm tôi??
Không đáp lại lời cô gái Thiên Quốc vẫn giữ thái độ im lặng. Cô gái ngước mắt lên nhìn Thiên Quôc song nét u buồn vẫn phảng phất trên gương mặt:
_Tôi biết có nói ra câu xin lỗi thì cũng không thể làm mẹ anh quay trở về được, nên nếu anh cần tôi làm gì để bù đắp được lỗi lầm thì tôi sẽ làm hết mình!!
Thiên Quốc dần chuyển ánh mắt xuống nhìn cô gái đang ngồi trên chiếc giường trải ga trắng muốt đang mở to mắt chờ đợi câu trả lời từ anh:
_Tôi muốn cô phải dằn vặt bản thân đến hết đời!!
Đôi mắt cô gái thoáng vụt sáng xong lại tắt ngấm đi. Cô cúi xuống nhìn đăm đăm vào đôi bàn tay nhỏ nhắn đang đặt bên trên tấm mền. Thiên Quốc tiếp:
_Sao thế, cô không làm được à??
Cô gái ngưng nhìn chằm chằm vào đôi tay mình rồi ngước lên nhìn Thiên Quốc:
_Tôi sẽ làm!!
_Được lắm, đừng làm tôi thất vọng!! nói rồi anh bước đi bỏ mặc cô gái ngồi thẫn người ra nhìn theo. Đây có phải là hình phạt thích đáng nhất dành cho những kẻ phá hoại hạnh phúc của người khác như cô??
Đưa tay với lấy tấm hình đặt ở trên bàn. Cô khẽ nói:
_Mẹ ơi, cuối cùng thì con cũng đã trả được hết ân tình của ông Lâm rồi!! Bây giờ con chỉ cần cố gắng bù đắp cho hai anh em họ vì những gì con đã gây ra nữa thôi. Hãy luôn ở cạnh con nhe mẹ!!
Cô gái mệt mỏi ngả người xuống giường tay vẫn ôm chặt di ảnh của mẹ cô vào lòng. Đôi mắt khép lại mơ màng….
Đan đưa tay lên nhấn vào cái chuông cửa được gắn bênh cạnh cánh cửa gổ màu nâu hạt dẻ. Đôi mắt ươn ướt dõi vào cánh cửa và chờ đợi.
Cánh cửa chậm rãi mở ra. Kẻ vừa mở cửa khiến Đan thoáng ngạc nhiên xong khuôn mặt tắt ngấm niềm vui phấn khởi ban nãy mà thay vào đó là ánh mắt màu nâu sắc lạnh. Đan đưa mắt quan sát Thiên Mỹ một lượt từ trên xuống dưới. Đôi mắt cô dừng lại ở chiếc áo sơ mi của Thạc Hy mà Thiên Mỹ đang mặc trên người:
_Cô làm gì ở đây??
Thiên Mỹ tựa người vào cửa giọng vênh lên:
_Cô thử nghĩ xem bạn gái đến nhà bạn trai mà lại ăn mặc như thế này thì cô nghĩ họ vừa làm gì??
Thấy Đan có vẻ bàng hoàng Thiên mỹ vội nói thêm:
_Những kẻ không biết trời cao đất dày như cô sẽ không hiểu đâu!!
Đan vội đẩy Thiên Mỹ sang một bên rồi lao thẳng vô nhà:
_Thạc Hy!!!vừa chạy khắp nhà cô vừa gọi tên Thạc Hy, tâm trạng bỗng trở nên hoảng loạn vô cùng. Đẩy mạnh cửa phòng ngủ của Thạc Hy. Đan chợt khựng lại Thạc Hy đang đứng trước cửa toa lét trên người chỉ khoác vỏn vẹn một chiếc khăn tắm màu trắng. Vài giọt nước khẽ rơi xuống từ mái tóc ướt chưa kịp lau khô. Thạc Hy nhìn Đan giọng lạnh lùng:
_Gì vậy??
Đan bỗng cảm thấy mắt mình cay xè đi. Cô nói như nghẹ lời:
_Anh và Thiên Mỹ!!
Một bên mày rậm của Thạc Hy khẽ nhíu lên đôi mắt màu nâu dần chuyển sang sắc tối. Dường như anh đã hiểu nghĩ gì Đan muốn nói tới. Anh chỉ trả lời Đan bằng một từ gọn lỏn:
_Uh!!
Đan bước đến đối diện Thạc Hy ánh mắt cô ngày càng trở nên gay gắt phẫn nộ hơn. Nhanh như cắt một bạt tay nảy lửa giáng thẳng vào khuôn mặt điển trai lạnh lùng kia. Giọng Đan nghẹn lại:
_Anh là đồ tổi, anh khiến em nghĩ rằng em có thể nhưng rồi lại khiến em xót xa nhận ra rằng mình chẳng là gì cả!! nói rồi Đan quay lưng chạy đi. Bỏ lại sau lưng một người cũng mang nỗi đau chẳng kém gì cô.
“…..”
Tiếng nhạc xập xình không gian ồn ào náo nhiệt dưới ánh đèn màu mờ mờ ảo ảo. Những cặp tình nhân ôm eo nhau nhảy nhót theo điệu nhạc. Duy chỉ có Đan đang ngồi ngay chỗ quầy Bar và đang cố gắng làm mình say bằng những ly Volka độ nặng. Một thằng con trai lạ hoắc tiến đến và ngồi xuống cạnh cô mỉm cười:
_Có cần người tâm sự không??
Đan quay sang nhìn anh chàng không mấy thân thiện:
_Biến đi, tâm trạng tôi đang không được tốt!!
Chàng trai hơi sững sờ vì thái độ của Đan nhưng không vì thế mà vội bỏ đi mà còn cao giọng:
_Con gái như cô đẹp thì có đẹp nhưng tính tình thì quá tệ!!
Đan vơ lấy ly Volka đang uống dở hất vào người chàng trai cô hét lên:
_Cút đi!!
Chàng trai giận dữ:
_Con nhỏ này, mày muốn ăn đòn à?? nói rồi chàng trai đưa tay lên định giáng cho Đan một bạt tay nhưng may thay một bàn tay nào đó đã vội chộp lấy tay của hắn ta giọng đầy đe dọa:
_Cút đi!!
Chàng trai lạ mặt hất tay ra khỏi bàn tay thép của kẻ vừa xuất hiện vênh mặt:
_Mày là cái thá gì mà tao phải sợ chứ?? hắn vừa nói dứt câu thì đã ăn ngay một cú đấm vào thẳng mặt khiến hắn loạng choạng ngã nhào xuống nền gạch. Cả quán Bar như dừng lại rồi dần tản ra xung quanh bao lấy những nhân vật đang đứng chính giữa. Đám bảo vệ vội đi theo sau chàng trai nào đó đến cạnh Đan và kẻ vừa xuất hiện vội vã cúi đầu xin lỗi:
_Thành thật xin lỗi cậu tôi sẽ đuổi cổ tên này ra khỏi quán ngay!! nói rồi chàng trai hất mặt về phía hắn ra hiệu cho đám bảo vệ dẫn hắn đi. Hắn ta bất chợt bị cả đám bào vệ lôi đi nên tức tối miệng không ngừng **** rủa.
Còn Đan thì nãy giờ đứng chết lặng nhìn kẻ vừa cứu cô. Thạc Hy lúc nào mới quay sang nhìn Đan nghiêm nghị:
_Về thôi!! nói rồi anh kéo tay Đan lôi đi nhưng bất ngờ cô hất mạnh tay mình ra khỏi tay anh rồi trừng mắt nhìn Thạc Hy:
_Đừng xem em như là món đồ chơi của anh!!
Thạc Hy dịu giọng:
_Về thôi!!
Đan bướng bỉnh:
_Em không vể, anh đi mà về một mình đi!! nói rồi cô quay lưng vô lại quầy Bar tức tối:
_Lấy thêm rượu cho tôi!!
Bất ngờ cảm thấy cả thân người bị nhấc bỗng lên khiến Đan chới với hét lên um sùm tay chân quẫy đạp lia lịa:
_Thả em xuống, thả em xuống!!
Đám người trong Bar thì sững ra như pho tượng dõi theo cặp đôi kì dị kẻ vác người la kia. Mặc cho Đan la hét, Thạc Hy cũng chẳng màn bận tâm đến mà chỉ cắm cúi vác cô và quăng vào xe rồi mau chóng leo lên xe nhấn ga vọt đi.
Biết mình có phản đối cũng vô hiệu nên Đan đành ngôi lặng thinh rồi đưa mắt nhìn ra bên đường. Chiếc xe lướt nhanh trên đoạn đường về đêm khá vắng lặng nhưng không khí của hai kẻ ngồi trên xe thật cũng chẳng khá khẩm gì hơn cho đến khi chiếc xe dừng lại trước Penhouse cái không khí ngột ngạt mới được phá vỡ khi nam nhân vật chính cất giọng lạnh lùng:
_Lên phòng đi!!
Đan bướng bĩnh cãi lại:
_Không!!
Thạc Hy dường như dần mất hết sự kiên nhẫn:
_Lên phòng đi!!
Đan bặm môi phùng má lên:
_Không!!
Thế rồi chẳng nói chẳng rằng gì nữa Thạc Hy đùng đùng leo xuống xe và đùng đùng đi sang phía bên chỗ Đan ngồi kéo mạnh cửa xe mở bật ra và xốc cô nàng lên vai đi thẳng vô Penhouse và đi thẳng lên lầu 7.
“….”
Đẩy mạnh cửa phòng ngủ. Thạc Hy quăng Đan xuống giường đôi mắt anh dường như chỉ còn lại một sắc đen tối tăm.
_Em muốn tôi chú ý đến em à??
Đan lồm cồm ngồi dậy đôi mặt cô mở to ra nhìn Thạc Hy tâm trạng trở nên hỗn độn. Tim lại lạc nhịp đập liên hồi. Hơi men khiến đôi gò má của cô ửng hồng lên. Cô chậm rãi đứng lên và tiến lại phía Thạc Hy và ngước đôi mắt ướt lên nhìn anh:
_Em muốn anh làm điều đó!!
Vừa nói hai tay Đan đưa lên mở chiếc nút áo trên cổ. Đôi mắt nâu ươn ướt vẫn không rời khỏi khuôn mặt anh. Chiếc cút áo thứ hai cuối cùng cũng được mở tung ra để lộ hẳn nguyên vùng cỗ trắng nõn. Đôi mắt Đan nhìn Thạc Hy đến ngây dại. Còn Thạc Hy của cô vẫn bình thản đến lãnh đạm. Đan khẽ nói:
_Em muốn …!! thế là cô ngã xuống đất khiến kẻ đối diện vội vàng đỡ lấy cô và bế cô đặt lên giường. Trong cơn mê cô nghe được mùi thơm thoang thoảng của anh.
/26
|