Đan lăn người qua lại trên chiếc nệm cho nguôi ngoai phần nào cơn tức giận đang đầy ắp trong bụng. Từ lúc bị Hải Minh “kiss” tới giờ cô đã không quay trở về lớp mà đi thẳng về nhà mang theo một cục tức to tổ bố cùng về. Điệu nhạc quen thuộc của di động vang lên. Đan nheo mắt nhìn dòng số lạ hoắc vừa gửi tin nhắn đến cho cô. Đan lẩm bẩm:
_Đúng thật là chẳng biết số này!!
Cô bấm nút xem tin nhắn:
_Hi, em giận à?? xin lỗi nhá anh chỉ muốn chọc em một tí thôi. Đừng giận nhé!!
Là Hải Minh, cái tên đáng ghét ấy sao lại biết số cô chứ. Đan thoáng bực bội nhưng một ý nghĩ vụt đến khiến cô nhoẽn miệng cười. Tay bấm lia lịa trả lời tin nhắn:
_Cho anh một cơ hôi để chuộc lỗi. Đồng ý??
Tin nhắn được gửi đi chưa đầy 1 phút thì điện thoại lại rung lên liên tục. Đan mỉm cười khi thấy có kẻ đang thuận theo ý mình:
_Em nói đi, làm được anh sẽ làm mà!!
Đan lại tiếp tục lia ngón tay trên bàn phím di động.
_Giúp em “cưa” bạn anh!!
“…..”
Bẵng đi một lúc lâu sau tên kia mới chịu trả lời tin nhắn:
_OK!!!
Đan nhoẽn miệng cười rồi dần chìm vào giấc ngủ chuẩn bị cho chiến dịch cưa cẩm bạn trai của người khác.
“…”
Đan đâu biết rằng bên đầu dây bên kia cũng có người thích thú như cô chỉ vì anh chàng đang muốn xem một vở kịch hay.
“…”
Cũng như ngày hôm qua mới 4h sáng mà cái đồng hồ cứ liên tục reo inh ỏi. Định bụng sẽ nướng thêm một tí nhưng ai kia chợt nhớ lại cái chiến dịch “xấu xa” của mình nên cố gắng lết vào toilet dội nước cho tỉnh ngủ. Sau đó Đan bỏ ra khá nhiều thời gian uốn tóc và trang điểm. Điện thoại cô nàng lại vang lên điệu nhạc quen thuộc. Là tin nhắn của Hải Minh:
_6h trên sân thượng, ai sẽ đánh thức hoàng tử??
Anh chàng này đang bày trò gì đây. Có phải anh ta đang nói tới “ai kia”??
Bất chợt cô nàng vơ vội cái túi và leo lên xe phóng đi trong khi trời mới tờ mờ sáng. Sương vẫn còn dày đặc. Gió thổi ào ạt rét buốt. Hai tay cô bấu chặt lấy vô lăng.
Bây giờ là 5h30′. Cô vẫn còn cơ hội nửa tiếng. Cô lẩm bẩm:
_Anh ta làm cái quái gì trên sân thượng trong cái thời tiết khỉ gió này thế nhỉ??
Nói rồi lại nhấn ga mạnh thêm cho xe vọt đi. Trường học vắng hoe chỉ có ông chú bảo vệ đi tới lui ngoài ra tất cả đều tĩnh lặng. Đan chưa bao giờ tới trường sớm như thế này. Cô nàng bước vào thang máy và đi thẳng lên sân thượng. Quá vắng vẻ nói đúng hơn là không có một bóng người. Bất chợt cảm thấy ngờ vực:
_Liệu mình có bị lừa??
Đôi mắt cô dừng lại nơi bức tường khuất sau thang máy. Cô bước thật khẽ đến. Anh ngồi đấy đang say ngủ. Gương mặt lúc ngủ trông bình yên đến lạ. Cô khẽ khàng ngồi xuống đối diện nhìn anh khẽ mỉm cười:
_Cuối cùng em cũng tìm được anh rồi!!
Đây có lẽ là khoảnh khắc mà Đan có thể quan sát kẻ đối diện kĩ càng nhất. Đôi mày rậm, hốc mắt sâu, chiếc mũi cao dập dừa thẳng tấp. Đôi môi mỏng quyến rũ. Một ý định táo bạo vụt qua trong suy nghĩ cô nàng.
_”Kiss” trộm kẻ đang say ngủ kia!!
Chợt cảm thấy mình thật “biến thái” nên cô nàng quay mặt đi chỗ khác rồi nhoẽn miệng cười. Thầm nói:
_Em sẽ đợi tới lúc anh thuộc về em!!
Tiếng cười nói rôm rã từ cầu thang bộ đang lớn dần. Có lẽ là một đám nam nữ sinh nào đó lên sân thượng chơi. Đan nghĩ vậy. Cô nàng đưa mắt nhìn về phía cầu thang rồi quay lại nhìn ai kia. Đôi mắt màu hổ phách đang nhìn cô nét mặt không mảy may thể hiện tí cảm xúc gì. Đan khẽ mỉm cười:
_Anh dậy rồi hả?? chúng ta về lớp thôi!!
Vừa nói dứt câu thì cánh cửa cầu thang mở ra. Một vài đứa nữ sinh trong đám bất chợt thốt lên khi thấy anh:
_Hoàng Thạc Hy!!
Đám con trai bước lùi lại một bước còn đám con gái thì khuôn mặt thể hiện rõ sự hân hoan vô cùng. Thạc Hy lẳng lặng đứng dậy và bỏ đi. Đan cũng mau chóng chạy theo sau.
Mặc dù đã đi khuất sau cánh cửa cầu thang nhưng Đan vẫn nghe được tiếng xì xầm bàn tán của đám người ban nãy,
_Con nhỏ kia là ai sao lại chạy theo Hoàng Thạc Hy vậy chứ??
_Thì ra tên anh là Hoàng Thạc Hy!! cô nhoẽn miệng cười.
Lớp học đang ồn ào bỗng trở nên yên ắng khi thấy Thạc Hy bước vào cửa. Mọi cặp mắt đang đổ dồn về phía Đan sau đó không khí ồn ào lại quay lại thậm chí còn náo nhiệt hơn cả lúc họ chưa bước vào. Tiếng xì xầm bàn tán xôn xao kèm theo ánh mắt hình viên đạn của đám con gái đổ dồn về phía Đan. Đan chép miệng:
_Không ngờ tin tức còn đi nhanh hơn cả người!!
Cô nàng nhẹ nhàng kéo ghế ra và ngồi xuống chiếc bàn giữa hai hoàng tử. Hải Minh vội vàng hỏi ngay:
_Sao rồi??
Đan lôi cuốn sách trong cặp ra đặt lên bàn và bình thản nói:
_Chỉ mới biết được cái tên!!
Hải Minh bật cười:
_Phải kiên trì chứ em. Nản rồi à?
Đan nheo mắt nhìn anh chàng:
_Ai nói là em nản chứ. Từ hôm nay em sẽ theo đuổi Hoàng Thạc Hy!!
Câu nói vừa buông ra khỏi miệng Đan khiến những kẻ tò mò nãy giờ đang căng tai nghe lỏm cuộc trò chuyện giữa cô và Hải Minh phải tròn mắt và nhìn cô trân trân. Duy nhất chỉ có kẻ kế bên cô nét mặt vẫn bình thản dửng dưng đến đáng sợ.
Hải Minh bật cười:
_Thạc Hy có bạn gái rồi em à!!
Đan nheo mắt nhìn anh chàng rồi chau mày:
_Có bạn gái thì sao?? Nếu em thích một người em sẽ theo đuổi người đó tới cùng!!
Hải Minh ngờ vực:
_Em thích Thạc Hy??
Thoáng bối rối. Đan ngập ngừng nói:
_Em sẽ không trả lời anh cho tới khi em tìm được câu trả lời cho mình!!
Hải Minh mỉm cười:
_Vậy anh sẽ là người được biết đầu tiên chứ??
Đan cong môi:
_Không, anh sẽ được biết khi em công bố cho toàn thể mọi người nghe!! rồi cô nàng cười khì. Hải Minh nhăn mặt:
_Thế thì chẳng có gì vui!!
Đan le lưỡi:
_Kệ anh chứ!!
Rồi cô nàng cúi xuống chép bài mặc cho Hải Minh cứ nhăn nhó càm ràm. Lâu lâu Đan ngó sang bàn bên cạnh rồi thẫn người ra như bị hớp hồn quan sát từng đường nét trên khuôn mặt thanh tú của ai kia.
Tiếng chuông hết tiết reo lên. Bấu không khí ồn ào mau chóng quay lại. Đám con gái bu quanh Hải Minh nói cười rôm rả. Đan lẳng lặng nhìn sang chàng hoàng tử của mình. Anh chàng đang say sưa đọc tạp chí. Đúng là cô đã thích rồi nhưng là thích cái vẻ đẹp hớp hồn của ai kia chứ không phải cái tính tình kì quặc khó hiểu của anh chàng. Cô mỉm cười rồi bước đi.
Vừa bước ra khỏi cửa lớp được vài bước thì một thằng con trai lạ hoắc bước vội đến chỗ cô mỉm cười. Đan nheo mắt nhìn anh chàng. Trông anh ta rất dễ thương. Nụ cười của anh chàng như tỏa nắng:
_Chào em, cho phép anh làm quen với em nhé!!
Đan chưa kịp trả lời thì một bàn tay thô ráp mạnh mẽ bất ngờ chộp lấy cổ tay cô và kéo đi. Bỏ mặc anh chàng dễ thương đứng như bất động nhìn theo cô. Đan la oai oái:
_Đau quá anh thả tay em ra!!
Nhưng ai kia nào có mềm lòng vẫn tiếp tục kéo cô đi hết dãy hành lang dài…
Nhưng mọi chuyện đâu phải lúc nào cũng được như ý nguyện. Ai kia vẫn kéo tay Đan đi trong khi mặt cô nàng nhăn nhó như con khỉ miệng thì liên tục la oai oái. Không biết từ đâu lại xuất hiện cục gạch to bổ bố chắn giữa đường thế là Đan té ụp mặt xuống nền đất không thương tiếc.Tay cô tuột khỏi tay Thạc Hy. Còn anh chàng thì quay lại nhìn khuôn mặt vừa ngỡ ngàng pha lẫn chút xót xa. Đan lồm cồm ngồi dậy càm ràm:
_Tại anh hết đó!!
Thạc Hy chậm rãi ngồi xổm đối diện Đan. Tay gạt nhẹ cọng tóc lòa xòa trên mặt cô:
_Đau không??
Đan chợt nghĩ đến cái kế hoạch đen tối của mình thế là sắc mặt cô nàng thay đổi 180 độ. Cô nàng ngước đôi mắt ướt lên nhìn Thạc Hy trách móc:
_Đau lắm!!
Thạc Hy có vẻ bị dao động anh chàng thoáng bối rối:
_Ngồi chờ ở đây!! rồi đứng dậy bước nhanh đi về phía hội trường.
Đan ngơ ngác nhìn theo. Lâu lâu khẽ cúi xuống thổi nhè nhẹ vào cái đầu gối bị xước.
Chưa đầy 10 phút sau anh chàng đã quay lại tay cầm theo bịch bông băng thuốc đỏ. Ngồi xuống cạnh Đan, Thạc Hy đưa cho cô bông băng lạnh lùng nói:
_Tự làm đi!!
Thế mà nãy giờ cô nàng cứ tưởng bở nên cứ giương mắt lên ngó ai kia và chờ đợi… Đan cúi xuống ịn miếng băng cá nhân vài chỗ trầy rồi đứng lên.
_Đi đâu??
Đan nhăn mặt:
_Em đi về!!
_Vậy thì đi!!
Thạc Hy chợt đứng dậy đút tay và túi quần thủng thẳng bước đi theo Đan. Còn cô nàng thì lê từng bước trông khổ sở vô cùng. Thế mà ai kia vẫn dửng dưng đến thế càng khiến Đan tức hộc máu. Cuối cùng thì Đan cũng lết được tới chỗ để xe. Điều khiến Đan bất ngờ hơn là Thạc Hy ngồi vào xe và hỏi:
_Chìa khóa đâu?
Đan mau chóng lục lọi tìm chìa khóa trong túi xách và đưa cho anh.
_Anh đưa em về à??
Thạc Hy lạnh lùng đáp:
_Ừ!! rồi nhấn ga cho xe chạy.
_Ở đâu??
Đan tựa người vào thành ghế:
_Lầu 4 Penhouse!!
Bất chợt Thạc Hy thắng xe lại khiến Đan chúi nhủi về phía trước.
_Làm gì ở đó?
Đan xoa xoa chỗ đầu gối bị trầy vừa va vào thành xe:
_Nhà em ở đó mà. Anh đừng có thắng gấp như thế nguy hiểm lắm!!
Thạc Hy không nói gì thêm nữa và nhấn ga chạy tiếp. Thái độ bất ngờ của anh khiến Đan hơi tò mò nhưng vì sự an toàn của bản thân nên cô nàng đành ngậm ngùi im lặng.
Chiếc xe dừng lại trước Penhouse. Đan đẩy cửa xe và bước xuống. Thạc Hy cũng xuống theo và sải bước theo Đan, Đan ngạc nhiên:
_Sao anh chưa về??
Thạc Hy bình thản nói:
_Lầu 7!!
Đan ngớ ra vài giây:
_Lầu 7 không phải dành cho VIP sao?? không lẽ…!!
Cô nàng nói gần như hét lên:
_Anh ở lầu 7??
Thạc Hy bước vào thang máy rồi mới đáp:
_Ừ!!
Đan lại ngớ người ra shock tập hai và chắc cô sẽ còn đứng ngớ người ra đó nếu Thạc Hy không lên tiếng:
_Còn làm cái gì nữa mà không vào??
Đan sực tỉnh bước nhanh vào thang máy. Đan đứng cạnh bên Thạc Hy nhưng lại chẳng biết phải nói gì nên cả hai cứ im lặng.
Ting toong..
Cửa thang máy từ từ mở ra. Đan nhón vội chân và “kiss” vào má Thạc Hy rồi chạy ra khỏi thang máy:
_Baiz anh!!
Cửa thang máy đóng lại. Bên trong thang máy ai kia phải dùng tay vịn vào tường để giữ thăng bằng chống đỡ cả thân người suýt sụp xuống chỉ vì một cái “kiss”.
_Đúng thật là chẳng biết số này!!
Cô bấm nút xem tin nhắn:
_Hi, em giận à?? xin lỗi nhá anh chỉ muốn chọc em một tí thôi. Đừng giận nhé!!
Là Hải Minh, cái tên đáng ghét ấy sao lại biết số cô chứ. Đan thoáng bực bội nhưng một ý nghĩ vụt đến khiến cô nhoẽn miệng cười. Tay bấm lia lịa trả lời tin nhắn:
_Cho anh một cơ hôi để chuộc lỗi. Đồng ý??
Tin nhắn được gửi đi chưa đầy 1 phút thì điện thoại lại rung lên liên tục. Đan mỉm cười khi thấy có kẻ đang thuận theo ý mình:
_Em nói đi, làm được anh sẽ làm mà!!
Đan lại tiếp tục lia ngón tay trên bàn phím di động.
_Giúp em “cưa” bạn anh!!
“…..”
Bẵng đi một lúc lâu sau tên kia mới chịu trả lời tin nhắn:
_OK!!!
Đan nhoẽn miệng cười rồi dần chìm vào giấc ngủ chuẩn bị cho chiến dịch cưa cẩm bạn trai của người khác.
“…”
Đan đâu biết rằng bên đầu dây bên kia cũng có người thích thú như cô chỉ vì anh chàng đang muốn xem một vở kịch hay.
“…”
Cũng như ngày hôm qua mới 4h sáng mà cái đồng hồ cứ liên tục reo inh ỏi. Định bụng sẽ nướng thêm một tí nhưng ai kia chợt nhớ lại cái chiến dịch “xấu xa” của mình nên cố gắng lết vào toilet dội nước cho tỉnh ngủ. Sau đó Đan bỏ ra khá nhiều thời gian uốn tóc và trang điểm. Điện thoại cô nàng lại vang lên điệu nhạc quen thuộc. Là tin nhắn của Hải Minh:
_6h trên sân thượng, ai sẽ đánh thức hoàng tử??
Anh chàng này đang bày trò gì đây. Có phải anh ta đang nói tới “ai kia”??
Bất chợt cô nàng vơ vội cái túi và leo lên xe phóng đi trong khi trời mới tờ mờ sáng. Sương vẫn còn dày đặc. Gió thổi ào ạt rét buốt. Hai tay cô bấu chặt lấy vô lăng.
Bây giờ là 5h30′. Cô vẫn còn cơ hội nửa tiếng. Cô lẩm bẩm:
_Anh ta làm cái quái gì trên sân thượng trong cái thời tiết khỉ gió này thế nhỉ??
Nói rồi lại nhấn ga mạnh thêm cho xe vọt đi. Trường học vắng hoe chỉ có ông chú bảo vệ đi tới lui ngoài ra tất cả đều tĩnh lặng. Đan chưa bao giờ tới trường sớm như thế này. Cô nàng bước vào thang máy và đi thẳng lên sân thượng. Quá vắng vẻ nói đúng hơn là không có một bóng người. Bất chợt cảm thấy ngờ vực:
_Liệu mình có bị lừa??
Đôi mắt cô dừng lại nơi bức tường khuất sau thang máy. Cô bước thật khẽ đến. Anh ngồi đấy đang say ngủ. Gương mặt lúc ngủ trông bình yên đến lạ. Cô khẽ khàng ngồi xuống đối diện nhìn anh khẽ mỉm cười:
_Cuối cùng em cũng tìm được anh rồi!!
Đây có lẽ là khoảnh khắc mà Đan có thể quan sát kẻ đối diện kĩ càng nhất. Đôi mày rậm, hốc mắt sâu, chiếc mũi cao dập dừa thẳng tấp. Đôi môi mỏng quyến rũ. Một ý định táo bạo vụt qua trong suy nghĩ cô nàng.
_”Kiss” trộm kẻ đang say ngủ kia!!
Chợt cảm thấy mình thật “biến thái” nên cô nàng quay mặt đi chỗ khác rồi nhoẽn miệng cười. Thầm nói:
_Em sẽ đợi tới lúc anh thuộc về em!!
Tiếng cười nói rôm rã từ cầu thang bộ đang lớn dần. Có lẽ là một đám nam nữ sinh nào đó lên sân thượng chơi. Đan nghĩ vậy. Cô nàng đưa mắt nhìn về phía cầu thang rồi quay lại nhìn ai kia. Đôi mắt màu hổ phách đang nhìn cô nét mặt không mảy may thể hiện tí cảm xúc gì. Đan khẽ mỉm cười:
_Anh dậy rồi hả?? chúng ta về lớp thôi!!
Vừa nói dứt câu thì cánh cửa cầu thang mở ra. Một vài đứa nữ sinh trong đám bất chợt thốt lên khi thấy anh:
_Hoàng Thạc Hy!!
Đám con trai bước lùi lại một bước còn đám con gái thì khuôn mặt thể hiện rõ sự hân hoan vô cùng. Thạc Hy lẳng lặng đứng dậy và bỏ đi. Đan cũng mau chóng chạy theo sau.
Mặc dù đã đi khuất sau cánh cửa cầu thang nhưng Đan vẫn nghe được tiếng xì xầm bàn tán của đám người ban nãy,
_Con nhỏ kia là ai sao lại chạy theo Hoàng Thạc Hy vậy chứ??
_Thì ra tên anh là Hoàng Thạc Hy!! cô nhoẽn miệng cười.
Lớp học đang ồn ào bỗng trở nên yên ắng khi thấy Thạc Hy bước vào cửa. Mọi cặp mắt đang đổ dồn về phía Đan sau đó không khí ồn ào lại quay lại thậm chí còn náo nhiệt hơn cả lúc họ chưa bước vào. Tiếng xì xầm bàn tán xôn xao kèm theo ánh mắt hình viên đạn của đám con gái đổ dồn về phía Đan. Đan chép miệng:
_Không ngờ tin tức còn đi nhanh hơn cả người!!
Cô nàng nhẹ nhàng kéo ghế ra và ngồi xuống chiếc bàn giữa hai hoàng tử. Hải Minh vội vàng hỏi ngay:
_Sao rồi??
Đan lôi cuốn sách trong cặp ra đặt lên bàn và bình thản nói:
_Chỉ mới biết được cái tên!!
Hải Minh bật cười:
_Phải kiên trì chứ em. Nản rồi à?
Đan nheo mắt nhìn anh chàng:
_Ai nói là em nản chứ. Từ hôm nay em sẽ theo đuổi Hoàng Thạc Hy!!
Câu nói vừa buông ra khỏi miệng Đan khiến những kẻ tò mò nãy giờ đang căng tai nghe lỏm cuộc trò chuyện giữa cô và Hải Minh phải tròn mắt và nhìn cô trân trân. Duy nhất chỉ có kẻ kế bên cô nét mặt vẫn bình thản dửng dưng đến đáng sợ.
Hải Minh bật cười:
_Thạc Hy có bạn gái rồi em à!!
Đan nheo mắt nhìn anh chàng rồi chau mày:
_Có bạn gái thì sao?? Nếu em thích một người em sẽ theo đuổi người đó tới cùng!!
Hải Minh ngờ vực:
_Em thích Thạc Hy??
Thoáng bối rối. Đan ngập ngừng nói:
_Em sẽ không trả lời anh cho tới khi em tìm được câu trả lời cho mình!!
Hải Minh mỉm cười:
_Vậy anh sẽ là người được biết đầu tiên chứ??
Đan cong môi:
_Không, anh sẽ được biết khi em công bố cho toàn thể mọi người nghe!! rồi cô nàng cười khì. Hải Minh nhăn mặt:
_Thế thì chẳng có gì vui!!
Đan le lưỡi:
_Kệ anh chứ!!
Rồi cô nàng cúi xuống chép bài mặc cho Hải Minh cứ nhăn nhó càm ràm. Lâu lâu Đan ngó sang bàn bên cạnh rồi thẫn người ra như bị hớp hồn quan sát từng đường nét trên khuôn mặt thanh tú của ai kia.
Tiếng chuông hết tiết reo lên. Bấu không khí ồn ào mau chóng quay lại. Đám con gái bu quanh Hải Minh nói cười rôm rả. Đan lẳng lặng nhìn sang chàng hoàng tử của mình. Anh chàng đang say sưa đọc tạp chí. Đúng là cô đã thích rồi nhưng là thích cái vẻ đẹp hớp hồn của ai kia chứ không phải cái tính tình kì quặc khó hiểu của anh chàng. Cô mỉm cười rồi bước đi.
Vừa bước ra khỏi cửa lớp được vài bước thì một thằng con trai lạ hoắc bước vội đến chỗ cô mỉm cười. Đan nheo mắt nhìn anh chàng. Trông anh ta rất dễ thương. Nụ cười của anh chàng như tỏa nắng:
_Chào em, cho phép anh làm quen với em nhé!!
Đan chưa kịp trả lời thì một bàn tay thô ráp mạnh mẽ bất ngờ chộp lấy cổ tay cô và kéo đi. Bỏ mặc anh chàng dễ thương đứng như bất động nhìn theo cô. Đan la oai oái:
_Đau quá anh thả tay em ra!!
Nhưng ai kia nào có mềm lòng vẫn tiếp tục kéo cô đi hết dãy hành lang dài…
Nhưng mọi chuyện đâu phải lúc nào cũng được như ý nguyện. Ai kia vẫn kéo tay Đan đi trong khi mặt cô nàng nhăn nhó như con khỉ miệng thì liên tục la oai oái. Không biết từ đâu lại xuất hiện cục gạch to bổ bố chắn giữa đường thế là Đan té ụp mặt xuống nền đất không thương tiếc.Tay cô tuột khỏi tay Thạc Hy. Còn anh chàng thì quay lại nhìn khuôn mặt vừa ngỡ ngàng pha lẫn chút xót xa. Đan lồm cồm ngồi dậy càm ràm:
_Tại anh hết đó!!
Thạc Hy chậm rãi ngồi xổm đối diện Đan. Tay gạt nhẹ cọng tóc lòa xòa trên mặt cô:
_Đau không??
Đan chợt nghĩ đến cái kế hoạch đen tối của mình thế là sắc mặt cô nàng thay đổi 180 độ. Cô nàng ngước đôi mắt ướt lên nhìn Thạc Hy trách móc:
_Đau lắm!!
Thạc Hy có vẻ bị dao động anh chàng thoáng bối rối:
_Ngồi chờ ở đây!! rồi đứng dậy bước nhanh đi về phía hội trường.
Đan ngơ ngác nhìn theo. Lâu lâu khẽ cúi xuống thổi nhè nhẹ vào cái đầu gối bị xước.
Chưa đầy 10 phút sau anh chàng đã quay lại tay cầm theo bịch bông băng thuốc đỏ. Ngồi xuống cạnh Đan, Thạc Hy đưa cho cô bông băng lạnh lùng nói:
_Tự làm đi!!
Thế mà nãy giờ cô nàng cứ tưởng bở nên cứ giương mắt lên ngó ai kia và chờ đợi… Đan cúi xuống ịn miếng băng cá nhân vài chỗ trầy rồi đứng lên.
_Đi đâu??
Đan nhăn mặt:
_Em đi về!!
_Vậy thì đi!!
Thạc Hy chợt đứng dậy đút tay và túi quần thủng thẳng bước đi theo Đan. Còn cô nàng thì lê từng bước trông khổ sở vô cùng. Thế mà ai kia vẫn dửng dưng đến thế càng khiến Đan tức hộc máu. Cuối cùng thì Đan cũng lết được tới chỗ để xe. Điều khiến Đan bất ngờ hơn là Thạc Hy ngồi vào xe và hỏi:
_Chìa khóa đâu?
Đan mau chóng lục lọi tìm chìa khóa trong túi xách và đưa cho anh.
_Anh đưa em về à??
Thạc Hy lạnh lùng đáp:
_Ừ!! rồi nhấn ga cho xe chạy.
_Ở đâu??
Đan tựa người vào thành ghế:
_Lầu 4 Penhouse!!
Bất chợt Thạc Hy thắng xe lại khiến Đan chúi nhủi về phía trước.
_Làm gì ở đó?
Đan xoa xoa chỗ đầu gối bị trầy vừa va vào thành xe:
_Nhà em ở đó mà. Anh đừng có thắng gấp như thế nguy hiểm lắm!!
Thạc Hy không nói gì thêm nữa và nhấn ga chạy tiếp. Thái độ bất ngờ của anh khiến Đan hơi tò mò nhưng vì sự an toàn của bản thân nên cô nàng đành ngậm ngùi im lặng.
Chiếc xe dừng lại trước Penhouse. Đan đẩy cửa xe và bước xuống. Thạc Hy cũng xuống theo và sải bước theo Đan, Đan ngạc nhiên:
_Sao anh chưa về??
Thạc Hy bình thản nói:
_Lầu 7!!
Đan ngớ ra vài giây:
_Lầu 7 không phải dành cho VIP sao?? không lẽ…!!
Cô nàng nói gần như hét lên:
_Anh ở lầu 7??
Thạc Hy bước vào thang máy rồi mới đáp:
_Ừ!!
Đan lại ngớ người ra shock tập hai và chắc cô sẽ còn đứng ngớ người ra đó nếu Thạc Hy không lên tiếng:
_Còn làm cái gì nữa mà không vào??
Đan sực tỉnh bước nhanh vào thang máy. Đan đứng cạnh bên Thạc Hy nhưng lại chẳng biết phải nói gì nên cả hai cứ im lặng.
Ting toong..
Cửa thang máy từ từ mở ra. Đan nhón vội chân và “kiss” vào má Thạc Hy rồi chạy ra khỏi thang máy:
_Baiz anh!!
Cửa thang máy đóng lại. Bên trong thang máy ai kia phải dùng tay vịn vào tường để giữ thăng bằng chống đỡ cả thân người suýt sụp xuống chỉ vì một cái “kiss”.
/26
|