Hai mắt Hứa Nhược Mộng đỏ hoe, khóe mắt hơi ướt.
Cô ta rất khôn khéo, tuy không phải là một là một cô gái đẹp, trong sáng nhưng cô ta rất được lòng những người lớn tuổi.
Đôi lông mày của Lệ phu nhân dần giãn ra một chút.
Bà đưa khăn tay cho Hứa Nhược Mộng: “Con lau mặt đi, chuẩn bị ăn cơm thôi.
”
Hứa Nhược Mộng gật đầu, cầm lấy chiếc khăn tay lau khóe mắt, nhưng trong lòng lại dâng lên một sự vui sướng.
Trong bữa tối, bà cụ Lệ và Lệ phu nhân thản nhiên trò chuyện với Hứa Nhược Mộng về ngành thời trang và nước hoa, cũng không hỏi thêm gì về Anna, điều này khiến Hứa Nhược Mộng có chút lo lắng.
Bà cụ Lệ lấy khăn ăn lau khóe miệng một cách duyên dáng rồi đứng dậy.
Thư ký ở bên cạnh mặc áo khoác cho bà.
Bà lão hài lòng nhắm mắt lại, liếc nhìn Hứa Nhược Mộng rồi cười hiền hậu.
“Việc chăm sóc cho Lệ Đình Nam đã khiến con mệt mỏi rồi.
”
Hứa Nhược Mộng còn đang mất hồn, bị Lệ phu nhân trừng mắt một cái, vội xua tay: "Bà ơi, không khó đâu ạ.
Con thích Lệ Đình Nam, nên việc chăm lo cho cuộc sống của anh ấy là điều con nên làm.
"
Nói xong, vẻ mặt của bà cụ Lệ trở nên vô cùng hài lòng, còn hơn cả lúc nãy.
Bà cụ Lệ không nói gì thêm, cùng thư ký lên xe.
Hứa Nhược Mộng cúi người xuống cho đến khi bà cụ Lệ rời đi, lúc cô ta chuẩn bị đi đến bãi đậu xe thì giọng nói của Lệ phu nhân vang lên từ phía sau.
“Hôm nay con làm rất tốt.
” Lệ phu nhân xách túi bước đến chỗ Hứa Nhược Mộng.
Hứa Nhược Mộng cười nhẹ: "Cảm ơn dì đã giúp đỡ.
"
“Đừng cám ơn, đương nhiên dì đã có kế hoạch để giúp con.
” Lệ phu nhân mím đôi môi đỏ mọng, giọng điệu dịu dàng nhìn Hứa Nhược Mộng trước mặt, nở nụ cười đầy ẩn ý.
“Nhược Mộng biết.
” Hứa Nhược Mộng lịch sự trả lời: “Bất kể kế hoạch của dì là gì thì con vẫn luôn sẵn sàng ở bên Lệ Đình Nam.
”
Lệ phu nhân vô cùng hài lòng.
Điều mà bà thích là sự khôn khéo của Hứa Nhược Mộng khi ở trước mặt bà.
Còn về những việc mà Hứa Nhược Mộng đã làm bên ngoài!
Đôi mắt của Lệ phu nhân nheo lại, bà hơi lạnh sống lưng.
"Nhược Mộng, điều gì nên làm và điều gì không nên làm, mẹ con đã dạy con rồi.
Sau này đừng làm chuyện gì để đến tai Lệ Đình Nam nữa, nếu không ngay cả dì cũng không giúp được con đâu.
"
Lệ phu nhân cảnh cáo.
Trên mặt Hứa Nhược Mộng lộ ra chút xấu hổ, cô ta nhanh chóng điều chỉnh tâm lý: "Cảm ơn dì đã dạy dỗ, Nhược Mộng xin ghi nhớ trong lòng.
"
Lệ phu nhân nở nụ cười hài lòng, nhẹ nhàng nắm tay Hứa Nhược Mộng rồi xoa nhẹ, sau đó ngồi lên xe đi cùng với thư ký.
Sau khi Hứa Nhược Mộng nhìn Lệ phu nhân rời đi, sắc mặt cô ta trở nên u ám.
“Bà là cái thá gì chứ.
” Hứa Nhược Mộng thốt ra một câu, giọng nói vô cùng lạnh lùng, ngay cả thư ký bên cạnh cũng phải bất ngờ.
“Cô Hứa, bây giờ chúng ta đi đâu đây?” Thư ký nhỏ giọng hỏi.
Trời đã khuya, chỗ này cách biệt thự của Lệ Đình Nam rất xa, nhưng tình cờ lại rất gần biệt thự của nhà họ Hứa,
Hứa Nhược Mộng cười lạnh lùng, đôi mắt cô ta trở nên u ám.
"Trở lại biệt thự Tiêu Sơn.
"
Sau khi Hứa Nhược Mộng lên xe, vẻ mặt của cô ta vẫn không có gì thay đổi.
Nếu không phải vì Lệ Đình Nam thì cô ta đã không phải chịu cơn tức giận của Lệ phu nhân.
Ý Lệ phu nhân trong câu nói đó là nếu không có bà ấy, cô ta không thể kết hôn với Lệ Đình Nam.
Hứa Nhược Mộng cắn chặt môi, nắm chặt tay và nhắm mắt lại.
Sau một lúc im lặng, Hứa Nhược Mộng lấy điện thoại di động trong túi xách ra và bấm dãy số quen thuộc.
Nhưng Lệ Đình Nam lại không phải là người nghe điện thoại.
Hứa Nhược Mộng nhíu mày, giọng nói cũng không có chút khiêm nhường nào.
.
/328
|