Tác giả: Tiểu Trân Bảo
Tây Nguyên vốn là vùng đất hẻo lánh, người ở đây mang một nét mộc mạc mà giản dị, thanh lịch lại dễ gần, những bộ đồ đặc trưng mà chỉ nơi đây mới có.
Gia Nghi và mọi người đi thay y phục của người bản xứ, chiếc váy mỏng nhuộm chàm được thiêu hoa văn tinh tế, trễ một bên vai. những hoa văn đó khổng phải bằng kĩ thuật vẽ màu, ghép vải mà chủ yếu bằng kĩ thuật dệt, từng đường nét tinh xảo, những hình ảnh được chọn rất đỗi quen thuộc như hoa lá...
Lăng Thiếu Hạo và Vỹ An không thay đồ, một phần vì anh trước giờ chỉ thích bận âu phục, phần khác là vì anh và Vỹ An không vừa size với mấy bộ đồ bản sứ, cũng đúng, người ở đây đâu có cao vậy.
Gia Nghi tính tình hòa đồng nên rất dễ thân, cô quen một vài người bạn mới, cùng họ nắm tay thành vòng tròn, nhảy những vũ điệu truyền thống, đóm lửa cháy nhẹ nhàng càng thêm ấm áp, đây phải chăng là gia đình thứ hai của con người chính là bạn bè?
Lăng Thiếu Hạo đứng một bên, ánh mắt đượm ý cười nhìn nha đầu nhỏ tươi cười đằng xa, giờ phút này, anh cảm thấy như cả thế giới như đặt ở trước mặt mình.
Cô nhóc này có bản lĩnh gì? Lại là người đầu tiên trói giữ anh chặt đến vậy? Cho dù anh ở xa cô cỡ nào đi nữa, khi cô vui anh sẽ vui theo, khi nhìn thấy cô khóc thì trái tim anh như bị ai hung hăng đánh đấm.
Vỹ An đứng bên cạnh, ánh mắt nhìn Diệu Anh có phần kì dị, anh ta nói với anh: Cậu nói xem, sao phụ nữ lại khó hiểu như vậy?
Lăng Thiếu Hạo không trả lời, cũng không dời mắt khỏi nụ cười của Gia Nghi. Phải, sao cô lại khó đoán đến vậy? Nếu khuôn mặt thiên thần luôn cười, đôi mắt trong veo luôn lúng liếng tươi vui thì tất cả đau thương cô đã giấu nơi nào?
Sau khi nhảy những điệu làm quen nhau, tất cả ngồi thành vòng tròn quanh đống lửa kể chuyện nhau nghe, người bản sứ kể về những câu truyện của núi rừng, những vị thần linh thiêng khiến mọi người nghe rất nhập tâm.
Khôi Vỹ ngồi bên cạnh liên tục cung cấp thức ăn vào chén cho Gia Nghi, Lăng Thiếu Hạo cũng không thua, anh tích cực bóc vỏ tôm bỏ vào chén cô, đến khi nhìn lại, từ một chén, không biết lúc nào đã biến thành hai chén đầy đồ ăn. Làm ơn đi, hai con người này có hiềm khích gì với nhau thì lôi nhau ra đánh tay đôi, không cần phải đem dạ dày cô ra đánh cược chứ? Ôi, ngay cả lúc đi chơi nhân sinh quan cô vẫn không thể tốt hơn được.
Vỹ An đề nghị mọi người kể một cái kết khác hay hơn cho mấy câu truyện cổ tích, quan trọng là phải gây cười, mọi người liền nhất trí.
Vỹ An là người đầu tiên kể: Tôi sẽ kể một cái kết khác của truyện Tấm Cám, tấm bị Cám và mẹ kế hại ngã lộn cổ xuống nên chết đi. Sau đó xuyên không trở thành kỹ nữ đang chuẩn bị xxoo với ba tên đàn ông, đau đớn khôn cùng rồi chết.
Mọi người bật cười, từ cách kể truyện có thể thấy, con người này đen tối cỡ nào rồi. Đến lượt Khôi Vỹ, anh lặng yên suy nghĩ đôi chút rồi hắng giọng kể: Bạch Tuyết tìm thấy ngôi nhà của bảy chú lùn, phát hiện đấy đếu phải căn nhà bình thường và phát hiện ra rằng một cái động gay, nên quyết định đu cửa bám đít ở lại cái động ấy làm hủ suốt đời. Happy end~~ Hoàng tử cuối cùng đếu tìm thấy nụ hôn đích thực, quyết định bỏ nhà theo trai.
Mọi người cười ngã ngửa, Gia Nghi bị sặc nước suýt chết, anh ngồi một bên không vui vỗ nhẹ lưng cô, người vui vẻ như Bảo Ngân cũng không ngăn nỗi mà cười chảy cả nước mắt.
Gia Nghi, đầu óc cậu quái đản, hay là cậu kể thử đi. - Diệu Anh cười nói.
Một người bản sứ ngồi đối diện cũng tán thành, dùng tiếng Việt không rành lắm nói: Phải đó, Gia Nghi cô bình thường đáng yêu như vậy hay thử kể đi.
Liền sau đó, ai cũng gật đầu tán thành, Gia Nghi vuốt tóc tự mãn: Dễ thương thì đúng rồi, nhưng còn quái đản cái con khỉ nhà cậu đấy. - Cô trừng mắt nhìn Diệu Anh, cô nàng cũng le lưỡi rụt đầu, cũng không biết, cái biểu cảm đáng yêu này đã lọt vào mắt ai đó.
Gia Nghi suy nghĩ một lúc, rồi bật cười một cách kì quái, như điên mà cười một mình, qua nữa ngày mới lấy lại sức kể, kèm theo mua chân múa tay minh họa: Bảy chú lùn Thấy hoàng tử có dục vọng với xác chết, muốn gian thi Bạch Tuyết, bảy chú lùn kinh hãi, lập tức thi triển bắc đẩu thất tinh trận hạ sát chàng trừ hại cho võ lâm, cuối cùng, Bạch Tuyết và Hoàng Tử điều chết, kết SE.
Ngày hôm đó, trên vùng đất vốn hẻo lánh vang rần tiếng cười vui vẻ.
Cuối cùng đến lượt của Lăng Thiếu Hạo, cô không biết một người luôn nghiêm túc như anh mà kể mấy loại truyện cười này sẽ thế nào, anh chỉ mất một ít thời gian suy nghĩ, rồi chậm rãi lên tiếng: Vì không muốn để Tấm đến dự hội, dì ghẻ đã để bốn lọ mất nhãn xen lẫn vào nhau yêu cầu Tấm phân biệt NH3, Na2S04, NH4Cl, (NH4)2SO4. Và viết phương trình mà không được dùng quỳ tím, hôm đó, ngay cả bụt cũng không giúp được.
Gia Nghi phì cười, đúng là Lăng Thiếu Hạo, kể chuyện cũng phải có phong cách riêng.
Ngày hôm đó là ngày cuối cùng họ ở lại đây, sắp kết thúc chuyến cắm trại, Gia Nghi mở mắt, thấy anh vẫn đang say ngủ, cô rời khỏi giường, đi ra bên ngoài ngắm phong cảnh, lều của mọi người điều tắt đèn hết, chỉ có những đóm lửa nhỏ soi đường, điện thoại đột ngột rung lên, nhìn tên trên màn hình, cô hơi khựng lại một chút rồi đồng ý cuộc gọi.
Tiểu Nghi.
Là một âm thanh quen thuộc, là tên gọi thân mật mà đã lâu cô không nghe được, là một cảm giác muốn nhào vào lòng người đó nhõng nhẽo. Cô cố gắng nghẹn ngào gọi nhỏ: Mẹ...
Đầu dây bên kia, bà im lặng rồi lại lo lắng hỏi: Ta đang ở trong Thành Phố...
_________________
Tây Nguyên vốn là vùng đất hẻo lánh, người ở đây mang một nét mộc mạc mà giản dị, thanh lịch lại dễ gần, những bộ đồ đặc trưng mà chỉ nơi đây mới có.
Gia Nghi và mọi người đi thay y phục của người bản xứ, chiếc váy mỏng nhuộm chàm được thiêu hoa văn tinh tế, trễ một bên vai. những hoa văn đó khổng phải bằng kĩ thuật vẽ màu, ghép vải mà chủ yếu bằng kĩ thuật dệt, từng đường nét tinh xảo, những hình ảnh được chọn rất đỗi quen thuộc như hoa lá...
Lăng Thiếu Hạo và Vỹ An không thay đồ, một phần vì anh trước giờ chỉ thích bận âu phục, phần khác là vì anh và Vỹ An không vừa size với mấy bộ đồ bản sứ, cũng đúng, người ở đây đâu có cao vậy.
Gia Nghi tính tình hòa đồng nên rất dễ thân, cô quen một vài người bạn mới, cùng họ nắm tay thành vòng tròn, nhảy những vũ điệu truyền thống, đóm lửa cháy nhẹ nhàng càng thêm ấm áp, đây phải chăng là gia đình thứ hai của con người chính là bạn bè?
Lăng Thiếu Hạo đứng một bên, ánh mắt đượm ý cười nhìn nha đầu nhỏ tươi cười đằng xa, giờ phút này, anh cảm thấy như cả thế giới như đặt ở trước mặt mình.
Cô nhóc này có bản lĩnh gì? Lại là người đầu tiên trói giữ anh chặt đến vậy? Cho dù anh ở xa cô cỡ nào đi nữa, khi cô vui anh sẽ vui theo, khi nhìn thấy cô khóc thì trái tim anh như bị ai hung hăng đánh đấm.
Vỹ An đứng bên cạnh, ánh mắt nhìn Diệu Anh có phần kì dị, anh ta nói với anh: Cậu nói xem, sao phụ nữ lại khó hiểu như vậy?
Lăng Thiếu Hạo không trả lời, cũng không dời mắt khỏi nụ cười của Gia Nghi. Phải, sao cô lại khó đoán đến vậy? Nếu khuôn mặt thiên thần luôn cười, đôi mắt trong veo luôn lúng liếng tươi vui thì tất cả đau thương cô đã giấu nơi nào?
Sau khi nhảy những điệu làm quen nhau, tất cả ngồi thành vòng tròn quanh đống lửa kể chuyện nhau nghe, người bản sứ kể về những câu truyện của núi rừng, những vị thần linh thiêng khiến mọi người nghe rất nhập tâm.
Khôi Vỹ ngồi bên cạnh liên tục cung cấp thức ăn vào chén cho Gia Nghi, Lăng Thiếu Hạo cũng không thua, anh tích cực bóc vỏ tôm bỏ vào chén cô, đến khi nhìn lại, từ một chén, không biết lúc nào đã biến thành hai chén đầy đồ ăn. Làm ơn đi, hai con người này có hiềm khích gì với nhau thì lôi nhau ra đánh tay đôi, không cần phải đem dạ dày cô ra đánh cược chứ? Ôi, ngay cả lúc đi chơi nhân sinh quan cô vẫn không thể tốt hơn được.
Vỹ An đề nghị mọi người kể một cái kết khác hay hơn cho mấy câu truyện cổ tích, quan trọng là phải gây cười, mọi người liền nhất trí.
Vỹ An là người đầu tiên kể: Tôi sẽ kể một cái kết khác của truyện Tấm Cám, tấm bị Cám và mẹ kế hại ngã lộn cổ xuống nên chết đi. Sau đó xuyên không trở thành kỹ nữ đang chuẩn bị xxoo với ba tên đàn ông, đau đớn khôn cùng rồi chết.
Mọi người bật cười, từ cách kể truyện có thể thấy, con người này đen tối cỡ nào rồi. Đến lượt Khôi Vỹ, anh lặng yên suy nghĩ đôi chút rồi hắng giọng kể: Bạch Tuyết tìm thấy ngôi nhà của bảy chú lùn, phát hiện đấy đếu phải căn nhà bình thường và phát hiện ra rằng một cái động gay, nên quyết định đu cửa bám đít ở lại cái động ấy làm hủ suốt đời. Happy end~~ Hoàng tử cuối cùng đếu tìm thấy nụ hôn đích thực, quyết định bỏ nhà theo trai.
Mọi người cười ngã ngửa, Gia Nghi bị sặc nước suýt chết, anh ngồi một bên không vui vỗ nhẹ lưng cô, người vui vẻ như Bảo Ngân cũng không ngăn nỗi mà cười chảy cả nước mắt.
Gia Nghi, đầu óc cậu quái đản, hay là cậu kể thử đi. - Diệu Anh cười nói.
Một người bản sứ ngồi đối diện cũng tán thành, dùng tiếng Việt không rành lắm nói: Phải đó, Gia Nghi cô bình thường đáng yêu như vậy hay thử kể đi.
Liền sau đó, ai cũng gật đầu tán thành, Gia Nghi vuốt tóc tự mãn: Dễ thương thì đúng rồi, nhưng còn quái đản cái con khỉ nhà cậu đấy. - Cô trừng mắt nhìn Diệu Anh, cô nàng cũng le lưỡi rụt đầu, cũng không biết, cái biểu cảm đáng yêu này đã lọt vào mắt ai đó.
Gia Nghi suy nghĩ một lúc, rồi bật cười một cách kì quái, như điên mà cười một mình, qua nữa ngày mới lấy lại sức kể, kèm theo mua chân múa tay minh họa: Bảy chú lùn Thấy hoàng tử có dục vọng với xác chết, muốn gian thi Bạch Tuyết, bảy chú lùn kinh hãi, lập tức thi triển bắc đẩu thất tinh trận hạ sát chàng trừ hại cho võ lâm, cuối cùng, Bạch Tuyết và Hoàng Tử điều chết, kết SE.
Ngày hôm đó, trên vùng đất vốn hẻo lánh vang rần tiếng cười vui vẻ.
Cuối cùng đến lượt của Lăng Thiếu Hạo, cô không biết một người luôn nghiêm túc như anh mà kể mấy loại truyện cười này sẽ thế nào, anh chỉ mất một ít thời gian suy nghĩ, rồi chậm rãi lên tiếng: Vì không muốn để Tấm đến dự hội, dì ghẻ đã để bốn lọ mất nhãn xen lẫn vào nhau yêu cầu Tấm phân biệt NH3, Na2S04, NH4Cl, (NH4)2SO4. Và viết phương trình mà không được dùng quỳ tím, hôm đó, ngay cả bụt cũng không giúp được.
Gia Nghi phì cười, đúng là Lăng Thiếu Hạo, kể chuyện cũng phải có phong cách riêng.
Ngày hôm đó là ngày cuối cùng họ ở lại đây, sắp kết thúc chuyến cắm trại, Gia Nghi mở mắt, thấy anh vẫn đang say ngủ, cô rời khỏi giường, đi ra bên ngoài ngắm phong cảnh, lều của mọi người điều tắt đèn hết, chỉ có những đóm lửa nhỏ soi đường, điện thoại đột ngột rung lên, nhìn tên trên màn hình, cô hơi khựng lại một chút rồi đồng ý cuộc gọi.
Tiểu Nghi.
Là một âm thanh quen thuộc, là tên gọi thân mật mà đã lâu cô không nghe được, là một cảm giác muốn nhào vào lòng người đó nhõng nhẽo. Cô cố gắng nghẹn ngào gọi nhỏ: Mẹ...
Đầu dây bên kia, bà im lặng rồi lại lo lắng hỏi: Ta đang ở trong Thành Phố...
_________________
/39
|