Lúc trở lại chung cư, tuyết đã rơi rất dày.
Tần Mộc Ngữ mở cửa ra bước vào, khuôn mặt nhỏ nhắn trong suốt bị đông cứng có chút đỏ, đôi mắt trong trẻo của cô có hơi hoảng hốt, cởi quần áo giũ những bông tuyết xuống rồi mới mang vào, một cơ thể ấm áp tới gần cô, cầm lấy quần áo trong tay cô treo lên giá.
Cô giật mình, nhìn hắn chăm chú, nửa ngày mới nhận ra là Ngự Phong Trì.
“Bên ngoài rất lạnh, em nhanh đóng cửa vào nhà đi,” hắn chìa tay ôm cô một cái, đóng của lại, đôi mắt nhìn khuôn mặt cô, cười nhẹ, “Em sao vậy, bị đông lạnh đến mức choáng váng rồi sao? Giống như không nhận ra anh vậy?”
Cả người Tần Mộc Ngữ bị vây ở giữa ấm áp và lạnh lẽo, thần sắc vẫn ngẩn ngơ như cũ, lắc đầu, không nói gì.
Ngự Phong Trì cúi xuống nhìn vào tay cô: “Thức ăn em mua đâu rồi?”
“...” Tần Mộc Ngữ ngớ người, lúc này mới biết đến cùng là không đúng ở đâu.
Cô vừa mới đi ngang qua hai cái siêu thị lớn, vậy mà bước chân cô không dừng lại, quên mua thức ăn về nhà.
“Em... Quên mất, hai người cứ ngồi xuống đợi em một chút em sẽ đến chợ gần đây để mua, nhanh thôi!” Cô che dấu sự bối rối của bản thân, cầm áo khoác lên muốn ra ngoài lần nữa.
“Túi của em...” Ngự Phong Trì nhìn cô chăm chú từ đầu tới cuối, nhàn nhạt nói một câu.
...Không mang theo tiền, đi ra ngoài mua thức ăn cái gì?
Ngự Phong Trì chú ý tới cái chấm đỏ kia dừng lại khu vực ngoại thành một hồi liền hướng về phía xa hơn mà rời đi, trái tim bị giày xéo, không chút nghĩ ngợi trực tiếp đỗ lại trước cửa nhà kho bỏ hoang vùng ngoại ô này, cánh cửa đóng không hoàn toàn, hắn gần như là lái toàn bộ xe mà xông tới hướng vào trong! Chỉ sợ bản thân tới không kịp!
Tay Tần Cẩn Lan nhất thời run rẩy, con dao rơi trên mặt đất!
Ánh sáng chói mắt chiếu vào, cô ta hãi hùng khiếp vía, lúc này mới nhận thấy được là có người tới.
A... Có người đến thì sao? Cô hôm nay nhất định phải giết Tần Mộc Ngữ, còn muốn tự tay moi lấy đứa bé từ trong bụng nàng ra!
Tần Cẩn Lan lại lần nữa nắm chặt lấy con dao, mặc kệ trên chiếc xe kia có người mở cửa xông đến, bò qua túm cánh tay Tần Mộc Ngữ, một nhát dao sẽ đâm vào trong trái tim nàng!
Ngự Phong Trì hét lớn một tiếng “Tần Cẩn Lan!”, bổ nhào tới, bàn tay to lớn nằm lấy tay Tần Cẩn Lan.
Tần Cẩn Lan giãy dụa dữ dội, như là điên rồi, hét lên: “Buông ra... Mày buông ra! Mày là cái cái gì mà đòi đến ngăn cản tao? Tao hôm nay nhất định phải giết nó!”
Mặt trắng bệch như quỷ dữ, tay nắm chặt cán dao, vừa hét vừa giãy dụa, Ngự Phong Trì cho tới bây giờ cũng không biết một người phụ nữ phát điên lại có sức lực lớn đến như vậy, hắn nghiến răng dùng tay kia nắm lấy lưỡi dao! Sắc bén như muốn cắt đến tận xương, hắn lo nghĩ đoạt được dao của cô ta, lại không nghĩ rằng cô ta hét lên một tiếng lưỡi dao đột nhiên quay về phía hắn khua loạn xạ!
“Phập...!” Một tiếng, Ngự Phong Trì kêu lên một tiếng đau đớn ôm chặt cánh tay, ngã trên mặt đất...
Tay chống lên nền đất lạnh lẽo, Ngự Phong Trì suýt nữa bị sự đau đớn kia làm cho ngất xỉu!
Tần Cẩn Lan thở hổn hển, tay bởi vì bị hắn nắm chặt cho nên xương ngón tay đều đã tê rần suýt nữa cầm không được dao! “Là mày... Ha ha... Mày cũng muốn tới cứu nó sao? Nó dựa vào cái gì lại có nhiều người đến cứu như vậy! Nó dụ dỗ Hạo của tao, đồ chết tiệt!”
Đầu Ngự Phong Trì vì một phen mạo hiểm mà mồ hôi lạnh chảy ra, mở mắt ra.
“Nhưng mà ở phía trên có tên của mẹ đó! Mẹ, mẹ nhìn đi...” Ngón tay trắng nõn chỉ vào.
Tần Mộc Ngữ cũng nhìn vào...
Trên màn hình là đồ thị phân tích xu hướng đầu tư kinh tế của Manchester, số liệu rất phức tạp cùng những đường cong nối tiếp nhau, cô có nhìn kỹ cũng không hiểu, Tiểu Mặc vụng về di chuyển chuột kích vào một thư mục, trên màn hình lập tức nhảy ra một đồ thị đường cong khác, đó là một loại cổ phiếu.
Tên là “Quỹ Mộc Ngữ.”
Cô biết, nguyên nhân khiến Ngự gia nổi danh tại thành phố Z là do họ đang nắm giữ mạch máu kinh tế của thành phố, Ngự gia mạo hiểm đầu tư hơn mấy chục năm, xí nghiệp gia tộc ngày càng lớn mạnh, họ có nguồn lực tài chính khổng lồ hậu thuẫn, có khả năng cảm nhận nền kinh tế mũi nhọn một cách nhạy bén, dự báo về sự triển vọng của thị trường luôn chuẩn xác một cách phi phàm.
Ngự Phong Trì cần thừa kế, chính là tất cả những thứ khổng lồ đó.
Mà trong tay hắn cũng không chỉ có những thứ này, loại cổ phiếu này không biết hắn đã phát hành lúc nào, bây giờ đang tạo thành một cơn gió lớn ở thị trường Trung Quốc, cho dù đã đi khỏi Trung Quốc, tại Manchester, hắn vẫn có khả năng thao túng tất cả.
Hắn sinh ra ở Ngự gia, đầu óc kinh doanh như vậy là điều kiện ông trời ưu ái cho hắn.
“Con không nói sai đâu? Công việc mỗi ngày của chú chính là nhìn tên của mẹ đó!” Tiểu Mặc ngây thơ đoán.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Mộc Ngữ hơi xấu hổ, bế Tiểu Mặc xuống, đóng máy tính lại.
Đúng lúc này Ngự Phong Trì bê canh trứng hấp ra.
“Mau tới đây ăn đi, để nguội sẽ khó ăn, Tiểu Mặc, lại đây!” Hắn dùng giọng nói dịu dàng gọi Tiểu Mặc.
Tiểu Mặc giậy mình, từ trên ghế leo xuống, tò mò nhìn thành phẩm của Ngự Phong Trì, không biết tay nghề của chú ấy có thể so sánh với mẹ không đây.
“Em vừa xem gì vậy?” Hắn nhẹ nhàng đi tới, nhìn mặt cô nói.
Tần Mộc Ngữ lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Bí mật kinh doanh... Quy tắc của các anh chính là ngay cả khi nhìn thấy cũng không được nói ra, dù sao thị trường chứng khoán cũng là nơi đầu tư mạo hiểm nhất, thay đổi khôn lường, chỉ nhìn một lần, sẽ chẳng đi đến đâu.”
Ngự Phong Trì lẳng lặng nhìn cô chăm chú mấy giây, nở nụ cười.
Tần Mộc Ngữ mở cửa ra bước vào, khuôn mặt nhỏ nhắn trong suốt bị đông cứng có chút đỏ, đôi mắt trong trẻo của cô có hơi hoảng hốt, cởi quần áo giũ những bông tuyết xuống rồi mới mang vào, một cơ thể ấm áp tới gần cô, cầm lấy quần áo trong tay cô treo lên giá.
Cô giật mình, nhìn hắn chăm chú, nửa ngày mới nhận ra là Ngự Phong Trì.
“Bên ngoài rất lạnh, em nhanh đóng cửa vào nhà đi,” hắn chìa tay ôm cô một cái, đóng của lại, đôi mắt nhìn khuôn mặt cô, cười nhẹ, “Em sao vậy, bị đông lạnh đến mức choáng váng rồi sao? Giống như không nhận ra anh vậy?”
Cả người Tần Mộc Ngữ bị vây ở giữa ấm áp và lạnh lẽo, thần sắc vẫn ngẩn ngơ như cũ, lắc đầu, không nói gì.
Ngự Phong Trì cúi xuống nhìn vào tay cô: “Thức ăn em mua đâu rồi?”
“...” Tần Mộc Ngữ ngớ người, lúc này mới biết đến cùng là không đúng ở đâu.
Cô vừa mới đi ngang qua hai cái siêu thị lớn, vậy mà bước chân cô không dừng lại, quên mua thức ăn về nhà.
“Em... Quên mất, hai người cứ ngồi xuống đợi em một chút em sẽ đến chợ gần đây để mua, nhanh thôi!” Cô che dấu sự bối rối của bản thân, cầm áo khoác lên muốn ra ngoài lần nữa.
“Túi của em...” Ngự Phong Trì nhìn cô chăm chú từ đầu tới cuối, nhàn nhạt nói một câu.
...Không mang theo tiền, đi ra ngoài mua thức ăn cái gì?
Ngự Phong Trì chú ý tới cái chấm đỏ kia dừng lại khu vực ngoại thành một hồi liền hướng về phía xa hơn mà rời đi, trái tim bị giày xéo, không chút nghĩ ngợi trực tiếp đỗ lại trước cửa nhà kho bỏ hoang vùng ngoại ô này, cánh cửa đóng không hoàn toàn, hắn gần như là lái toàn bộ xe mà xông tới hướng vào trong! Chỉ sợ bản thân tới không kịp!
Tay Tần Cẩn Lan nhất thời run rẩy, con dao rơi trên mặt đất!
Ánh sáng chói mắt chiếu vào, cô ta hãi hùng khiếp vía, lúc này mới nhận thấy được là có người tới.
A... Có người đến thì sao? Cô hôm nay nhất định phải giết Tần Mộc Ngữ, còn muốn tự tay moi lấy đứa bé từ trong bụng nàng ra!
Tần Cẩn Lan lại lần nữa nắm chặt lấy con dao, mặc kệ trên chiếc xe kia có người mở cửa xông đến, bò qua túm cánh tay Tần Mộc Ngữ, một nhát dao sẽ đâm vào trong trái tim nàng!
Ngự Phong Trì hét lớn một tiếng “Tần Cẩn Lan!”, bổ nhào tới, bàn tay to lớn nằm lấy tay Tần Cẩn Lan.
Tần Cẩn Lan giãy dụa dữ dội, như là điên rồi, hét lên: “Buông ra... Mày buông ra! Mày là cái cái gì mà đòi đến ngăn cản tao? Tao hôm nay nhất định phải giết nó!”
Mặt trắng bệch như quỷ dữ, tay nắm chặt cán dao, vừa hét vừa giãy dụa, Ngự Phong Trì cho tới bây giờ cũng không biết một người phụ nữ phát điên lại có sức lực lớn đến như vậy, hắn nghiến răng dùng tay kia nắm lấy lưỡi dao! Sắc bén như muốn cắt đến tận xương, hắn lo nghĩ đoạt được dao của cô ta, lại không nghĩ rằng cô ta hét lên một tiếng lưỡi dao đột nhiên quay về phía hắn khua loạn xạ!
“Phập...!” Một tiếng, Ngự Phong Trì kêu lên một tiếng đau đớn ôm chặt cánh tay, ngã trên mặt đất...
Tay chống lên nền đất lạnh lẽo, Ngự Phong Trì suýt nữa bị sự đau đớn kia làm cho ngất xỉu!
Tần Cẩn Lan thở hổn hển, tay bởi vì bị hắn nắm chặt cho nên xương ngón tay đều đã tê rần suýt nữa cầm không được dao! “Là mày... Ha ha... Mày cũng muốn tới cứu nó sao? Nó dựa vào cái gì lại có nhiều người đến cứu như vậy! Nó dụ dỗ Hạo của tao, đồ chết tiệt!”
Đầu Ngự Phong Trì vì một phen mạo hiểm mà mồ hôi lạnh chảy ra, mở mắt ra.
“Nhưng mà ở phía trên có tên của mẹ đó! Mẹ, mẹ nhìn đi...” Ngón tay trắng nõn chỉ vào.
Tần Mộc Ngữ cũng nhìn vào...
Trên màn hình là đồ thị phân tích xu hướng đầu tư kinh tế của Manchester, số liệu rất phức tạp cùng những đường cong nối tiếp nhau, cô có nhìn kỹ cũng không hiểu, Tiểu Mặc vụng về di chuyển chuột kích vào một thư mục, trên màn hình lập tức nhảy ra một đồ thị đường cong khác, đó là một loại cổ phiếu.
Tên là “Quỹ Mộc Ngữ.”
Cô biết, nguyên nhân khiến Ngự gia nổi danh tại thành phố Z là do họ đang nắm giữ mạch máu kinh tế của thành phố, Ngự gia mạo hiểm đầu tư hơn mấy chục năm, xí nghiệp gia tộc ngày càng lớn mạnh, họ có nguồn lực tài chính khổng lồ hậu thuẫn, có khả năng cảm nhận nền kinh tế mũi nhọn một cách nhạy bén, dự báo về sự triển vọng của thị trường luôn chuẩn xác một cách phi phàm.
Ngự Phong Trì cần thừa kế, chính là tất cả những thứ khổng lồ đó.
Mà trong tay hắn cũng không chỉ có những thứ này, loại cổ phiếu này không biết hắn đã phát hành lúc nào, bây giờ đang tạo thành một cơn gió lớn ở thị trường Trung Quốc, cho dù đã đi khỏi Trung Quốc, tại Manchester, hắn vẫn có khả năng thao túng tất cả.
Hắn sinh ra ở Ngự gia, đầu óc kinh doanh như vậy là điều kiện ông trời ưu ái cho hắn.
“Con không nói sai đâu? Công việc mỗi ngày của chú chính là nhìn tên của mẹ đó!” Tiểu Mặc ngây thơ đoán.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Mộc Ngữ hơi xấu hổ, bế Tiểu Mặc xuống, đóng máy tính lại.
Đúng lúc này Ngự Phong Trì bê canh trứng hấp ra.
“Mau tới đây ăn đi, để nguội sẽ khó ăn, Tiểu Mặc, lại đây!” Hắn dùng giọng nói dịu dàng gọi Tiểu Mặc.
Tiểu Mặc giậy mình, từ trên ghế leo xuống, tò mò nhìn thành phẩm của Ngự Phong Trì, không biết tay nghề của chú ấy có thể so sánh với mẹ không đây.
“Em vừa xem gì vậy?” Hắn nhẹ nhàng đi tới, nhìn mặt cô nói.
Tần Mộc Ngữ lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Bí mật kinh doanh... Quy tắc của các anh chính là ngay cả khi nhìn thấy cũng không được nói ra, dù sao thị trường chứng khoán cũng là nơi đầu tư mạo hiểm nhất, thay đổi khôn lường, chỉ nhìn một lần, sẽ chẳng đi đến đâu.”
Ngự Phong Trì lẳng lặng nhìn cô chăm chú mấy giây, nở nụ cười.
/553
|