Tần mộc ngữ gật gật đầu, nói khẽ: “Vậy cũng tốt, quỹ từ thiện vẫn còn quá ít, anh có thể tiện thể giúp một chút. Mặc dù tôi nghe nói anh đã bán Tín Viễn, nhưng chắc không đến mức nghèo túng, chi một khoản tiền nhỏ làm việc tốt chắc hẳn không có vấn đề gì, đúng không?”
Một lúc lâu sau, Thượng Quan Hạo né tránh ánh mắt của cô, nắm tay của cô bé đang ngồi trong lòng: “Được. Em nói thế nào anh cũng nghe.”
Không hiểu sao, Tần Mộc Ngữ có một chút buồn bực.
Điều này khiến cô nhớ tới lần đầu tiên ở phòng bệnh, Tiểu Mặc ở trong lòng anh cười đến vui vẻ, có lẽ người đàn ông này từ khi sinh ra đã có khả năng gần gũi với trẻ nhỏ, những đứa trẻ xúm lại bên cạnh anh, giọng nói tiếng Anh của anh rất thuần khiết dường như ngay lập tức không còn phân chia ranh giới với bọn nhỏ.
Thượng Quan Hạo xoa đầu bọn nhỏ, nhẹ giọng hỏi: “Tiểu Mặc thế nào?”
“Thằng bé rất tốt,” Tần Mộc Ngữ trả lời theo bản năng, đôi mắt trong suốt bình tĩnh nhìn sang chỗ khác, “Bây giờ anh cũng không cần phải lo lắng về việc thằng bé thiếu tình thương của cha, Ngự Phong Trì đối xử với thằng bé rất tốt, Tiểu Mặc vốn luôn ngoan ngoãn làm cho người khác yêu quý.”
Khuôn mặt tuấn tú của Thượng Quan Hạo hơi tái đi, đè thấp giọng nói: “Vậy những chuyện đã xảy ra trong điện thoại ngày hôm đó thì sao?... Thằng bé đã nghe thấy, sẽ không dễ dàng quên đi như vậy.”
Anh hiểu rõ, để một đứa nhỏ mới bốn tuổi nghe thấy loại âm thanh đó, là chuyện độc ác đến cỡ nào.
Ngón tay của Tần Mộc Ngữ đột nhiên run lên, trái tim đau đớn dữ dỗi giống như rách ra, trong đầu hiện lên cảnh tượng đó, ngày hôm đó cô trốn thoát khỏi nhà của anh, chạy tới bệnh viện, nhìn qua ô cửa kính trong suốt, thằng bé nằm trên giường bệnh, nhịp tim rất yếu, tay truyền nước biển.
Cô miễn cưỡng nở nụ cười, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên sự thê mỹ mà mị hoặc, nhiếp nhân tâm phách. (摄人心魄- Ý chỉ một sự vật quá tốt đẹp, khiến mình đánh mất bản thân, giống như bị hút hồn.)
“Anh nói đến chuyện đó à?... Vậy tôi cũng không biết nên làm thế nào bây giờ,” đôi mắt trong suốt của cô nhìn anh, hơi nhíu mày, “Nếu không, anh đến giải thích cho thằng bé nghe một chút, nói cho Tiểu Mặc biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, không phải thằng bé rất tin tưởng anh sao? Anh nói có lẽ Tiểu Mặc sẽ tin ngay... Tôi đã giải thích với thằng bé hơn một trăm lần, nhưng nó không chịu tin tôi...”
Mặt Thượng Quan Hạo càng thêm cứng ngắc, trên khuôn mặt nhợt nhạt tuấn tú hiện lên sự bị thương sâu đậm.
“Tần mộc ngữ... anh hi vọng tất cả những gì em nói với anh đều là sự thật, bao gồm cả chuyện em rất ổn, Tiểu Mặc cũng rất ổn,” giọng anh trầm thấp chậm rãi nói, “Nhưng em đừng giấu diếm anh, nếu như thằng bé không ổn, em muốn anh làm gì để bồi thường anh cũng chấp nhận.”
“Không cần,” Tần mộc ngữ nhẹ giọng chặn lời của anh, ánh mắt cô tĩnh lặng như nước, “Anh nên giữ lại tình thương của mình để dành cho những đứa nhỏ không có nhà để về, con của tôi chưa bao giờ cần anh.”
Đôi môi mỏng của Thượng Quan Hạo mín chặt lại, thân thể căng cứng không thể thả lỏng, đứa nhỏ dựa đầu vào vai anh, tay gõ gõ vào lưng anh, anh ôm chặt đứa nhỏ để phòng ngã sấp xuống.
Ở ngoài cổng lại truyền đến âm thanh ồn ào.
Lại có thêm người tới cô nhi viện.
Cả người mặc bộ quần áo đơn giản, Giang Dĩnh tháo kính râm xuống xe, chậm rãi đi vào cô nhi viện. Còn chưa vào tới nơi đã nghe thấy những tiếng nói chuyện líu ríu, bọn nhỏ chạy tới chạy lui trong sân, toà nhà ký túc mới xây màu sơn trắng tinh, trong sáng như những bông tuyết. Cô ta nheo mắt lại nhìn thấy người đàn ông ấy, mỉm cười.
“Hạo, hoá ra anh ở đây!” Cô ta chạy tới, “Em hỏi Mạc Dĩ Thành anh đang ở đâu, ngay lập tức đi tìm cô nhi viện này, nhưng ở đây quá vắng vẻ, em phải hỏi đường mới đến được đây!”
Sắc mặt Thượng Quan Hạo đột nhiên đen kịt.
Thân ảnh cao lớn của anh đứng dậy, lạnh nhạt nói: “Cô tới đây làm gì?”
Giang Dĩnh giật mình, nhẹ giọng trả lời: “Bình thường công việc của anh rất bận rộn, sau khi về nước em chưa từng tới quấy rầy anh, hôm nay nghe nói anh không bận việc em mới dám đến đây,” cô ta hơi luống cuống, lông mi rủ xuống, nhìn bọn nhỏ, “Vậy... vậy anh tới đây để làm gì thì em cũng làm cái đó, có được không? Dù sao đều là làm việc tốt, nhiều hơn một người cũng không sao!”
Mà cách đó không xa, thân ảnh mảnh khảnh đã đứng dậy, lạnh lùng nhìn bọn họ một chút, dẫn bọn nhỏ vào trong.
“Ơ... Mộc Ngữ? Tần Mộc Ngữ!” Cô ta giả bộ kinh ngạc hét lên.
“A... Không ngờ cô cũng ở đây, cô cũng là theo Hạo tới sao?” Cô ta cúi người kéo tay của một đứa nhỏ, mở miệng cười nói, “Thường ngày anh ấy cũng tổ chức rất nhiều hoạt động từ thiện, nhưng lại rất ít khi có cơ hội tự mình đến những nơi như thế này, nhưng mà—— cô đến Manchester khi nào vậy? Chẳng lẽ là vì chuyện của Lam Tử Kỳ và Tín Viễn, làm cô khó xử à?”
Tần mộc ngữ nhẹ nhàng quay người, nhìn chăm chú cô gái trước mặt.
“Việc tôi đến Manchester chẳng liên quan tới ai, vị hôn phu của tôi muốn đến đây, nên tôi đi theo anh ấy...” Giọng nói của cô lạnh lùng, không kiêu ngạo không tự ti, đôi mắt trong trẻo rung động lòng người, “Đã lâu không gặp, cô hình như vẫn đơn thuần như vậy.”
Sắc mặt Giang Dĩnh đột nhiên cứng đờ.
Cô ta không ngờ Tần Mộc Ngữ sẽ nói những lời đầy ẩn ý như vậy, dùng hai chữ đơn thuần để miêu tả cô ta, thật quá châm chọc.
“Ha ha, thật không? Cô cũng có vị hôn phu à,” Giang Dĩnh cố ý nhấn mạnh ba chữ đó, khuôn mặt tươi cười xinh đẹp động lòng người, “Vậy thì tôi cũng không khác mấy, Hạo muốn trở về đây, tôi cũng là theo anh ấy trở về, dù sao thì ba mẹ tôi cũng ở đây, cũng thuận tiện để chúng tôi chăm sóc.”
Tần Mộc Ngữ nhìn Thượng Quan Hạo, khẽ cười một cái, trong nụ cười tràn đầy sự châm chọc.
Một câu cô cũng không buồn nói, dắt tay bọn nhỏ đi vào.
Mà Thượng Quan Hạo, bị ba chữ “Vị hôn phu” không biết là cô vô tình hay cố ý nói ra, kích thích đến mức khuôn mặt tuấn tú tái nhợt, Giang Dĩnh xoay người lại muốn nói tiếp, ngay lập tức bị Thượng Quan Hạo hung hăng nắm chặt cổ tay.
“... Hạo...” Giang Dĩnh đột nhiên bị anh làm cho sợ hãi, run giọng gọi một tiếng.
Ánh mắt lạnh lẽo của Thượng Quan Hạo nhìn cô ta, chậm rãi nói: “Có ý kiến gì à?”
Thân ảnh cao lớn của anh chậm rãi xoay lại, thu hết biểu hiện sợ hãi và đáng thương của cô ta vào trong mắt, trầm giọng cảnh cáo: “Giang Dĩnh, tôi nói cho cô hiểu một lần, cũng là lần cuối cùng, bởi vì cha mẹ của cô ở đây, cho nên có lẽ nếu cô phạm phải sai lầm lớn tôi cũng sẽ không gây khó dễ cho cô ở trước mặt họ, nhưng cô quản cho tốt cái miệng của mình—— Nếu như lại khiến cô ấy hiểu lầm giữa tôi và cô cái gì đó với nhau, thì ngay cả mặt mũi của cha mẹ cô tôi cũng không chừa lại, hiểu chưa?”
Một lúc lâu sau, Thượng Quan Hạo né tránh ánh mắt của cô, nắm tay của cô bé đang ngồi trong lòng: “Được. Em nói thế nào anh cũng nghe.”
Không hiểu sao, Tần Mộc Ngữ có một chút buồn bực.
Điều này khiến cô nhớ tới lần đầu tiên ở phòng bệnh, Tiểu Mặc ở trong lòng anh cười đến vui vẻ, có lẽ người đàn ông này từ khi sinh ra đã có khả năng gần gũi với trẻ nhỏ, những đứa trẻ xúm lại bên cạnh anh, giọng nói tiếng Anh của anh rất thuần khiết dường như ngay lập tức không còn phân chia ranh giới với bọn nhỏ.
Thượng Quan Hạo xoa đầu bọn nhỏ, nhẹ giọng hỏi: “Tiểu Mặc thế nào?”
“Thằng bé rất tốt,” Tần Mộc Ngữ trả lời theo bản năng, đôi mắt trong suốt bình tĩnh nhìn sang chỗ khác, “Bây giờ anh cũng không cần phải lo lắng về việc thằng bé thiếu tình thương của cha, Ngự Phong Trì đối xử với thằng bé rất tốt, Tiểu Mặc vốn luôn ngoan ngoãn làm cho người khác yêu quý.”
Khuôn mặt tuấn tú của Thượng Quan Hạo hơi tái đi, đè thấp giọng nói: “Vậy những chuyện đã xảy ra trong điện thoại ngày hôm đó thì sao?... Thằng bé đã nghe thấy, sẽ không dễ dàng quên đi như vậy.”
Anh hiểu rõ, để một đứa nhỏ mới bốn tuổi nghe thấy loại âm thanh đó, là chuyện độc ác đến cỡ nào.
Ngón tay của Tần Mộc Ngữ đột nhiên run lên, trái tim đau đớn dữ dỗi giống như rách ra, trong đầu hiện lên cảnh tượng đó, ngày hôm đó cô trốn thoát khỏi nhà của anh, chạy tới bệnh viện, nhìn qua ô cửa kính trong suốt, thằng bé nằm trên giường bệnh, nhịp tim rất yếu, tay truyền nước biển.
Cô miễn cưỡng nở nụ cười, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên sự thê mỹ mà mị hoặc, nhiếp nhân tâm phách. (摄人心魄- Ý chỉ một sự vật quá tốt đẹp, khiến mình đánh mất bản thân, giống như bị hút hồn.)
“Anh nói đến chuyện đó à?... Vậy tôi cũng không biết nên làm thế nào bây giờ,” đôi mắt trong suốt của cô nhìn anh, hơi nhíu mày, “Nếu không, anh đến giải thích cho thằng bé nghe một chút, nói cho Tiểu Mặc biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, không phải thằng bé rất tin tưởng anh sao? Anh nói có lẽ Tiểu Mặc sẽ tin ngay... Tôi đã giải thích với thằng bé hơn một trăm lần, nhưng nó không chịu tin tôi...”
Mặt Thượng Quan Hạo càng thêm cứng ngắc, trên khuôn mặt nhợt nhạt tuấn tú hiện lên sự bị thương sâu đậm.
“Tần mộc ngữ... anh hi vọng tất cả những gì em nói với anh đều là sự thật, bao gồm cả chuyện em rất ổn, Tiểu Mặc cũng rất ổn,” giọng anh trầm thấp chậm rãi nói, “Nhưng em đừng giấu diếm anh, nếu như thằng bé không ổn, em muốn anh làm gì để bồi thường anh cũng chấp nhận.”
“Không cần,” Tần mộc ngữ nhẹ giọng chặn lời của anh, ánh mắt cô tĩnh lặng như nước, “Anh nên giữ lại tình thương của mình để dành cho những đứa nhỏ không có nhà để về, con của tôi chưa bao giờ cần anh.”
Đôi môi mỏng của Thượng Quan Hạo mín chặt lại, thân thể căng cứng không thể thả lỏng, đứa nhỏ dựa đầu vào vai anh, tay gõ gõ vào lưng anh, anh ôm chặt đứa nhỏ để phòng ngã sấp xuống.
Ở ngoài cổng lại truyền đến âm thanh ồn ào.
Lại có thêm người tới cô nhi viện.
Cả người mặc bộ quần áo đơn giản, Giang Dĩnh tháo kính râm xuống xe, chậm rãi đi vào cô nhi viện. Còn chưa vào tới nơi đã nghe thấy những tiếng nói chuyện líu ríu, bọn nhỏ chạy tới chạy lui trong sân, toà nhà ký túc mới xây màu sơn trắng tinh, trong sáng như những bông tuyết. Cô ta nheo mắt lại nhìn thấy người đàn ông ấy, mỉm cười.
“Hạo, hoá ra anh ở đây!” Cô ta chạy tới, “Em hỏi Mạc Dĩ Thành anh đang ở đâu, ngay lập tức đi tìm cô nhi viện này, nhưng ở đây quá vắng vẻ, em phải hỏi đường mới đến được đây!”
Sắc mặt Thượng Quan Hạo đột nhiên đen kịt.
Thân ảnh cao lớn của anh đứng dậy, lạnh nhạt nói: “Cô tới đây làm gì?”
Giang Dĩnh giật mình, nhẹ giọng trả lời: “Bình thường công việc của anh rất bận rộn, sau khi về nước em chưa từng tới quấy rầy anh, hôm nay nghe nói anh không bận việc em mới dám đến đây,” cô ta hơi luống cuống, lông mi rủ xuống, nhìn bọn nhỏ, “Vậy... vậy anh tới đây để làm gì thì em cũng làm cái đó, có được không? Dù sao đều là làm việc tốt, nhiều hơn một người cũng không sao!”
Mà cách đó không xa, thân ảnh mảnh khảnh đã đứng dậy, lạnh lùng nhìn bọn họ một chút, dẫn bọn nhỏ vào trong.
“Ơ... Mộc Ngữ? Tần Mộc Ngữ!” Cô ta giả bộ kinh ngạc hét lên.
“A... Không ngờ cô cũng ở đây, cô cũng là theo Hạo tới sao?” Cô ta cúi người kéo tay của một đứa nhỏ, mở miệng cười nói, “Thường ngày anh ấy cũng tổ chức rất nhiều hoạt động từ thiện, nhưng lại rất ít khi có cơ hội tự mình đến những nơi như thế này, nhưng mà—— cô đến Manchester khi nào vậy? Chẳng lẽ là vì chuyện của Lam Tử Kỳ và Tín Viễn, làm cô khó xử à?”
Tần mộc ngữ nhẹ nhàng quay người, nhìn chăm chú cô gái trước mặt.
“Việc tôi đến Manchester chẳng liên quan tới ai, vị hôn phu của tôi muốn đến đây, nên tôi đi theo anh ấy...” Giọng nói của cô lạnh lùng, không kiêu ngạo không tự ti, đôi mắt trong trẻo rung động lòng người, “Đã lâu không gặp, cô hình như vẫn đơn thuần như vậy.”
Sắc mặt Giang Dĩnh đột nhiên cứng đờ.
Cô ta không ngờ Tần Mộc Ngữ sẽ nói những lời đầy ẩn ý như vậy, dùng hai chữ đơn thuần để miêu tả cô ta, thật quá châm chọc.
“Ha ha, thật không? Cô cũng có vị hôn phu à,” Giang Dĩnh cố ý nhấn mạnh ba chữ đó, khuôn mặt tươi cười xinh đẹp động lòng người, “Vậy thì tôi cũng không khác mấy, Hạo muốn trở về đây, tôi cũng là theo anh ấy trở về, dù sao thì ba mẹ tôi cũng ở đây, cũng thuận tiện để chúng tôi chăm sóc.”
Tần Mộc Ngữ nhìn Thượng Quan Hạo, khẽ cười một cái, trong nụ cười tràn đầy sự châm chọc.
Một câu cô cũng không buồn nói, dắt tay bọn nhỏ đi vào.
Mà Thượng Quan Hạo, bị ba chữ “Vị hôn phu” không biết là cô vô tình hay cố ý nói ra, kích thích đến mức khuôn mặt tuấn tú tái nhợt, Giang Dĩnh xoay người lại muốn nói tiếp, ngay lập tức bị Thượng Quan Hạo hung hăng nắm chặt cổ tay.
“... Hạo...” Giang Dĩnh đột nhiên bị anh làm cho sợ hãi, run giọng gọi một tiếng.
Ánh mắt lạnh lẽo của Thượng Quan Hạo nhìn cô ta, chậm rãi nói: “Có ý kiến gì à?”
Thân ảnh cao lớn của anh chậm rãi xoay lại, thu hết biểu hiện sợ hãi và đáng thương của cô ta vào trong mắt, trầm giọng cảnh cáo: “Giang Dĩnh, tôi nói cho cô hiểu một lần, cũng là lần cuối cùng, bởi vì cha mẹ của cô ở đây, cho nên có lẽ nếu cô phạm phải sai lầm lớn tôi cũng sẽ không gây khó dễ cho cô ở trước mặt họ, nhưng cô quản cho tốt cái miệng của mình—— Nếu như lại khiến cô ấy hiểu lầm giữa tôi và cô cái gì đó với nhau, thì ngay cả mặt mũi của cha mẹ cô tôi cũng không chừa lại, hiểu chưa?”
/553
|