- Em làm sao vậy? Đứng lên đi! - Uyển Nhi chạy lại đỡ lấy nó.
- Em sẽ không đứng dậy cho tới khi nào anh ấy rút đơn kiện...
- Cô cứ tiếp tục nếu cô muốn...
Buông câu nói cuối cùng, Minh Anh thản nhiên vào thang máy...
- Em đứng dậy đi... chị sẽ khuyên Minh Anh... đi em...
- ...
- Em đợi chị, chị nói chuyện với Minh Anh...
- Thấy không thể nào thuyết phục được nó, Uyển Nhi bước theo Minh Anh trước khi thang máy kịp đóng lại...
Đèn vẫn sáng mà sao trước mắt nó tất cả đều như đang tối sầm, cả mặt đất như nghiêng ngả, Vi đưa tay lên bên ngực trái, trái tim đầy vết thương của nó vừa hứng thêm một nhát dao rất sâu...
Anh và nó đã thật sự trở thành người dưng rồi... Nó nên mừng cho anh mới phải... chị ấy có lẽ là người tốt... một sự lựa chọn hoàn hảo của anh... hai người đó sẽ hạnh phúc...
Nhưng sao môi nó đắng nghét...
Anh từng nói tình yêu là vĩnh cửu... còn nó thì hiểu rằng nỗi đau là mãi mãi...
Điều duy nhất quan trọng với nó lúc này là giúp bố thoát khỏi cảnh tù túng, Vi muốn cả đời này này được này được phụng dưỡng bố mẹ... chỉ vậy thôi...
*
Tiến lại chiếc giường Vi nằm, bàn tay Minh Anh khẽ chạm trên khuôn mặt thân thương...
Nói những câu lạnh lùng với nó mà anh đau tưởng chừng có thể chết đi...
Sao nó lại khiến anh yêu nó để bây giờ phải hứng chịu cái bi kịch này…? Là duyên, là nợ hay là phận? Thật quá trớ trêu...
Hôn thật nhẹ lên mắt nó, mi mắt anh cũng đang nặng trĩu vì phải gánh một giọt nước sắp rơi, tiếng anh như gió thoảng...
- Anh xin lỗi!
Phía sau cánh cửa gỗ, Uyển Nhi thì thầm:
- Cậu cũng đang chảy máu phải không Minh Anh?
- Em sẽ không đứng dậy cho tới khi nào anh ấy rút đơn kiện...
- Cô cứ tiếp tục nếu cô muốn...
Buông câu nói cuối cùng, Minh Anh thản nhiên vào thang máy...
- Em đứng dậy đi... chị sẽ khuyên Minh Anh... đi em...
- ...
- Em đợi chị, chị nói chuyện với Minh Anh...
- Thấy không thể nào thuyết phục được nó, Uyển Nhi bước theo Minh Anh trước khi thang máy kịp đóng lại...
Đèn vẫn sáng mà sao trước mắt nó tất cả đều như đang tối sầm, cả mặt đất như nghiêng ngả, Vi đưa tay lên bên ngực trái, trái tim đầy vết thương của nó vừa hứng thêm một nhát dao rất sâu...
Anh và nó đã thật sự trở thành người dưng rồi... Nó nên mừng cho anh mới phải... chị ấy có lẽ là người tốt... một sự lựa chọn hoàn hảo của anh... hai người đó sẽ hạnh phúc...
Nhưng sao môi nó đắng nghét...
Anh từng nói tình yêu là vĩnh cửu... còn nó thì hiểu rằng nỗi đau là mãi mãi...
Điều duy nhất quan trọng với nó lúc này là giúp bố thoát khỏi cảnh tù túng, Vi muốn cả đời này này được này được phụng dưỡng bố mẹ... chỉ vậy thôi...
*
Tiến lại chiếc giường Vi nằm, bàn tay Minh Anh khẽ chạm trên khuôn mặt thân thương...
Nói những câu lạnh lùng với nó mà anh đau tưởng chừng có thể chết đi...
Sao nó lại khiến anh yêu nó để bây giờ phải hứng chịu cái bi kịch này…? Là duyên, là nợ hay là phận? Thật quá trớ trêu...
Hôn thật nhẹ lên mắt nó, mi mắt anh cũng đang nặng trĩu vì phải gánh một giọt nước sắp rơi, tiếng anh như gió thoảng...
- Anh xin lỗi!
Phía sau cánh cửa gỗ, Uyển Nhi thì thầm:
- Cậu cũng đang chảy máu phải không Minh Anh?
/34
|