Khi Thiên Thần Mất Đi Đôi Cánh

Chương 9: Hoang mang - Ý định sai lầm

/34


Sms: Dad

“Con thu xếp về nhanh đi, mẹ đang ốm nặng.”

Đọc xong dòng tin nhắn của bố, nó lo lắng bấm số:

“Alo. bố ạ? Mẹ sao rồi bố?”

“Vâng, con sẽ về ngay.”

Lên phòng thu dọn đồ đạc, nó nhét vội những thứ cần thiết vào vali, bây giờ cũng 9 giờ tối rồi, làm gì có chuyến xe nào nữa...

- Vi ơi, xuống ăn tối thôi - Trang đứng ngoài gõ cửa.

Gần như ngay lập tức nó ào ra, nhìn cô bạn thân với ánh mắt khẩn khoản.

- Sao thế?

- Mẹ tớ bị ốm nhưng giờ ngoài bến không còn chuyến nào cả...

- Thế thì nhanh lên, tớ sẽ chở cậu...

*

- Cảm ơn cậu! - Nó đóng cửa xe rồi vẫy tay.

- Khi nào mẹ cậu đỡ thì nói tớ tới đón nhé!

- Ừ...

Chiếc xe lao vụt đi, Vi chạy nhanh vào nhà...

- Con chào bố, mẹ đâu rồi hả bố? - Dáo dác nhìn khắp, nó tái mét.

- Đang ở dưới bếp đó con.

- Dạ? - Bố bình thản chuyển kênh trong khi mặt nó thộn ra.

- Mẹ đang ốm nặng mà, xuống dưới ấy làm gì nhỉ? - Nó lẩm bẩm kéo vali vào phòng, giữ tay ở tim cho nhịp đập gấp gáp lắng xuống.

- Vi về rồi à con?

Mẹ tươi cười đẩy cửa phòng nó bưốc vào, , mắt Vi như muốn lộn tròng?!

- Mẹ... không ốm à?

- Bậy, ai lại đi rủa mẹ ốm chứ? Con thay đồ đi, chắc chưa ăn gì phải không? Ra đây, mẹ nấu sẵn rồi...

- Ơ... nhưng bố nói là mẹ ốm nặng mà...

- Ta không nói thế thì đời nào con chịu về, ai đời ra Hà Nội học gần nửa năm mà không thèm gọi điện lấy một cuộc cho bố mẹ ở nhà... - Bố nói vọng vào... (gia đình này thủ đoạn ghê ^^ )

- Hì, con xin lỗi. - Vi cười xòa.

Ở nhà hai tuần đón Tết xong, giờ tới ngày phải lên thành phố, Vi lại chẳng muốn đi tí nào.

Ngủ gà ngủ gật năm tiếng trên xe cuối cùng cũng tới bến, xách vali, nó cuốc bộ về nhà (tiết kiệm tới thế là cùng ). Đang mỉm cười tưởng tượng vẻ mặt bất ngờ của Trang...

Ò... e... Ò... e...

Một chiếc xe cấp cứu chạy ngang qua người nó, luồng hơi lạnh chạy dọc sống lưng, vô thức đôi chân Vi khịu xuống, khuôn mặt nó thất sắc vì đau đớn như thể... như thể người đang ở trên chiếc xe là ai đó... rất thân quen...

Linh tính mách bảo Vi một điều gì đó đã xảy ra, điều chỉnh cho guồng chân của mình chạy mức nhanh nhất có thể, lòng nó nóng như lửa đốt...

- Vi phải không? - Trang đột ngột phanh xe khi nhìn thấy nó ở bên đường, đôi mắt cô bạn đỏ hoe...

- Ở nhà không có chuyện gì chứ?

- Cậu lên xe đi, chúng ta tới bệnh viện. - Cô bạn hối thúc nó vào rồi phóng đi với một tốc độ khủng khiếp, chưa bao giờ nó thấy Trang gấp gáp như vậy...

- Có chuyện gì vậy Trang? Cậu nói cho mình biết đi chứ? Sao cậu lại khóc? Chúng ta tới bệnh viện làm gì? ...

Kettt...

- Anh tớ đang phải cấp cứu...

Ầm... Một tiếng động nghe như là sét đánh bên tai, nó chạy, chạy như điên vào phòng cấp cứu...

Cánh cửa vẫn im lìm, mặt nó cắt không còn một giọt máu, cứ thế, nước mắt chầm chậm lăn dài...

- Chuyện... gì đã xảy ra...? - Nó nhìn tất cả những người đang ngồi đó...

- Bình tĩnh đi em... Cậu ấy sẽ không sao đâu.

Bảo Anh đưa tay định lau những giọt nước mắt đang chảy...

- Chuyện gì đã xảy ra với anh ấy...? - Gạt tay anh ra, gần như mất hết kiên nhẫn đôi mắt nó hắt lên tia nhìn yếu ớt về người đối diện, nó không nhận ra rắng người đứng đối diện nó cũng đang tổn thương...

- Cậu bình tĩnh lại đi Vi... - Trang kéo nó ra.

- Nhưng... anh ấy đang ở trong đó... vì sao? Làm ơn ai đó hãy nói cho tôi biết...

- Anh ấy bị người ta đâm, đâm hai nhát... - Giọng cô bạn nó cũng gần như nghẹn đi...

Nó choáng váng, tưởng như không thể trụ vững trên đôi chân, đôi mắt mở to sợ hãi...

Chưa lúc nào nó sợ mất anh như bây giờ...

Tíc... tắc... tíc... tắc...

Đồng hồ cứ vang lên những thanh âm chậm chạp như muốn trêu ngươi, giễu cợt tất cả...

Đã hai tiếng trôi qua, hi vọng nhỏ nhoi trong nó cứ héo hắt dần theo thời gian chờ đợi...

- Bệnh nhân mất quá nhiều máu, tình trạng đang rất nguy hiểm, cần kích tim khẩn cấp...

Những câu chữ vang lên rõ ràng từ trong phòng cấp cứu, y tá vào ra liên tục, mọi thứ đều khiến nó hoang mang, tất cả đều trở nên mờ mịt...

Cạch...

Một âm thanh rất nhẹ vang lên, cánh cửu phòng cấp cứu được mở, bác sĩ tháo khẩu trang và mỉm cười:

- Ca phẫu thuật rất thành công, bệnh nhân cần phải được theo dõi thêm một vài ngày nữa vì vậy sẽ nằm ở phòng đặc biệt.

Chiếc giường bệnh trắng muốt được đẩy ra, anh Minh Anh nằm đó, đôi môi trắng nhợt... nó run rẩy đưa bàn tay chạm nhẹ lên má anh...

- Xin lỗi, chúng tôi phải đưa bệnh nhân vào phòng... - Y tá khẽ chau mày nhắc nhở, Vi thả tay ra, lặng nhìn theo...

- Mình ra ngoài mua chút gì đó uống nhé! - Bảo Anh cúi gần nó nhẹ nhàng.

- Vâng.

Bước từng bước chậm chạp cho tới khi ra khỏi bệnh viện, Vi hơi ngẩng đầu, hít một hơi thật sâu chờ đợi trong lúc anh Bảo Anh đi lấy cà phê...

- Của em này...

Đưa tay đón lấy cốc cà phê, nó không nhìn anh:

- Sao anh ấy lại bị người ta đâm hả anh?

- Anh cũng không biết, Chi gọi cho anh, con bé shock quá nên ngất lịm luôn khi vừa tới viện.

- ...

- Kẻ đó ra tay rất tàn nhẫn, một nhát ở bụng và một nhát suýt trúng tim.

Cốc cà phê trên tay Vi rung lên, nước mắt lại chảy, đôi lúc nó cũng ghét cái thứ ướt át này ghê gớm...

- Đi thôi, em muốn vào thăm anh ấy.

Đứng dậy, Vi chóng mặt, nó lảo đảo muốn ngã.

- Cẩn thận. - Anh đưa tay đỡ lấy nó.

- Không sao, em tự đi được. - Nó cười, hất nhẹ tay anh ra. Đôi mắt huyễn hoặc, lấp lánh như pha lê đen bất động vì đau...

- Người đó là chú Phong, chắc chắn là ông ta, ông ta đã sai người đâm anh Minh Anh, tới cháu mình ông ta cũng không tha, ông ta điên mất rồi... - Tiếng Trang rành mạch vang lên, cô bạn có vẻ như đang cực kì kích động, đôi môi mím chặt...

Chú Phong... chú Phong... Lục lại kí ức, nó nghe thấy cái tên này ở đâu...?

- Chắc chắn là vì só cổ phần đó, hẳn ông ta đã điều tra ra rồi, đúng không chú?

- Vâng, thưa cô chủ.

"Minh Anh phải bay sang Mỹ dành hơp đồng, nếu hợp đồng rơi vào tay đối thủ cạnh tranh, Bảo Anh sẽ trao số cổ phần mà cậu ấy đang nắm giữ cho chú của Minh Anh"

" Là vì con đấy Tường Vi"

" Vì Bảo Anh có tình cảm với con"

Từng câu, từng chữ bác gái nói với nó giờ đang vang lên, rõ ràng hơn bao giờ hết, nhưng Vi nín lặng, nó ngước lên nhìn anh Bảo Anh đang đứng sững một tích tắc rồi lại bước đi như thể không nghe thấy gì...

Những ngày sau đó nó chỉ thực hiện cái vòng tuần hoàn bao gồm: bệnh viện - trường học - nhà và cứ thế... Vi bỏ qua sự hiện diện của mọi người, nó chỉ chú tâm chăm sóc anh nhưng lúc nào anh có dấu hiệu tỉnh là Vi lại nhanh chóng ra ngoài, nó không muốn anh biết có sự hiện diện của mình trong căn phòng, dù trong nó ước muốn được nhìn thấy anh phút giây ấy luôn thường trực, nó phải cố chịu đựng, bởi chỉ có như thế kế hoạch của nó mới hoàn hảo...

- Ngày mai cậu ấy sẽ được chuyển về phòng bệnh bình thường... – Bac sỹ thông báo tin vui cho bệnh nhân Minh Anh.

- Anh sắp khỏi rồi, hãy cố lên nhé Minh Anh!

Hôn thật nhẹ lên trán anh, một giọt nước mắt ấm nóng rơi xuống, Vi bước đi...

Nó không biết rắng, thực ra, lúc ấy Minh Anh đã tỉnh...

- Cậu định đi đâu vậy Vi? - Trang nhìn thẳng nó, ánh mắt cô bạn cứ như thể thấu rõ hết những suy nghĩ của Vi...

- Tớ...

- Cậu định tới gặp anh Bảo Anh ư?

- ...

- Cậu sẽ đề nghị anh ấy để cậu quay lại và xin anh ấy bán số cổ phần mà anh ấy đang nắm giữ cho gia đình tôi...?

- Đủ rồi, cậu đừng nói nữa, không phải như thế...

- Cậu không bao giờ có thể là người nói dối tốt đâu thế nên đừng cố. Cậu đã làm tổn thương anh Bảo Anh bao lần rồi, không lẽ giờ lại tiếp tục muốn làm như thế...?

- Tớ đã nói không phải rồi mà, tớ không cố ý làm tổn thương anh ấy...

- Vậy cậu định lấy gì để trao đổi? Đừng nói với tôi là cậu sẽ nói rằng cậu yêu anh ấy nhé? Đó là lời nói dối trắng trợn nhất đấy Tường Vi... Vì người cậu yêu không phải anh ấy...

- ... - Nó lắc đầu chối bỏ, nó không cố ý, nếu nó về bên Bảo Anh, anh Minh Anh sẽ được cứu, nó làm gì sai...?

- Tôi chỉ nói vậy thôi, quyết định thế nào là tùy cậu nhưng nếu cậu làm anh trai tôi hay người tôi yêu đau lòng thêm một lần nào nữa thì sẽ không được yên đâu Vi...

Chốt hạ câu nói cuối cùng, Trang dịu lại...

- Đừng khiến tôi trở nên độc ác cho dù cậu có là bạn tôi hay người anh tôi yêu...

Đe dọa ư? Vi ngồi thụp xuống ghế ngay sau khi cô bạn quay đi, đôi mắt nó nhìn vô định, nó không biết nói gì cả để ngụy biện cho bản thân bởi nó biết Trang đúng.

- Em định trao đổi với anh à? - Bảo Anh ngồi xuống cạnh nó, anh nói mà không nhìn Vi, con tim anh đau đớn như bị ai đó giày xéo, đây chẳng phải là điều anh hằng mong muốn hay sao? Tới lúc này sao anh lại thấy mình mềm yếu tới thế? Chỉ cần Vi ở bên anh, mọi thứ sẽ được giải quyết.

- Em... - Ngẩng mặt lên nhìn anh, nó chần chừ...

- Anh đã nghe hết cuộc hội thoại lúc nãy, có đúng là chỉ cần anh bán số cổ phần đó cho cậu ta em sẽ chấp nhận làm người yêu anh...? - Tiếng anh nhẹ vang đều trong tâm trí nó.

- Em đã từng muốn làm như thế...

- ...

- Em thật xấu phải không?

- ...

- Nhưng em đã làm anh tổn thương quá nhiều nên em không thể tiếp tục làm anh tổn thương thêm nữa, em xin lỗi... - Nó đứng dây, chạy rất nhanh vào phòng bệnh.

Bảo Anh đã cười dù chỉ là một nụ cười đau đớn nhưng như thế mới là Vi, như thế mới là người con gái anh thương... Chính anh đã gây ra mọi chuyện vì thế anh phải là người kết thúc nó...

“Alo... ”

“Vâng thưa tổng giám đốc... ”

“Hãy gửi bản hợp đồng mà hôm trước tôi đã bảo chị cho luật sư và thông báo với bên NW quyết định không hợp tác với họ... ”

“Vâng, tôi sẽ làm ngay... ”

*****

Đóng cánh cửa phòng bệnh lại, Vi nhắm nghiền đôi mắt, hàng mi cong khẽ rung lên.

- Em đã không đồng ý với Bảo Anh, đúng không?

- Anh...

Giật nảy mình, nó tiến lại gần giường, anh đang nhìn nó, một ánh mắt chứa đầy sự tin tưởng...

- Anh tỉnh từ khi nào vậy...?

- Nếu em vẫn còn tình cảm với cậu ta thì em có quyết định như thế nữa không...?

Vi nắm lấy bàn tay anh, nó cười:

- Anh hỏi những câu lạ quá. Em không chấp nhận đề nghị của anh ấy, số cổ phần đó rơi vào tay chú anh, anh không giận em chứ?

- Chẳng cần có nó anh cũng sẽ khiến ông ta sạt nghiệp.

Đưa tay lên chạm nhẹ gò má nó, anh nháy mắt làm nó phì cười.

- Vâng, em tin vào khả năng của anh. Thật mừng là anh đang bắt đầu hồi phục...

- ...

- Và cuối cùng cũng trở về...

Anh để tay nó nằm gọn trong tay mình...

- Anh nhớ em như điên, còn em thì nhẫn tâm tới mức một cuộc điện thoại cho anh cũng không thèm gọi.

- Máy em bị hư phải đi sửa, với lại ai cũng đi Mỹ mà không thèm nói em lời nào lại còn trách cứ gì? Anh có biết em sợ thế nào khi thấy anh nằm yên bất động không, anh mới là đồ độc ác.

- Ha, em ngày càng lớn gan nhỉ? Dám ăn nói như thế với anh? Lại to tiếng nữa... , em lo sợ như vậy thế mà vẫn phăng phăng đi tìm Bảo Anh để trao đổi sao?

Biết anh đang hờn mát mình, nó chỉ khẽ cười, dịu dàng:

- Vì biết là sai nên em đã không đồng ý mà...

/34

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status