Anh vẫn nắm bàn tay cô, 3 ngày qua thực sự với anh như địa ngục. Cánh cửa phòng bật mở, một người đàn ông và một người phụ nữ bước vào, người phụ nữ bỗng òa khóc, xô ngã anh ra.
- 'Lăng ơi, bà sao vậy, khi tôi đi bà vẫn khỏe mạnh mà, sao giờ bà thế này...Đứng dậy, bà đứng dậy ngay cho tôi, xin bà tỉnh lại đi...là ai...ai làm bà ra nông nổi này.'
Phải người phụ nữ đó là Lam, người bạn thân nhất của cô, sau khi nghe tin bạn thân xảy ra chuyện, cô vội vã đáp chuyến bay sớm nhất về nước. Khi chia tay nhau, Lăng vẫn còn là người tỉnh táo, còn cùng cô nấu ăn nhưng giờ đây Lăng nằm đó, im lặng, bất động. Lăng đã từng nói với cô muốn được đến một thế giới không còn buồn đau, không cần phải suy nghĩ, lo lắng, nhớ nhung bất kỳ ai. Tại sao...tại sao lúc đó cô ngu ngốc không nhận ra biểu hiện kỳ quặc của Lăng, tại sao lại nhận lời tham dự cái hội thảo chết tiệt đến tận nửa tháng cùng tên đàn ông kia để bây giờ gặp lại bạn thân trong tình cảnh này. Lăng à, xin bà hãy tỉnh lại, mở mắt nhìn tôi đi. Là anh ta, là kẻ đã phản bội Lăng khiến bạn cô mới ra nông nỗi này. Rồi cô bỗng quay lại hướng thẳng người đàn ông vừa bị mình xô ngã mà đấm mà đá.
- 'Là tại anh. Tên khốn kiếp. Vì anh nó mới ra thế này, anh trả ại bạn cho tôi. huhu. Vì yêu kẻ phản bội như anh mà nó luôn gặp nguy hiểm vậy mà tôi còn khuyên nó quay lại với anh. Tên chết tiệt kia, chính anh...chính anh đã hại đời nó, hại nó phải chịu đau khổ một mình suốt năm năm qua, hại nó suýt mất mạng vì sinh ra con anh, hại nó yêu anh, nhớ anh, gặm nhấm nỗi đau nên mới bị tai nạn, anh chưa thấy đủ hay sao mà giờ cướp đi đứa con của nó, anh biết con đối với nó là cả sinh mạng mà sao đối xử với nó như vậy. huhu. Anh hả hê chưa, trả lại Lăng cho tôi.'
Lam vẫn tiếp tục đánh mắng anh mà khóc,anh vẫn đứng yên bất động. Anh là thằng tồi nhất thế gian này, anh đã hại người con gái anh yêu, hại cô phải chịu đớn đau tủi nhục mà vẫn không hay biết để hận cô. Nhưng có ai hay biết, gặp lại cô anh đã khao khát được ôm hôn hình dáng ấy, khuôn mặt ấy bao nhiêu lần.
- 'Thôi nào. Mọi chuyện cũng xảy ra rồi, chỉ là hiểu lầm, em đừng làm ồn nữa, nên để Lăng nghỉ ngơi, ra ngoài với anh.'
- 'Anh là anh họ Lăng, anh bênh vực tên khốn kiếp này sao. Hắn ta hại đời em gái anh đó. Hiểu lầm cái gì.'
- 'Cô nói rất đúng. Tôi là thằng tồi, là kẻ khốn kiếp, là kẻ đã hại đời Lăng.'
Anh bất lực nhìn về phía giường bệnh rồi ôm đầu gục xuống.
- 'Lam...' Khoa cố lấy bình tĩnh rồi nói tiếp:' đây là phòng bệnh, ra ngoài anh nói rõ mọi chuyện cho em. Đi.'
Khoa kéo Lam ra ngoài, lúc này còn mình anh trong phòng với cô, anh lại giường, vén mái tóc cô lên thì thầm mà khóc.
- 'Xin em tỉnh dậy nhìn thằng tồi này đi, xin em, dù chỉ một lần thôi để em biết anh yêu em nhiều lắm.'
Tại một quán cafe gần bệnh viện Lam đang ngồi khóc, không phải khóc vì Lăng nữa mà khóc vì hai kẻ ngốc nghếch luôn chạy trốn nhau, không dám đối diện trực tiếp mà hỏi nhau, hại nhau hiểu lầm 5 năm trời rồi tự giày vò bản thân để cuối cùng tạo ra cảnh ngộ trớ trêu này.
- 'Vậy bây giờ chúng ta có thể làm gì để giúp đỡ họ.'
- 'Không gì cả. Đành phó mặc cho số phận thôi.'
Giây tiếp theo, cả hai người đều theo đuổi suy nghĩ riêng của mình nhưng cùng hướng về hai kẻ ngu ngốc nào đó. Từ khi gặp lại cô em họ thất lạc, chứng kiến cô phải chịu bao đau khổ, rày vò bản thân, Khoa hận không thể cho tên chết tiệt hại đời em gái anh một trận. Nhưng khi gặp Gia Anh, nghe rõ mọi chuyện từ người mẹ nuôi em họ, nhìn Gia Anh chăm sóc Lăng, nhìn cái kẻ ngày ngày hô mưa gọi gió mà nay nhìn không khác gì một bóng ma vất vưởng, Khoa hận không thể dần cho tên ấy một bài học, ngược lại còn cảm thông với hắn.
Cô vẫn không tỉnh lại, cô nằm đó, cô có thể đến được thế giới của cô, gặp được người mẹ mà cô mong ước. Còn anh, mỗi giây trôi qua, trái tim anh không ngừng run rẩy, cô thành người thực vật, trái tim anh cũng theo cô.
1 năm sau
Anh đẩy cửa bước vào căn phòng quen thuộc. Đã một năm trôi qua, người ta luôn thấy một người đàn ông to cao, dáng vẻ lịch lãm sáng sớm đi ra từ căn phòng này, tối đến lại trở về, không có việc gì đặc biệt thì không thấy anh ta ra ngoài. Anh tiến lại gần giường bệnh, vén mái tóc đã dài lên rất nhiều của cô, anh cúi xuống, đặt một nụ hôn lên trán cô rồi lại bàn làm việc. Vì muốn chăm sóc cô, anh đã đề nghị bệnh viện đặt một phòng chăm sóc đặc biệt, tự mua đồ đạc sắp xếp vào phòng bệnh như phòng ngủ kiêm làm việc của anh và cô. Còn các con, anh nhờ bố mẹ nuôi cô chăm sóc, ngày nghỉ chúng đều vào thăm mẹ. Thỉnh thoảng anh nhờ Lam hay cha mẹ chăm sóc cô để đưa con đi công viên, Rubi và Bin rất ngoan, hiểu chuyện nên không yêu cầu anh nhiều. Anh cũng rất vui với cuộc sống hiện tại, chỉ là người con gái anh yêu vẫn nằm đó. Bất chợt anh ngước lên rồi đi về phía giường cô mà thì thầm.
- 'Gà con à, tại sao em vẫn chưa chịu tỉnh dậy, em hận anh đến thế sao. Anh xin lỗi.'
- 'Em biết không, hôm nay anh đã đưa con đi học, con vào lớp một rồi em à. Em phải tỉnh dậy nhìn anh, nhìn con chứ.'
Ngày ngày trôi qua vẫn vậy, hôm nào từ văn phòng trở về anh đều tâm sự với cô, bác sĩ nói cô vẫn có thể nghe được lời anh nói, anh mong cô sẽ nhanh tỉnh lại để có thể nhìn anh, cho anh nhìn thấy ánh mắt dịu dàng đó, nụ cười tựa thiên sứ của cô.
- 'Gà con à! Hôm nay anh đi họp phụ huynh cho con, cô giáo nói hai đứa rất ngoan, học giỏi nữa. Em tự hào về con chứ? Anh cũng vậy. Em tỉnh dậy đi được không?'
-----------------------
- 'Gà con à! Hôm nay là sinh nhật em đó, mọi người đến chúc mừng sinh nhật em rất đông, anh và con đã thay em thổi nến và cầu nguyện. Em biết anh ước gì không? Thôi, chờ khi nào em tỉnh dậy anh sẽ nói.'
- 'Hôm nay Lam đòi ở lại với em nhưng anh đuổi về rồi. Em là của riêng anh, là vợ của Vũ Gia Anh này, dù là bạn thân em anh cũng không cho ở lại.'
- 'À hôm nay, Lam dẫn người yêu đến đó, chính là cái anh chàng đã cứu con chúng ta tại đêm hôm đó em còn nhớ không. Anh ta than vãn với anh rằng đã cầu hôn Lam 3 lần nhưng toàn bị cô ấy từ chối với một lý do duy nhất là chờ em tỉnh lại. Em biết không, anh ta giờ nhìn chúng ta căm thù lắm, hận không thể bóp chết anh đấy, anh ta nói chúng ta hại anh ta không lấy được vợ em thấy buồn cười không?'
- 'Lăng à. Hơn một năm rồi, xin em hãy mau tỉnh dậy đi. Đi chơi thế đủ rồi, về với anh và con đi. Xin em, anh sắp không trụ nổi rồi. Dù em ở ngay bên cạnh anh nhưng anh luôn thấp thỏm lo sợ một ngày em sẽ thật sự rời xa anh.'
Cô vẫn bất động nằm đó như hơn một năm qua, anh thì vẫn sáng đi tối về, cho dù mọi người khuyên anh nên từ bỏ, hãy phó mặc cho số phận, chuyên tâm lo lắng cho sự nghiệp và hai đứa con anh chỉ im lặng, anh chờ đợi ngày cô trở về bên anh dù cho bao lâu đi nữa. Anh sau đó chỉ cười và nói:
- 'Với tôi, sự nghiệp chính là Lăng.'
Từ đó về sau không ai khuyên gì nữa mà chỉ lặng lẽ nhìn theo cặp đôi trớ trêu này.
Ông trời cũng không phụ lòng người, một ngày trời cao trong xanh, mây trắng lơ lửng, cô đã tỉnh lại sau gần 2 năm sống cuộc sống người thực vật.
Anh đã vui mừng mà gặp ai cũng cảm ơn rối rít. Giờ đây khi cô đang nằm gọn trong vòng tay anh anh mới có cảm giác an toàn trở lại. Nghĩ lại những ngày tháng đã qua anh mỉm cười gắt gao ôm lấy thân ảnh của cô hơn, nhẹ nhàng đặt lên môi cô nụ hôn nồng cháy.
Ký ức
- 'Anh là ai?'
Anh ngạc nhiên cực độ, "cô ấy sao vậy, chẳng lẽ cô ấy không muốn gặp mình", cô có biết khi thấy cô có dấu hiệu tỉnh lại anh đã vui mừng, hồi hộp đến cỡ nào không, vậy mà khi nhìn thấy anh câu đầu tiên cô hỏi lại là "anh là ai?''
- 'Gà con, em không nhớ anh là ai sao?'
- 'Làm sao tôi biết anh là ai.' Cô tròn mắt ngạc nhiên, ở đây có rất nhiều người luôn hỏi thăm cô có biết họ là ai, cô làm sao biết được thậm chí cô còn chẳng biết mình là ai nữa, lại còn có kẻ đàn ông đang đứng trước mặt cô gọi cô là "gà con" nữa, tên gì nghe mà kỳ cục vậy. Cô nhìn lướt qua tất cả mọi người rồi nói:
- 'Các người là ai.' Sau đó chỉ vào mình hỏi tiếp.' Tôi là ai?'
Mọi người đứng chết trân tại chỗ, một hồi sau khi bình tĩnh lại anh hỏi bác sĩ.
- 'Cô ấy sao vậy?'
Vị bác sĩ nhìn cô rồi trả lời:
- 'Có lẽ do di chứng của cuộc phẫu thuật, do cô ấy đã phẫu thuật 2 lần, mặt khác đã sống thực vật trong một thời gian khá dài nên mất trí nhớ. Căn cứ vào kết quả chụp não chúng tôi nghĩ có thể cô ấy sẽ mất trí nhớ vĩnh viễn.'
- 'Ông nói gì?'
- 'Cậu cũng biết tình trạng cô ấy thế nào rồi, tỉnh lại đã là một kỳ tích.' Nói xong vị bác sĩ vỗ vai như thông cảm với anh rồi ra ngoài, mọi người cũng tản dần ra khỏi phòng nhường không gian riêng cho cô và anh.
- 'Mọi người ra ngoài rồi sao anh không ra?'
Anh im lặng đau khổ nhìn cô. Cô vẫn hỏi tiếp:
- 'Sao anh không trả lời. Mà thôi anh ở lại nói cho tôi biết tôi là ai?'
Anh thở dài nhìn cô trả lời:
- 'Em là Hàn Lăng'
- 'Thế anh là ai?'
- 'Anh là chồng em, tên là Vũ Gia Anh.'
- 'Chồng, à...ờ. Thế chồng là gì?'
Thực sự anh bất lực, chẳng lẽ cô mất trí đến nỗi không biết khái niệm chồng là gì.
- 'Là người yêu em, cũng là người em yêu, sẽ sống suốt đời cùng em. Giờ thì ngoan, nghe lời anh, nằm xuống nghỉ đi. Chắc em đói rồi, anh đi mua đồ ăn cho em.'
Anh đỡ cô nằm xuống xoay người bước đi, nhưng có một đôi bàn tay bé nhỏ nắm chặt tay anh mà nói nhỏ:
- 'Đừng đi. Tôi sợ.'
Anh mỉm cười nhìn cô.
- 'Ừ, ngoan, ngủ đi anh sẽ không đi đâu hết.'
- 'Anh hứa đó. Phải giữ lời biết chưa.'
Anh gật đầu thay cho câu trả lời, hai tay nắm chặt bàn tay cô cho cô cảm giác an toàn. Phải, như thế này cũng tốt, anh muốn cô quên đi tất cả, bỏ lại phía sau mọi đau khổ, buồn phiền để cùng anh bước tiếp về tương lai, anh sẽ không bao giờ để cô phải đau khổ nữa, sẽ nắm lấy bàn tay nhỏ bé, mỏng manh này mà không bao giờ buông tay ra nữa. Nhìn cô bây giờ thật giống ngày đầu tiên anh gặp cô, hồn nhiên, đáng yêu đã khiến trái tim lạnh băng của anh rung động, có lẽ là tình yêu sét đánh nhưng không sao cả vì dù là tình yêu gì đi chăng nữa chỉ cần trong tim anh có cô và trong tim cô có anh là đủ. Anh sẽ khiến cô lại yêu anh lần nữa.
- 'Cha, Rubi muốn ngủ với mẹ.'
- 'Bin cũng vậy.'
Anh giật mình hồi tưởng ký ức, nhìn thấy hai tiểu quỷ đang lăm le tiến lại phía giường, anh vội vùng chăn dậy, hai tay bế hai tiểu quỷ về phòng rồi chuồn nhanh về phòng mình khóa cửa lại. Cô nhìn cảnh tượng đó bỗng phì cười, không ngờ anh đáng yêu như vậy.
- 'Sao anh lại đuổi con về phòng, để em xem chúng thế nào'.
Cô đứng dậy rời đi, anh bỗng ôm lấy chiếc eo thon thả của cô xoay lại tựa vào lồng ngực mình, cúi xuống nói nhỏ
- 'Đêm nay em là của riêng anh hiểu chưa?'
Cô đỏ mặt, sao có người tranh giành vợ với ngay cả con mình. Không để cô trả lời, anh cúi xuống phủ lên môi cô nụ hôn ngọt ngào, từ từ di chuyển xuống cổ rồi ra sau gáy phả hơi ấm vào da thịt cô. Từng ngón tay nhẹ nhàng mở từng cúc áo của cô, nụ hôn theo đó mà di chuyển nhẹ nhàng đến bộ ngực nóng bỏng của cô. Anh bế cô lên giường, từng động tác nhẹ nhàng dẫn dắt cô vào thiên đường của riêng hai người, tiến sâu vào khu vực nhạy cảm của cô mà khêu gợi cô, vuốt ve cô.
Vào một ngày đẹp trời nào đó, có hai hoa đồng đáng yêu tung những cánh hoa hồng đi trước, theo sau là hai đôi tình nhân dẫn nhau vào nhà thờ làm lễ đường. Vâng. Đó là cô và anh, Lam và anh chàng đã cứu con cô. Họ cùng nhau nói lời " Con đồng ý" và trao cho nhau những nụ hôn nồng thắm như minh chứng cho tình yêu bất diệt của họ. Cô và Lam cùng tung bó hoa về phía mọi người, chia sẻ cho họ niềm hạnh phúc của hai người. Cô mỉm cười hạnh phúc tựa đầu vào lồng ngực ấm áp của anh mãn nguyện. Phải, quá khứ đâu phải là tất cả, những gì đã qua nên để cho nó trôi qua, phía trước mới quan trọng, nơi đó chắc chắn cô sẽ hạnh phúc vì ở đó có anh, có hai thiên thần bé nhỏ cùng cô bước tiếp.
HẾT
- 'Lăng ơi, bà sao vậy, khi tôi đi bà vẫn khỏe mạnh mà, sao giờ bà thế này...Đứng dậy, bà đứng dậy ngay cho tôi, xin bà tỉnh lại đi...là ai...ai làm bà ra nông nổi này.'
Phải người phụ nữ đó là Lam, người bạn thân nhất của cô, sau khi nghe tin bạn thân xảy ra chuyện, cô vội vã đáp chuyến bay sớm nhất về nước. Khi chia tay nhau, Lăng vẫn còn là người tỉnh táo, còn cùng cô nấu ăn nhưng giờ đây Lăng nằm đó, im lặng, bất động. Lăng đã từng nói với cô muốn được đến một thế giới không còn buồn đau, không cần phải suy nghĩ, lo lắng, nhớ nhung bất kỳ ai. Tại sao...tại sao lúc đó cô ngu ngốc không nhận ra biểu hiện kỳ quặc của Lăng, tại sao lại nhận lời tham dự cái hội thảo chết tiệt đến tận nửa tháng cùng tên đàn ông kia để bây giờ gặp lại bạn thân trong tình cảnh này. Lăng à, xin bà hãy tỉnh lại, mở mắt nhìn tôi đi. Là anh ta, là kẻ đã phản bội Lăng khiến bạn cô mới ra nông nỗi này. Rồi cô bỗng quay lại hướng thẳng người đàn ông vừa bị mình xô ngã mà đấm mà đá.
- 'Là tại anh. Tên khốn kiếp. Vì anh nó mới ra thế này, anh trả ại bạn cho tôi. huhu. Vì yêu kẻ phản bội như anh mà nó luôn gặp nguy hiểm vậy mà tôi còn khuyên nó quay lại với anh. Tên chết tiệt kia, chính anh...chính anh đã hại đời nó, hại nó phải chịu đau khổ một mình suốt năm năm qua, hại nó suýt mất mạng vì sinh ra con anh, hại nó yêu anh, nhớ anh, gặm nhấm nỗi đau nên mới bị tai nạn, anh chưa thấy đủ hay sao mà giờ cướp đi đứa con của nó, anh biết con đối với nó là cả sinh mạng mà sao đối xử với nó như vậy. huhu. Anh hả hê chưa, trả lại Lăng cho tôi.'
Lam vẫn tiếp tục đánh mắng anh mà khóc,anh vẫn đứng yên bất động. Anh là thằng tồi nhất thế gian này, anh đã hại người con gái anh yêu, hại cô phải chịu đớn đau tủi nhục mà vẫn không hay biết để hận cô. Nhưng có ai hay biết, gặp lại cô anh đã khao khát được ôm hôn hình dáng ấy, khuôn mặt ấy bao nhiêu lần.
- 'Thôi nào. Mọi chuyện cũng xảy ra rồi, chỉ là hiểu lầm, em đừng làm ồn nữa, nên để Lăng nghỉ ngơi, ra ngoài với anh.'
- 'Anh là anh họ Lăng, anh bênh vực tên khốn kiếp này sao. Hắn ta hại đời em gái anh đó. Hiểu lầm cái gì.'
- 'Cô nói rất đúng. Tôi là thằng tồi, là kẻ khốn kiếp, là kẻ đã hại đời Lăng.'
Anh bất lực nhìn về phía giường bệnh rồi ôm đầu gục xuống.
- 'Lam...' Khoa cố lấy bình tĩnh rồi nói tiếp:' đây là phòng bệnh, ra ngoài anh nói rõ mọi chuyện cho em. Đi.'
Khoa kéo Lam ra ngoài, lúc này còn mình anh trong phòng với cô, anh lại giường, vén mái tóc cô lên thì thầm mà khóc.
- 'Xin em tỉnh dậy nhìn thằng tồi này đi, xin em, dù chỉ một lần thôi để em biết anh yêu em nhiều lắm.'
Tại một quán cafe gần bệnh viện Lam đang ngồi khóc, không phải khóc vì Lăng nữa mà khóc vì hai kẻ ngốc nghếch luôn chạy trốn nhau, không dám đối diện trực tiếp mà hỏi nhau, hại nhau hiểu lầm 5 năm trời rồi tự giày vò bản thân để cuối cùng tạo ra cảnh ngộ trớ trêu này.
- 'Vậy bây giờ chúng ta có thể làm gì để giúp đỡ họ.'
- 'Không gì cả. Đành phó mặc cho số phận thôi.'
Giây tiếp theo, cả hai người đều theo đuổi suy nghĩ riêng của mình nhưng cùng hướng về hai kẻ ngu ngốc nào đó. Từ khi gặp lại cô em họ thất lạc, chứng kiến cô phải chịu bao đau khổ, rày vò bản thân, Khoa hận không thể cho tên chết tiệt hại đời em gái anh một trận. Nhưng khi gặp Gia Anh, nghe rõ mọi chuyện từ người mẹ nuôi em họ, nhìn Gia Anh chăm sóc Lăng, nhìn cái kẻ ngày ngày hô mưa gọi gió mà nay nhìn không khác gì một bóng ma vất vưởng, Khoa hận không thể dần cho tên ấy một bài học, ngược lại còn cảm thông với hắn.
Cô vẫn không tỉnh lại, cô nằm đó, cô có thể đến được thế giới của cô, gặp được người mẹ mà cô mong ước. Còn anh, mỗi giây trôi qua, trái tim anh không ngừng run rẩy, cô thành người thực vật, trái tim anh cũng theo cô.
1 năm sau
Anh đẩy cửa bước vào căn phòng quen thuộc. Đã một năm trôi qua, người ta luôn thấy một người đàn ông to cao, dáng vẻ lịch lãm sáng sớm đi ra từ căn phòng này, tối đến lại trở về, không có việc gì đặc biệt thì không thấy anh ta ra ngoài. Anh tiến lại gần giường bệnh, vén mái tóc đã dài lên rất nhiều của cô, anh cúi xuống, đặt một nụ hôn lên trán cô rồi lại bàn làm việc. Vì muốn chăm sóc cô, anh đã đề nghị bệnh viện đặt một phòng chăm sóc đặc biệt, tự mua đồ đạc sắp xếp vào phòng bệnh như phòng ngủ kiêm làm việc của anh và cô. Còn các con, anh nhờ bố mẹ nuôi cô chăm sóc, ngày nghỉ chúng đều vào thăm mẹ. Thỉnh thoảng anh nhờ Lam hay cha mẹ chăm sóc cô để đưa con đi công viên, Rubi và Bin rất ngoan, hiểu chuyện nên không yêu cầu anh nhiều. Anh cũng rất vui với cuộc sống hiện tại, chỉ là người con gái anh yêu vẫn nằm đó. Bất chợt anh ngước lên rồi đi về phía giường cô mà thì thầm.
- 'Gà con à, tại sao em vẫn chưa chịu tỉnh dậy, em hận anh đến thế sao. Anh xin lỗi.'
- 'Em biết không, hôm nay anh đã đưa con đi học, con vào lớp một rồi em à. Em phải tỉnh dậy nhìn anh, nhìn con chứ.'
Ngày ngày trôi qua vẫn vậy, hôm nào từ văn phòng trở về anh đều tâm sự với cô, bác sĩ nói cô vẫn có thể nghe được lời anh nói, anh mong cô sẽ nhanh tỉnh lại để có thể nhìn anh, cho anh nhìn thấy ánh mắt dịu dàng đó, nụ cười tựa thiên sứ của cô.
- 'Gà con à! Hôm nay anh đi họp phụ huynh cho con, cô giáo nói hai đứa rất ngoan, học giỏi nữa. Em tự hào về con chứ? Anh cũng vậy. Em tỉnh dậy đi được không?'
-----------------------
- 'Gà con à! Hôm nay là sinh nhật em đó, mọi người đến chúc mừng sinh nhật em rất đông, anh và con đã thay em thổi nến và cầu nguyện. Em biết anh ước gì không? Thôi, chờ khi nào em tỉnh dậy anh sẽ nói.'
- 'Hôm nay Lam đòi ở lại với em nhưng anh đuổi về rồi. Em là của riêng anh, là vợ của Vũ Gia Anh này, dù là bạn thân em anh cũng không cho ở lại.'
- 'À hôm nay, Lam dẫn người yêu đến đó, chính là cái anh chàng đã cứu con chúng ta tại đêm hôm đó em còn nhớ không. Anh ta than vãn với anh rằng đã cầu hôn Lam 3 lần nhưng toàn bị cô ấy từ chối với một lý do duy nhất là chờ em tỉnh lại. Em biết không, anh ta giờ nhìn chúng ta căm thù lắm, hận không thể bóp chết anh đấy, anh ta nói chúng ta hại anh ta không lấy được vợ em thấy buồn cười không?'
- 'Lăng à. Hơn một năm rồi, xin em hãy mau tỉnh dậy đi. Đi chơi thế đủ rồi, về với anh và con đi. Xin em, anh sắp không trụ nổi rồi. Dù em ở ngay bên cạnh anh nhưng anh luôn thấp thỏm lo sợ một ngày em sẽ thật sự rời xa anh.'
Cô vẫn bất động nằm đó như hơn một năm qua, anh thì vẫn sáng đi tối về, cho dù mọi người khuyên anh nên từ bỏ, hãy phó mặc cho số phận, chuyên tâm lo lắng cho sự nghiệp và hai đứa con anh chỉ im lặng, anh chờ đợi ngày cô trở về bên anh dù cho bao lâu đi nữa. Anh sau đó chỉ cười và nói:
- 'Với tôi, sự nghiệp chính là Lăng.'
Từ đó về sau không ai khuyên gì nữa mà chỉ lặng lẽ nhìn theo cặp đôi trớ trêu này.
Ông trời cũng không phụ lòng người, một ngày trời cao trong xanh, mây trắng lơ lửng, cô đã tỉnh lại sau gần 2 năm sống cuộc sống người thực vật.
Anh đã vui mừng mà gặp ai cũng cảm ơn rối rít. Giờ đây khi cô đang nằm gọn trong vòng tay anh anh mới có cảm giác an toàn trở lại. Nghĩ lại những ngày tháng đã qua anh mỉm cười gắt gao ôm lấy thân ảnh của cô hơn, nhẹ nhàng đặt lên môi cô nụ hôn nồng cháy.
Ký ức
- 'Anh là ai?'
Anh ngạc nhiên cực độ, "cô ấy sao vậy, chẳng lẽ cô ấy không muốn gặp mình", cô có biết khi thấy cô có dấu hiệu tỉnh lại anh đã vui mừng, hồi hộp đến cỡ nào không, vậy mà khi nhìn thấy anh câu đầu tiên cô hỏi lại là "anh là ai?''
- 'Gà con, em không nhớ anh là ai sao?'
- 'Làm sao tôi biết anh là ai.' Cô tròn mắt ngạc nhiên, ở đây có rất nhiều người luôn hỏi thăm cô có biết họ là ai, cô làm sao biết được thậm chí cô còn chẳng biết mình là ai nữa, lại còn có kẻ đàn ông đang đứng trước mặt cô gọi cô là "gà con" nữa, tên gì nghe mà kỳ cục vậy. Cô nhìn lướt qua tất cả mọi người rồi nói:
- 'Các người là ai.' Sau đó chỉ vào mình hỏi tiếp.' Tôi là ai?'
Mọi người đứng chết trân tại chỗ, một hồi sau khi bình tĩnh lại anh hỏi bác sĩ.
- 'Cô ấy sao vậy?'
Vị bác sĩ nhìn cô rồi trả lời:
- 'Có lẽ do di chứng của cuộc phẫu thuật, do cô ấy đã phẫu thuật 2 lần, mặt khác đã sống thực vật trong một thời gian khá dài nên mất trí nhớ. Căn cứ vào kết quả chụp não chúng tôi nghĩ có thể cô ấy sẽ mất trí nhớ vĩnh viễn.'
- 'Ông nói gì?'
- 'Cậu cũng biết tình trạng cô ấy thế nào rồi, tỉnh lại đã là một kỳ tích.' Nói xong vị bác sĩ vỗ vai như thông cảm với anh rồi ra ngoài, mọi người cũng tản dần ra khỏi phòng nhường không gian riêng cho cô và anh.
- 'Mọi người ra ngoài rồi sao anh không ra?'
Anh im lặng đau khổ nhìn cô. Cô vẫn hỏi tiếp:
- 'Sao anh không trả lời. Mà thôi anh ở lại nói cho tôi biết tôi là ai?'
Anh thở dài nhìn cô trả lời:
- 'Em là Hàn Lăng'
- 'Thế anh là ai?'
- 'Anh là chồng em, tên là Vũ Gia Anh.'
- 'Chồng, à...ờ. Thế chồng là gì?'
Thực sự anh bất lực, chẳng lẽ cô mất trí đến nỗi không biết khái niệm chồng là gì.
- 'Là người yêu em, cũng là người em yêu, sẽ sống suốt đời cùng em. Giờ thì ngoan, nghe lời anh, nằm xuống nghỉ đi. Chắc em đói rồi, anh đi mua đồ ăn cho em.'
Anh đỡ cô nằm xuống xoay người bước đi, nhưng có một đôi bàn tay bé nhỏ nắm chặt tay anh mà nói nhỏ:
- 'Đừng đi. Tôi sợ.'
Anh mỉm cười nhìn cô.
- 'Ừ, ngoan, ngủ đi anh sẽ không đi đâu hết.'
- 'Anh hứa đó. Phải giữ lời biết chưa.'
Anh gật đầu thay cho câu trả lời, hai tay nắm chặt bàn tay cô cho cô cảm giác an toàn. Phải, như thế này cũng tốt, anh muốn cô quên đi tất cả, bỏ lại phía sau mọi đau khổ, buồn phiền để cùng anh bước tiếp về tương lai, anh sẽ không bao giờ để cô phải đau khổ nữa, sẽ nắm lấy bàn tay nhỏ bé, mỏng manh này mà không bao giờ buông tay ra nữa. Nhìn cô bây giờ thật giống ngày đầu tiên anh gặp cô, hồn nhiên, đáng yêu đã khiến trái tim lạnh băng của anh rung động, có lẽ là tình yêu sét đánh nhưng không sao cả vì dù là tình yêu gì đi chăng nữa chỉ cần trong tim anh có cô và trong tim cô có anh là đủ. Anh sẽ khiến cô lại yêu anh lần nữa.
- 'Cha, Rubi muốn ngủ với mẹ.'
- 'Bin cũng vậy.'
Anh giật mình hồi tưởng ký ức, nhìn thấy hai tiểu quỷ đang lăm le tiến lại phía giường, anh vội vùng chăn dậy, hai tay bế hai tiểu quỷ về phòng rồi chuồn nhanh về phòng mình khóa cửa lại. Cô nhìn cảnh tượng đó bỗng phì cười, không ngờ anh đáng yêu như vậy.
- 'Sao anh lại đuổi con về phòng, để em xem chúng thế nào'.
Cô đứng dậy rời đi, anh bỗng ôm lấy chiếc eo thon thả của cô xoay lại tựa vào lồng ngực mình, cúi xuống nói nhỏ
- 'Đêm nay em là của riêng anh hiểu chưa?'
Cô đỏ mặt, sao có người tranh giành vợ với ngay cả con mình. Không để cô trả lời, anh cúi xuống phủ lên môi cô nụ hôn ngọt ngào, từ từ di chuyển xuống cổ rồi ra sau gáy phả hơi ấm vào da thịt cô. Từng ngón tay nhẹ nhàng mở từng cúc áo của cô, nụ hôn theo đó mà di chuyển nhẹ nhàng đến bộ ngực nóng bỏng của cô. Anh bế cô lên giường, từng động tác nhẹ nhàng dẫn dắt cô vào thiên đường của riêng hai người, tiến sâu vào khu vực nhạy cảm của cô mà khêu gợi cô, vuốt ve cô.
Vào một ngày đẹp trời nào đó, có hai hoa đồng đáng yêu tung những cánh hoa hồng đi trước, theo sau là hai đôi tình nhân dẫn nhau vào nhà thờ làm lễ đường. Vâng. Đó là cô và anh, Lam và anh chàng đã cứu con cô. Họ cùng nhau nói lời " Con đồng ý" và trao cho nhau những nụ hôn nồng thắm như minh chứng cho tình yêu bất diệt của họ. Cô và Lam cùng tung bó hoa về phía mọi người, chia sẻ cho họ niềm hạnh phúc của hai người. Cô mỉm cười hạnh phúc tựa đầu vào lồng ngực ấm áp của anh mãn nguyện. Phải, quá khứ đâu phải là tất cả, những gì đã qua nên để cho nó trôi qua, phía trước mới quan trọng, nơi đó chắc chắn cô sẽ hạnh phúc vì ở đó có anh, có hai thiên thần bé nhỏ cùng cô bước tiếp.
HẾT
/11
|