- Hay là, Vô Song Hầu cho rằng, từng ấy điều kiện là vẫn chưa đủ. Không sao, ngài có trực tiếp nói với ta, chỉ cần điều kiện phủ hợp, ta có thể thay mặt Hoàng đế Bệ hạ của Đế quốc Thiên Trì đồng ý!
Người đàn ông phúc hậu nét mặt đầy vẻ thiết tha nói nhanh.
Tần Vô Song dứt khoát lắc đầu:
- Xin lỗi các hạ, ta không có hứng thú nghe các ngươi chào mời nâng giá, càng không có ý định trả giá cho vấn đề này. Tần gia ta sinh ra dưới chân Đại Thương Sơn thì nơi an táng đương nhiên cũng phải sâu trong Đại Thương Sơn. Nơi khác dù có tốt đến mấy thì cũng không phải thủy thổ của Tần gia ta.
Ngươi đàn ông phúc hậu không ngờ Tần Vô Song lại thẳng thắn đến vậy. Một thiếu niên, đứng trước sức hấp dẫn lớn như thế này mà không hề động lòng thì lòng dạ không biết đáng sợ như thế nào?
Sắc mặt người đàn ông phúc hậu tái dần, tâm trạng cũng trở nên phức tạp.
Ngay từ lúc xuất hiện, hắn ta đã nhận lệnh từ phía Đế quốc Thiên Trì, nhất định không được tiếc bất cứ giá nào, cũng phải đưa ra điều kiện cao nhất hòng lôi kéo nhân tài này về Đế quốc Thiên Trì. Nếu có được nhân tài này, trước tiên sẽ là sự bổ sung có lợi cho Đế quốc Thiên Trì, sau sẽ là một một sự đả kích cực mạnh với Đế quốc Đại La!
Một khi lôi kéo thất bại thì phải nắm chuẩn cơ hội diệt trừ nhân vật tiềm lực này ngay khi còn trong giai đoạn chưa trưởng thành. Chỉ có như vậy mới tránh việc sau này hình thành mối uy hiếp lớn với Đế quốc Thiên Trì!
Chỉ là, với thực lực hiện tại của hắn, muốn giết chết một Tiên Thiên cường giả trên cơ bản chẳng khác nào nằm mơ. Vì vậy, kế hoạch diệt trừ này cũng không thể thực hiện được. Một khi đã như vậy, chỉ có thể tiếp tục đi theo con đường lôi kéo.
Đế quốc Thiên Trì và Đế quốc Đại La là hai nước đối địch nên lúc nào cũng có tai mắt gián điệp ẩn nấp trong quốc thổ của đối phương, chuyên giúp quốc gia của mình thu thập tin tức tình báo.
Người đàn ông phúc hậu này chính là một gián điệm nằm vùng của Đế quốc Thiên Trì ẩn nấp trong Đế quốc Đại La.
Lần này ông ta xuất hiện cũng là một lựa chọn buông tay của Đế quốc Thiên Trì đối với cơ sở ngầm này. Nếu như có thể lôi kéo được Tần Vô Song thì mất đi cơ sở ngầm này cũng không đáng kể chút nào.
- Vô Song Hầu, thật không thể tưởng tượng nổi một ngài còn trẻ tuổi mà quan niệm về quê cha đất tổ đã trọng như vậy, bội phục bội phục. Việc này nói ra có chút vội vàng. Hay là thế này, việc này cứ dừng ở đây. Nếu như một ngày nào đó Vô Song Hầu phải chịu ấm ức ở Đế quốc Đại La thì vẫn có thể chạy sang Đế quốc Thiên Trì. Mọi ưu đãi đã hứa đều vẫn có hiệu lực! Để tiện liên lạc, miếng Thiên Trì Quốc Sĩ Lệnh này xin Vô Song Hầu giữ lại. Có cái lệnh bài này trong tay sẽ được coi như Quốc sĩ của Đế quốc Thiên Trì và nhận được chế độ đãi ngộ của một Quốc sĩ. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Nói xong, ông ta móc trong người ra một miếng ngọc bài cổ kính, có tạo hình tinh xảo đặt lên bàn.
Đột nhiên ông ta lại mở miệng nói:
- Ta nghe nói lần trước có một Tiên Thiên cường giả đến Vương phủ gây chuyện, hình như là môn đồ của Cực Âm Tông. Cực Âm Lão Nhân đó tính tình cổ quái, lúc nào cũng tận lực bao che thuộc hạ. Bây giờ Đại đệ tử của hắn thiệt mạng ở Bách Việt Quốc, tin rằng không tới nửa tháng nữa hắn sẽ nhất định sẽ xuất hiện ở Bách Việt Quốc. Người này rất khó đối phó. Ta khuyên Vô Song Hầu nên cân nhắc kỹ!
Tần Vô Song biết người này nói đi nói lại cũng chỉ là muốn khuyên hắn đi sang Đế quốc Thiên Trì.
Cái này gọi là kẻ ân cần khi vô sự, không phải người gian thì cũng phường đạo tặc.
Chuyện ngưỡng mộ hắn, thành phần này khẳng định là có. Nhưng đường đường một Đại Đế quốc Trung phẩm, tuyệt đối không đến mức thiếu đi một Tần Vô Song hắn thì không được. Hứa hẹn bao nhiêu điều tốt đẹp như vậy, bảo hắn sang nương tựa Đế quốc Thiên Trì, nhất định không đơn giản chỉ là coi trọng tiềm lực của hắn.
Tần Vô Song không hứng thú lắm với công danh quyền lực thế tục. Lý do hắn đưa ra để từ chối chỉ là nguyên nhân một mặt, luyến tiếc mảnh đất thần kỳ Đại Thương Sơn lại là một mặt khác.
Nhưng quan trọng hơn cả, hắn vẫn chưa ấm đầu đến mức không nhận ra được bên trong sự ngọt ngào này vẫn còn một vấn đề lớn. Thế giới này không thể tồn tại lợi ích một bên, không có bữa trưa miễn phí nào không kèm theo điều kiện.
Lùi một bước nói, nếu như hắn ấm đầu và bị những lời nói ngọt ngào hấp dẫn này dao động, chạy sang Đế quốc Thiên Trì thật, không quen nhân sinh địa lý, không có căn cơ, dù lãnh thổ ban cho có lớn bằng trời nhưng sẽ sống kiểu gì? Và lấy gì để sống?
Bằng thân phận Tiên Thiên cường giả?
Một Đế quốc Trung phẩm, Tiên Thiên cường giả dù không nhiều như lá mùa thu nhưng cũng không đến nổi quá mức khan hiếm.
Rời bỏ Bách Việt Quốc, chẳng khác gì phản bội Đế quốc Đại La, phản bội tất cả lịch sử và truyền thống của Tần gia, cái mất đi sẽ là căn cơ mà Tần gia đang có.
Những căn cơ này dù không hùng hậu nhưng đã căn thâm đế cố, cắm rễ xuống chân núi Đại Thương Sơn. Chỉ động một chút thôi đã thương cân động cốt nói gì đến chuyện di dời tất cả.
Ở Đại lục Thiên Huyền, tội phản quốc có thể nói là tội danh nghiêm trọng nhất, đáng bị người ta phỉ nhổ nhất. Kẻ nào phản quốc để đổi lấy địa vị, thanh danh cũng chẳng tốt lên được. Đi đến đâu cũng đều bị người ta nhìn bằng ánh mắt khác thường và chuẩn bị sẵn tâm lý dò xét.
Suy nghĩ một cách hệ thống lời hứa của Đế quốc Thiên Trì mặc dù rất đẹp nhưng nó chẳng khác gì một bông hoa đẹp mang trên mình những chiếc gai độc, càng đẹp thì càng nguy hiểm!
Tần Vô Song rất rõ, điều quan trọng nhất bây giờ không phải chạy theo quyền lực thế tục mà là chuyên tâm theo đuổi võ đạo, không được lơi là.
Đương nhiên, lời của đối phương một phần cũng rất đáng phải suy nghĩ.
Ví dụ như Cực Âm Tông, ví dụ như Cực Âm Lão Nhân, ngay cả Võ Thánh đại nhân cũng giống như vị thuyết khách của Đế quốc Thiên Trì này, cũng đã từng đề cập tới tính khí bất thường, luôn bênh vực môn hạ của Cực Âm Lão Nhân.
Vì vậy, nghĩ đối phó thế nào với hắn cũng là chuyện rất hao tổn tâm trí.
Nghĩ đến đây, Tần Vô Song cất lời, nói:
- Các hạ, xem ra các vị cũng rất rành đến mỗi cử động của từng cành cây ngọn cỏ trong Đế quốc Đại La chúng ta. Đã như vậy rồi, hôm nay ta cũng không giữ ba vị lại nữa. Từ nay Vương phủ Tần gia ta sẽ bắt đầu giới nghiêm toàn bộ, đề phòng Cực Âm Lão Nhân đến gây rối!
Tần Vô Song chủ ý kiên định, hạ lệnh tiễn khách.
Người đàn ông phúc hậu cười khổ lắc đầu:
- Vô Song Hầu, ngài nhất ý cự tuyệt, e rằng cơ nghiệp Tần gia mà ngài khó khăn lắm mới gây dựng được sẽ bị hủy diệt toàn bộ. Cực Âm Lão Nhân đó, chỉ một chút giới nghiêm của ngài có phòng ngự được không? Trung Linh Võ Cảnh cường giả đấy… vượt xa khả năng kháng cự của một Sơ Linh Võ Cảnh rất nhiều. Dù ngài có liên thủ với cả Võ Thánh, cường giả hộ quốc của Bách Việt Quốc thì e rằng cũng không thể đối phó với Cực Âm Lão Nhân được!
Tuy rằng đây là những lời nói thật nhưng Tần Vô Song nghe ra rất không thoải mái, lạnh lùng nói:
- Chuyện này không cần các hạ phải bận tâm.
Người đàn ông phúc hậu thở dài:
- Đáng tiếc, đáng tiếc!
Tần Vô Song đang định nói thêm điều gì thì từ bên ngoài đột nhiên truyền đến một giọng nói:
- Không có gì đáng tiếc cả, đáng tiếc cái gì?
Nghe thấy giọng nói này, Tần Vô Song cũng thoáng giật mình.
Tiên Thiên cường giả?
Là khí tức Tiên Thiên cường giả! Hắn có thể cảm nhận được luồng khí tức Tiên Thiên rất đậm đặc trong quỹ tích dao động thanh âm của người này.
Khí tức Tiên Thiên này mặc dù cũng là Sơ Linh Võ Cảnh như hắn, nhưng rõ ràng cũng vô cùng thuần hậu, vô cùng cường đại, căng tràn sức sống!
Ánh mắt người đàn ông trung niên tối sầm lại, ánh lên một tia quang mang như độc xà rồi đề phòng nhìn ra cửa.
Một thanh niên tuổi chừng ba mươi, khoác một bộ trường bào sạch sẽ không hề nhiễm bụi trần. Mặc dù khuôn mặt hắn có chút phong trần mệt mỏi nhưng quần áo trên người rất sạch sẽ, gọn gàng, không giống người mới đi cả quãng đường dài.
Người này đứng đó, giống như một mặt hồ sâu không thấy đáy mang lại cho người ta một cảm giác thâm thúy khôn lường. Ngay cả Tần Vô Song cũng phải nảy sinh một chút kính phục với người này.
Hắn hoàn toàn có thể phán đoán ra được người này bất luận là cảnh giới Tiên Thiên hay thực lực nếu so với một người đồng cấp Sơ Linh Võ Cảnh như Lệ Vô Kỵ chí ít vẫn xếp trước hai ba bậc.
Cảnh giới Linh Võ tổng cộng chia làm bốn cảnh giới: Sơ Linh Võ Cảnh, Trung Linh Võ Cảnh, Cao Linh Võ Cảnh và Linh Võ Đại viên mãn!
Nhưng nếu phân chia cụ thể xuống thì trong mỗi cảnh giới không biết có bao nhiêu cảnh giới nhỏ nữa. Những cảnh giới nhỏ này mỗi cái đều phân cách sâu sắc khó lường, tầng tầng chênh lệch, khiến người ta khó có thể so sánh được.
Chỉ có thể làm chút so sánh trực quan đơn giản, Tiên Thiên cường giả trên phương diện khả năng nắm bắt năng lực tự nhiên vẫn có thể phân thành nhiều cấp độ khác nhau. Vì vậy Tần Vô Song có thể phán đoán người này lợi hại hơn Lệ Vô Kỵ và tuyệt đối không phải vô duyên vô cơ mà tới, ý niệm này xuất hiện trong đầu Tần Vô Song chẳng cần đến nguyên nhân.
Người đàn ông phúc hậu nhìn thấy người này rõ ràng có chút kiêng kỵ, cười giả lả:
- Có khách quý tới, tại hạ không dám làm phiền nữa, xin cáo từ trước.
Nói rồi, hắn mang theo hai tên hộ vệ quày quả bỏ đi.
Tần Vô Song đột nhiên nói:
- Đợi đã!
Người đàn ông phúc hậu mừng lắm, tưởng hắn đã hồi tâm chuyển ý, vội vàng quay đầu lại.
Tần Vô Song cuộn tay áo, một cơn gió nhẹ cuốn miếng Thiên Trì Quốc Sĩ Lệnh trên bàn, vẽ một vòng cung tuyệt đẹp trực tiếp bắn về phía người đàn ông phúc hậu.
- Cái này xin hãy mang đi cho!
Người đàn ông phúc hậu nét mặt có chút bối rối, giơ ống tay ra đỡ, bị chút lực còn lại làm cho liêu xiêu, cả cánh tay gần như tê cứng không còn động đậy được.
Hắn miễn cưỡng cười cười:
- Được, cáo từ!
Đang định bước ra ngoài thì người khách mới đến đã đứng đó sừng sững bất động như một bức tượng điêu khắc trước mặt hắn, nhìn chằm chằm người đàn ông phúc hậu.
- Các hạ, xin hãy nhường đường!
Sao ông ta không thể nhìn ra được người này đang cố ý chắn đường hắn cơ chứ? Trong lòng hắn cũng rối bời chỉ muốn lập tức cáo từ ra về.
- Ngươi là thuyết khách của Đế quốc Thiên Trì?
Người khách lạ lạnh lùng lên tiếng.
- Ấy, không được tính thuyết khách, chỉ là đặc biệt ngưỡng mộ Vô Song Hầu thôi.
- Vậy sao? Vậy ngươi thấy ta thế nào?
Từ khóe miệng người khách lộ ra một tia cười kỳ dị.
- Ngươi?
- Đúng vậy, nếu không ngại, có thể giới thiệu lại lần nữa không, những điều kiện ưu đã cực cao đó, Vô Song Hầu không động lòng nhưng ta thì động lòng lắm.
Người đàn ông phúc hậu ngập ngừng nhìn người khách mới đến, nhất thời chưa đoán ra được hắn có ý gì, khí tức Tiên Thiên trên người đối phương là quá rõ ràng rồi.
- Sao, có gì khó khăn à?
Vị khách nhướng mày.
- Ha ha, các hạ cứ nói đùa, với thế lực của các hạ sớm phải dương danh lập dạng mới đúng, tội gì phải lấy tại hạ ra tiêu khiển?
- Tiêu khiển?
Khẩu khí người này đột nhiên trở niên nghiêm túc, trong mắt bắn ra một tia nhìn lạnh lùng:
- Ngươi cũng biết đây là tiêu khiển, vậy ngươi có biết, mảnh đất mà ngươi đang dẫm lên là lãnh địa của nước nào không?
- Ngươi!
Người đàn ông phúc hậu cuối cùng cũng ý thức được đối phương rõ ràng là lai giả bất thiện!
- Một tên thám tử của Đế quốc Thiên Trì mà dám hiên ngang đĩnh đạc đến Công quốc của Đế quốc Đại La ta khoét tường, ngươi cảm thấy hôm nay ngươi vẫn còn khả năng rời đi sao?
Người đàn ông phúc hậu giật mình, vội ra hiệu cho hai tên hộ vệ đi nhanh, còn bản thân thì bắn nhanh ra ngoài chẳng khác gì một quả bóng da.
Vị khách mới đến chỉ cười nhạt, cũng không ngăn chặn mà để im cho quả bóng da ấy bắn ra ngoài. Một lúc sau mới nhún hai chân rồi gần như biến mất khỏi vị trí ban đầu, bay ra ngoài.
- Vô Song Hầu, ta là khách đường xa đến, không muốn xuống tay giết người ở quý phủ. Đợi ta đuổi theo truy sát hắn xong rồi sẽ quay lại bái phỏng!
Tần Vô Song thầm giật mình, hồ nghi bất định, trong lòng thầm nghĩ:
- Lại là một Tiên Thiên, người này lại là ai? Không lẽ là nhân vật cấp cao của Đế quốc Đại La?
Người đàn ông phúc hậu nét mặt đầy vẻ thiết tha nói nhanh.
Tần Vô Song dứt khoát lắc đầu:
- Xin lỗi các hạ, ta không có hứng thú nghe các ngươi chào mời nâng giá, càng không có ý định trả giá cho vấn đề này. Tần gia ta sinh ra dưới chân Đại Thương Sơn thì nơi an táng đương nhiên cũng phải sâu trong Đại Thương Sơn. Nơi khác dù có tốt đến mấy thì cũng không phải thủy thổ của Tần gia ta.
Ngươi đàn ông phúc hậu không ngờ Tần Vô Song lại thẳng thắn đến vậy. Một thiếu niên, đứng trước sức hấp dẫn lớn như thế này mà không hề động lòng thì lòng dạ không biết đáng sợ như thế nào?
Sắc mặt người đàn ông phúc hậu tái dần, tâm trạng cũng trở nên phức tạp.
Ngay từ lúc xuất hiện, hắn ta đã nhận lệnh từ phía Đế quốc Thiên Trì, nhất định không được tiếc bất cứ giá nào, cũng phải đưa ra điều kiện cao nhất hòng lôi kéo nhân tài này về Đế quốc Thiên Trì. Nếu có được nhân tài này, trước tiên sẽ là sự bổ sung có lợi cho Đế quốc Thiên Trì, sau sẽ là một một sự đả kích cực mạnh với Đế quốc Đại La!
Một khi lôi kéo thất bại thì phải nắm chuẩn cơ hội diệt trừ nhân vật tiềm lực này ngay khi còn trong giai đoạn chưa trưởng thành. Chỉ có như vậy mới tránh việc sau này hình thành mối uy hiếp lớn với Đế quốc Thiên Trì!
Chỉ là, với thực lực hiện tại của hắn, muốn giết chết một Tiên Thiên cường giả trên cơ bản chẳng khác nào nằm mơ. Vì vậy, kế hoạch diệt trừ này cũng không thể thực hiện được. Một khi đã như vậy, chỉ có thể tiếp tục đi theo con đường lôi kéo.
Đế quốc Thiên Trì và Đế quốc Đại La là hai nước đối địch nên lúc nào cũng có tai mắt gián điệp ẩn nấp trong quốc thổ của đối phương, chuyên giúp quốc gia của mình thu thập tin tức tình báo.
Người đàn ông phúc hậu này chính là một gián điệm nằm vùng của Đế quốc Thiên Trì ẩn nấp trong Đế quốc Đại La.
Lần này ông ta xuất hiện cũng là một lựa chọn buông tay của Đế quốc Thiên Trì đối với cơ sở ngầm này. Nếu như có thể lôi kéo được Tần Vô Song thì mất đi cơ sở ngầm này cũng không đáng kể chút nào.
- Vô Song Hầu, thật không thể tưởng tượng nổi một ngài còn trẻ tuổi mà quan niệm về quê cha đất tổ đã trọng như vậy, bội phục bội phục. Việc này nói ra có chút vội vàng. Hay là thế này, việc này cứ dừng ở đây. Nếu như một ngày nào đó Vô Song Hầu phải chịu ấm ức ở Đế quốc Đại La thì vẫn có thể chạy sang Đế quốc Thiên Trì. Mọi ưu đãi đã hứa đều vẫn có hiệu lực! Để tiện liên lạc, miếng Thiên Trì Quốc Sĩ Lệnh này xin Vô Song Hầu giữ lại. Có cái lệnh bài này trong tay sẽ được coi như Quốc sĩ của Đế quốc Thiên Trì và nhận được chế độ đãi ngộ của một Quốc sĩ. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Nói xong, ông ta móc trong người ra một miếng ngọc bài cổ kính, có tạo hình tinh xảo đặt lên bàn.
Đột nhiên ông ta lại mở miệng nói:
- Ta nghe nói lần trước có một Tiên Thiên cường giả đến Vương phủ gây chuyện, hình như là môn đồ của Cực Âm Tông. Cực Âm Lão Nhân đó tính tình cổ quái, lúc nào cũng tận lực bao che thuộc hạ. Bây giờ Đại đệ tử của hắn thiệt mạng ở Bách Việt Quốc, tin rằng không tới nửa tháng nữa hắn sẽ nhất định sẽ xuất hiện ở Bách Việt Quốc. Người này rất khó đối phó. Ta khuyên Vô Song Hầu nên cân nhắc kỹ!
Tần Vô Song biết người này nói đi nói lại cũng chỉ là muốn khuyên hắn đi sang Đế quốc Thiên Trì.
Cái này gọi là kẻ ân cần khi vô sự, không phải người gian thì cũng phường đạo tặc.
Chuyện ngưỡng mộ hắn, thành phần này khẳng định là có. Nhưng đường đường một Đại Đế quốc Trung phẩm, tuyệt đối không đến mức thiếu đi một Tần Vô Song hắn thì không được. Hứa hẹn bao nhiêu điều tốt đẹp như vậy, bảo hắn sang nương tựa Đế quốc Thiên Trì, nhất định không đơn giản chỉ là coi trọng tiềm lực của hắn.
Tần Vô Song không hứng thú lắm với công danh quyền lực thế tục. Lý do hắn đưa ra để từ chối chỉ là nguyên nhân một mặt, luyến tiếc mảnh đất thần kỳ Đại Thương Sơn lại là một mặt khác.
Nhưng quan trọng hơn cả, hắn vẫn chưa ấm đầu đến mức không nhận ra được bên trong sự ngọt ngào này vẫn còn một vấn đề lớn. Thế giới này không thể tồn tại lợi ích một bên, không có bữa trưa miễn phí nào không kèm theo điều kiện.
Lùi một bước nói, nếu như hắn ấm đầu và bị những lời nói ngọt ngào hấp dẫn này dao động, chạy sang Đế quốc Thiên Trì thật, không quen nhân sinh địa lý, không có căn cơ, dù lãnh thổ ban cho có lớn bằng trời nhưng sẽ sống kiểu gì? Và lấy gì để sống?
Bằng thân phận Tiên Thiên cường giả?
Một Đế quốc Trung phẩm, Tiên Thiên cường giả dù không nhiều như lá mùa thu nhưng cũng không đến nổi quá mức khan hiếm.
Rời bỏ Bách Việt Quốc, chẳng khác gì phản bội Đế quốc Đại La, phản bội tất cả lịch sử và truyền thống của Tần gia, cái mất đi sẽ là căn cơ mà Tần gia đang có.
Những căn cơ này dù không hùng hậu nhưng đã căn thâm đế cố, cắm rễ xuống chân núi Đại Thương Sơn. Chỉ động một chút thôi đã thương cân động cốt nói gì đến chuyện di dời tất cả.
Ở Đại lục Thiên Huyền, tội phản quốc có thể nói là tội danh nghiêm trọng nhất, đáng bị người ta phỉ nhổ nhất. Kẻ nào phản quốc để đổi lấy địa vị, thanh danh cũng chẳng tốt lên được. Đi đến đâu cũng đều bị người ta nhìn bằng ánh mắt khác thường và chuẩn bị sẵn tâm lý dò xét.
Suy nghĩ một cách hệ thống lời hứa của Đế quốc Thiên Trì mặc dù rất đẹp nhưng nó chẳng khác gì một bông hoa đẹp mang trên mình những chiếc gai độc, càng đẹp thì càng nguy hiểm!
Tần Vô Song rất rõ, điều quan trọng nhất bây giờ không phải chạy theo quyền lực thế tục mà là chuyên tâm theo đuổi võ đạo, không được lơi là.
Đương nhiên, lời của đối phương một phần cũng rất đáng phải suy nghĩ.
Ví dụ như Cực Âm Tông, ví dụ như Cực Âm Lão Nhân, ngay cả Võ Thánh đại nhân cũng giống như vị thuyết khách của Đế quốc Thiên Trì này, cũng đã từng đề cập tới tính khí bất thường, luôn bênh vực môn hạ của Cực Âm Lão Nhân.
Vì vậy, nghĩ đối phó thế nào với hắn cũng là chuyện rất hao tổn tâm trí.
Nghĩ đến đây, Tần Vô Song cất lời, nói:
- Các hạ, xem ra các vị cũng rất rành đến mỗi cử động của từng cành cây ngọn cỏ trong Đế quốc Đại La chúng ta. Đã như vậy rồi, hôm nay ta cũng không giữ ba vị lại nữa. Từ nay Vương phủ Tần gia ta sẽ bắt đầu giới nghiêm toàn bộ, đề phòng Cực Âm Lão Nhân đến gây rối!
Tần Vô Song chủ ý kiên định, hạ lệnh tiễn khách.
Người đàn ông phúc hậu cười khổ lắc đầu:
- Vô Song Hầu, ngài nhất ý cự tuyệt, e rằng cơ nghiệp Tần gia mà ngài khó khăn lắm mới gây dựng được sẽ bị hủy diệt toàn bộ. Cực Âm Lão Nhân đó, chỉ một chút giới nghiêm của ngài có phòng ngự được không? Trung Linh Võ Cảnh cường giả đấy… vượt xa khả năng kháng cự của một Sơ Linh Võ Cảnh rất nhiều. Dù ngài có liên thủ với cả Võ Thánh, cường giả hộ quốc của Bách Việt Quốc thì e rằng cũng không thể đối phó với Cực Âm Lão Nhân được!
Tuy rằng đây là những lời nói thật nhưng Tần Vô Song nghe ra rất không thoải mái, lạnh lùng nói:
- Chuyện này không cần các hạ phải bận tâm.
Người đàn ông phúc hậu thở dài:
- Đáng tiếc, đáng tiếc!
Tần Vô Song đang định nói thêm điều gì thì từ bên ngoài đột nhiên truyền đến một giọng nói:
- Không có gì đáng tiếc cả, đáng tiếc cái gì?
Nghe thấy giọng nói này, Tần Vô Song cũng thoáng giật mình.
Tiên Thiên cường giả?
Là khí tức Tiên Thiên cường giả! Hắn có thể cảm nhận được luồng khí tức Tiên Thiên rất đậm đặc trong quỹ tích dao động thanh âm của người này.
Khí tức Tiên Thiên này mặc dù cũng là Sơ Linh Võ Cảnh như hắn, nhưng rõ ràng cũng vô cùng thuần hậu, vô cùng cường đại, căng tràn sức sống!
Ánh mắt người đàn ông trung niên tối sầm lại, ánh lên một tia quang mang như độc xà rồi đề phòng nhìn ra cửa.
Một thanh niên tuổi chừng ba mươi, khoác một bộ trường bào sạch sẽ không hề nhiễm bụi trần. Mặc dù khuôn mặt hắn có chút phong trần mệt mỏi nhưng quần áo trên người rất sạch sẽ, gọn gàng, không giống người mới đi cả quãng đường dài.
Người này đứng đó, giống như một mặt hồ sâu không thấy đáy mang lại cho người ta một cảm giác thâm thúy khôn lường. Ngay cả Tần Vô Song cũng phải nảy sinh một chút kính phục với người này.
Hắn hoàn toàn có thể phán đoán ra được người này bất luận là cảnh giới Tiên Thiên hay thực lực nếu so với một người đồng cấp Sơ Linh Võ Cảnh như Lệ Vô Kỵ chí ít vẫn xếp trước hai ba bậc.
Cảnh giới Linh Võ tổng cộng chia làm bốn cảnh giới: Sơ Linh Võ Cảnh, Trung Linh Võ Cảnh, Cao Linh Võ Cảnh và Linh Võ Đại viên mãn!
Nhưng nếu phân chia cụ thể xuống thì trong mỗi cảnh giới không biết có bao nhiêu cảnh giới nhỏ nữa. Những cảnh giới nhỏ này mỗi cái đều phân cách sâu sắc khó lường, tầng tầng chênh lệch, khiến người ta khó có thể so sánh được.
Chỉ có thể làm chút so sánh trực quan đơn giản, Tiên Thiên cường giả trên phương diện khả năng nắm bắt năng lực tự nhiên vẫn có thể phân thành nhiều cấp độ khác nhau. Vì vậy Tần Vô Song có thể phán đoán người này lợi hại hơn Lệ Vô Kỵ và tuyệt đối không phải vô duyên vô cơ mà tới, ý niệm này xuất hiện trong đầu Tần Vô Song chẳng cần đến nguyên nhân.
Người đàn ông phúc hậu nhìn thấy người này rõ ràng có chút kiêng kỵ, cười giả lả:
- Có khách quý tới, tại hạ không dám làm phiền nữa, xin cáo từ trước.
Nói rồi, hắn mang theo hai tên hộ vệ quày quả bỏ đi.
Tần Vô Song đột nhiên nói:
- Đợi đã!
Người đàn ông phúc hậu mừng lắm, tưởng hắn đã hồi tâm chuyển ý, vội vàng quay đầu lại.
Tần Vô Song cuộn tay áo, một cơn gió nhẹ cuốn miếng Thiên Trì Quốc Sĩ Lệnh trên bàn, vẽ một vòng cung tuyệt đẹp trực tiếp bắn về phía người đàn ông phúc hậu.
- Cái này xin hãy mang đi cho!
Người đàn ông phúc hậu nét mặt có chút bối rối, giơ ống tay ra đỡ, bị chút lực còn lại làm cho liêu xiêu, cả cánh tay gần như tê cứng không còn động đậy được.
Hắn miễn cưỡng cười cười:
- Được, cáo từ!
Đang định bước ra ngoài thì người khách mới đến đã đứng đó sừng sững bất động như một bức tượng điêu khắc trước mặt hắn, nhìn chằm chằm người đàn ông phúc hậu.
- Các hạ, xin hãy nhường đường!
Sao ông ta không thể nhìn ra được người này đang cố ý chắn đường hắn cơ chứ? Trong lòng hắn cũng rối bời chỉ muốn lập tức cáo từ ra về.
- Ngươi là thuyết khách của Đế quốc Thiên Trì?
Người khách lạ lạnh lùng lên tiếng.
- Ấy, không được tính thuyết khách, chỉ là đặc biệt ngưỡng mộ Vô Song Hầu thôi.
- Vậy sao? Vậy ngươi thấy ta thế nào?
Từ khóe miệng người khách lộ ra một tia cười kỳ dị.
- Ngươi?
- Đúng vậy, nếu không ngại, có thể giới thiệu lại lần nữa không, những điều kiện ưu đã cực cao đó, Vô Song Hầu không động lòng nhưng ta thì động lòng lắm.
Người đàn ông phúc hậu ngập ngừng nhìn người khách mới đến, nhất thời chưa đoán ra được hắn có ý gì, khí tức Tiên Thiên trên người đối phương là quá rõ ràng rồi.
- Sao, có gì khó khăn à?
Vị khách nhướng mày.
- Ha ha, các hạ cứ nói đùa, với thế lực của các hạ sớm phải dương danh lập dạng mới đúng, tội gì phải lấy tại hạ ra tiêu khiển?
- Tiêu khiển?
Khẩu khí người này đột nhiên trở niên nghiêm túc, trong mắt bắn ra một tia nhìn lạnh lùng:
- Ngươi cũng biết đây là tiêu khiển, vậy ngươi có biết, mảnh đất mà ngươi đang dẫm lên là lãnh địa của nước nào không?
- Ngươi!
Người đàn ông phúc hậu cuối cùng cũng ý thức được đối phương rõ ràng là lai giả bất thiện!
- Một tên thám tử của Đế quốc Thiên Trì mà dám hiên ngang đĩnh đạc đến Công quốc của Đế quốc Đại La ta khoét tường, ngươi cảm thấy hôm nay ngươi vẫn còn khả năng rời đi sao?
Người đàn ông phúc hậu giật mình, vội ra hiệu cho hai tên hộ vệ đi nhanh, còn bản thân thì bắn nhanh ra ngoài chẳng khác gì một quả bóng da.
Vị khách mới đến chỉ cười nhạt, cũng không ngăn chặn mà để im cho quả bóng da ấy bắn ra ngoài. Một lúc sau mới nhún hai chân rồi gần như biến mất khỏi vị trí ban đầu, bay ra ngoài.
- Vô Song Hầu, ta là khách đường xa đến, không muốn xuống tay giết người ở quý phủ. Đợi ta đuổi theo truy sát hắn xong rồi sẽ quay lại bái phỏng!
Tần Vô Song thầm giật mình, hồ nghi bất định, trong lòng thầm nghĩ:
- Lại là một Tiên Thiên, người này lại là ai? Không lẽ là nhân vật cấp cao của Đế quốc Đại La?
/1046
|