Các tiểu nhị trong quán nghe thấy thanh âm cũng đều chạy ra, chỉ là bọn họ chạy ra càng nhanh càng đẩy nhanh tốc độ mất mạng của bọn họ mà thôi.
Bịch, bịch, bịch!
Mỗi lần ngón tay của Cực Âm Lão Nhân khẽ động, lại có một tính mạng chết đi trong tay hắn. Trong nháy mắt, mười mấy tính mạng phút chốc táng thân!
Hoàn cảnh chết trước sau như một đều rất khó coi, toàn thân nổ tung, huyết vũ tràn ngập.
Những khách nhân của Khách điếm Đông Lâm cũng bắt đầu nổ tung, nhìn thấy tình huống này, tất cả đều vẻ mặt run sợ, giống như nhìn thấy quỷ, vội vàng chui qua cửa sổ, nhảy tường để bỏ trốn.
Cực Âm Lão Nhân lạnh lùng nói:
- Muốn chạy sao?
Hai tay áo khẽ chấn động, bạch quang trong tay không ngừng bắn ra, phảng phất như trong tay áo có giấu một thiên địa càn khôn, trong giây lát phóng ra một luồng năng lực cực lớn, hủy thiên diệt địa, giống như sóng lớn phun trào ra.
Ầm! Toàn bộ Khách điếm Đông Lâm đột nhiên bị dẫn nổ tung ra, ầm ầm nổ tung.
Bụi bay mù mịt, toàn bộ Khách điếm Đông Lâm nhất thời bụi bay mờ mịt, giống như đột nhiên bị hút ra khỏi thế giới, nhất thời hóa thành tro bụi.
Chưởng quầy, tiểu nhị ngay cả khách nhân của Khách điếm Đông Lâm, ít nhất cũng phải trăm người, trong nháy mắt cùng nhau hóa thành tro bụi cùng với Khách điếm Đông Lâm.
Cực Âm Lão Nhân cười gằn một tiếng. Sải bước hướng về phía trước mà đi.
- Còn có xưởng ép dầu, điền sản của Tần gia trấn Đông Lâm…
Suy nghĩ lưu chuyển trong đầu của Cực Âm Lão Nhân. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
Tần Vô Song lúc này đang cùng Liễu Sứ giả và Võ Thánh đại nhân tản bộ trên Diễn võ trường, đột nhiên đồng thời sắc mặt biến đổi, thất kinh nhìn về phương hướng của Khách điếm Đông Lâm. Trên mặt ba người, tựa hồ là đồng thời biến sắc.
- Qua đó xem!
Tần Vô Song phóng ngựa đi trước. Liễu Sứ giả và Võ Thánh đại nhân đưa mắt ra hiệu, song song đi theo.
Trước cửa lớn xưởng ép dầu của Tần gia, Cực Âm Lão Nhân sắc mặt âm trầm, lòng bàn tay hướng lên trên, một đoàn u hỏa xuất hiện trong lòng bàn tay của hắn, cánh tay vừa nhấc, trực tiếp dội vào xưởng ép dầu. Lửa trong lòng bàn tay bị lực dội đi, nhất thời hóa thành biển lửa ngập trời, đè ép khắp bầu trời.
Ầm! Xưởng ép dầu bị đám lửa này bao trùm, nhất thời bị nuốt chửng trong biển lửa, thế lửa cháy rừng rực. Trong xưởng ép dầu có mười mấy gã làm công, bị tai ương vô vọng bao trùm bên trong, nhất thời bị thiêu cháy trong tiếng kêu khóc hãi hùng, thanh âm thảm thiết vang lên không dứt.
- Khặc khặc, biển lửa địa ngục, mùi vị này cũng không tệ đúng không? Muốn trách, chỉ trách các ngươi ở trấn Đông Lâm, trách các ngươi là bọn chó của Tần gia!
Khẩu khí của Cực Âm Lão Nhân tràn ngập oán độc.
Đột nhiên, sắc mặt lạnh lùng, trong mắt lóe lên quang mang vui sướng, xoay người nhìn về phía sau.
Tần Vô Song bắn tới, trợn mắt lớn nhìn Cực Âm Lão Nhân. Nhìn về một mảng biển lửa cháy sém, hắn khàn tiếng hỏi:
- Cực Âm Lão Nhân?
Cực Âm Lão Nhân sắc mặt âm trầm, hàn mang bắn ra:
- Ngươi là đệ tử của Tần gia?
- Cực Âm Lão Quái, ngươi tìm Tần gia ta gây chuyện được rồi, hà cớ phải đi tàn sát những người dân vô tội này?
Trong khẩu khí của Tần Vô Song có một luồng tức giận không sao áp chế được.
Người phụ trách xưởng ép dầu này Thủy Bá, là tôi tớ trung thành đi theo Tần gia mười mấy năm, vẫn luôn trung thành và tận tâm, trong lòng Tần Vô Song vừa đau vừa hận.
- Vô tội?
Cực Âm Lão Nhân nói:
- Có quan hệ với Tần gia ngươi, vậy không phải là vô tội. Tiểu tử Tần gia, Đại đệ tử của ta là Lệ Vô Kỵ, có phải đã từng tới đây không?
Ngay đúng lúc này, Võ Thánh đại nhân và Liễu Sứ giả song song đuổi tới. Liễu Sứ giả gọi to:
- Cực Âm Lão Nhân, nghe ta nói một lời!
Cực Âm Lão Nhân cười lạnh hắc hắc, nhìn dò xét Võ Thánh và Liễu Sứ giả, chậc chậc nói:
- Lại thêm hai tên Tiên Thiên cường giả tới sao? Được, đúng lúc lắm, có ba tên Tiên Thiên cường giả chôn cùng với Đại đệ tử của ta, Vô Kỵ à Vô Kỵ, ngươi đi xuống hoàng tuyền, cũng không cảm thấy cô đơn nữa!
Khẩu khí vô cùng tà khí, cùng với ánh mắt lóe ra bất định. Cực Âm Lão Nhân này hiển nhiên bất cứ lúc nào cũng có thể bạo phát, Tần Vô Song và Võ Thánh đều ngưng thần chống đỡ.
Liễu Sứ giả cũng quát:
- Cực Âm, trước khi động thủ. Tốt nhất ngươi hãy xác định rõ thân phận của ta đã?
- Thân phận?
Cực Âm Lão Nhân âm trầm cười:
- Thân phận của ngươi, có đặc thù gì?
Võ Thánh đại nhân quát:
- Vị này là Liễu Sứ giả, là Điện tiền Sứ giả của Tinh La Điện. Cực Âm Lão Quái, Cực Âm Tông ngươi mặc dù bá đạo, chẳng lẽ còn dám cãi lời ý chí của Tinh La Điện?
- Tinh La Điện?
Cực Âm Lão Nhân ngây người, dò xét nhìn Liễu Sứ giả từ trên xuống dưới, ngưng thanh hỏi:
- Ngươi thật sự là Sứ giả của Tinh La Điện sao?
- Còn có thể giả sao? Cực Âm, ngươi và Tần gia có thù hận gì ta không biết rõ. Nhưng trước khi ngươi động thủ, tốt nhất hãy chờ đợi một chút. Mấy ngày trước ta đã truyền thư về Tinh La Điện. Năm vị Điện chủ nhất định sẽ có người đích thân tới đây giải quyết thị phi của các ngươi!
Tiếng tăm của Tinh La Điện đến Cực Âm Lão Nhân cũng không thể không kiêng kỵ. Nghe thấy lời này, sắc mặt của Cực Âm Lão Nhân âm tình bất định, hiển nhiên là rơi vào trong trầm tư suy nghĩ.
Không thể không thừa nhận, bất cứ một vị Điện chủ nào của Tinh La Điện tới đây, đều không phải là đối thủ mà Cực Âm Lão Nhân hắn có thể chống cự được. Bất cứ ai trong số bọn họ đều có đủ thực lực để tiêu diệt Cực Âm Lão Nhân hắn.
Sự cường đại của Tinh La Điện, không chỉ dừng lại ở sự tồn tại của năm vị Điện chủ, sự cường đại của bọn họ là toàn diện một thể, là sự cường đại mang tính áp đảo tổng thể.
Ở Đế quốc Đại La, ai dám đối nghịch lại Tinh La Điện, thì kẻ đó chính là tự rước lấy diệt vong. Bao gồm cả Cực Âm Lão Nhân hắn, cũng tuyệt đối không ngoại lệ.
- Điện chủ Tinh La Điện tự mình đến nơi xa xôi héo lánh này sao? Liễu Sứ giả, lão phu thật ra hiếu kỳ, tại sao lại như vậy? Chẳng lẽ Tần gia trấn Đông Lâm này lại có quan hệ thân thiết với Tinh La Điện các ngươi sao?
Liễu Sứ giả tuyệt nhiên lắc đầu:
- Vị Vô Song Hầu này, là Quán quân của Thí luyện Võ đồng Đế quốc Đại La, là nhân tài mà Tinh La Điện ta chủ định sẽ triệu gọi. Năm vị Điện chủ lần này phái ta đến đây, chính là muốn mời hắn tới Tinh La Điện diện kiến năm vị Điện chủ. Cực Âm, Đại đệ tử Lệ Vô Kỵ của ngươi đến đây gây hấn, tài nghệ không giỏi bị người ta giết chết, đó là tự rước lấy diệt vong. Nếu ngươi cố chấp không tỉnh ngộ, chọc giận các vị Điện chủ, chỉ sợ cũng khó chạy thoát được tai họa!
Cực Âm Lão Nhân sắc mặt trầm xuống:
- Khó tránh khỏi tai họa? Dựa vào mấy câu uy hiếp này của ngươi, Lão tổ ta cho dù phải liều mạng đắc tội với Tinh La Điện, hôm nay cũng muốn đưa ngươi quy thiên!
Liễu Sứ giả sắc mặt biến đổi, quát:
- Cực Âm, ngươi mê muội không tỉnh, tự hủy hoại bản thân không nói làm gì, trên dưới Cực Âm Tông ngươi còn có mấy trăm nhân khẩu chắc chắn đều bị tiêu diệt!
Trong lòng Cực Âm Lão Nhân cảm thấy buồn bực, cũng không thể không suy nghĩ cân nhắc. Nếu hôm nay bản thân hắn động thủ, cho dù giết chết được ba người này, sợ rằng toàn bộ Cực Âm Tông cũng sẽ bị hủy diệt một ngày nào đó.
Bản thân Cực Âm Lão Nhân hắn có thể chạy trốn, rời khỏi Đế quốc Đại La, đến cậy nhờ một Đế quốc khác. Với thân thủ của hắn, muốn tìm thế lực lớn nương tựa khẳng định không phải là vấn đề.
Nhưng trong Cực Âm Tông, còn có sáu gã đệ tử mà hắn yêu thích nhất. Trong bảy đệ tử cấp bậc Tiên Thiên, ngoài Lệ Vô Kỵ ra, còn có sáu gã đệ tử yêu thích khác mà hắn không thể không suy nghĩ đến. Nếu hôm nay hắn đã giết người bỏ trốn, tất nhiên không thể chiếu cố đến sáu gã đệ tử đó được nữa.
Mà Liễu Sứ giả trước đó đã nói, đã truyền thư về Tinh La Điện rồi. Chuyện này là chuyện Cực Âm hắn gây nên, tất nhiên không khó tra ra. Nói như vậy, nếu hắn muốn quay về Cực Âm Sơn mang sáu gã đệ tử cấp bậc Tiên Thiên đi, căn bản không có khả năng.
Cân nhắc nặng nhẹ, giết ba người này, cũng không bù được sáu gã đệ tử yêu, lựa chọn như vậy, hắn vẫn là bị thiệt thòi rất nhiều. Cố gắng ức chế lửa giận đang bùng cháy trong lòng, Cực Âm Lão Nhân suy nghĩ:
- Hôm nay ngay cả Tinh La Điện cũng ra mặt che chở cho tên tiểu tử này, nếu bây giờ ta giết hắn, Cực Âm Tông chẳng phải bất cứ ai cũng không thể toàn mạng? Tiểu tử này thừa nhận đã giết chết Đại đệ tử của ta, tội chết khẳng định là không tránh được. Chỉ là hôm nay, cũng không thể làm gì được hắn. Đợi Lão tổ quay về Cực Âm Tông, đem mấy đứa đệ tử tâm phúc ra khỏi cảnh nội, rồi mới tới giết sạch cả nhà Tần gia, đến lúc đó sau khi Lão tổ giết xong, phủi mông chạy đi, nghênh ngang tới nương tựa Đế quốc Thiên Trì. Cho dù là Tinh La Điện, có thể làm gì được Lão tổ?
Có ý niệm trong đầu như vậy, Cực Âm Lão Nhân cười quái dị, trên mặt tràn đầy biểu tình, ngoài mặt mỉm cười nhưng trong lòng không vui, chậc chậc tán thưởng nói:
- Không thẹn là Điện tiền Sứ giả tới từ Tinh La Điện, thật can đảm, thật quyết đoán. Lão tổ ta thật sự bội phục! Một khi Tinh La Điện đã ra mặt, chuyện này, Lão tổ có thể giữ thể diện cho Tinh La Điện. Nhưng tiểu tử đó đã giết chết Đại đệ tử của ta, dù sao cũng phải có chút biểu thị chứ?
Đây là hắn lấy lui làm tiến, dự định ổn định tâm tình đối phương trước, tránh để đối phương sinh nghi. Như vậy, hắn có thể thoải mái mang đi sáu gã đệ tử tâm phúc mà không bị theo dõi. Một khi dời đi hoàn tất, chính là lúc hắn ra tay tàn sát cả nhà Tần gia!
Tần Vô Song hừ lạnh nói:
- Biểu thị? Ngươi giết chết bao nhiêu tôi tớ của Tần gia ta, hủy đi rất nhiều cơ nghiệp của Tần gia? Tại sao không có biểu thị gì?
Cực Âm Lão Nhân lạnh lùng nói:
- Những thôn dân ngu xuẩn này, há có thể so sánh với đệ tử cấp bậc Tiên Thiên của ta được sao?
Lời nói tràn ngập xúc phạm này, khiến Tần Vô Song cực kỳ khó chịu, trong lòng đã hạ quyết tâm phải giết chết Cực Âm Lão Nhân này. Chỉ là hắn cũng biết, với thực lực trước mắt của bản thân, còn có khoảng cách rất lớn đối với Cực Âm Lão Nhân này. Hôm nay muốn báo thù, cũng không dễ dàng!
Liễu Sứ giả đương nhiên không để cho mâu thuẫn của bọn họ tiếp tục thăng cấp, vội bước ra hòa giải nói:
- Cực Âm, Tần Vô Song, Bản Sứ giả ở đây có một kiến nghị, các ngươi nghe xem như thế nào?
- Ngươi nói đi!
Cực Âm Lão Nhân âm hiểm cười nói.
- Ân oán giữa các ngươi, đơn giản là những va chạm nhỏ mà thôi. Hôm nay hai bên đều có thương vong. Cái gọi là oan gia nên giải không nên kết, chuyện này thị phi đúng sai, nếu hai vị không ngại, vậy hãy theo ta tới Tinh La Điện trước. Trước mặt năm vị Điện chủ phân minh rõ ràng, dùng biện pháp hòa bình để giải quyết tranh chấp. Cho dù oan gia này không giải được, báo thù như thế nào, tính sổ như thế nào, hai bên cũng định ra chương trình, không được lấy người vô tội làm đối tượng tàn sát. Thế nào hả?
Chủ ý này, bề ngoài nhìn qua là công bằng, kỳ thực là nghiêng hẳn về phía Tần Vô Song. Dù sao với thực lực trước mắt của Tần Vô Song, vẫn còn chênh lệch rất lớn với Cực Âm Lão Nhân. Cũng không có thực lực giết chết người bên cạnh của Cực Âm Lão Nhân. Nhưng với tiềm lực sau này của hắn, thì rõ ràng các vị Điện chủ sẽ có thể tạm thời ổn định cục diện, sau này bồi dưỡng Tần Vô Song lên cấp bậc cao hơn nữa, lúc đó vẫn còn đủ thời gian để Tần Vô Song kiếm Cực Âm Lão nhân mà tính toán.
Cực Âm Lão Nhân sao lại không nghe ra được ý tứ này, nhưng cũng không bóc trần. Hắn đã có chủ ý, đương nhiên không tiếc ứng phó qua loa, giả vờ nhăn nhó nói:
- Một khi năm vị Điện chủ đã ra mặt, Lão tổ ta cũng không ngại giữ thể diện này. Liễu Sứ giả, cứ quyết định như vậy đi.
- Vô Song Hầu, ngươi có ý kiến gì không?
Liễu Sứ giả hỏi.
Tần Vô Song đương nhiên sẽ không tin, Cực Âm Lão Nhân cổ quái hung hãn lại nói chuyện thoải mái như vậy. Chuyện này tất nhiên còn có khúc mắc, nhưng nếu có thể đem Cực Âm Lão Nhân trục xuất khỏi Bách Việt Quốc, luôn luôn là chuyện tốt. Lập tức gật đầu:
- Liễu Sứ giả đã mở miệng, Vô Song không dám không theo!
Cực Âm Lão Nhân không ngừng cười hắc hắc, đột nhiên nói:
- Nếu đã như vậy, Lão tổ ta sẽ quay về Đế quốc Đại La trước. Liễu Sứ giả, chúng ta gặp lại ở Tinh La Điện!
Liễu Sứ giả đáp:
- Được rồi, được rồi!
Thân thể của Cực Âm Lão Nhân chợt giống như một trận gió, mới xoay người đã biến mất vào trong hư không, giống như đột nhiên bốc hơi lên thành sương mù biến mất.
Tới đi như gió, quỷ dị khó dò. Ba gã Sơ Linh Võ Giả toàn thân căng như dây đàn lúc này mới có thể nhẹ nhàng buông lỏng một hơi, áp lực nhất thời biến mất. Cực Âm Lão Nhân này đem tới cho bọn họ uy áp quá mạnh. Mạnh đến mức khi bọn họ mặc dù có thể chính diện đối đáp, thế nhưng cũng không dám thả lỏng bất cứ cảnh giác nào.
Bịch, bịch, bịch!
Mỗi lần ngón tay của Cực Âm Lão Nhân khẽ động, lại có một tính mạng chết đi trong tay hắn. Trong nháy mắt, mười mấy tính mạng phút chốc táng thân!
Hoàn cảnh chết trước sau như một đều rất khó coi, toàn thân nổ tung, huyết vũ tràn ngập.
Những khách nhân của Khách điếm Đông Lâm cũng bắt đầu nổ tung, nhìn thấy tình huống này, tất cả đều vẻ mặt run sợ, giống như nhìn thấy quỷ, vội vàng chui qua cửa sổ, nhảy tường để bỏ trốn.
Cực Âm Lão Nhân lạnh lùng nói:
- Muốn chạy sao?
Hai tay áo khẽ chấn động, bạch quang trong tay không ngừng bắn ra, phảng phất như trong tay áo có giấu một thiên địa càn khôn, trong giây lát phóng ra một luồng năng lực cực lớn, hủy thiên diệt địa, giống như sóng lớn phun trào ra.
Ầm! Toàn bộ Khách điếm Đông Lâm đột nhiên bị dẫn nổ tung ra, ầm ầm nổ tung.
Bụi bay mù mịt, toàn bộ Khách điếm Đông Lâm nhất thời bụi bay mờ mịt, giống như đột nhiên bị hút ra khỏi thế giới, nhất thời hóa thành tro bụi.
Chưởng quầy, tiểu nhị ngay cả khách nhân của Khách điếm Đông Lâm, ít nhất cũng phải trăm người, trong nháy mắt cùng nhau hóa thành tro bụi cùng với Khách điếm Đông Lâm.
Cực Âm Lão Nhân cười gằn một tiếng. Sải bước hướng về phía trước mà đi.
- Còn có xưởng ép dầu, điền sản của Tần gia trấn Đông Lâm…
Suy nghĩ lưu chuyển trong đầu của Cực Âm Lão Nhân. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
Tần Vô Song lúc này đang cùng Liễu Sứ giả và Võ Thánh đại nhân tản bộ trên Diễn võ trường, đột nhiên đồng thời sắc mặt biến đổi, thất kinh nhìn về phương hướng của Khách điếm Đông Lâm. Trên mặt ba người, tựa hồ là đồng thời biến sắc.
- Qua đó xem!
Tần Vô Song phóng ngựa đi trước. Liễu Sứ giả và Võ Thánh đại nhân đưa mắt ra hiệu, song song đi theo.
Trước cửa lớn xưởng ép dầu của Tần gia, Cực Âm Lão Nhân sắc mặt âm trầm, lòng bàn tay hướng lên trên, một đoàn u hỏa xuất hiện trong lòng bàn tay của hắn, cánh tay vừa nhấc, trực tiếp dội vào xưởng ép dầu. Lửa trong lòng bàn tay bị lực dội đi, nhất thời hóa thành biển lửa ngập trời, đè ép khắp bầu trời.
Ầm! Xưởng ép dầu bị đám lửa này bao trùm, nhất thời bị nuốt chửng trong biển lửa, thế lửa cháy rừng rực. Trong xưởng ép dầu có mười mấy gã làm công, bị tai ương vô vọng bao trùm bên trong, nhất thời bị thiêu cháy trong tiếng kêu khóc hãi hùng, thanh âm thảm thiết vang lên không dứt.
- Khặc khặc, biển lửa địa ngục, mùi vị này cũng không tệ đúng không? Muốn trách, chỉ trách các ngươi ở trấn Đông Lâm, trách các ngươi là bọn chó của Tần gia!
Khẩu khí của Cực Âm Lão Nhân tràn ngập oán độc.
Đột nhiên, sắc mặt lạnh lùng, trong mắt lóe lên quang mang vui sướng, xoay người nhìn về phía sau.
Tần Vô Song bắn tới, trợn mắt lớn nhìn Cực Âm Lão Nhân. Nhìn về một mảng biển lửa cháy sém, hắn khàn tiếng hỏi:
- Cực Âm Lão Nhân?
Cực Âm Lão Nhân sắc mặt âm trầm, hàn mang bắn ra:
- Ngươi là đệ tử của Tần gia?
- Cực Âm Lão Quái, ngươi tìm Tần gia ta gây chuyện được rồi, hà cớ phải đi tàn sát những người dân vô tội này?
Trong khẩu khí của Tần Vô Song có một luồng tức giận không sao áp chế được.
Người phụ trách xưởng ép dầu này Thủy Bá, là tôi tớ trung thành đi theo Tần gia mười mấy năm, vẫn luôn trung thành và tận tâm, trong lòng Tần Vô Song vừa đau vừa hận.
- Vô tội?
Cực Âm Lão Nhân nói:
- Có quan hệ với Tần gia ngươi, vậy không phải là vô tội. Tiểu tử Tần gia, Đại đệ tử của ta là Lệ Vô Kỵ, có phải đã từng tới đây không?
Ngay đúng lúc này, Võ Thánh đại nhân và Liễu Sứ giả song song đuổi tới. Liễu Sứ giả gọi to:
- Cực Âm Lão Nhân, nghe ta nói một lời!
Cực Âm Lão Nhân cười lạnh hắc hắc, nhìn dò xét Võ Thánh và Liễu Sứ giả, chậc chậc nói:
- Lại thêm hai tên Tiên Thiên cường giả tới sao? Được, đúng lúc lắm, có ba tên Tiên Thiên cường giả chôn cùng với Đại đệ tử của ta, Vô Kỵ à Vô Kỵ, ngươi đi xuống hoàng tuyền, cũng không cảm thấy cô đơn nữa!
Khẩu khí vô cùng tà khí, cùng với ánh mắt lóe ra bất định. Cực Âm Lão Nhân này hiển nhiên bất cứ lúc nào cũng có thể bạo phát, Tần Vô Song và Võ Thánh đều ngưng thần chống đỡ.
Liễu Sứ giả cũng quát:
- Cực Âm, trước khi động thủ. Tốt nhất ngươi hãy xác định rõ thân phận của ta đã?
- Thân phận?
Cực Âm Lão Nhân âm trầm cười:
- Thân phận của ngươi, có đặc thù gì?
Võ Thánh đại nhân quát:
- Vị này là Liễu Sứ giả, là Điện tiền Sứ giả của Tinh La Điện. Cực Âm Lão Quái, Cực Âm Tông ngươi mặc dù bá đạo, chẳng lẽ còn dám cãi lời ý chí của Tinh La Điện?
- Tinh La Điện?
Cực Âm Lão Nhân ngây người, dò xét nhìn Liễu Sứ giả từ trên xuống dưới, ngưng thanh hỏi:
- Ngươi thật sự là Sứ giả của Tinh La Điện sao?
- Còn có thể giả sao? Cực Âm, ngươi và Tần gia có thù hận gì ta không biết rõ. Nhưng trước khi ngươi động thủ, tốt nhất hãy chờ đợi một chút. Mấy ngày trước ta đã truyền thư về Tinh La Điện. Năm vị Điện chủ nhất định sẽ có người đích thân tới đây giải quyết thị phi của các ngươi!
Tiếng tăm của Tinh La Điện đến Cực Âm Lão Nhân cũng không thể không kiêng kỵ. Nghe thấy lời này, sắc mặt của Cực Âm Lão Nhân âm tình bất định, hiển nhiên là rơi vào trong trầm tư suy nghĩ.
Không thể không thừa nhận, bất cứ một vị Điện chủ nào của Tinh La Điện tới đây, đều không phải là đối thủ mà Cực Âm Lão Nhân hắn có thể chống cự được. Bất cứ ai trong số bọn họ đều có đủ thực lực để tiêu diệt Cực Âm Lão Nhân hắn.
Sự cường đại của Tinh La Điện, không chỉ dừng lại ở sự tồn tại của năm vị Điện chủ, sự cường đại của bọn họ là toàn diện một thể, là sự cường đại mang tính áp đảo tổng thể.
Ở Đế quốc Đại La, ai dám đối nghịch lại Tinh La Điện, thì kẻ đó chính là tự rước lấy diệt vong. Bao gồm cả Cực Âm Lão Nhân hắn, cũng tuyệt đối không ngoại lệ.
- Điện chủ Tinh La Điện tự mình đến nơi xa xôi héo lánh này sao? Liễu Sứ giả, lão phu thật ra hiếu kỳ, tại sao lại như vậy? Chẳng lẽ Tần gia trấn Đông Lâm này lại có quan hệ thân thiết với Tinh La Điện các ngươi sao?
Liễu Sứ giả tuyệt nhiên lắc đầu:
- Vị Vô Song Hầu này, là Quán quân của Thí luyện Võ đồng Đế quốc Đại La, là nhân tài mà Tinh La Điện ta chủ định sẽ triệu gọi. Năm vị Điện chủ lần này phái ta đến đây, chính là muốn mời hắn tới Tinh La Điện diện kiến năm vị Điện chủ. Cực Âm, Đại đệ tử Lệ Vô Kỵ của ngươi đến đây gây hấn, tài nghệ không giỏi bị người ta giết chết, đó là tự rước lấy diệt vong. Nếu ngươi cố chấp không tỉnh ngộ, chọc giận các vị Điện chủ, chỉ sợ cũng khó chạy thoát được tai họa!
Cực Âm Lão Nhân sắc mặt trầm xuống:
- Khó tránh khỏi tai họa? Dựa vào mấy câu uy hiếp này của ngươi, Lão tổ ta cho dù phải liều mạng đắc tội với Tinh La Điện, hôm nay cũng muốn đưa ngươi quy thiên!
Liễu Sứ giả sắc mặt biến đổi, quát:
- Cực Âm, ngươi mê muội không tỉnh, tự hủy hoại bản thân không nói làm gì, trên dưới Cực Âm Tông ngươi còn có mấy trăm nhân khẩu chắc chắn đều bị tiêu diệt!
Trong lòng Cực Âm Lão Nhân cảm thấy buồn bực, cũng không thể không suy nghĩ cân nhắc. Nếu hôm nay bản thân hắn động thủ, cho dù giết chết được ba người này, sợ rằng toàn bộ Cực Âm Tông cũng sẽ bị hủy diệt một ngày nào đó.
Bản thân Cực Âm Lão Nhân hắn có thể chạy trốn, rời khỏi Đế quốc Đại La, đến cậy nhờ một Đế quốc khác. Với thân thủ của hắn, muốn tìm thế lực lớn nương tựa khẳng định không phải là vấn đề.
Nhưng trong Cực Âm Tông, còn có sáu gã đệ tử mà hắn yêu thích nhất. Trong bảy đệ tử cấp bậc Tiên Thiên, ngoài Lệ Vô Kỵ ra, còn có sáu gã đệ tử yêu thích khác mà hắn không thể không suy nghĩ đến. Nếu hôm nay hắn đã giết người bỏ trốn, tất nhiên không thể chiếu cố đến sáu gã đệ tử đó được nữa.
Mà Liễu Sứ giả trước đó đã nói, đã truyền thư về Tinh La Điện rồi. Chuyện này là chuyện Cực Âm hắn gây nên, tất nhiên không khó tra ra. Nói như vậy, nếu hắn muốn quay về Cực Âm Sơn mang sáu gã đệ tử cấp bậc Tiên Thiên đi, căn bản không có khả năng.
Cân nhắc nặng nhẹ, giết ba người này, cũng không bù được sáu gã đệ tử yêu, lựa chọn như vậy, hắn vẫn là bị thiệt thòi rất nhiều. Cố gắng ức chế lửa giận đang bùng cháy trong lòng, Cực Âm Lão Nhân suy nghĩ:
- Hôm nay ngay cả Tinh La Điện cũng ra mặt che chở cho tên tiểu tử này, nếu bây giờ ta giết hắn, Cực Âm Tông chẳng phải bất cứ ai cũng không thể toàn mạng? Tiểu tử này thừa nhận đã giết chết Đại đệ tử của ta, tội chết khẳng định là không tránh được. Chỉ là hôm nay, cũng không thể làm gì được hắn. Đợi Lão tổ quay về Cực Âm Tông, đem mấy đứa đệ tử tâm phúc ra khỏi cảnh nội, rồi mới tới giết sạch cả nhà Tần gia, đến lúc đó sau khi Lão tổ giết xong, phủi mông chạy đi, nghênh ngang tới nương tựa Đế quốc Thiên Trì. Cho dù là Tinh La Điện, có thể làm gì được Lão tổ?
Có ý niệm trong đầu như vậy, Cực Âm Lão Nhân cười quái dị, trên mặt tràn đầy biểu tình, ngoài mặt mỉm cười nhưng trong lòng không vui, chậc chậc tán thưởng nói:
- Không thẹn là Điện tiền Sứ giả tới từ Tinh La Điện, thật can đảm, thật quyết đoán. Lão tổ ta thật sự bội phục! Một khi Tinh La Điện đã ra mặt, chuyện này, Lão tổ có thể giữ thể diện cho Tinh La Điện. Nhưng tiểu tử đó đã giết chết Đại đệ tử của ta, dù sao cũng phải có chút biểu thị chứ?
Đây là hắn lấy lui làm tiến, dự định ổn định tâm tình đối phương trước, tránh để đối phương sinh nghi. Như vậy, hắn có thể thoải mái mang đi sáu gã đệ tử tâm phúc mà không bị theo dõi. Một khi dời đi hoàn tất, chính là lúc hắn ra tay tàn sát cả nhà Tần gia!
Tần Vô Song hừ lạnh nói:
- Biểu thị? Ngươi giết chết bao nhiêu tôi tớ của Tần gia ta, hủy đi rất nhiều cơ nghiệp của Tần gia? Tại sao không có biểu thị gì?
Cực Âm Lão Nhân lạnh lùng nói:
- Những thôn dân ngu xuẩn này, há có thể so sánh với đệ tử cấp bậc Tiên Thiên của ta được sao?
Lời nói tràn ngập xúc phạm này, khiến Tần Vô Song cực kỳ khó chịu, trong lòng đã hạ quyết tâm phải giết chết Cực Âm Lão Nhân này. Chỉ là hắn cũng biết, với thực lực trước mắt của bản thân, còn có khoảng cách rất lớn đối với Cực Âm Lão Nhân này. Hôm nay muốn báo thù, cũng không dễ dàng!
Liễu Sứ giả đương nhiên không để cho mâu thuẫn của bọn họ tiếp tục thăng cấp, vội bước ra hòa giải nói:
- Cực Âm, Tần Vô Song, Bản Sứ giả ở đây có một kiến nghị, các ngươi nghe xem như thế nào?
- Ngươi nói đi!
Cực Âm Lão Nhân âm hiểm cười nói.
- Ân oán giữa các ngươi, đơn giản là những va chạm nhỏ mà thôi. Hôm nay hai bên đều có thương vong. Cái gọi là oan gia nên giải không nên kết, chuyện này thị phi đúng sai, nếu hai vị không ngại, vậy hãy theo ta tới Tinh La Điện trước. Trước mặt năm vị Điện chủ phân minh rõ ràng, dùng biện pháp hòa bình để giải quyết tranh chấp. Cho dù oan gia này không giải được, báo thù như thế nào, tính sổ như thế nào, hai bên cũng định ra chương trình, không được lấy người vô tội làm đối tượng tàn sát. Thế nào hả?
Chủ ý này, bề ngoài nhìn qua là công bằng, kỳ thực là nghiêng hẳn về phía Tần Vô Song. Dù sao với thực lực trước mắt của Tần Vô Song, vẫn còn chênh lệch rất lớn với Cực Âm Lão Nhân. Cũng không có thực lực giết chết người bên cạnh của Cực Âm Lão Nhân. Nhưng với tiềm lực sau này của hắn, thì rõ ràng các vị Điện chủ sẽ có thể tạm thời ổn định cục diện, sau này bồi dưỡng Tần Vô Song lên cấp bậc cao hơn nữa, lúc đó vẫn còn đủ thời gian để Tần Vô Song kiếm Cực Âm Lão nhân mà tính toán.
Cực Âm Lão Nhân sao lại không nghe ra được ý tứ này, nhưng cũng không bóc trần. Hắn đã có chủ ý, đương nhiên không tiếc ứng phó qua loa, giả vờ nhăn nhó nói:
- Một khi năm vị Điện chủ đã ra mặt, Lão tổ ta cũng không ngại giữ thể diện này. Liễu Sứ giả, cứ quyết định như vậy đi.
- Vô Song Hầu, ngươi có ý kiến gì không?
Liễu Sứ giả hỏi.
Tần Vô Song đương nhiên sẽ không tin, Cực Âm Lão Nhân cổ quái hung hãn lại nói chuyện thoải mái như vậy. Chuyện này tất nhiên còn có khúc mắc, nhưng nếu có thể đem Cực Âm Lão Nhân trục xuất khỏi Bách Việt Quốc, luôn luôn là chuyện tốt. Lập tức gật đầu:
- Liễu Sứ giả đã mở miệng, Vô Song không dám không theo!
Cực Âm Lão Nhân không ngừng cười hắc hắc, đột nhiên nói:
- Nếu đã như vậy, Lão tổ ta sẽ quay về Đế quốc Đại La trước. Liễu Sứ giả, chúng ta gặp lại ở Tinh La Điện!
Liễu Sứ giả đáp:
- Được rồi, được rồi!
Thân thể của Cực Âm Lão Nhân chợt giống như một trận gió, mới xoay người đã biến mất vào trong hư không, giống như đột nhiên bốc hơi lên thành sương mù biến mất.
Tới đi như gió, quỷ dị khó dò. Ba gã Sơ Linh Võ Giả toàn thân căng như dây đàn lúc này mới có thể nhẹ nhàng buông lỏng một hơi, áp lực nhất thời biến mất. Cực Âm Lão Nhân này đem tới cho bọn họ uy áp quá mạnh. Mạnh đến mức khi bọn họ mặc dù có thể chính diện đối đáp, thế nhưng cũng không dám thả lỏng bất cứ cảnh giác nào.
/1046
|