Đông Thành, Trung tâm nghiên cứu bí mật, Tập đoàn Kỷ nguyên mới
Ting…
Tiếng âm thanh báo hiệu vang lên. Cánh cửa thang máy dẫn xuống tầng hầm ở độ sâu bốn mươi mét dưới lòng đất từ từ hé mở, từ bên trong một nhóm người mà đi đầu là một người thanh niên cao lớn nhanh chóng bước ra.
Men theo một hành lang được gia cố bằng những lớp vỏ thép sáng lạnh đang không ngừng lấp lóe phản chiếu ánh đèn, người thanh niên hơi lệch đầu sang bên trái rồi lên tiếng hỏi:
- Thiều Đại, quá trình tiến hành nhiệm vụ có gặp phản ứng gì từ bọn họ không?
- Ha ha… Một chút thuốc mê và cốc nước lọc mà thôi. Do là tôi yêu cầu đến nên bọn họ cũng không nghi ngờ gì.
- Tình hình hiện tại của bọn họ thế nào?
- Uhm… tối qua đã phẫu thuật gắn chip xong, chắc bây giờ cũng đã tỉnh táo lại rồi.
- Nói vậy là tôi có thể gặp bọn họ ngay được?
Thiều Đại không trả lời ngay mà quay đầu nhìn lại vị bác sĩ chuyên khoa vừa thực hiện ca cấy ghép. Thấy ông ta gật đầu ra hiệu có thể, Thiều Đại quay sang nhìn người thanh niên lên tiếng:
- Hoàn toàn không vấn đề gì!
Nghe tới đây, người thanh niên hay nói cụ thể hơn là Lý Đông mỉm cười hài lòng:
- Rất tốt!
Nắm được tình hình cụ thể, Lý Đông lại quay đầu sang người đàn ông trung niên mặc áo khoác trắng đang đi bên phải hắn rồi đưa ra yêu cầu:
- Chủ nhiệm Elvis Lê, việc nghiên cứu và chế tạo bộ Nano – Exo Suit các anh cần đẩy nhanh hơn nữa. Bất cứ thứ gì gây ra trở ngại và khó khăn cho việc này, nếu các anh có yêu cầu gì, tập đoàn sẽ giải quyết và đáp ứng toàn bộ.
Người trung niên nghe xong vội vàng đưa ra lời khẳng định:
- Chủ tịch yên tâm, tài liệu dveCB3z đang có thực sự là quá chi tiết và cụ thể rồi. Chúng tôi cũng đã xây dựng được quy trình sản xuất và hệ thống máy móc thiết bị cơ bản để làm ra mẫu thử. Tiến độ cũng đang được thúc đẩy nhanh, tôi có thể cam đoan trong tối đa một tháng rưỡi đến hai tháng nữa sẽ có sản phẩm ra đời theo mong muốn của ngài.
Lý Đông hài lòng gật đầu:
- Được, đó cũng là tiến độ tôi mong muốn. Tôi tin tưởng và chờ đợi vào thành quả của các anh!
- Vâng! Ngài hoàn toàn có thể yên tâm!
- …
Vừa đi vừa trao đổi, cả nhóm đi tới trước một cánh cửa bằng thép khổ lớn.
Một người trong nhóm lập tức nhanh chân đi tới trước tấm bảng điện tử gắn ở trên tường sau đó ấn mười đầu ngón tay lên màn hình cảm ứng. Tiếng hệ thống điện tử vang lên:
- Vân tay hợp lệ! Xin mời tiến hành thủ tục xác minh võng mạc!
Tiếp theo âm thanh điện tử, từ hộp kỹ thuật một cánh tay điện tử gắn một camera hình cầu lập tức đưa ra quét qua quét lại trước mặt người vừa check vân tay. Sau khi đã xác nhận được thân phận, hệ thống lại vang lên âm thanh:
- Võng mạc hợp lệ. Quá trình kiểm tra hoàn tất!
- Rẹt… rẹt!!!
Kèm theo lời xác nhận của hệ thống, cánh cửa thép nặng nề tách thành hai nửa rồi trượt mở sang hai bên để lộ ra một không gian cực kỳ rộng rãi với mái vòm cao tới gần mười lăm mét. Trong khu vực này, hàng tốp hàng tốp các nhà khoa học đang đi đi lại lại trao đổi với nhau, tại các khu vực khác nhau hoặc có rất nhiều máy móc thiết bị đang được vận hành hoặc là đang được lắp đặt. Không khí vô cùng bận rộn!
Trung tâm này kể từ ngày được Trần Hàng mua lại, hắn đã thay Lý Đông mở rộng, gia cố và tăng cường an ninh rất nhiều. Theo đó, ý thức được tầm quan trọng của trung tâm, toàn bộ các lô đất xung quanh tòa biệt thự cổ cũng đã được Trần Hàng dùng giá cao mua lại để tạo thành vùng đệm an ninh cho cả căn cứ. Về vấn đề bảo an, Trần Hàng vẫn lựa chọn tin tưởng và giao cho Đồng Thiết, người từ xưa tới nay luôn tỏ ra là một người làm việc rất hiệu quả.
Quả nhiên, Đồng Thiết không phụ sự tín nhiệm của Trần Hàng, hắn đã thể hiện được năng lực xuất chúng của bản thân. Bằng những kiến thức được đào tạo và những hiểu biết của mình về việc xây dựng và thiết kế các công sự ngầm trong quân đội, hắn đã biến trung tâm nghiên cứu mật này thành nơi đến cả một con ruồi bay vào cũng khó mà lọt qua được hệ thống giám sát an ninh hiện đại được bố trí dày đặc khắp nơi. Thậm chí khi Trần Hàng tới đây để giám sát, hắn còn có cảm giác nơi này còn an toàn hơn rất nhiều so với các nhà máy sản xuất sản phẩm công nghệ cao của Kỷ nguyên mới.
Đầu tư tới mức độ như vậy, Trần Hàng hài lòng và tất nhiên Lý Đông cũng không còn gì để mà phải lo lắng. Hiện tại, nhìn khí thế này, Lý Đông đã bắt đầu nhìn ra được tương lai nơi này sẽ là một trong những cứ điểm hiện thực hóa các sản phẩm vốn bị cho là viễn tưởng, những sản phẩm này sẽ là công cụ để tạo điều kiện cho Lý Đông thực hiện được các mục đích lớn lao của hắn.
Đứng quan sát quang cảnh một hồi, Lý Đông quay lại nói với người bác sĩ trong đoàn:
- Bác sĩ Tôn Thất Lập, nếu nhóm người kia đã tỉnh, phiền bác sĩ đưa bọn họ tới phòng họp trung tâm. Tôi có việc cần trao đổi với bọn họ.
Vị bác sĩ nhận lệnh:
- Vâng, tôi sẽ cho người đưa bọn họ tới đó!
Nói xong ông ta liền ra hiệu cho người trợ lý phía sau, người này hiểu ý liền lập tức rút lui đi trước chuẩn bị.
Lúc này, Lý Đông lại nhìn cả nhóm người nói:
- Trừ Thiều Đại, tất cả mọi người có thể về làm công việc của mình được rồi.
- Vâng, chủ tịch!
Khi cả nhóm theo lệnh chia ra trở lại cương vị của mình. Hiện trường chỉ còn lại Lý Đông và Thiều Đại. Khẽ gật đầu với Thiều Đại một cái, hai người kẻ trước người sau rảo bước tiến về phía trước.
Rẽ vào một hành lang ngắn và di tới một căn phòng phía trên có gắn tấm biển Central Conference Room, Lý Đông mới dừng lại. Đây là căn phòng vốn dành cho lãnh đạo trung tâm và các bộ phận thương thảo các dự án. Trong trung tâm mỗi phòng đều có chức năng riêng theo đó chỉ những ai có phận sự mới có thẩm quyền ra vào chứ không phải toàn bộ nhân viên đều được cho phép. Việc phân tách này thực tế không dựa theo phân cấp quyền lực mà chủ yếu có liên quan đến đặc tính chuyên môn. Ví dụ như ngay đến chính Trần Hàng hoặc Lý Đông, không phải ở đâu hai người cũng có thể được phép ra vào, điển hình như tại một số khu vực như các phòng thí nghiệm, nếu không được sự đồng ý của người phụ trách ở đó bọn hắn cũng không được phân quyền xuất nhập bên trong.
Lý Đông làm các thủ tục an ninh tương tự như khi trước người nhân viên đã làm để xác nhận thân phận. Khi cánh cửa mở ra hắn cùng Thiều Đại đi qua một vòm máy quét thiết bị điện từ nữa mới có thể vào được trong phòng. Hệ thống này là để ngăn ngừa và cảnh báo người mang theo các thiết bị ghi âm, ghi hình hoặc hung khí tiến vào bên trong. Lý Đông và Thiều Đại sở dĩ có thể thông qua là vì cơ bản hai người đã bỏ lại toàn bộ điện thoại quần áo giày dép và các trang thiết bị cá nhân khác để mặc vào bộ trang phục dành riêng cho nhân viên trung tâm từ vòng an ninh trên mặt đất.
Ở bên trong, lựa chọn được vị trí, hai người ngồi xuống lẳng lặng chờ đợi.
Không gian căn phòng thực tế không quá lớn, gọi là phòng trung tâm tuy nhiên vốn chỉ dành cho một ít người sử dụng. Thực tế diện tích của nó chỉ khoảng 30 m2, ngoài bộ bàn ghế bằng sắt đơn giản và hệ thống máy chiếu thì gần như không có một thiết bị điện tử nào khác, thậm chí ngay đến cả micro cho việc phát biểu. Đây cũng là đề xuất của Đồng Thiết, theo đó hắn thấy căn phòng này là dành cho các cuộc họp quan trọng nhất do vậy càng ít thiết bị điện tử càng tốt, tránh việc đánh tráo thay bằng các thiết bị ghi âm truyền tin để lộ bí mật ra bên ngoài.
Chờ đợi khoảng gần mười phút thì nhóm người Dalton cũng đã được đưa tới. Chỉ cần nhìn qua sắc mặt thì có thể nhận ra về cơ bản bọn họ đã hoàn toàn tỉnh táo. Thực tế việc cấy ghép cũng chỉ là một thủ thuật giải phẫu khá nhỏ nên bọn họ cũng không gặp tổn thương gì lớn về thể chất. Nếu có gì gọi là ảnh hưởng thì cùng lắm là một chút nhói nhẹ ở vùng đầu hoặc hơi choáng váng do di chứng từ việc con chip tạo ra những xung điện để chi phối hệ thần kinh lúc đầu mà thôi. Chỉ cần một thời gian rất ngắn sau đó, gần như sẽ không còn cảm giác vướng mắc gì đặc biệt. Về mặt sinh hoạt của chủ thể, con chip thực ra cũng không làm ảnh hưởng quá lớn tới các hoạt động thường nhật hay tính cách, nó chỉ khiến chủ thể trong mọi suy nghĩ và hành động luôn hướng để đạt tới mục tiêu được lập trình sẵn mà thôi.
Quay trở lại tình hình trong phòng họp lúc này,
Dalton kể từ ngày bắt giữ Trần Hàng đến bây giờ mới lại có cơ hội gặp lại Lý Đông. Do vậy vừa thấy Lý Đông, hắn vô cùng mừng rỡ reo lên:
- Chủ nhân, lâu lắm lại mới được gặp ngài. Lần này ngài có thể dạy tôi công phu được rồi chứ?
Bắt gặp ánh mắt sùng bái của Dalton đang nhìn mình, Lý Đông nhếch mép cười:
- Ha ha, Dalton, ngươi vẫn còn giữ cái mong muốn đó hả? Được, nếu có thời gian ta sẽ truyền cho ngươi một số bí kíp nhưng bây giờ thì chưa phải lúc, có việc quan trọng hơn cần tới các ngươi đây!
Dalton mới đầu nghe xong thì hơi có chút tiếc nuối nhưng khi thấy Lý Đông hứa hẹn thì lập tức hứng khởi trở lại. Theo đó hắn chồm cả người lên bàn ánh mắt sáng rực hỏi:
- Hay quá, chủ nhân! Ngài nói rồi đấy nhé! Uhm… vậy ngài muốn chúng tôi làm gì tiếp theo?
Nheo mắt nhìn Dalton và ba tên thuộc hạ đi theo hắn một chút, Lý Đông lên tiếng dò hỏi:
- Nhiệm vụ đầu tiên có lẽ không cần ta phải nói chứ?
Lý Đông hỏi câu này thực ra là muốn thử xem tác động của bộ chip vừa gắn cho mấy người này ra sao. Phải biết hắn cũng chưa từng ra mệnh lệnh trực tiếp này cho bọn Dalton mà chỉ âm thầm lập trình trong con chip. Theo đó nếu nhóm này tự nhiên thừa nhận nhiệm vụ này thì coi như con chip đã hoàn thành tốt chức năng của nó, nếu không thì sẽ phải xem xét lại.
Vào lúc này, nghe xong câu hỏi của Lý Đông, Dalton chỉ hơi đơ người trong tích tắc, sau đó dường như trong não nhận được thông tin gì đó, hắn và mấy tên phó tướng đồng loạt trả lời:
- Nhiệm vụ A- chip, chúng tôi đã tiếp nhận, xin chủ nhân yên tâm.
Nhìn phản ứng của bốn người giống như trong câu lệnh lập trình, Lý Đông đã phần nào yên tâm, hắn chặc lưỡi thầm khâm phục trí tuệ trác tuyệt của người Atlantis. Hiệu quả của con chip này quả là không ngoa so với những thông tin ghi chép về nó, theo đó sản phẩm này đến cả người Atlantis cũng còn coi đây như là một trong những thành tựu công nghệ lớn lao nhất mà bọn họ từng sáng tạo ra. Công nghệ siêu phàm này ngay cả trong nền văn minh trước cũng đã được coi là một dạng tuyệt mật, nằm trong sự khống chế trực tiếp và giám sát gắt gao của chính phủ.
Đã biết chip hoạt động hiệu quả, khả năng khống chế nhóm người Dalton hoàn toàn trong tay mình, Lý Đông liền rút từ trong túi da đeo ở bên hông ra một tập hồ sơ rồi đưa tới trước mặt Dalton nói:
- Trong này là thông tin của một số người. Do vậy sau khi trở về, ngay khi hoàn tất nhiệm vụ đầu tiên, ta muốn các ngươi âm thầm tiến hành điều tra hành tung của những người này, nắm rõ lịch trình sinh hoạt và làm việc của bọn họ. Nên nhớ chỉ là theo dõi, đừng gây ra bất kỳ hành động gây chú ý nào khác. Các ngươi hiểu lời ta chứ?!
Nghe xong mệnh lệnh, bốn người Dalton không ai bảo ai, như một cỗ máy đồng loạt trả lời:
- Vâng! Chúng tôi đã rõ!
Ting…
Tiếng âm thanh báo hiệu vang lên. Cánh cửa thang máy dẫn xuống tầng hầm ở độ sâu bốn mươi mét dưới lòng đất từ từ hé mở, từ bên trong một nhóm người mà đi đầu là một người thanh niên cao lớn nhanh chóng bước ra.
Men theo một hành lang được gia cố bằng những lớp vỏ thép sáng lạnh đang không ngừng lấp lóe phản chiếu ánh đèn, người thanh niên hơi lệch đầu sang bên trái rồi lên tiếng hỏi:
- Thiều Đại, quá trình tiến hành nhiệm vụ có gặp phản ứng gì từ bọn họ không?
- Ha ha… Một chút thuốc mê và cốc nước lọc mà thôi. Do là tôi yêu cầu đến nên bọn họ cũng không nghi ngờ gì.
- Tình hình hiện tại của bọn họ thế nào?
- Uhm… tối qua đã phẫu thuật gắn chip xong, chắc bây giờ cũng đã tỉnh táo lại rồi.
- Nói vậy là tôi có thể gặp bọn họ ngay được?
Thiều Đại không trả lời ngay mà quay đầu nhìn lại vị bác sĩ chuyên khoa vừa thực hiện ca cấy ghép. Thấy ông ta gật đầu ra hiệu có thể, Thiều Đại quay sang nhìn người thanh niên lên tiếng:
- Hoàn toàn không vấn đề gì!
Nghe tới đây, người thanh niên hay nói cụ thể hơn là Lý Đông mỉm cười hài lòng:
- Rất tốt!
Nắm được tình hình cụ thể, Lý Đông lại quay đầu sang người đàn ông trung niên mặc áo khoác trắng đang đi bên phải hắn rồi đưa ra yêu cầu:
- Chủ nhiệm Elvis Lê, việc nghiên cứu và chế tạo bộ Nano – Exo Suit các anh cần đẩy nhanh hơn nữa. Bất cứ thứ gì gây ra trở ngại và khó khăn cho việc này, nếu các anh có yêu cầu gì, tập đoàn sẽ giải quyết và đáp ứng toàn bộ.
Người trung niên nghe xong vội vàng đưa ra lời khẳng định:
- Chủ tịch yên tâm, tài liệu dveCB3z đang có thực sự là quá chi tiết và cụ thể rồi. Chúng tôi cũng đã xây dựng được quy trình sản xuất và hệ thống máy móc thiết bị cơ bản để làm ra mẫu thử. Tiến độ cũng đang được thúc đẩy nhanh, tôi có thể cam đoan trong tối đa một tháng rưỡi đến hai tháng nữa sẽ có sản phẩm ra đời theo mong muốn của ngài.
Lý Đông hài lòng gật đầu:
- Được, đó cũng là tiến độ tôi mong muốn. Tôi tin tưởng và chờ đợi vào thành quả của các anh!
- Vâng! Ngài hoàn toàn có thể yên tâm!
- …
Vừa đi vừa trao đổi, cả nhóm đi tới trước một cánh cửa bằng thép khổ lớn.
Một người trong nhóm lập tức nhanh chân đi tới trước tấm bảng điện tử gắn ở trên tường sau đó ấn mười đầu ngón tay lên màn hình cảm ứng. Tiếng hệ thống điện tử vang lên:
- Vân tay hợp lệ! Xin mời tiến hành thủ tục xác minh võng mạc!
Tiếp theo âm thanh điện tử, từ hộp kỹ thuật một cánh tay điện tử gắn một camera hình cầu lập tức đưa ra quét qua quét lại trước mặt người vừa check vân tay. Sau khi đã xác nhận được thân phận, hệ thống lại vang lên âm thanh:
- Võng mạc hợp lệ. Quá trình kiểm tra hoàn tất!
- Rẹt… rẹt!!!
Kèm theo lời xác nhận của hệ thống, cánh cửa thép nặng nề tách thành hai nửa rồi trượt mở sang hai bên để lộ ra một không gian cực kỳ rộng rãi với mái vòm cao tới gần mười lăm mét. Trong khu vực này, hàng tốp hàng tốp các nhà khoa học đang đi đi lại lại trao đổi với nhau, tại các khu vực khác nhau hoặc có rất nhiều máy móc thiết bị đang được vận hành hoặc là đang được lắp đặt. Không khí vô cùng bận rộn!
Trung tâm này kể từ ngày được Trần Hàng mua lại, hắn đã thay Lý Đông mở rộng, gia cố và tăng cường an ninh rất nhiều. Theo đó, ý thức được tầm quan trọng của trung tâm, toàn bộ các lô đất xung quanh tòa biệt thự cổ cũng đã được Trần Hàng dùng giá cao mua lại để tạo thành vùng đệm an ninh cho cả căn cứ. Về vấn đề bảo an, Trần Hàng vẫn lựa chọn tin tưởng và giao cho Đồng Thiết, người từ xưa tới nay luôn tỏ ra là một người làm việc rất hiệu quả.
Quả nhiên, Đồng Thiết không phụ sự tín nhiệm của Trần Hàng, hắn đã thể hiện được năng lực xuất chúng của bản thân. Bằng những kiến thức được đào tạo và những hiểu biết của mình về việc xây dựng và thiết kế các công sự ngầm trong quân đội, hắn đã biến trung tâm nghiên cứu mật này thành nơi đến cả một con ruồi bay vào cũng khó mà lọt qua được hệ thống giám sát an ninh hiện đại được bố trí dày đặc khắp nơi. Thậm chí khi Trần Hàng tới đây để giám sát, hắn còn có cảm giác nơi này còn an toàn hơn rất nhiều so với các nhà máy sản xuất sản phẩm công nghệ cao của Kỷ nguyên mới.
Đầu tư tới mức độ như vậy, Trần Hàng hài lòng và tất nhiên Lý Đông cũng không còn gì để mà phải lo lắng. Hiện tại, nhìn khí thế này, Lý Đông đã bắt đầu nhìn ra được tương lai nơi này sẽ là một trong những cứ điểm hiện thực hóa các sản phẩm vốn bị cho là viễn tưởng, những sản phẩm này sẽ là công cụ để tạo điều kiện cho Lý Đông thực hiện được các mục đích lớn lao của hắn.
Đứng quan sát quang cảnh một hồi, Lý Đông quay lại nói với người bác sĩ trong đoàn:
- Bác sĩ Tôn Thất Lập, nếu nhóm người kia đã tỉnh, phiền bác sĩ đưa bọn họ tới phòng họp trung tâm. Tôi có việc cần trao đổi với bọn họ.
Vị bác sĩ nhận lệnh:
- Vâng, tôi sẽ cho người đưa bọn họ tới đó!
Nói xong ông ta liền ra hiệu cho người trợ lý phía sau, người này hiểu ý liền lập tức rút lui đi trước chuẩn bị.
Lúc này, Lý Đông lại nhìn cả nhóm người nói:
- Trừ Thiều Đại, tất cả mọi người có thể về làm công việc của mình được rồi.
- Vâng, chủ tịch!
Khi cả nhóm theo lệnh chia ra trở lại cương vị của mình. Hiện trường chỉ còn lại Lý Đông và Thiều Đại. Khẽ gật đầu với Thiều Đại một cái, hai người kẻ trước người sau rảo bước tiến về phía trước.
Rẽ vào một hành lang ngắn và di tới một căn phòng phía trên có gắn tấm biển Central Conference Room, Lý Đông mới dừng lại. Đây là căn phòng vốn dành cho lãnh đạo trung tâm và các bộ phận thương thảo các dự án. Trong trung tâm mỗi phòng đều có chức năng riêng theo đó chỉ những ai có phận sự mới có thẩm quyền ra vào chứ không phải toàn bộ nhân viên đều được cho phép. Việc phân tách này thực tế không dựa theo phân cấp quyền lực mà chủ yếu có liên quan đến đặc tính chuyên môn. Ví dụ như ngay đến chính Trần Hàng hoặc Lý Đông, không phải ở đâu hai người cũng có thể được phép ra vào, điển hình như tại một số khu vực như các phòng thí nghiệm, nếu không được sự đồng ý của người phụ trách ở đó bọn hắn cũng không được phân quyền xuất nhập bên trong.
Lý Đông làm các thủ tục an ninh tương tự như khi trước người nhân viên đã làm để xác nhận thân phận. Khi cánh cửa mở ra hắn cùng Thiều Đại đi qua một vòm máy quét thiết bị điện từ nữa mới có thể vào được trong phòng. Hệ thống này là để ngăn ngừa và cảnh báo người mang theo các thiết bị ghi âm, ghi hình hoặc hung khí tiến vào bên trong. Lý Đông và Thiều Đại sở dĩ có thể thông qua là vì cơ bản hai người đã bỏ lại toàn bộ điện thoại quần áo giày dép và các trang thiết bị cá nhân khác để mặc vào bộ trang phục dành riêng cho nhân viên trung tâm từ vòng an ninh trên mặt đất.
Ở bên trong, lựa chọn được vị trí, hai người ngồi xuống lẳng lặng chờ đợi.
Không gian căn phòng thực tế không quá lớn, gọi là phòng trung tâm tuy nhiên vốn chỉ dành cho một ít người sử dụng. Thực tế diện tích của nó chỉ khoảng 30 m2, ngoài bộ bàn ghế bằng sắt đơn giản và hệ thống máy chiếu thì gần như không có một thiết bị điện tử nào khác, thậm chí ngay đến cả micro cho việc phát biểu. Đây cũng là đề xuất của Đồng Thiết, theo đó hắn thấy căn phòng này là dành cho các cuộc họp quan trọng nhất do vậy càng ít thiết bị điện tử càng tốt, tránh việc đánh tráo thay bằng các thiết bị ghi âm truyền tin để lộ bí mật ra bên ngoài.
Chờ đợi khoảng gần mười phút thì nhóm người Dalton cũng đã được đưa tới. Chỉ cần nhìn qua sắc mặt thì có thể nhận ra về cơ bản bọn họ đã hoàn toàn tỉnh táo. Thực tế việc cấy ghép cũng chỉ là một thủ thuật giải phẫu khá nhỏ nên bọn họ cũng không gặp tổn thương gì lớn về thể chất. Nếu có gì gọi là ảnh hưởng thì cùng lắm là một chút nhói nhẹ ở vùng đầu hoặc hơi choáng váng do di chứng từ việc con chip tạo ra những xung điện để chi phối hệ thần kinh lúc đầu mà thôi. Chỉ cần một thời gian rất ngắn sau đó, gần như sẽ không còn cảm giác vướng mắc gì đặc biệt. Về mặt sinh hoạt của chủ thể, con chip thực ra cũng không làm ảnh hưởng quá lớn tới các hoạt động thường nhật hay tính cách, nó chỉ khiến chủ thể trong mọi suy nghĩ và hành động luôn hướng để đạt tới mục tiêu được lập trình sẵn mà thôi.
Quay trở lại tình hình trong phòng họp lúc này,
Dalton kể từ ngày bắt giữ Trần Hàng đến bây giờ mới lại có cơ hội gặp lại Lý Đông. Do vậy vừa thấy Lý Đông, hắn vô cùng mừng rỡ reo lên:
- Chủ nhân, lâu lắm lại mới được gặp ngài. Lần này ngài có thể dạy tôi công phu được rồi chứ?
Bắt gặp ánh mắt sùng bái của Dalton đang nhìn mình, Lý Đông nhếch mép cười:
- Ha ha, Dalton, ngươi vẫn còn giữ cái mong muốn đó hả? Được, nếu có thời gian ta sẽ truyền cho ngươi một số bí kíp nhưng bây giờ thì chưa phải lúc, có việc quan trọng hơn cần tới các ngươi đây!
Dalton mới đầu nghe xong thì hơi có chút tiếc nuối nhưng khi thấy Lý Đông hứa hẹn thì lập tức hứng khởi trở lại. Theo đó hắn chồm cả người lên bàn ánh mắt sáng rực hỏi:
- Hay quá, chủ nhân! Ngài nói rồi đấy nhé! Uhm… vậy ngài muốn chúng tôi làm gì tiếp theo?
Nheo mắt nhìn Dalton và ba tên thuộc hạ đi theo hắn một chút, Lý Đông lên tiếng dò hỏi:
- Nhiệm vụ đầu tiên có lẽ không cần ta phải nói chứ?
Lý Đông hỏi câu này thực ra là muốn thử xem tác động của bộ chip vừa gắn cho mấy người này ra sao. Phải biết hắn cũng chưa từng ra mệnh lệnh trực tiếp này cho bọn Dalton mà chỉ âm thầm lập trình trong con chip. Theo đó nếu nhóm này tự nhiên thừa nhận nhiệm vụ này thì coi như con chip đã hoàn thành tốt chức năng của nó, nếu không thì sẽ phải xem xét lại.
Vào lúc này, nghe xong câu hỏi của Lý Đông, Dalton chỉ hơi đơ người trong tích tắc, sau đó dường như trong não nhận được thông tin gì đó, hắn và mấy tên phó tướng đồng loạt trả lời:
- Nhiệm vụ A- chip, chúng tôi đã tiếp nhận, xin chủ nhân yên tâm.
Nhìn phản ứng của bốn người giống như trong câu lệnh lập trình, Lý Đông đã phần nào yên tâm, hắn chặc lưỡi thầm khâm phục trí tuệ trác tuyệt của người Atlantis. Hiệu quả của con chip này quả là không ngoa so với những thông tin ghi chép về nó, theo đó sản phẩm này đến cả người Atlantis cũng còn coi đây như là một trong những thành tựu công nghệ lớn lao nhất mà bọn họ từng sáng tạo ra. Công nghệ siêu phàm này ngay cả trong nền văn minh trước cũng đã được coi là một dạng tuyệt mật, nằm trong sự khống chế trực tiếp và giám sát gắt gao của chính phủ.
Đã biết chip hoạt động hiệu quả, khả năng khống chế nhóm người Dalton hoàn toàn trong tay mình, Lý Đông liền rút từ trong túi da đeo ở bên hông ra một tập hồ sơ rồi đưa tới trước mặt Dalton nói:
- Trong này là thông tin của một số người. Do vậy sau khi trở về, ngay khi hoàn tất nhiệm vụ đầu tiên, ta muốn các ngươi âm thầm tiến hành điều tra hành tung của những người này, nắm rõ lịch trình sinh hoạt và làm việc của bọn họ. Nên nhớ chỉ là theo dõi, đừng gây ra bất kỳ hành động gây chú ý nào khác. Các ngươi hiểu lời ta chứ?!
Nghe xong mệnh lệnh, bốn người Dalton không ai bảo ai, như một cỗ máy đồng loạt trả lời:
- Vâng! Chúng tôi đã rõ!
/257
|