- Đồ khốn! Tôi…tô..tôi ghét anh, tô…tôiii hận anh. Đồ lừa đảo, đồ xấu xa. Tôi ko muốn nhìn mặt anh nữa…. huhuhu…
Sau khúc “tuyệt tình ca” sướt mướt, cô bạn gái của Minh Tuấn quay lưng bỏ chạy, để lại phía sau một khuôn mặt phải nói là ko có gì… bình thản hơn, như là đã biết trước chuyện này sẽ xảy ra vậy.
Nhếch mép cười một cách rất chi là đểu, hắn thầm nghĩ, đây có lẽ là một kết thúc tốt đẹp so với những cô bạn gái trước của hắn, cô ko tát cho hắn ta một cú giáng trời thì khóc lóc quằn quại ăn vạ trong lớp hắn. Hắn nghĩ mà còn cảm thấy hơi… sởn gai óc…
- Haizzz….tội nghiệp con bé…bé thế mà đã bị mày chơi.
Thằng Bính cận khoác vai hắn, mắt hướng về phía con nhỏ. Thằng này chơi thân với hắn nên vụ nào cũng nắm rõ tình hình chi tiết hết, phải nói rằng thằng này là một người ko thể thiếu, là cánh tay phải của hắn!
Bính cận đưa tay ra tính tính toán toán…
- 11…12…. – 12 ngày… chà… cũng tiến bộ hơn nhỏ trước 3 ngày, nói chính xác hơn là 2 ngày rưỡi. – Nó vỗ vỗ vai thằng bạn, trêu chọc – Như vậy là khá lắm rồi, lần sau cứ thế mà phát huy…khà khà…
Hắn đứng im từ nãy đến giờ, mắt cứ đăm chiêu mãi về hướng chạy của con nhỏ, mặc dù nhỏ bạn gái hắn đã biến mất từ lâu.
- Ko được ! Ko thể như thế được !
Trời! hắn đột xuất thốt lên một câu giật bắn mình. Thằng Bính cận đẩy gọng kính lên, quay lại nhìn hắn ngu ngu…
- Ko thể …- Vừa nói hắn vừa giang tay đẩy thằng Bính cận ra, mắt vẫn nhìn về hướng đấy – Ko thể ….bỏ qua được!
Nói rồi hắn lao như tên phóng ra khỏi lớp, thằng bạn của hắn từ khi bị đẩy vẫn ngơ ngơ ngác ngác đứng đấy, mặt thì ngu ko chịu nổi…
Thì ra hắn để ý em nào ngồi bên góc sân trường đang cắm cúi đọc đọc cái gì đó.
Nhìn nghiêng cũng thấy em dễ thương ra phết, từ đầu xuống chân thì chẳng có gì đặc biệt, áo phong quần jeans…rất giản dị ( trường hắn được tự do ăn mặc mà), được cái em nó có nước da trắng như trứng gà bóc… cũng được xếp vào hạng tàm tạm…
- Hi ! Tôi ngồi cạnh Ấy có được ko?
Ko có phản ứng gì, cũng ko 1 cái liếc mắt…
- Ấy ko trả lời vậy là đồng ý nhé – Hắn lân la ngồi xuống – Ấy tên gì? Học lớp nào vậy?
Vẫn ko có phản hồi, được lắm cô bé… độ chai đì của anh đây cũng ko kém phần đâu… Hắn liếc nhìn cuốn sách nhỏ đang đọc…
- Toán học à? 12….vậy là Ấy học lớp 12? Ây cùng khối với tôi rồi đấy. Nhưng Ấy học lớp nào vậy sao tôi ko biết ta…?
Vẫn ko coi hắn ra gì, làm hắn thấy khó chịu dần rồi đấy…
- Tôi tên Minh Tuấn, còn Ấy? Đến giờ giải lao thì Ấy phải để thời gian nghỉ ngơi chứ… học nhiều làm gì … mà….
Hắn chưa nói hết câu thì nhỏ đứng phắt dậy rồi bỏ đi, mắt vẫn ko rời cuốn sách. Ko có một thái độ cụ thể nào dành cho hắn.
Khỏi phải nói cũng hiểu… độ ngu của hắn bây giờ còn hơn cả thằng bạn hắn lúc nãy…
Sau khúc “tuyệt tình ca” sướt mướt, cô bạn gái của Minh Tuấn quay lưng bỏ chạy, để lại phía sau một khuôn mặt phải nói là ko có gì… bình thản hơn, như là đã biết trước chuyện này sẽ xảy ra vậy.
Nhếch mép cười một cách rất chi là đểu, hắn thầm nghĩ, đây có lẽ là một kết thúc tốt đẹp so với những cô bạn gái trước của hắn, cô ko tát cho hắn ta một cú giáng trời thì khóc lóc quằn quại ăn vạ trong lớp hắn. Hắn nghĩ mà còn cảm thấy hơi… sởn gai óc…
- Haizzz….tội nghiệp con bé…bé thế mà đã bị mày chơi.
Thằng Bính cận khoác vai hắn, mắt hướng về phía con nhỏ. Thằng này chơi thân với hắn nên vụ nào cũng nắm rõ tình hình chi tiết hết, phải nói rằng thằng này là một người ko thể thiếu, là cánh tay phải của hắn!
Bính cận đưa tay ra tính tính toán toán…
- 11…12…. – 12 ngày… chà… cũng tiến bộ hơn nhỏ trước 3 ngày, nói chính xác hơn là 2 ngày rưỡi. – Nó vỗ vỗ vai thằng bạn, trêu chọc – Như vậy là khá lắm rồi, lần sau cứ thế mà phát huy…khà khà…
Hắn đứng im từ nãy đến giờ, mắt cứ đăm chiêu mãi về hướng chạy của con nhỏ, mặc dù nhỏ bạn gái hắn đã biến mất từ lâu.
- Ko được ! Ko thể như thế được !
Trời! hắn đột xuất thốt lên một câu giật bắn mình. Thằng Bính cận đẩy gọng kính lên, quay lại nhìn hắn ngu ngu…
- Ko thể …- Vừa nói hắn vừa giang tay đẩy thằng Bính cận ra, mắt vẫn nhìn về hướng đấy – Ko thể ….bỏ qua được!
Nói rồi hắn lao như tên phóng ra khỏi lớp, thằng bạn của hắn từ khi bị đẩy vẫn ngơ ngơ ngác ngác đứng đấy, mặt thì ngu ko chịu nổi…
Thì ra hắn để ý em nào ngồi bên góc sân trường đang cắm cúi đọc đọc cái gì đó.
Nhìn nghiêng cũng thấy em dễ thương ra phết, từ đầu xuống chân thì chẳng có gì đặc biệt, áo phong quần jeans…rất giản dị ( trường hắn được tự do ăn mặc mà), được cái em nó có nước da trắng như trứng gà bóc… cũng được xếp vào hạng tàm tạm…
- Hi ! Tôi ngồi cạnh Ấy có được ko?
Ko có phản ứng gì, cũng ko 1 cái liếc mắt…
- Ấy ko trả lời vậy là đồng ý nhé – Hắn lân la ngồi xuống – Ấy tên gì? Học lớp nào vậy?
Vẫn ko có phản hồi, được lắm cô bé… độ chai đì của anh đây cũng ko kém phần đâu… Hắn liếc nhìn cuốn sách nhỏ đang đọc…
- Toán học à? 12….vậy là Ấy học lớp 12? Ây cùng khối với tôi rồi đấy. Nhưng Ấy học lớp nào vậy sao tôi ko biết ta…?
Vẫn ko coi hắn ra gì, làm hắn thấy khó chịu dần rồi đấy…
- Tôi tên Minh Tuấn, còn Ấy? Đến giờ giải lao thì Ấy phải để thời gian nghỉ ngơi chứ… học nhiều làm gì … mà….
Hắn chưa nói hết câu thì nhỏ đứng phắt dậy rồi bỏ đi, mắt vẫn ko rời cuốn sách. Ko có một thái độ cụ thể nào dành cho hắn.
Khỏi phải nói cũng hiểu… độ ngu của hắn bây giờ còn hơn cả thằng bạn hắn lúc nãy…
/16
|