- Ối ối….đừng chen mà….tớ sắp nhìn thấy được mặt cậu ấy rồi.
- Đâu? tránh ra tớ coi với.
- Ôi đúng là hot quá…hot thật đó.
- Cậu ấy thật là tuyệt vời hix hix…
Chẳng hiểu lý do gì mà sáng nay đến trường lại thấy khối lớp 12 của nó nhốn nháo toàn nữ sinh chen chúc nhau ở hành lang, lại còn kêu la ầm ĩ nhức óc điếc tai. Nó thì ko phải dạng người ưa tò mò nên đi thẳng vào lớp. Lớp nó cũng chẳng còn bóng con gái nào ngoài Lệ Nhi. Thấy nó, Lệ Nhi lại mỉm cười, một điệu cười khiến nó càng cảm thấy khó chịu.
Đầu nó bắt đầu lật lại chuyện cũ xa xôi…
Nó cố chống gượng suốt 2 năm qua. Nó đã cố gắng để quên hết chuyện của quá khứ nhưng mọi cố gắng đều phí công vô sức, người làm nó ra thế này thì lại đang ngồi trước mặt nó cười, cười trên sự đau khổ của nó…
- Nào, tất cả các em hãy vào chỗ ngồi hết đi!!!!!!!
Tiếng hét của thầy dạy Văn làm nó sực tỉnh, nó tránh né cái nhìn của Lệ Nhi và đi thẳng đến bàn mình.
Và trong cả một tiết học, nó ko tài nào tập trung được…
Giờ giải lao hôm nay nó chẳng có hứng xuống căn tin, nó kiếm một chổ khuất dưới góc cây sân trường. Hôm nay trời đẹp, gió thổi nhè nhẹ, không khí ảm đạm làm nó cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
- Ahhh….thì ra Ấy ở đây, tôi tìm Ấy mãi.
Hừ, lại cái tên Minh Tuấn đáng ghét. Muốn yên tĩnh một chút cũng ko xong.
- Hôm nay có một bài tôi ko hiểu nên nhờ Ấy chỉ hộ, Ấy giúp tôi nha? Hì hì
Hắn gãi đầu cười cười, lôi trong túi ra một cuốn sách, lật lật từng trang tìm tìm kiếm kiếm…
Nó thở dài mệt mỏi, nó chẳng muốn đôi co với hắn, mặc kệ.
- Lâm Anh! Đúng là Lâm Anh rồi !!!!
Tiếng của thằng con trai nào đó kêu tên nó ở đằng xa, nó cả Minh Tuấn đều ngước lên nhìn. Rồi nó chau mày, nhìn kỹ một chút.
Ai vậy??? Hình như… Người ấy quen quen….Cậu ấy là… là người ấy sao??? …
Thật ko thể tin nổi…!!! Phải làm sao đây….
Tự nhiên nó cuống quýnh hết cả lên… Chuyện gì đang xảy ra với nó đây chứ???.. nó ko muốn gặp cậu ấy…. thật sự ko muốn…. nhất là lúc này!…
Cậu ta đang tiến gần về phía nó….. Bỗng nhiên nó quay phắt sang hắn, khoác lấy tay hắn rồi lôi đi…
- Ah uhm…bài Toán này à….dễ thôi mà…để tôi giúp cậu…
- ????… Bài này đâu phải toán, là Anh văn mà…!!
…
Nó lôi hắn ta đi 1 đoạn khá xa, nó cũng ko dám quay đầu lại nhìn người ấy.
Trên đoạn đường hắn ngẫm nghĩ mới biết nãy giờ chỉ là trò giả dối….hắn ức chế lắm.
- Này Ấy!!! Diễn đến đây đủ rồi đó…. cậu ấy đi rồi.
Nó rút tay lại, thay vì sẽ mĩm cười và nói với hắn một câu cám ơn chân thành thì ngược lại, mặt nó lạnh tanh chẳng nói chẳng rằng quay lưng bỏ đi, để lại hắn chơi vơi giữa sân trường với một cục tức dồn nén bấy lâu sắp bị bùng nổ….
Sau một hồi chết lặng, hắn lại nhếch mép cười.
- Được lắm cô bé, càng lúc tôi càng thích em rồi đấy!!
- Đâu? tránh ra tớ coi với.
- Ôi đúng là hot quá…hot thật đó.
- Cậu ấy thật là tuyệt vời hix hix…
Chẳng hiểu lý do gì mà sáng nay đến trường lại thấy khối lớp 12 của nó nhốn nháo toàn nữ sinh chen chúc nhau ở hành lang, lại còn kêu la ầm ĩ nhức óc điếc tai. Nó thì ko phải dạng người ưa tò mò nên đi thẳng vào lớp. Lớp nó cũng chẳng còn bóng con gái nào ngoài Lệ Nhi. Thấy nó, Lệ Nhi lại mỉm cười, một điệu cười khiến nó càng cảm thấy khó chịu.
Đầu nó bắt đầu lật lại chuyện cũ xa xôi…
Nó cố chống gượng suốt 2 năm qua. Nó đã cố gắng để quên hết chuyện của quá khứ nhưng mọi cố gắng đều phí công vô sức, người làm nó ra thế này thì lại đang ngồi trước mặt nó cười, cười trên sự đau khổ của nó…
- Nào, tất cả các em hãy vào chỗ ngồi hết đi!!!!!!!
Tiếng hét của thầy dạy Văn làm nó sực tỉnh, nó tránh né cái nhìn của Lệ Nhi và đi thẳng đến bàn mình.
Và trong cả một tiết học, nó ko tài nào tập trung được…
Giờ giải lao hôm nay nó chẳng có hứng xuống căn tin, nó kiếm một chổ khuất dưới góc cây sân trường. Hôm nay trời đẹp, gió thổi nhè nhẹ, không khí ảm đạm làm nó cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
- Ahhh….thì ra Ấy ở đây, tôi tìm Ấy mãi.
Hừ, lại cái tên Minh Tuấn đáng ghét. Muốn yên tĩnh một chút cũng ko xong.
- Hôm nay có một bài tôi ko hiểu nên nhờ Ấy chỉ hộ, Ấy giúp tôi nha? Hì hì
Hắn gãi đầu cười cười, lôi trong túi ra một cuốn sách, lật lật từng trang tìm tìm kiếm kiếm…
Nó thở dài mệt mỏi, nó chẳng muốn đôi co với hắn, mặc kệ.
- Lâm Anh! Đúng là Lâm Anh rồi !!!!
Tiếng của thằng con trai nào đó kêu tên nó ở đằng xa, nó cả Minh Tuấn đều ngước lên nhìn. Rồi nó chau mày, nhìn kỹ một chút.
Ai vậy??? Hình như… Người ấy quen quen….Cậu ấy là… là người ấy sao??? …
Thật ko thể tin nổi…!!! Phải làm sao đây….
Tự nhiên nó cuống quýnh hết cả lên… Chuyện gì đang xảy ra với nó đây chứ???.. nó ko muốn gặp cậu ấy…. thật sự ko muốn…. nhất là lúc này!…
Cậu ta đang tiến gần về phía nó….. Bỗng nhiên nó quay phắt sang hắn, khoác lấy tay hắn rồi lôi đi…
- Ah uhm…bài Toán này à….dễ thôi mà…để tôi giúp cậu…
- ????… Bài này đâu phải toán, là Anh văn mà…!!
…
Nó lôi hắn ta đi 1 đoạn khá xa, nó cũng ko dám quay đầu lại nhìn người ấy.
Trên đoạn đường hắn ngẫm nghĩ mới biết nãy giờ chỉ là trò giả dối….hắn ức chế lắm.
- Này Ấy!!! Diễn đến đây đủ rồi đó…. cậu ấy đi rồi.
Nó rút tay lại, thay vì sẽ mĩm cười và nói với hắn một câu cám ơn chân thành thì ngược lại, mặt nó lạnh tanh chẳng nói chẳng rằng quay lưng bỏ đi, để lại hắn chơi vơi giữa sân trường với một cục tức dồn nén bấy lâu sắp bị bùng nổ….
Sau một hồi chết lặng, hắn lại nhếch mép cười.
- Được lắm cô bé, càng lúc tôi càng thích em rồi đấy!!
/16
|