Sáng hôm sau hắn lấy xe vội vàng đến nhà đón nó. Thấy nó đã ra tới cổng, hắn mừng ra mặt.
- May quá ấy chưa đi học, lên xe đi tôi chở!
Nó vẫn lạnh lùng đi thẳng. Hắn vội kéo tay nó lại.
- Đã bảo là lên xe tôi đưa đi mà!
Nó nhìn thẳng mặt hắn, vẻ mặt bực bội.
- Ko cần. Từ lần sau đừng đến đây nữa!!!
Nó giật tay lại rồi bỏ đi. Hắn vẫn ko chịu nản, kéo tay nó thật mạnh về phía mình lần nữa.
- Tôi thích như vậy đấy! Lên xe đi nào cô bé, đừng cứng đầu thế!
Nó lại nhìn hắn, ko hiểu sao nó chịu ngồi lên sau xe hắn. Hắn thì mĩm cười đắc chí. Chai đì cũng có cái hay của nó!
Trên quãng đường hắn cứ lãi nhãi hết chuyện này đến chuyện nọ, mặc kệ sau lưng hắn vẫn im re ko một động tĩnh gì. Hắn ngửi thấy mùi hương thoang thoảng, nhè nhẹ từ phía sau, hắn biết là của nó… mùi hương làm hắn mê mẩn đến tâm can…
…
Nó định bước vào lớp thì đã thấy Lệ Nhi đứng trước cửa, hình như con nhỏ đang đợi nó.
- Lâm Anh hôm nay đi học sớm vậy???
Nó ko nói gì định bước tiếp thì… nó lại bị con nhỏ kéo tay lôi ra ngoài. Sao hôm nay nó cứ bị kéo hoài thế ko biết. Đến một góc vắng vẻ ở hành lang, Lệ Nhi dừng lại, bỏ tay nó ra.
- Tớ có chuyện muốn nói với cậu! – Lệ Nhi nghiêm túc – Thật ra…
Con nhỏ ngưng lại, ko dám nhìn thẳng nó.
- Thật ra chuyện hai năm trước tớ ko cố ý, tớ… Đấy thực sự là chuyện ngoài ý muốn, đến bây giờ tớ vẫn rất hối hận về việc làm của mình.
- Hối hận ư? – Nó cười khẩy một cái – Cậu hối hận có muộn quá ko vậy???
- Tớ biết, tất cả đều đã muộn. Tớ biết bây giờ có muốn thay đổi cũng ko được. Nhưng tớ cũng có nỗi khổ của tớ… Tớ cũng thích Quân, tớ đã thích cậu ấy từ rất lâu cậu có biết ko?
Nhắm mắt một chút, Lệ Nhi lại tiếp.
- Vì cậu và Quân thường hay tham gia hoạt động chung nên khi biết cậu thích Quân, tớ rất sợ… sợ cậu cướp mất Quân của tớ… Trong đầu tớ lúc đó rất bối rối, tớ ko nghĩ ra cách nào khác ngoài việc đem chuyện của cậu nói hết cho Quân nghe…
Nó cau mày, nhìn Lệ Nhi với ánh mắt tra hỏi.
- Xin lỗi Lâm Anh, bởi vì lúc đó tớ ko biết suy nghĩ, nên… – Nhỏ cúi mặt xuống, lẩn tránh. Rồi lại đổi giọng – Nhưng cũng chỉ vì bất đắc dĩ tớ mới làm thế, tớ tưởng đâu Quân sẽ quay sang xem thường cậu, tránh né cậu… Nhưng tớ đã lầm tưởng… mọi chuyện đều ngược lại với sự mong muốn của tớ…
Đôi mắt Lệ Nhi như rất buồn tủi cộng thêm chút hối hận khi nói đến điều đó. Rồi nhỏ lại kể tiếp.
- Quân lúc đó chẳng những ko ngạc nhiên mà còn rất bình thản nói với tớ… là… là Quân cũng nhận biết được điều đó, và Quân cũng thích cậu. – Nhỏ bắt đầu nức nở – Tớ đã đau khổ biết nhường nào khi nghe được những lời đó… hix hix…
Một sự thật quá đỗi ngạc nhiên đối với nó, nó có nằm mơ cũng ko nghĩ rằng Quân lại thích nó. Nó dựa vào thành lan can, mơ mơ hồ hồ. Nhưng sau đó nó lại chuyển hướng sang suy nghĩ khác…
- Chính vì vậy mà cậu mới bày trò giả danh tôi viết thư lên mạng ư??? Tại sao cậu phải làm như vậy??? – Nó bắt đầu giận dữ…
- Vì lúc đó tớ căm ghét cậu, căm ghét người tớ xem là bạn thân đã cướp đi mối tình đầu của tớ!!!! … huhuu… tớ ko biết làm cách nào, tớ ko còn chọn lựa nào hơn, đành giả cậu viết thư lên mạng, nhưng tớ chỉ nghĩ đem chuyện này ra phơi bày, thì cậu sẽ thấy xấu hổ mà rút lui…tớ chỉ nghĩ đơn giản vậy thôi… ai ngờ …huhuhu…
- Ai ngờ tôi lại bị đuổi ra khỏi trường, rất với đúng ý cậu đúng ko??? – Giọng nó đay nghiến.
- Ko phải… ko phải tớ muốn như vậy, tớ còn chưa bao giờ nghĩ đến điều đó!!! – Nhỏ lắc đầu lia lịa, phủ nhận. Rồi lại thút thít – Sau khi chuyện này xảy ra, Quân đã tìm đến tớ. Cậu biết ko, Quân ngang nhiên tát vào mặt tớ và khẳng định tất cả đều do tớ làm, rồi cậu ấy còn nói sẽ ko bao giờ tha thứ cho tớ… tớ đau khổ lắm… tớ giận bản thân mình lắm …huhuhu…
Nhỏ Lệ Nhi cứ đứng đấy khóc, còn nó thì như bước vào một đống tơ vò, đầu óc nó cứ rối loạn cả lên ko cách nào gỡ được, nhưng nó vẫn im lặng…
Khoảng chừng 5 phút sau, khi cả hai đã bình tĩnh trở lại. Lệ Nhi tự dưng nắm lấy tay nó, giọng nói van nài.
- Lâm Anh, tớ biết cậu giận tớ lắm. Tớ cũng ko mong cậu tha thứ. Nhưng có một điều tớ muốn nhờ cậu…
- ….???
- Tớ chuyển đến đây cũng vì Quân, tớ thật sự ko thể quên được cậu ấy. Tớ biết Quân vẫn để ý cậu… Tớ rất đau khổ! Hai năm qua tớ đã cố gắng làm mọi thứ chỉ mong cậu ấy để mắt đến tớ. Nhưng tất cả đều vô nghĩa khi Quân chuyển trường đến đây, lại còn tiếp tục theo đuổi cậu… hix hixx.. Vậy nên… tớ xin cậu hãy nói thẳng với Quân là cậu ko thích cậu ấy, tớ năn nỉ cậu, hãy giúp tớ làm điều này…
Keng…gg….g…
Có tiếng động ở gần đó, cả nó và Lệ Nhi đều quay lại nhìn. Rồi Lệ Nhi vội vã bỏ tay nó ra như sợ ai đó nghe thấy chuyện này.
Nhờ vả nó ư??? Nực cười !!!
Sau bao nhiêu chuyện mà cô ta làm cho nó, khiến nó phải chuyển trường, khiến nó ko thể tin tưởng bất cứ một ai xung quanh mình, vậy mà cô ta còn nhờ vả nó được ư?
Suốt hai năm trời nó phải biến mình thành con người như câm như điếc, nó tủi hổ với mọi người, với bản thân nó, vậy mà đến hôm nay, nó lại nghe được những lời lẽ ko một chút thành ý của người gây ra mọi chuyện cho nó. Bây giờ còn mong nó tha thứ sao???
Thế giới này có công bằng với nó ko vậy???
- May quá ấy chưa đi học, lên xe đi tôi chở!
Nó vẫn lạnh lùng đi thẳng. Hắn vội kéo tay nó lại.
- Đã bảo là lên xe tôi đưa đi mà!
Nó nhìn thẳng mặt hắn, vẻ mặt bực bội.
- Ko cần. Từ lần sau đừng đến đây nữa!!!
Nó giật tay lại rồi bỏ đi. Hắn vẫn ko chịu nản, kéo tay nó thật mạnh về phía mình lần nữa.
- Tôi thích như vậy đấy! Lên xe đi nào cô bé, đừng cứng đầu thế!
Nó lại nhìn hắn, ko hiểu sao nó chịu ngồi lên sau xe hắn. Hắn thì mĩm cười đắc chí. Chai đì cũng có cái hay của nó!
Trên quãng đường hắn cứ lãi nhãi hết chuyện này đến chuyện nọ, mặc kệ sau lưng hắn vẫn im re ko một động tĩnh gì. Hắn ngửi thấy mùi hương thoang thoảng, nhè nhẹ từ phía sau, hắn biết là của nó… mùi hương làm hắn mê mẩn đến tâm can…
…
Nó định bước vào lớp thì đã thấy Lệ Nhi đứng trước cửa, hình như con nhỏ đang đợi nó.
- Lâm Anh hôm nay đi học sớm vậy???
Nó ko nói gì định bước tiếp thì… nó lại bị con nhỏ kéo tay lôi ra ngoài. Sao hôm nay nó cứ bị kéo hoài thế ko biết. Đến một góc vắng vẻ ở hành lang, Lệ Nhi dừng lại, bỏ tay nó ra.
- Tớ có chuyện muốn nói với cậu! – Lệ Nhi nghiêm túc – Thật ra…
Con nhỏ ngưng lại, ko dám nhìn thẳng nó.
- Thật ra chuyện hai năm trước tớ ko cố ý, tớ… Đấy thực sự là chuyện ngoài ý muốn, đến bây giờ tớ vẫn rất hối hận về việc làm của mình.
- Hối hận ư? – Nó cười khẩy một cái – Cậu hối hận có muộn quá ko vậy???
- Tớ biết, tất cả đều đã muộn. Tớ biết bây giờ có muốn thay đổi cũng ko được. Nhưng tớ cũng có nỗi khổ của tớ… Tớ cũng thích Quân, tớ đã thích cậu ấy từ rất lâu cậu có biết ko?
Nhắm mắt một chút, Lệ Nhi lại tiếp.
- Vì cậu và Quân thường hay tham gia hoạt động chung nên khi biết cậu thích Quân, tớ rất sợ… sợ cậu cướp mất Quân của tớ… Trong đầu tớ lúc đó rất bối rối, tớ ko nghĩ ra cách nào khác ngoài việc đem chuyện của cậu nói hết cho Quân nghe…
Nó cau mày, nhìn Lệ Nhi với ánh mắt tra hỏi.
- Xin lỗi Lâm Anh, bởi vì lúc đó tớ ko biết suy nghĩ, nên… – Nhỏ cúi mặt xuống, lẩn tránh. Rồi lại đổi giọng – Nhưng cũng chỉ vì bất đắc dĩ tớ mới làm thế, tớ tưởng đâu Quân sẽ quay sang xem thường cậu, tránh né cậu… Nhưng tớ đã lầm tưởng… mọi chuyện đều ngược lại với sự mong muốn của tớ…
Đôi mắt Lệ Nhi như rất buồn tủi cộng thêm chút hối hận khi nói đến điều đó. Rồi nhỏ lại kể tiếp.
- Quân lúc đó chẳng những ko ngạc nhiên mà còn rất bình thản nói với tớ… là… là Quân cũng nhận biết được điều đó, và Quân cũng thích cậu. – Nhỏ bắt đầu nức nở – Tớ đã đau khổ biết nhường nào khi nghe được những lời đó… hix hix…
Một sự thật quá đỗi ngạc nhiên đối với nó, nó có nằm mơ cũng ko nghĩ rằng Quân lại thích nó. Nó dựa vào thành lan can, mơ mơ hồ hồ. Nhưng sau đó nó lại chuyển hướng sang suy nghĩ khác…
- Chính vì vậy mà cậu mới bày trò giả danh tôi viết thư lên mạng ư??? Tại sao cậu phải làm như vậy??? – Nó bắt đầu giận dữ…
- Vì lúc đó tớ căm ghét cậu, căm ghét người tớ xem là bạn thân đã cướp đi mối tình đầu của tớ!!!! … huhuu… tớ ko biết làm cách nào, tớ ko còn chọn lựa nào hơn, đành giả cậu viết thư lên mạng, nhưng tớ chỉ nghĩ đem chuyện này ra phơi bày, thì cậu sẽ thấy xấu hổ mà rút lui…tớ chỉ nghĩ đơn giản vậy thôi… ai ngờ …huhuhu…
- Ai ngờ tôi lại bị đuổi ra khỏi trường, rất với đúng ý cậu đúng ko??? – Giọng nó đay nghiến.
- Ko phải… ko phải tớ muốn như vậy, tớ còn chưa bao giờ nghĩ đến điều đó!!! – Nhỏ lắc đầu lia lịa, phủ nhận. Rồi lại thút thít – Sau khi chuyện này xảy ra, Quân đã tìm đến tớ. Cậu biết ko, Quân ngang nhiên tát vào mặt tớ và khẳng định tất cả đều do tớ làm, rồi cậu ấy còn nói sẽ ko bao giờ tha thứ cho tớ… tớ đau khổ lắm… tớ giận bản thân mình lắm …huhuhu…
Nhỏ Lệ Nhi cứ đứng đấy khóc, còn nó thì như bước vào một đống tơ vò, đầu óc nó cứ rối loạn cả lên ko cách nào gỡ được, nhưng nó vẫn im lặng…
Khoảng chừng 5 phút sau, khi cả hai đã bình tĩnh trở lại. Lệ Nhi tự dưng nắm lấy tay nó, giọng nói van nài.
- Lâm Anh, tớ biết cậu giận tớ lắm. Tớ cũng ko mong cậu tha thứ. Nhưng có một điều tớ muốn nhờ cậu…
- ….???
- Tớ chuyển đến đây cũng vì Quân, tớ thật sự ko thể quên được cậu ấy. Tớ biết Quân vẫn để ý cậu… Tớ rất đau khổ! Hai năm qua tớ đã cố gắng làm mọi thứ chỉ mong cậu ấy để mắt đến tớ. Nhưng tất cả đều vô nghĩa khi Quân chuyển trường đến đây, lại còn tiếp tục theo đuổi cậu… hix hixx.. Vậy nên… tớ xin cậu hãy nói thẳng với Quân là cậu ko thích cậu ấy, tớ năn nỉ cậu, hãy giúp tớ làm điều này…
Keng…gg….g…
Có tiếng động ở gần đó, cả nó và Lệ Nhi đều quay lại nhìn. Rồi Lệ Nhi vội vã bỏ tay nó ra như sợ ai đó nghe thấy chuyện này.
Nhờ vả nó ư??? Nực cười !!!
Sau bao nhiêu chuyện mà cô ta làm cho nó, khiến nó phải chuyển trường, khiến nó ko thể tin tưởng bất cứ một ai xung quanh mình, vậy mà cô ta còn nhờ vả nó được ư?
Suốt hai năm trời nó phải biến mình thành con người như câm như điếc, nó tủi hổ với mọi người, với bản thân nó, vậy mà đến hôm nay, nó lại nghe được những lời lẽ ko một chút thành ý của người gây ra mọi chuyện cho nó. Bây giờ còn mong nó tha thứ sao???
Thế giới này có công bằng với nó ko vậy???
/16
|