Không Gian Song Song

Chương 18

/67


“Xã hội mang sự huyết thống biến thành một lời nói dối nhăng cuội, cho nên khi nó không còn tác dụng, sẽ nhận lại sự thất vọng gấp bội.”

Như vậy, mẹ ruột của hắn, rốt cuộc có từng nghĩ muốn rời xa người đàn ông như vậy?

Nếu bà biết ngay khi cuộc hôn nhân của bà vừa kết thúc, con trai bà bị xem như là một gánh nặng vứt bỏ, bà sẽ nghĩ như thế nào? Đối với hôn nhân của bà, đã chết ngay từ ban đầu, bà có từng hối hận vì lựa chọn của bản thân hay không?

Mấy ngày kế tiếp Mục Dục Vũ thỉnh thoảng nghĩ đến vấn đề này, hắn tự hỏi, nếu như sớm ba năm năm, biết được hôn nhân bản thân rồi sẽ gặp được sự thất bại như hôm nay, hắn còn có thể nghĩ đến mối quan hệ này có vấn đề không? Còn có thể vì Diệp thị hợp tác mà cưới Diệp Chỉ Lan sao?

Đáp án không nhất thiết phải là đúng, Mục Dục Vũ biết, ở ngay trong tình cảnh lúc đó, đối với mọi thứ không gì mãnh liệt bằng thành công, Diệp thị được đặt ra như một phím tắt, sự cám dỗ này quá lớn, lớn đến nỗi có thể đem mọi ham muốn của bản thân ra trao đổi, ví như vui vẻ, ví như quyền được hạnh phúc, ví như tình cảm mong đợi của một người đàn ông đối với một người phụ nữ.

Hắn cho tới nay đã đưa ra quá nhiều sự lựa chọn, đều xuất phát từ sự tối ưu hóa lợi ích, vì tận dụng từng khả năng để thực hiện mục tiêu này, hắn đã bỏ quên nhiều thứ rơi trên đường . Thật giống như một vận động viên khi thực hiện mục tiêu leo núi, đem tất cả những thứ mình sở hữu có thể vất đi, cả tình bạn cũng cho qua sau đầu, đợi leo lên đến đỉnh cao gió thổi mới phát hiện cô đơn chiếc bóng, không đủ giúp chống đỡ ở nơi xa lạ này.

Mục Dục Vũ cảm thấy người đầy mỏi mệt. Hắn bỗng nhiên hiểu mẹ mình, người phụ nữ dịu dàng cúi đầu thêu hoa, bà đã đem những phút giây tốt đẹp nhất trong sinh mệnh mình để kính dâng cho một người đàn ông, bà không đấu tranh, nhưng mà, điều khiến bà hao hết sức mạnh, vì không có ai chống đỡ để bà tiếp tục đi về phía trước, thời điểm bà kiệt sức ngã xuống, chung quanh không có người có thể đỡ bà dậy.

Mẹ nuôi nói thật đúng, thứ gọi là gia đình này đã cắn nuốt bà, bà không kịp chờ cho con trai của mình lớn lên.

Mục Dục Vũ thở dài một hơi, hắn bỗng nhiên nhớ tới, họ hàng bên ngoại, hẳn là còn còn mấy người thân thích, bà ngoại qua đời không đầy một năm, ông ngoại cũng lần lượt rời đi, nhưng mẹ hẳn là còn có một đứa em trai, lúc trước hắn còn rất nhỏ, còn nhớ rõ có người thanh niên ôm hắn, hắn xưng đối phương là cậu.

Nhoáng lên một cái nhiều như vậy năm trôi qua, cũng không biết người cậu kia còn nhớ đến hắn hay không.

Không nghĩ đến hay là cố ý quên đi mình vẫn còn người thân thích, bằng không, vì sao khi hắn bị ba hắn đẩy đi thì người đó vẫn không một lần xuất hiện, ngay cả khi hắn chịu đựng khó khăn sống với bác, người đó cũng không xuất hiện.

Ngược lại là Mục Giác không thân chẳng quen, cực khổ tìm được hắn, dùng hết mọi sức lực và khả năng lôi hắn từ trong vũng bùn kia ra.

Xã hội mang sự huyết thống biến thành một lời nói dối nhăng cuội, cho nên khi nó không còn tác dụng, sẽ nhận lại sự thất vọng gấp bội.

Tuy nghĩ như vậy, nhưng trong đầu hắn lại tái hiện hình ảnh Nghê Xuân Yến đẩy xe ba bánh mang theo em trai ngu ngốc của cô: thân thể cô chị gầy yếu gắng sức đẩy xe, vừa trả lời những câu hỏi linh tinh của em trai; đứa em trai rõ ràng đã sớm trưởng thành cao hơn cô chị, vẻ ngoài cũng nam tính, mặc dù là ngu ngốc, cũng so với chị có nhiều lực hơn, nhưng mà nó lại thoải mái ngồi ở trên xe ba bánh nhếch lên chân ngây ngô cười, cô chị lại cam tâm tình nguyện đẩy xe chầm chậm đi về phía trước.

Có lẽ, cô chị kia so với đứa em trai kia còn ngốc hơn.

Trợ lý Lâm giao cho hắn bảng điều tra báo cáo, Nghê Xuân Yến vẫn chưa kết hôn, ngay cả bạn trai cố định đều không có, vẻ ngoài cô cũng tốt, cho dù trong nhà nghèo, nhiều năm qua như vậy người đàn ông coi trọng cô cũng không phải không có. Nhưng cô cũng chưa đồng ý, hàng xóm của cô đều nói, cô gái này sợ gả cho người ta, chắc chắn người sẽ chướng mắt em trai cô, sẽ đối với Tiểu Bạch ngốc không tốt.

Nuôi một người ngốc, không phải là chuyện đơn giản như vậy, đối với hắn nuôi một ngày thì dễ dàng, nhưng một năm lại gian nan biết mấy.

Nghê Xuân Yến lại muốn sống yên ổn cả đời, đều tính toán tỉ mỉ cuộc sống bình thường, tất nhiên không muốn tranh giành giao du với kẻ xấu.

Sở dĩ như thế là vì Nghê Xuân Yến chỉ có một mình.

“Ba mẹ cô ấy đâu?” Mục Dục Vũ hỏi, “Cô ấy cũng không phải cô nhi.”

Trợ lý Lâm nở nụ cười một chút nói: “Tiên sinh, cô gái này quả thật không phải cô nhi, nhưng mẹ cô ấy khi sinh đứa em trai được hai năm, sau khi chồng bệnh thì bỏ trốn cùng người đàn ông khác. Ba cô ấy thì bệnh tật không gượng dậy nổi, thường thường mượn rượu tiêu sầu, khi Nghê Xuân Yến vừa tròn hai mươi tuổi, bởi vì uống rượu quá độ, trúng độc cồn tử vong.”

Mục Dục Vũ sửng sốt một chút, thì thào nói: “Nói cách khác, cô ấy mới hai mươi tuổi đã độc lập chống đỡ cả gia đình?”

“Có khi còn sớm hơn, cô gái này thật ra là một người vô cùng mạnh mẽ, tuổi còn trẻ mang theo em trai mở tiệm buôn bán, những rắc rối mà cô ấy gặp chắc hẳn còn nhiều hơn những người đàn ông cùng làm việc như vậy rất nhiều.”

Mục Dục Vũ liếc mắt nhìn hắn, phát hiện trợ lý hôm nay phá lệ lắm miệng, lặng lẽ nở nụ cười, thản nhiên hỏi: “Hình như anh rất thông cảm cho cô ta?”

“Vậy ư, ” trợ lý Lâm đối mặt nói, “Chính xác mà nói thì tôi kính nể.”

“Sao?”

“Tôi cũng không gạt ngài, tôi cũng xuất thân từ gia đình mồ côi cha như vậy, ” hắn cúi đầu cười cười nói, “Cha tôi qua đời khi tôi mười ba tuổi, mẹ vẫn đợi cho đến khi tôi trưởng thành mới tái giá. Tôi biết người phụ nữ khi gặp phải trường hợp như vậy có bao nhiêu gian nan.”

Mục Dục Vũ nhắm mắt, nói: “Hai mươi tuổi, lúc hai mươi tuổi anh đang làm gì?”

“Tốt nghiệp đại học, cân nhắc tìm công việc tốt, cho mẹ tôi một cuộc sống an lành .”

“Tôi cũng vậy, ” Mục Dục Vũ thấp giọng nói, “Khi đó tôi đang chuẩn bị đi Mĩ.”

Trợ lý Lâm nhìn điều tra báo cáo trong tay hắn, hai người đều im lặng. Sau một lát, Mục Dục Vũ nói: “Qua giai đoạn bận rộn này, anh nghỉ ngơi vài ngày, dành thời gian cho mẹ anh đi.”

Trợ lý Lâm nở nụ cười nói: “Cám ơn ngài, tiên sinh.”

Chỉ câu chuyện đối thoại này đã khiến quan hệ ông chủ và nhân viên như hắn và trợ lý trở nên thân cận không ít, chờ đến khi trợ lý Lâm cáo từ, Mục Dục Vũ thậm chí tự mình tiễn hắn tới cửa, khi trở về phát hiện có bảo vệ đưa đến hộp canh giữ ấm, hắn nhớ tới đây là canh cá hầm nhà bếp làm. Hắn uống được mấy ngụm, phát hiện hương vị làm hoàn toàn không giống với Nghê Xuân Yến làm là một chuyện, cũng không phải đầu bếp làm khó uống, mà là trong khi uống không tìm được cảm giác chờ mong.

Mục Dục Vũ biết chính mình ngày hôm qua hẳn là đắc tội với Nghê Xuân Yến, không biết đến bao giờ mới được lại thứ canh đó. Hắn không cho là đúng nhíu mày, nghĩ rằng tôi có thành ý đã cho cô cơ hội , là cô cự tuyệt tôi.

Chẳng lẽ không có Trương đồ tể, thì chỉ toàn lợn sống sao?

Mục Dục Vũ uống hết canh, buông bát, chờ người bên ngoài tiến vào dọn dẹp, hắn uống thuốc rồi, dưới sự trợ giúp của y tá mà lên giường nghỉ ngơi.

Thời điểm hắn nhắm mắt thì nghĩ, qua hai ngày nữa, hai ngày ở bệnh viện, là có thể về nhà .

“Ba ba…”

Tiếng khóc đứa nhỏ đã lâu không nghe đột nhiên vang lên, Mục Dục Vũ trong lòng giật mình, mở mắt ra, phát hiện đầu giường nằm úp sấp một đứa nhỏ, khuôn mặt tương tự mình, cả cái cằm nhỏ giống Nghê Xuân Yến , không phải thằng nhóc nhỏ Phỉ Nhiên trong giấc mơ đây sao?

“Ba ba…” Phi phỉ cúi đầu, nức nở nói, “Mẹ, mẹ tức giận, mẹ đánh Phi Phỉ, còn, còn bảo con cút ngay. Ô ô, Phi Phỉ không muốn, làm sao mà cút đây? Ô ô, mẹ không để ý tới con, ba ba, mẹ có phải không cần con hay không…”

Lại nhớ tới giấc mơ quỷ quái kia.

Mục Dục Vũ ngồi xuống, hắn phát hiện bản thân ở trong thân thể này cũng không có loại cảm giác vô lực như bệnh nhân bị cơ tim tắc nghẽn. Xem ra tại đây hắn cũng không có bệnh, phát hiện bản thân không phải ở trên giường, mà là nằm ở một góc ghế trong phòng đọc sách, trên đầu gối còn đặt quyển sách, hình như là cuốn sách hắn đọc rất nhiều lần khi nghỉ trưa.

Ngoài cửa sổ ánh nắng tươi sáng, nhưng cửa sổ duy nhất này đã bị ai đó kéo che kín bằng tấm rèm của hoa văn màu trắng, trên bậu cửa sổ còn có một chậu cây trúc phú quý được trồng thật to.

Sáng sủa sạch sẽ, mặc dù hơi lỗi thời nhưng lại cảm thấy rất thoải mái, nhất là cái gối trên ghế, thật mềm mại .

Nếu không có thằng nhóc khóc sướt mướt này thì tốt rồi.

“Ba ba, ô ô, ba ba…”Thằng nhóc nắm lấy quần áo của hắn khóc.

Mục Dục Vũ chú ý tới thằng nhóc khóc mắt sưng đỏ, đại khái nó cũng biết bản thân làm sai chuyện có vẻ nghiêm trọng, hét lên cũng vô dụng, chỉ làm cho thằng nhãi này khóc nức nở hơn thôi.

“Con đã làm gì ?” Mục Dục Vũ xoa xoa huyệt thái dương , thiếu kiên nhẫn hỏi.

Phi Phỉ ngẩng đầu, nói xạo: “Phi Phỉ rõ ràng rất ngoan.”

“Được, rất ngoan tại sao mẹ con lại giận dữ đến vậy?Nhanh lên, thẳng thắn sẽ được khoan hồng.” Mục Dục Vũ đưa cuốn sách lấy lại đây, tùy ý đọc đọc, phát hiện thì ra là một cuốn tiểu thuyết lịch sử.

Đã rất nhiều năm rồi hắn không xem tiểu thuyết, hơn nữa loại tiểu thuyết lịch sử vô căn cứu này. Sau khi đọc được hai trang, hắn hết hứng gấp lại cuốn sách.

Thằng nhóc bĩu môi, khóc như núi đổ, còn không quên gọi: “Ba ba ba ba…”

“Không nói cũng được, bây giờ theo ta ra ngoài hỏi mẹ con, chẳng những không nhận sai, còn có ý đồ lừa dối, để xem mẹ con thu thập con thế nào, ” Mục Dục Vũ vươn tay lấy hai tờ khăn giấy ở bên cạnh, lau lung tung trên mặt thằng nhóc, cúi gần hỏi, “Mẹ con bình thường có đánh con không?”

“Có.” Nó nhỏ giọng trả lời.

“Đánh thế nào a?”

“Đánh chút chút.”

“OK, ta nói cho con nghe, con phải nghe lời mẹ mới hết tức giận, bây giờ ta cho con một cơ hội thú nhận con biết không? Nhóc con con nên suy nghĩ cho kĩ” Mục Dục Vũ cười cười, thản nhiên nói, “Ta cam đoan, ta sẽ đánh con tàn nhẫn hơn mẹ con.”

Thằng nhóc nhỏ làm sao biết được ba nó lại lừa nó như vậy, lập tức sợ tới mức ánh mắt trợn to, muốn làm nững nhận được sự an ủi từ ba nó là không thể được như nguyện, nó nghĩ nghĩ, càng thêm tủi thân, đơn giản mếu máo khóc lớn lên.

Mục Dục Vũ nghe được, gầm nhẹ một tiếng: “Khóc cái gì! Làm sai chuyện con còn khóc! Câm miệng!”

Phi Phỉ khóc vẻ mặt đỏ bừng, thở hổn hển.

“Không ngừng phải không, được rồi, con tiếp tục đi, ta không quấy rầy.” Mục Dục Vũ đứng lên, mang dép lê xoay người ra khỏi phòng, còn đóng cửa lại.

Hắn vừa ra khỏi cửa liền thấy Nghê Xuân Yến mặc áo ngủ ở một bên lo lắng, không khỏi tức giận nói: “Lo lắng thì đi vào dỗ nó, nhưng tôi nói cho cô, lần tới nó sẽ càng không coi cô ra gì, sẽ càng ngày càng to gan lớn mật.”( mặc dù trong giấc mơ Mục Dục Vũ và Nghê Xuân Yến là vợ chồng, nhưng mình vẫn để Mục Dục Vũ xưng hô là tôi- cô, vì bản thân Mục Dục Vũ biết mình đang mơ nhé, khi nào cần thay đổi mình sẽ thay đổi)

“Em, em cũng chưa nói sẽ vào.” Nghê Xuân Yến ngập ngừng nói.

“Không đi vào thì lại đây!” Mục Dục Vũ đi đến phòng khách, ngồi xuống hỏi, “Nói đi, sao lại thế này?”

” Thằng nhóc xấu xa Phi Phỉ này cầm đầu mang theo một đám nhỏ bắt nạt Tiểu Siêu.” Nghê Xuân Yến trên mặt khổ sở và đau lòng, “Ném bùn lên người nó, mắng nó ngu ngốc. Nếu không có người nhìn thấy đi vào quán nói cho em biết, còn không biết làm ra chuyện gì nữa.”

Mục Dục Vũ giương mắt nhìn cô, thản nhiên hỏi: “Bởi vì Tiểu Bạch ngốc là em trai cô, vì thế cô cũng nghĩ là con cô cũng phải đối tốt với nó?”

“Chuyện này còn phải nói sao, Tiểu Siêu là cậu của Phi Phỉ!”

“Nghê Xuân Yến, chính cô kính dâng còn chưa đủ, cô còn muốn con cô kính dâng sao? Cô hỏi qua nó chưa? Nó đồng ý không?”

Nghê Xuân Yến mặt đỏ lên, chu miệng giống con nói: “Em, em trước kia dạy nó, không phải nó cũng rất ngoan sao? Đều là mấy thằng nhóc ngoài đường dạy hư, xem em dạy nó thế nào!”

Mục Dục Vũ cười lạnh nói: “Thằng nhóc tuy nhỏ, nhưng cũng có suy nghĩ của bản thân, nó cũng cần có bạn bè chơi đùa, mà bạn của nó tất nhiên không muốn tiếp nhận người cậu ngu ngốc đó, cô nói xem nó phải làm sao bây giờ? Nên để cho nó lủi thủi trong nhà trong tiếp xúc với người khác hay sao?”

“Ông xã, em không phải có ý đó…”

“Tôi nhìn thấy cũng không khác lắm.” Mục Dục Vũ vẫy tay nói, “Sau này cô đừng để hai đứa nó chơi chung nữa, cho nó có thời gian suy nghĩ lựa chọn.”

“Hả? Ông xã, anh nói vậy thật không có trách nhiệm…”

“Cô nghi ngờ tôi?”

Nghê Xuân Yến cười nói: “Không, em chỉ đang lo lắng, nếu hai đứa nhỏ tách ra cảm thấy xa lạ thì làm sao bây giờ?”

“Vậy cô mỗi ngày ở bên tai nó nhắc đi nhắc lại cậu nó thảm thế nào, bây giờ còn bị đá bùn ném vào người, nói đến khi nó áy náy xấu hổ.”

“Cái này cũng được sao?”

Mục Dục Vũ lười quan tâm cô, cúi đầu tùy tay cầm lấy một tờ báo thoạt nhìn, một lát sau, hắn phát hiện Nghê Xuân Yến lại đây dựa vào hắn, ôm cánh tay của hắn thỏa mãn thở dài.

Mục Dục Vũ vốn định đẩy cô ra, lại hưởng thụ cảm giác kì lạ bị người khác ỷ lại này. Nhất là đối phương thân thể mềm mại, nhiệt độ cơ thể thẩm thấu lại đây, bỗng nhiên có loại tình cảm xúc động nói không nên lời. Hắn làm bộ như vô tình khụ một tiếng, nhíu mày nói: “Tự nhiên thấy mệt, ngồi dậy đi.”

“Không muốn.” Nghê Xuân Yến nằm úp sấp trên người hắn, cười hì hì nói: “Ông xã, em phát hiện anh tốt nhất .”

Đương nhiên rồi. Mục Dục Vũ hạ lông mi.

“Cho tới bây giờ anh cũng chưa từng ngại Tiểu Siêu, chỉ cần điều này, em chỉ biết người đàn ông của em là người tuyệt vời nhất thế giới.”

“Cho tới bây giờ tôi cũng chưa ghét bỏ sao?”

“Chưa từng.” Nghê Xuân Yến cười tươi như hoa xuân, “Lúc trước khi vừa kết hôn anh nói không phải không nuôi được nó, sợ cái gì, nhiều thêm một đôi đũa mà thôi. Nhiều năm như vậy em vẫn nhớ kỹ.”

Những lời này giống như hắn có thể nói . Mục Dục Vũ gật gật đầu.

“Anh còn nói, người đàn ông không có bản lĩnh mới ngại bị liên lụy, anh nói nếu Mục Dục Vũ anh cũng như vậy, vậy thì đã sớm không lăn lộn rồi.”

Mục Dục Vũ im lặng .

“Ông xã, cả đời này em cảm kích anh. Thật sự.”


/67

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status