Không Gian Song Song

Chương 35

/67


“Mục Dục Vũ nhìn cô, chỉ là nhìn, hắn bỗng nhiên cảm thấy cảnh tượng này thật vô cùng quen thuộc, ở sâu trong trí nhớ, nhiều năm trước kia, tưởng là vĩnh viễn đã quên , cho dù nhớ tới đến cũng tưởng chính mình hư cấu trong tiềm thức.”

Cửa tiệm nằm trong một thành phố cổ, sát đường một loạt kiến trúc hai tầng cũ kĩ, lộ ra cửa tiệm mặt tiền lười nhác, mấy con chó con mèo ngồi phơi nắng trước cửa cũng lười nhác hệt như vật. Cách nhựa đường đường cái cũng là một loạt gạch thẳng tắp nước Pháp, khi những lá cây rơi rụng xuống mặt đường, màu xanh hòa quyện với màu vàng, người dọn về sinh quét rồi quét, xe đi qua, người qua lại, lá cây lại rơi. Điều này khiến cho con đường dường như trở nên an nhàn và tĩnh lặng, như đây là cái tâm của thành phố, mặc cho bên ngoài biến chuyển từng ngày, nó luôn luôn năm này tháng nọ bình tĩnh ung dung.

Khi Mục Dục Vũ đến đã gần đến giữa trưa, cả một phố yên tĩnh không có bóng người, có một số công nhân và người chủ cũng vây quanh một cái bàn ăn cơm, Mục Dục Vũ liếc mắt một cái nhìn qua, mặt trên đơn giản hai lát thịt, hai món thức ăn chay, không có gì hay, nhưng cả nhóm đều vui vẻ bưng bát cơm vừa đùa giỡn vùa hi hi ha ha cười, giám sát của bọn họ cũng không quản. Bà lão lười biếng chống quải trượng chầm chập ở trên đường đi bộ phơi nắng, bà chủ cửa hiệu trang phục ôm con mèo cùng con gái nói chuyện phiếm, những đôi mắt hướng về phía hắn không phải không có ngạc nhiên và tò mò, nhưng điều này cũng là chợt lóe như gợn sóng nhỏ rồi trôi mất. Đây là những người dân định cư chính tông đã lâu năm, kiến thức rộng rãi, không có tật xấu can thiệp vào chuyện riêng người khác.

Lúc này Mục Dục Vũ liền thấy Nghê Xuân Yến , cô hiếm khi mặc một chiếc áo len mỏng tối, tạp dề vây quanh, tay áo kéo tới chỗ khửu tay , lộ ra da trắng như tuyết. Cô chỉ là đang chuyển một cái bàn nhỏ ra bên ngoài, em trai ngốc của cô bưng nồi áp suất theo ở phía sau, cô mang cái bàn đặt tới dưới mái hiên, đứa nhỏ kia động tác thành thục, đem nồi áp suất đặt ở mặt trên.

“Ngoan, đi lấy bát. Chúng ta ăn cơm.”

Tiểu Siêu cười hì hì đáp ứng rồi, sôi nổi chạy đi vào. Nghê Xuân Yến xoay người đem hai cái ghế nhỏ dọn xong, vừa nhấc đầu, liền thấy Mục Dục Vũ.

Trên mặt cô rõ ràng hiện ra sự kinh ngạc, miệng mở ra, ánh mắt trợn tròn, bộ dáng một chút cũng không giống mạnh mẽ lợi hại ngày xưa, chỉ còn lại có khó có thể tin cùng biểu hiện ngốc nghếch. Phía sau cô là TIểu Bạch ngốc cũng giống nhau, giống nhau giấu không được tâm tư, giống nhau đơn thuần đơn giản dễ hiểu, liền như dòng suối trên núi, liếc mắt một cái có thể nhìn được cội nguồn.

Mục Dục Vũ nhìn cô, chỉ là nhìn, hắn bỗng nhiên cảm thấy cảnh tượng này thật vô cùng quen thuộc, ở sâu trong trí nhớ, nhiều năm trước kia, tưởng là vĩnh viễn đã quên , cho dù nhớ tới đến cũng tưởng chính mình hư cấu trong tiềm thức. Nhưng lại quen thuộc rõ ràng vậy, rõ ràng nhớ rõ, từng có một khoảng thời gian như vậy, hắn chỉ cần ngoan ngoãn ngồi ở trước bàn cơm, sẽ có người vì hắn bưng lên một món hợp khẩu vị nóng hôi hổi, có người bưng bát, giục phía sau hắn, khi hắn đang chơi đùa, tận dụng mọi thứ đút hắn ăn một ngụm.

Khi đó nào có cái gì tốt? Đút vào miệng đứa nhỏ thật rất đơn giản, nhưng đơn giản cũng là được tỉ mỉ nấu nướng qua, kể cả tâm tư lo lắng.

“Chị, chị ăn cơm rồi.” Tiểu Bạch ngốc ồn ào đứng lên.

Giọng nói thằng nhóc trong trẻo đồng thời bừng tỉnh hai người, Nghê Xuân Yến mặt đỏ lên, bắt tay hướng trên tạp dề lau lung tung, vuốt lại vài sợ tóc tán loạn trên trán, dường như quẫn bách, lắp bắp nói: “Mục, Mục Dục Vũ, anh sao lại đến đây lúc này…”

Mục Dục Vũ hiểu được ý của cô, cô không muốn hắn bắt gặp vào lúc này, đó là hình ảnh cô không muốn người khác thấy, lôi thôi , bất kể hình dạng hay cảnh tượng, nhưng cô không biết là, chính điều này phản ánh cuộc sống chân thực nhất, hắn đặc biệt ấn tượng, có một sự ấm áp đến vô tận, lan tỏa trong từng hơi thở.

Cũng giống như Nghê Xuân Yến trong giấc mơ vậy, mang dép lê, quở trách hắn, lại dong dài cằn nhằn hắn.

Mục Dục Vũ mím nhanh khóe miệng, hắn sải bước đi qua, kéo qua ghế nhỏ ngồi xuống, lại tiếp đón lão Trần cũng cùng nhau ngồi lại đây, sau đó nói với Nghê Xuân Yến: “Tôi còn chưa ăn cơm.”

“Hả? Anh làm sao chưa ăn cơm ” Nghê Xuân Yến quẫn bách nói, “Tôi cũng chỉ mua không nhiều quá hai người ăn…”

Mục Dục Vũ giận tái mặt, lão Trần đành giảng hòa nói: “Tiên sinh hôm nay đến bệnh viện làm kiểm tra, đừng nói cơm trưa , ngay cả điểm tâm cũng chưa ăn.”

Nghê Xuân Yến nhìn về phía hắn.

Mục Dục Vũ mặt không chút thay đổi nói: “Tôi đói bụng.”

“Vậy trước mắt anh chịu đói một chút, tôi nấu cho anh bát mỳ, thế nào?” Nghê Xuân Yến chần chờ hỏi hắn.

Mục Dục Vũ gật gật đầu nhẹ.

Nghê Xuân Yến mở ra nồi áp suất, múc từ bên trong ra một chén súp đưa cho hắn, lại cho lão Trần, lão Trần thật ngượng ngùng, vội đứng lên nói: “Cám ơn, xin lỗi cô, tôi cũng không phải cứ đến đây ăn ké.”

Nghê Xuân Yến cười cười đang muốn nói hai câu khách khí, lại bị Mục Dục Vũ đánh gãy: “Anh đi xuống dưới kia, lão Trần, anh đến nhà hàng đối diện ngã tư đó mua đồ ăn cho hai người mang lại đây.”

Nghê Xuân Yến vội ngăn lại nói: “Không cần, khách khí cái gì…”

Mục Dục Vũ thản nhiên liếc cô một cái, nói: “Không phải cô nói trong nhà không có đồ ăn? Lão Trần ăn cơm rất nhiều, cô có làm bây giờ cũng không kịp.”

Lão Trần cười hớ hớ nói:”Cô à, cô không cần phải như vậy, tôi đi mua đồ ăn, cô muốn ăn gì?”

“Tôi, tôi không thích gì đặc biệt…”

“Em muốn ăn cánh gà.” Tiểu Bạch ngốc đột nhiên lớn tiếng xen mồm.

Mục Dục Vũ gật đầu nói: “Mua cho nó cánh gà, tôi tạm thời chỉ có thể ăn lạt, mua hải sản đi, vẻ mặt hai người cứ như đều thiếu đạm.” Hắn liếc Nghê Xuân Yến một cái, nói, “Còn có muốn gì không? Tôi thanh toán.”

Nghê Xuân Yến có chút nghĩ ngợi, giương miệng, thành thật lắc đầu.

“Vậy còn thất thần làm gì? Tôi đang đói, ” Mục Dục Vũ vẫy tay làm cho lão Trần rời đi, bưng lên canh bát uống một ngụm, là bát súp heo hầm củ cải đơn giản, hắn nhíu mày nói: “Rất mặn, cô nấu cho tôi thì đừng nấu mặn như vậy, hành thái cũng đừng bỏ vào.”

“Trứng ốp lếp thì sao?”

“Cũng được.” Mục Dục Vũ khẳng khái gật gật đầu.

Nghê Xuân Yến nấu mì tốc độ rất nhanh, chỉ chốc lát liền bưng một bát to tiến lại đây. Mặt trên có hai cái trứng ốp lếp vàng óng ánh, canh nghe thơm nức, là nước canh xương cốt, cũng không có hành thái Mục Dục Vũ chán ghét . Không chỉ có như thế, cô còn sợ đồ ăn không đủ, xào riêng một dĩa rau hẹ trứng gà bưng lên, , bữa cơm đơn giản đến cực hạn.

Cũng khiến người ta cảm khái đến cùng cực.

Tiểu Bạch ngốc vô ưu vô lự ngồi ở bên cạnh Mục Dục Vũ cắn một cục xương, nước canh chảy từng giọt xuống hàm. Mục Dục Vũ nhìn nó ăn ngon, Nghê Xuân Yến lại xấu hổ rút tờ giấy khăn đi qua, hai ba cái thay nó lau miệng, thấp giọng nói: “Đứa trẻ này tướng ăn không được tốt lắm , anh thông cảm…”

Mục Dục Vũ cúi đầu chậm rì ăn mỳ, nói: “Cô bảo nó ăn ít thôi, đợi lát nữa còn có thứ khác.”

“Em muốn ăn cánh gà!” Thiếu niên lại trịnh trọng tuyên bố một phen.

“Em chỉ có biết ăn thôi.” Nghê Xuân Yến trừng mắt nhìn nó.

“Có thể ăn là có phúc,” Tiểu Bạch ngốc vui vui vẻ vẻ đem mặt chường qua, “Chị, bên này cũng muốn lau.”

“Em nha, ” Nghê Xuân Yến nhận lệnh thở dài, đem khăn tay đưa qua thay nó lau mặt bên kia.

Ánh mắt cô dịu dàng trìu mến, nhìn Tiểu Siêu, Mục Dục Vũ rốt cục không quá câu nệ, lộ khuôn mặt tươi cười, hỏi: “Những lời này vẫn là giáo viên Mục dạy nó, nó vừa nghe liền nhớ kỹ, hiện tại cả ngày lấy lời này nghẹn chết tôi.”

Mục Dục Vũ hơi hơi gợi lên khóe miệng, nói: “Mẹ tôi rất thích nhìn đứa trẻ ăn , đáng tiếc tôi ngày bé không làm cho bà được vui vẻ. Cho nên bà vừa thấy em cô, liền yêu mến.”

Nghê Xuân Yến cũng cười , cô phủ phủ tóc bay rối trên thái dương, nhẹ giọng nói: “Đó là giáo viên Mục tâm tính thiện lương, người tốt bụng gặp Tiểu Siêu nhà tôi, anh không nói tôi cũng biết, rất nhiều người ghét bỏ nó, chúng tôi sống ở trước kia, không có đứa trẻ nào muốn chơi đùa cùng nó, có một vài đứa nhỏ còn tưởng bệnh ngố có thể lây. Kỳ thật tôi không giận người khác, tôi ngày bé không hiểu chuyện, cũng không tránh khỏi ghét nó? Khi đó tôi cứ cảm thấy đứa em trai này của tôi hệt như nấm mốc, hận không thể đem ném nó đi, khụ, xem tôi này, tự dưng lại nói chuyện này với anh.”

“Chị không được ném em.” Tiểu Bạch ngốc đang ăn cái gì đó cách khoảng cách ngẩng đầu lên có chút kinh hoảng.

“Không có việc gì, chị chỉ đùa thôi, chị làm sao có thể đánh mất em?Em là em trai ngoan của chị nha.” Nghê Xuân Yến việc vươn tay vuốt phẳng đầu Tiểu Bạch ngốc.

Tiểu Bạch ngốc yên tâm , cười hắc hắc, lại cúi đầu cắn một ngụm lớn.

Nghê Xuân Yến mang theo xin lỗi hướng Mục Dục Vũ nở nụ cười. Mục Dục Vũ yên lặng nhìn khuôn mặt tươi cười của cô, muốn nói cái gì, lại cảm thấy nói ra đều không thích hợp, một lát sau, hắn đơn giản cái gì cũng không nói, vùi đầu lại bắt đầu ăn mỳ.

Hắn ăn gần hết lão Trần mới trở về, hắn quả nhiên đóng gói ba món ăn nóng hổi: rau trộn, cánh gà kho tàu, cá hấp quế, gừng hành sao cua, còn có một rau trộn tam ti.

Hơn nữa vốn có đồ ăn, toàn bộ bàn tròn nhỏ đều để đầy, Mục Dục Vũ có chút vừa lòng, ngẩng đầu đối Nghê Xuân Yến nói: “Thừa dịp nóng, nhanh ăn đi.”

Hắn nói xong còn đem cặp lồng cơm có cánh gà đưa cho Tiểu Siêu, Tiểu Siêu hoan hô một tiếng nắm lên một khối liền ăn. Lão Trần thấy ông chủ khó được vui vẻ cũng nhanh chóng thoải mái ăn cơm, mà Nghê Xuân Yến vẫn đợi cho tất cả mọi người bắt đầu ăn, cô mới cầm lấy chiếc đũa chậm chạp bưng lên bát cơm.

Mục Dục Vũ cũng không biết chính mình làm sao vậy, trên thực tế ăn xong mỳ sợi hắn cũng đã no rồi, nhưng xuất phát tự một loại sung sướng lạ thường, hắn nhịn không được lại cùng ăn thêm một chút. Ở trong kinh nghiệm cuộc sống của hắn, chỉ có những hợp đồng quan trọng và khách quý, thậm chí những cấp trên, mới cần Mục tiên sinh tự thân lái xe đi xã giao ăn uống, nhưng ở giây phút này, hắn bỗng nhiên cảm thấy hắn luyến tiếc thời gian trôi nhanh như vậy đã chấm dứt bữa cơm, hắn luyến tiếc bầu không khí này, hắn thậm chí còn lo lắng xem xét mang được bàn ăn như thế này về nhà Mục.

“Cô hình như cũng không động đũa đến dĩa rau.” Mục Dục Vũ quan sát Nghê Xuân Yến một hồi, nghiêm túc nói, “Cô đối với tôi khách khí hay là cảm thấy ngượng ngùng?”

Nghê Xuân Yến kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Mục Dục Vũ.

“Khách khí thì cũng không cần, dù sao cũng là tiền của tôi, ngượng ngùng cũng không giống cô , cô cũng đâu còn là cô gái nhỏ.” Mục Dục Vũ nhíu mày chỉ vào một khối thịt bò nói: “Ăn cái này, có dinh dưỡng.”

“Tôi…”

“Muốn tôi gắp cho tôi?” Mục Dục Vũ không kiên nhẫn nói, “Tôi sẽ không gắp cho người khác , không vệ sinh.”

Nghê Xuân Yến mặt đỏ lên, cắn răng nói: “Tôi sẽ tự mình gắp.”

Mục Dục Vũ lặng lẽ nói: “Vậy cậu đừng ăn nhanh , đừng nhúc nhích, đây là giữ cho chị cậu , đừng giữ ăn riêng cho mình, cậu cũng là đàn ông, nên học cách chăm sóc chị mình.”

Tiểu Bạch ngốc ủy khuất lùi về chiếc đũa, cắn đầu đũa, nghiêm mặt đánh giá hai người bọn họ.

Nghê Xuân Yến bị nó nhìn thẹn quá thành giận, vươn chiếc đũa nhanh gắp kia khối cá thả lại trong bát chính mình cắn một ngụm, tức giận nói: “Được rồi tôi ăn.”

Mục Dục Vũ vừa lòng , gật gật đầu, dùng biểu tình tán thưởng lại sai khiến lão Trần cắn chân con cua , lý do là cái kia khó cắn, Tiểu Bạch ngốc cắn , rất dễ bị thương.

Lão Trần cười làm theo, Mục Dục Vũ lại đem hẹ xào trứng cho Tiểu Siêu, lý do là đứa trẻ mới tốt, về phần cá kia, hắn trên cơ bản mệnh lệnh Nghê Xuân Yến ăn hết, Nghê Xuân Yến đỏ mặt hận không thể bả đầu chôn ở trong bát cơm , chỉ có Tiểu Siêu ăn cao hứng phấn chấn, nó vui sướng thông báo cho chị nó: “Thì ra con cua ăn còn ngon hơn so với cánh gà nha, chị lần sau chúng ta cũng mua.”

Nó thật ra rất rõ ràng, cái này là người khác mời , nhà mình bình thường không ăn loại thức ăn sang trọng này.

Mục Dục Vũ tâm tình đang tốt, đánh giá Tiểu Bạch ngốc, bỗng nhiên cảm thấy hắn ăn bóng nhẫy mặt thoạt nhìn cũng không phải phiền phức như vậy, hắn chờ Tiểu Bạch ngốc ăn ngon , mới đưa thứ vừa rồi lão Trần mua từ siêu thị trên đường, không chút để ý nói: “Này, đưa cho cậu.”

Tiểu Siêu mừng rỡ nghiêng đầu nhìn chằm chằm cái túi plastic kia, ý đồ xem xét bên trong đó là cái gì, một lát sau, nó vui vẻ tuyên bố phát hiện: “Là thạch hoa quả, còn có cái hộp nhỏ chứa đầy đường bọc vàng.”

Mục Dục Vũ nói: “Đồ ngốc, đó là chocolate.”

“Chocolate là đường sao?” Tiểu Siêu còn thật sự hỏi.

Mục Dục Vũ một chút nghẹn lời, không kiên nhẫn nói: “Cũng, cũng coi như đường đi.”

“Vậy Tiểu Siêu chưa nói sai, Tiểu Siêu đúng rồi.”

“Hành hành hành, lấy đi, bên cạnh ăn đi.” Mục Dục Vũ đem gói to quăng đến trong lòng nó, đối lão Trần nói, “Anh dẫn nó đi đâu đó chơi, tôi và chị nó có chút việc cần trao đổi.”

Lão Trần lấy khăn tay lau miệng, gật đầu nói: “Vâng, tiên sinh.”

“Tôi có thể ngồi xe sao?” Tiểu Siêu hỏi.

“Đi, ” Mục Dục Vũ đối lão Trần nói, “Vậy anh lái xe dẫn nó đi đâu một vòng, nửa giờ sau trở về tiếp tôi.”

“Được.” Lão Trần đứng lên, đối Tiểu Siêu nói, “Đi, chú, mang cậu ngồi xe đi.”

Mục Dục Vũ nghe hắn trên đường thay đổi xưng hô, vì thế mày giãn ra, vẫy tay ý bảo bọn họ nhanh chút đi.

Nghê Xuân Yến toàn bộ quá trình có chút không rõ, cô không phải không có lo lắng nhìn về phía Mục Dục Vũ.

“Yên tâm, bắt không được đứa nhỏ nhà cô, hơn nữa, nó như vậy, ai chịu muốn ? Cũng chỉ là bảo bối của cô thôi.” Mục Dục Vũ đối lão Trần nói, “Nửa giờ, đừng lái nhanh, nó vừa ăn cơm xong.”

“Ai, tiên sinh ngài yên tâm.” Lão Trần đối Nghê Xuân Yến nói, “Cô à, tôi mang đứa nhỏ đến đầu công viên chơi một chút, cô yên tâm, tôi nhất định chăm sóc đưa nó mang về.”

“Vậy, vậy phiền toái anh .” Nghê Xuân Yến nở nụ cười nói.

“Không phiền toái, không phiền toái.” Lão Trần vừa nói, vừa cùng Mục Dục Vũ nói lời từ biệt, mang theo Tiểu Siêu sôi nổi hướng về nơi bọn họ dừng xe mà đi.

Chờ bọn họ đi xa , Mục Dục Vũ duỗi thẳng hai chân dài, thích ý hơi hơi hí mắt, đối Nghê Xuân Yến nói: “Trước mắt dọn dẹp cái bàn, xong rồi tôi có lời muốn nói với cô”

Nghê Xuân Yến đầy bụng hồ nghi, lại vẫn là người nhanh nhẹn tay chân đứng lên thu dọn cái bàn, sau đó, cô rót một ly nước đen tuyền gì đó đặt ở trước mặt Mục Dục Vũ, Mục Dục Vũ bưng lên uống , hỏi: “Cái gì vậy?”

“Quả La Hán.” Nghê Xuân Yến nói, “Tiểu Siêu gần đây hay ho, sáng sớm tôi còn nấu một bình.”

Mục Dục Vũ lại uống một ngụm, không lại lên tiếng.

“Anh, buổi sáng đi bệnh viện, làm sao không?” Nghê Xuân Yến thăm hỏi, “Bệnh lần trước, có tốt hay không?”

“Ừ ” Mục Dục Vũ buông cái chén, từ chối cho ý kiến nói, “Bác sĩ nói tôi không ăn uống đều đặn.”

“Vậy anh còn không lo lắng gì, ăn uống theo quy luật?” Nghê Xuân Yến bất mãn nói, “Anh không lo lắng cho bản thân mình, bệnh cũng chỉ có mình anh chịu .”

“Không có người quản tôi, ai cũng không dám quản.” Mục Dục Vũ cúi đầu nói, “Đều là theo tôi nhận tiền, đầu năm nay quản gia đầu bếp, ai còn thật tâm nấu nướng đây?”

Nghê Xuân Yến giương mắt nhìn hắn.

“Tôi nói thẳng Xuân Yến, ” Mục Dục Vũ dừng một chút, nhấp hé miệng nói, “Mẹ tôi vừa đi, tôi cả ngày cũng không phải là tôi, không phải dong dài với cô thêm nữa, bây giờ tôi ăn cơm không có mùi vị, ngủ cũng không được, cứ như vậy, cơ thể của tôi sẽ không tốt , bác sĩ nói tôi phải nghỉ ngơi, nhưng một cái công ty lớn như vậy, khi nào mới có thể nghỉ? Tôi nghĩ tới nghĩ lui, đành phải tìm cô hỗ trợ.”

“Tôi, tôi có thể giúp cái gì?” Nghê Xuân Yến cười nói, “Tôi lại không có văn hóa, lại không kiến thức .”

“Cô quản tôi một ngày ba bữa, hiện tại cô nấu cho tôi món gì đó cũng còn có khẩu vị, tôi biết cô buôn bán ở đây không thể phân thân, cho nên tôi với cô thương lượng vài biện pháp.”

“Biện pháp gì?”

“Cửa tiệm này của cô, tôi cho cô quản lý, tôi đưa tiền mướn người khác, cô chỉ cần quản việc lớn, về phần đi chợ, xuống bếp , tiếp đón khách những việc nhỏ đó, đều giao cho bọn họ làm, cô sẽ làm CEO, hiểu chưa?”


/67

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status