Yên lặng nhìn về phía Hoàng Thượng, thấy vẻ mặt hắn mới vừa còn không vui giờ đã che dấu đi, hòa hoãn lại và nói:
“Trẫm, không trách hắn.”
Hắn nắm chặt tay của ta, lại nói: “Dương khanh gia hãy bình thân.” Dương Trọng Vân vội dập đầu cảm tạ thánh ân, lui trở về chỗ ngồi. Hoàng Thượng dừng một chút, mới lại mở miệng:
“Kể từ hôm nay, Dương Trọng Vân tiếp chưởng chức Thừa Tướng, giúp đỡ Trẫm xử lý quốc sự.”
“Tạ Hoàng Thượng, thần nhất định đem hết khả năng vì Đại Tuyên mà tận trung!”
Dương Trọng Vân nói rất là hợp tình hợp lý, trên mặt là một vẻ kiên định. Mọi người phía dưới rối rít hướng tới hắn chúc mừng, còn có một số người, chụm đầu vào thì thầm với nhau, bàn luận xôn xao, ngại người ở trên đại điện, lại không dám nói trắng trợn. Sắc mặt của Hoàng Hậu so với lúc vừa nãy càng đen hơn, tay để dưới bàn đã nắm lại thật chặt, kìm chế cơn tức giận.
“Trước tiên, Trẫm kính Thừa Tướng một chén.”
Hoàng Thượng nói xong, giơ chén rượu lên. Mọi người nâng chén theo, chúc mừng Dương Trọng Vân thăng lên chức Thừa Tướng. Một chén uống cạn, cung nữ vội vàng cầm bình rượu đi tới rót đầy, song cung kính lui tới một bên. Ta thấy chỗ hoàng tử ngồi có một người đứng lên, hướng Hoàng Thượng nâng chén nói:
“Nhi thần muốn chúc mừng phụ hoàng, song hỉ lâm môn!”
Hắn không nói rõ, nhưng người người đều hiểu được, một việc vui khác, đó là chỉ ta. Hoàng Thượng nâng chén, cười nói:
“Tốt! Trẫm nhận một chén này của Vũ nhi!”
Nói xong, ngửa đầu uống cạn. Quân Vũ cũng là nhìn ta, cười nói:
“Chân tướng nha phụ hoàng!”
Lời này của hắn, nói xong lại khiến Hoàng Thượng càng cao hứng hơn. Còn có so với khen hắn không có tìm nhầm người càng làm hắn cao hứng. Lòng ta cười lạnh, hoàng tử này cũng không bình thường, thật là người biết lấy lòng.
Ta dù chưa gặp qua Nhã Phi, nhưng đã gặp qua Quân Lâm. Ta cùng với Nhã Phi, căn bản không có điểm giống nhau. Lời của hắn, bất quá là thuận theo thời thế thôi.
Nói chân tướng…chân tướng, như vậy cho dù có giống bảy tám phần, cũng có thể biến thành vô cùng giống. Huống chi, Hoàng Thượng thích nghe, không phải là lời đó sao? Ta đang suy nghĩ, đột nhiên nghe bên ngoài có người cao giọng nói:
“Lâm Vương đến ——”
Đầu ngón tay run lên, cuối cùng hắn vẫn tới.
“Truyền.”
Trong lời nói của Hoàng Thượng mang theo vui mừng. Hắn đi nhanh tới trước đại điện, tay áo màu trắng theo gió vung lên, vẽ ra độ cong vô cùng đẹp. Đi Hoàng Lăng, còn đổi y phục một màu, xem ra tình cảm hắn đối với Nhã Phi thật không giống bình thường.
“Nhi thần tham kiến phụ hoàng, mẫu hậu, bái kiến. . . . . . Nhã Phi nương nương!”
Ta sợ ngây người, không phải là bởi vì câu ‘Nhã Phi nương nương’ kia, mà là, hắn cư nhiên lại gọi Hoàng Hậu là —— mẫu hậu!
“Trẫm, không trách hắn.”
Hắn nắm chặt tay của ta, lại nói: “Dương khanh gia hãy bình thân.” Dương Trọng Vân vội dập đầu cảm tạ thánh ân, lui trở về chỗ ngồi. Hoàng Thượng dừng một chút, mới lại mở miệng:
“Kể từ hôm nay, Dương Trọng Vân tiếp chưởng chức Thừa Tướng, giúp đỡ Trẫm xử lý quốc sự.”
“Tạ Hoàng Thượng, thần nhất định đem hết khả năng vì Đại Tuyên mà tận trung!”
Dương Trọng Vân nói rất là hợp tình hợp lý, trên mặt là một vẻ kiên định. Mọi người phía dưới rối rít hướng tới hắn chúc mừng, còn có một số người, chụm đầu vào thì thầm với nhau, bàn luận xôn xao, ngại người ở trên đại điện, lại không dám nói trắng trợn. Sắc mặt của Hoàng Hậu so với lúc vừa nãy càng đen hơn, tay để dưới bàn đã nắm lại thật chặt, kìm chế cơn tức giận.
“Trước tiên, Trẫm kính Thừa Tướng một chén.”
Hoàng Thượng nói xong, giơ chén rượu lên. Mọi người nâng chén theo, chúc mừng Dương Trọng Vân thăng lên chức Thừa Tướng. Một chén uống cạn, cung nữ vội vàng cầm bình rượu đi tới rót đầy, song cung kính lui tới một bên. Ta thấy chỗ hoàng tử ngồi có một người đứng lên, hướng Hoàng Thượng nâng chén nói:
“Nhi thần muốn chúc mừng phụ hoàng, song hỉ lâm môn!”
Hắn không nói rõ, nhưng người người đều hiểu được, một việc vui khác, đó là chỉ ta. Hoàng Thượng nâng chén, cười nói:
“Tốt! Trẫm nhận một chén này của Vũ nhi!”
Nói xong, ngửa đầu uống cạn. Quân Vũ cũng là nhìn ta, cười nói:
“Chân tướng nha phụ hoàng!”
Lời này của hắn, nói xong lại khiến Hoàng Thượng càng cao hứng hơn. Còn có so với khen hắn không có tìm nhầm người càng làm hắn cao hứng. Lòng ta cười lạnh, hoàng tử này cũng không bình thường, thật là người biết lấy lòng.
Ta dù chưa gặp qua Nhã Phi, nhưng đã gặp qua Quân Lâm. Ta cùng với Nhã Phi, căn bản không có điểm giống nhau. Lời của hắn, bất quá là thuận theo thời thế thôi.
Nói chân tướng…chân tướng, như vậy cho dù có giống bảy tám phần, cũng có thể biến thành vô cùng giống. Huống chi, Hoàng Thượng thích nghe, không phải là lời đó sao? Ta đang suy nghĩ, đột nhiên nghe bên ngoài có người cao giọng nói:
“Lâm Vương đến ——”
Đầu ngón tay run lên, cuối cùng hắn vẫn tới.
“Truyền.”
Trong lời nói của Hoàng Thượng mang theo vui mừng. Hắn đi nhanh tới trước đại điện, tay áo màu trắng theo gió vung lên, vẽ ra độ cong vô cùng đẹp. Đi Hoàng Lăng, còn đổi y phục một màu, xem ra tình cảm hắn đối với Nhã Phi thật không giống bình thường.
“Nhi thần tham kiến phụ hoàng, mẫu hậu, bái kiến. . . . . . Nhã Phi nương nương!”
Ta sợ ngây người, không phải là bởi vì câu ‘Nhã Phi nương nương’ kia, mà là, hắn cư nhiên lại gọi Hoàng Hậu là —— mẫu hậu!
/172
|