Không Làm Quân Cờ Của Vương Gia: Bỏ Phi Lại Khó Cầu
Chương 109: Cách xa nàng một chút (2) canh hai
/172
|
Ta nhìn không rõ vẻ mặt của hắn, nhưng lại có thể cảm giác được quanh người hắn tỏa ra vẻ tức giận cùng căm hận. Hương vị đó dường như đã thối nát thành hoạ, ban đêm ở nơi này vào mùa hè, lẫn vào không khí chính là mùi vị dơ bẩn, trở nên bộc phát làm lòng người ta không khỏi sợ hãi. Ta theo bản năng hướng vào trong ngực Hoàng Thượng để né tránh, Hoàng Thượng cho là ta là sợ, vội ôm chặt ta, nhẹ giọng gọi:
“Ái phi làm sao thế?”
Ta lắc đầu một cái: “Hoàng Thượng. . . . . . Hoàng Thượng, tối nay vẫn đến Ngự Thư Phòng sao?”
Hắn khẽ cười, bún nhẹ vào chóp mũi của ta, cưng chìu mở miệng:
“Ừm, Trẫm là hoàng đế, còn có chuyện quan trọng phải xử lý. Nhưng Trẫm sẽ tự mình đưa nàng trở về Vân Lạc Cung, rồi mới đi.”
Hắn lại nói: “Nàng yên tâm, Trẫm sẽ tăng thêm người bảo vệ nàng, tuyệt không để cho nàng chịu một chút xíu tổn thương!”
Lỗ mũi chua xót, ta biết rõ hắn chỉ coi ta như là Nhã Phi, nhưng hắn quả thật đối với ta quá tốt. Đến khi hoàn hồn, mới chợt phát hiện Quân Ngạn đã sớm không còn ở nơi đó. Lúc Hoàng Thượng ôm ta đi qua lang trụ kia, ta nhìn thấy rõ màu son dầu trên lang trụ bị nứt. Trong lòng nghĩ đến vẻ mặt của Quân Ngạn, đột nhiên kinh hãi. Sau một lúc lâu, lại bất đắc dĩ mà lắc đầu.
Ta bây giờ đã là phi tử Hoàng Thượng rồi, hắn còn có thể như thế nào? Trở về Vân Lạc Cung, Hoàng Thượng quả nhiên tăng thêm thị vệ canh chừng ở ngoài cung, lại dặn dò ta nghỉ ngơi thật tốt, song mới đứng dậy rời đi. Nhưng khi đến cửa, liền trở lại, phân phó cung nữ đến Ngự Thiện Phòng nấu canh nóng cho ta đỡ sợ, rồi mới rời đi.
Nhìn bóng lưng của hắn, đột nhiên ta có loại cảm giác kỳ quái. Hoàng Thượng không ngủ lại Vân Lạc Cung cũng không phải là bởi vì quốc sự bận rộn, dường như là bởi vì chuyện khác. Nhưng, đến tột cùng là chuyện gì, ta cũng không biết.
“Nương nương, uống chén canh này đi. Đây là Hoàng Thượng cố ý phân phó nô tỳ chuẩn bị.”
Cung nữ nhỏ giọng nói. Ta gật đầu, nhận lấy chén canh, cẩn thận lấy thìa múc một muỗng, nếm qua một ngụm nhỏ, không biết sao, đột nhiên trong đầu lại nhớ tới mặt của Tần mama. Rốt cuộc bà ta là ai? Vì sao Hoàng Thượng lại chán ghét bà ta như thế? Lại một mực bảo bà ta cách ta xa một chút….
Chợt cả kinh, không, không phải là cách ta xa một chút, phải là cách Nhã Phi xa một chút! Bà ta cùng Nhã Phi có quan hệ! Tay run lên, nước canh vẩy xuống. Ta lấy làm kinh hãi, chén canh trực tiếp rơi xuống trên mặt đất.
“Rầm” một tiếng, vỡ nát.
“Aaah, nương nương!”
Cung nữ sợ hãi kêu, vội cúi người giúp ta lau chùi, vừa lo lắng hỏi:
“Nương nương có bị bỏng không?”
Ta làm sao còn quan tâm bỏng hay không bỏng, lôi kéo nàng nói:
“Đi, đem Tần mama gọi tới, Bổn cung có chuyện muốn hỏi bà ấy!”
“Ái phi làm sao thế?”
Ta lắc đầu một cái: “Hoàng Thượng. . . . . . Hoàng Thượng, tối nay vẫn đến Ngự Thư Phòng sao?”
Hắn khẽ cười, bún nhẹ vào chóp mũi của ta, cưng chìu mở miệng:
“Ừm, Trẫm là hoàng đế, còn có chuyện quan trọng phải xử lý. Nhưng Trẫm sẽ tự mình đưa nàng trở về Vân Lạc Cung, rồi mới đi.”
Hắn lại nói: “Nàng yên tâm, Trẫm sẽ tăng thêm người bảo vệ nàng, tuyệt không để cho nàng chịu một chút xíu tổn thương!”
Lỗ mũi chua xót, ta biết rõ hắn chỉ coi ta như là Nhã Phi, nhưng hắn quả thật đối với ta quá tốt. Đến khi hoàn hồn, mới chợt phát hiện Quân Ngạn đã sớm không còn ở nơi đó. Lúc Hoàng Thượng ôm ta đi qua lang trụ kia, ta nhìn thấy rõ màu son dầu trên lang trụ bị nứt. Trong lòng nghĩ đến vẻ mặt của Quân Ngạn, đột nhiên kinh hãi. Sau một lúc lâu, lại bất đắc dĩ mà lắc đầu.
Ta bây giờ đã là phi tử Hoàng Thượng rồi, hắn còn có thể như thế nào? Trở về Vân Lạc Cung, Hoàng Thượng quả nhiên tăng thêm thị vệ canh chừng ở ngoài cung, lại dặn dò ta nghỉ ngơi thật tốt, song mới đứng dậy rời đi. Nhưng khi đến cửa, liền trở lại, phân phó cung nữ đến Ngự Thiện Phòng nấu canh nóng cho ta đỡ sợ, rồi mới rời đi.
Nhìn bóng lưng của hắn, đột nhiên ta có loại cảm giác kỳ quái. Hoàng Thượng không ngủ lại Vân Lạc Cung cũng không phải là bởi vì quốc sự bận rộn, dường như là bởi vì chuyện khác. Nhưng, đến tột cùng là chuyện gì, ta cũng không biết.
“Nương nương, uống chén canh này đi. Đây là Hoàng Thượng cố ý phân phó nô tỳ chuẩn bị.”
Cung nữ nhỏ giọng nói. Ta gật đầu, nhận lấy chén canh, cẩn thận lấy thìa múc một muỗng, nếm qua một ngụm nhỏ, không biết sao, đột nhiên trong đầu lại nhớ tới mặt của Tần mama. Rốt cuộc bà ta là ai? Vì sao Hoàng Thượng lại chán ghét bà ta như thế? Lại một mực bảo bà ta cách ta xa một chút….
Chợt cả kinh, không, không phải là cách ta xa một chút, phải là cách Nhã Phi xa một chút! Bà ta cùng Nhã Phi có quan hệ! Tay run lên, nước canh vẩy xuống. Ta lấy làm kinh hãi, chén canh trực tiếp rơi xuống trên mặt đất.
“Rầm” một tiếng, vỡ nát.
“Aaah, nương nương!”
Cung nữ sợ hãi kêu, vội cúi người giúp ta lau chùi, vừa lo lắng hỏi:
“Nương nương có bị bỏng không?”
Ta làm sao còn quan tâm bỏng hay không bỏng, lôi kéo nàng nói:
“Đi, đem Tần mama gọi tới, Bổn cung có chuyện muốn hỏi bà ấy!”
/172
|