【 Quân Lâm 】
Vội chạy từ hoàng cung ra, thật ra thì hắn cũng không biết vì sao phải chạy trốn. Thư Nghiêm đứng ở xa xa nhìn thấy hắn chạy ra ngoài, vội nghênh đón kêu hắn:
“Chủ tử.”
Quân Lâm chỉ cảm thấy trong lòng chấn động, đưa tay cầm vai hắn, bật thốt lên: “Nàng còn. . . . . .”
Nhưng chỉ nói được hai chữ, rồi lại bất chợt ngậm miệng. Vẻ mặt từ mừng rỡ chậm rãi thay vào vẻ lạnh như băng, điên rồi sao? Nàng còn sống, vì sao hắn lại cảm thấy vui vẻ? Bỗng dưng buông tay đang cầm vai Thư Nghiêm ra, đứng né sang một bên, nhảy lên lưng ngựa, quát to một tiếng, phi nhanh đi.
“Chủ tử!”
Thư Nghiêm vội lên ngựa, đuổi theo hắn. Hắn không biết từ ‘nàng’ trong miệng hắn là ai. Chẳng qua là, mới vừa rồi, rõ ràng là thấy hắn cười, ngay cả trong con ngươi đều là ý cười. Đi theo hắn hơn mười năm, nhất định là không có nhìn lầm. Quả thật, là cười. Con mắt chăm chú nhìn người phía trước, kể từ sau khi Loan Phi chết đi, hắn liền không còn cười như thế. Tâm chấn động mạnh một cái, chẳng lẽ nói. . . . . .
Nhưng, vậy làm sao có thể? Thư Nghiêm bất giác nắm chặt dây cương, lại vẫn lắc đầu.
Con ngựa chạy một mạch như điên, Quân Lâm cứ quật roi ngựa, hắn không muốn dừng lại, giống như dừng lại, trong đầu hắn sẽ không kiềm chế được mà nhớ tới gương mặt đó. Làm hắn cảm thấy quen thuộc vạn phần, hận ý lại còn kéo dài. Ra sức cắn răng, gần như có thể nghe thanh âm ‘Khanh khách’. Đang cao hứng rất nhiều, thì hắn lại càng vô cùng tức giận, lại vô cùng hận.
“Ha ha ——” Bỗng nhiên tự giễu mà cười rộ lên, thật tốt, nàng cư nhiên lại làm nữ nhân của phụ hoàng mình! Nàng cư nhiên. . . . . . Nàng cũng chỉ là nữ nhân thích bám vào hư vinh phú quý, quyền cao chức trọng. Thật là thấp hèn! Cố hết sức mà nghĩ, nghĩ dơ bẩn như thế nào. Nhưng, vì sao lại càng đau lòng hơn chứ? Đau quá đi, khiến hắn không nhịn được mà cau mày. Lâm Vương phủ đang ở trước mắt rồi, thế nhưng dường như hắn lại cảm thấy ba chữ kia muốn bay lên, mơ hồ không chịu nổi. Cắn răng nhảy xuống ngựa, lảo đảo lui lại mấy bước.
“Chủ tử!” Thư Nghiêm xông tới, đưa tay muốn đỡ hắn, thế nhưng thoáng cái hắn lại đứng rất thẳng rất thẳng. Thư Nghiêm ngây ngẩn cả người, mà Quân Lâm thì đã nhanh đi vào bên trong.
“Vương gia.”
Thị vệ thấy hắn trở lại, vội vàng tiến lên nói:
“Thừa tướng đại nhân chờ Vương gia đã lâu.”
Quân Lâm giật mình, ngay sau đó liền đi nhanh vào bên trong. Xa xa, nhìn thấy Dương Trọng Vân ngồi ở trong phòng khách uống trà. Hắn mới vào cửa, Dương Trọng Vân liền buông chén trà trên tay xuống, đứng lên nói:
“Vương gia cuối cùng cũng trở lại.”
Quân Lâm không nhìn hắn, chỉ tiến lên ngồi, mở miệng nói:
“Cữu cữu mau ngồi, ngươi chờ Bổn vương trở lại chắc là có chuyện quan trọng?”
Dương Trọng Vân nghe lời ngồi xuống, nhìn chăm chú vào hắn, cũng là hỏi:
“Đã trễ thế này, Vương gia đi đâu?”
Cảm thấy chấn động, hắn không trả lời, Dương Trọng Vân lại nói:
“Nay thời cơ chưa ổn định, Vương gia làm việc nhất thiết nên nghĩ kỹ rồi mới làm.”
Mặc dù hắn không biết Quân Lâm đi đâu, nhưng từ sắc mặt khó coi của hắn liền biết, là chuyện không tốt, cũng là chuyện làm hắn tiến lùi không được. Hắn dứt khoát đứng lên:
“Hoàng Thượng vội vã triệu hồi ta, Vương gia chẳng lẽ còn không biết ý tứ Hoàng Thượng sao? Theo ta thấy, có lẽ Hoàng Thượng hắn. . . . . .”
“Cữu Cữu.”
Bỗng nhiên Quân Lâm mở miệng cắt đứt lời của hắn, một tay nâng trán:
“Bổn vương hôm nay có chút nhức đầu, những chuyện này, ngày khác bàn lại.”
Dương Trọng Vân lộ ra thần sắc kinh ngạc, rất nhanh lại khôi phục trấn định, mở miệng nói:
“Vậy ta đi về trước, Vương gia nghỉ ngơi thật tốt.”
Xoay người đi, hắn bỗng nhiên lại nói:
“Tiết Tùng Ninh không muốn dốc sức vì Vương gia, nhưng tối nay lại chịu đứng ra nói chuyện giúp Vương gia, có lẽ, là một cơ hội tốt.”
Ít nhất Hoàng Hậu sẽ nghĩ, Tiết Tùng Ninh có ý định đứng về phía bọn hắn. Tinh thần Quân Lâm lại hoảng hốt, cũng không nghe thấy lời hắn nói. Có chút nhức đầu muốn nứt ra, không, phải là chỗ nào cũng đau. Đưa tay, đem chén trà bên cạnh dùng sức đập xuống đất. Nhưng chỉ thấy mỗi mặt của nàng thôi, sau này, phải làm sao đây? Mẫu phi ư? Nàng lại có thể nói được sao? Nàng đừng mơ tưởng! Có chết cũng đừng mơ tưởng!
“Aaaa.”
Ôm lấy đầu gầm nhẹ, hắn làm sao vậy? Vì sao suy nghĩ trong đầu, tất cả đều là lời của nàng…, nàng cười, từng hành động từng cử chỉ của nàng. . . . . .
Vội chạy từ hoàng cung ra, thật ra thì hắn cũng không biết vì sao phải chạy trốn. Thư Nghiêm đứng ở xa xa nhìn thấy hắn chạy ra ngoài, vội nghênh đón kêu hắn:
“Chủ tử.”
Quân Lâm chỉ cảm thấy trong lòng chấn động, đưa tay cầm vai hắn, bật thốt lên: “Nàng còn. . . . . .”
Nhưng chỉ nói được hai chữ, rồi lại bất chợt ngậm miệng. Vẻ mặt từ mừng rỡ chậm rãi thay vào vẻ lạnh như băng, điên rồi sao? Nàng còn sống, vì sao hắn lại cảm thấy vui vẻ? Bỗng dưng buông tay đang cầm vai Thư Nghiêm ra, đứng né sang một bên, nhảy lên lưng ngựa, quát to một tiếng, phi nhanh đi.
“Chủ tử!”
Thư Nghiêm vội lên ngựa, đuổi theo hắn. Hắn không biết từ ‘nàng’ trong miệng hắn là ai. Chẳng qua là, mới vừa rồi, rõ ràng là thấy hắn cười, ngay cả trong con ngươi đều là ý cười. Đi theo hắn hơn mười năm, nhất định là không có nhìn lầm. Quả thật, là cười. Con mắt chăm chú nhìn người phía trước, kể từ sau khi Loan Phi chết đi, hắn liền không còn cười như thế. Tâm chấn động mạnh một cái, chẳng lẽ nói. . . . . .
Nhưng, vậy làm sao có thể? Thư Nghiêm bất giác nắm chặt dây cương, lại vẫn lắc đầu.
Con ngựa chạy một mạch như điên, Quân Lâm cứ quật roi ngựa, hắn không muốn dừng lại, giống như dừng lại, trong đầu hắn sẽ không kiềm chế được mà nhớ tới gương mặt đó. Làm hắn cảm thấy quen thuộc vạn phần, hận ý lại còn kéo dài. Ra sức cắn răng, gần như có thể nghe thanh âm ‘Khanh khách’. Đang cao hứng rất nhiều, thì hắn lại càng vô cùng tức giận, lại vô cùng hận.
“Ha ha ——” Bỗng nhiên tự giễu mà cười rộ lên, thật tốt, nàng cư nhiên lại làm nữ nhân của phụ hoàng mình! Nàng cư nhiên. . . . . . Nàng cũng chỉ là nữ nhân thích bám vào hư vinh phú quý, quyền cao chức trọng. Thật là thấp hèn! Cố hết sức mà nghĩ, nghĩ dơ bẩn như thế nào. Nhưng, vì sao lại càng đau lòng hơn chứ? Đau quá đi, khiến hắn không nhịn được mà cau mày. Lâm Vương phủ đang ở trước mắt rồi, thế nhưng dường như hắn lại cảm thấy ba chữ kia muốn bay lên, mơ hồ không chịu nổi. Cắn răng nhảy xuống ngựa, lảo đảo lui lại mấy bước.
“Chủ tử!” Thư Nghiêm xông tới, đưa tay muốn đỡ hắn, thế nhưng thoáng cái hắn lại đứng rất thẳng rất thẳng. Thư Nghiêm ngây ngẩn cả người, mà Quân Lâm thì đã nhanh đi vào bên trong.
“Vương gia.”
Thị vệ thấy hắn trở lại, vội vàng tiến lên nói:
“Thừa tướng đại nhân chờ Vương gia đã lâu.”
Quân Lâm giật mình, ngay sau đó liền đi nhanh vào bên trong. Xa xa, nhìn thấy Dương Trọng Vân ngồi ở trong phòng khách uống trà. Hắn mới vào cửa, Dương Trọng Vân liền buông chén trà trên tay xuống, đứng lên nói:
“Vương gia cuối cùng cũng trở lại.”
Quân Lâm không nhìn hắn, chỉ tiến lên ngồi, mở miệng nói:
“Cữu cữu mau ngồi, ngươi chờ Bổn vương trở lại chắc là có chuyện quan trọng?”
Dương Trọng Vân nghe lời ngồi xuống, nhìn chăm chú vào hắn, cũng là hỏi:
“Đã trễ thế này, Vương gia đi đâu?”
Cảm thấy chấn động, hắn không trả lời, Dương Trọng Vân lại nói:
“Nay thời cơ chưa ổn định, Vương gia làm việc nhất thiết nên nghĩ kỹ rồi mới làm.”
Mặc dù hắn không biết Quân Lâm đi đâu, nhưng từ sắc mặt khó coi của hắn liền biết, là chuyện không tốt, cũng là chuyện làm hắn tiến lùi không được. Hắn dứt khoát đứng lên:
“Hoàng Thượng vội vã triệu hồi ta, Vương gia chẳng lẽ còn không biết ý tứ Hoàng Thượng sao? Theo ta thấy, có lẽ Hoàng Thượng hắn. . . . . .”
“Cữu Cữu.”
Bỗng nhiên Quân Lâm mở miệng cắt đứt lời của hắn, một tay nâng trán:
“Bổn vương hôm nay có chút nhức đầu, những chuyện này, ngày khác bàn lại.”
Dương Trọng Vân lộ ra thần sắc kinh ngạc, rất nhanh lại khôi phục trấn định, mở miệng nói:
“Vậy ta đi về trước, Vương gia nghỉ ngơi thật tốt.”
Xoay người đi, hắn bỗng nhiên lại nói:
“Tiết Tùng Ninh không muốn dốc sức vì Vương gia, nhưng tối nay lại chịu đứng ra nói chuyện giúp Vương gia, có lẽ, là một cơ hội tốt.”
Ít nhất Hoàng Hậu sẽ nghĩ, Tiết Tùng Ninh có ý định đứng về phía bọn hắn. Tinh thần Quân Lâm lại hoảng hốt, cũng không nghe thấy lời hắn nói. Có chút nhức đầu muốn nứt ra, không, phải là chỗ nào cũng đau. Đưa tay, đem chén trà bên cạnh dùng sức đập xuống đất. Nhưng chỉ thấy mỗi mặt của nàng thôi, sau này, phải làm sao đây? Mẫu phi ư? Nàng lại có thể nói được sao? Nàng đừng mơ tưởng! Có chết cũng đừng mơ tưởng!
“Aaaa.”
Ôm lấy đầu gầm nhẹ, hắn làm sao vậy? Vì sao suy nghĩ trong đầu, tất cả đều là lời của nàng…, nàng cười, từng hành động từng cử chỉ của nàng. . . . . .
/172
|