Hắn ôm ta, ôm thật chặt. Thật lâu thật lâu, mới luyến tiếc mà buông ra, chăm chú nhìn, nhíu mày nói:
“Là hắn ép nàng, có đúng hay không?”
Ta chưa phản ứng kịp, lại bị hắn kéo qua, hướng bên ngoài mà đi:
“Ta sẽ dẫn nàng rời khỏi, rời khỏi nơi này!”
“Ngạn nhi!”
Hoàng hậu quát to một tiếng, đã chạy tới ngăn ở trước mặt chúng ta, vội la lên:
“Ngươi làm sao có thể mang nàng đi ra ngoài như vậy hả? Nàng không còn là Phượng Loan Phi nữa, nàng là phi tử Hoàng thượng!”
“Nàng không phải!”
Hắn lớn tiếng gào thét, hai mắt màu đỏ, tay lôi kéo ta càng thêm buộc chặt, cắn răng nói:
“Nàng là Loan Phi, vẫn chỉ là Loan Phi!”
“Ngạn nhi!”
Hoàng hậu không thể tin mà nhìn hắn. Thế nhưng hắn chỉ ngoái đầu lại nhìn ta mỉm cười, dắt tay của ta hướng ra ngoài mà đi.
“Ngạn nhi!” Hoàng hậu không cam lòng vừa gọi vừa xông lên kéo tay của hắn, hắn dùng lực tránh ra. Hoàng hậu cười lạnh một tiếng, la lên:
“Hôm nay ngươi mang nàng rời đi, mẫu hậu sẽ chết trước mặt ngươi!”
Ta giật mình, quay đầu lại, thấy nàng rút trâm phượng trên đầu xuống, hướng tới chiếc cổ trắng nõn của, nhìn hắn với vẻ quật cường. Cuối cùng cũng có chút tác động đến Quân Ngạn, hắn nói từng chữ từng câu với vẻ rất đau lòng:
“Mẫu hậu, đây là ngài ép ta.”
Sắc mặt giận dữ của Hoàng hậu chậm rãi biến mất, nhẹ giọng nói:
“Ngạn nhi, ngươi không phải cũng là đang ép mẫu hậu sao? Ngươi mang nàng rời đi? Làm sao rời đi? Ngươi nghĩ qua chưa, Hoàng thượng sẽ bỏ qua cho ngươi? Ngươi như thế, chỉ biết rơi vào tiếng xấu là bất trung bất hiếu! Mẫu hậu làm sao có thể nhẫn tâm nhìn như ngươi vậy?”
Thế nhưng hắn lại cười:
“Ta không quan tâm, mẫu hậu cũng biết mà.”
Ta vô cùng chấn động, kinh ngạc nhìn hắn. Hắn nói gì? Không quan tâm? Làm sao hắn lại không quan tâm chứ? Hắn quan thâm nhất là thanh danh, làm sao có thể vì ta, vứt bỏ tất cả thuộc về mình? Vội rút tay từ trong lòng bàn tay hắn ra, thế nhưng hắn lại không chịu buông. Hoàng hậu hiển nhiên cũng chú ý tới, tay cầm trâm phượng ép sát hơn, ngước mắt nhìn hắn:
“Chẳng lẽ một chút ngươi cũng không quan tâm tới mẫu hậu sao? Trong lòng ngươi, trong mắt ngươi chỉ có nàng, cũng không cần mẫu hậu sao?”
“Mẫu hậu. . . . . .” Hắn nhìn nàng, âm thanh khàn khàn, cầm lấy tay ta, nhưng không thấy buông lỏng chút nào. Ta cuối cùng nhịn không được, khẽ nói:
“Buông ta ra!”
“Không buông, có chết cũng không.” Nói với vẻ kiên định, vô cùng chắc chắc.
“Là hắn ép nàng, có đúng hay không?”
Ta chưa phản ứng kịp, lại bị hắn kéo qua, hướng bên ngoài mà đi:
“Ta sẽ dẫn nàng rời khỏi, rời khỏi nơi này!”
“Ngạn nhi!”
Hoàng hậu quát to một tiếng, đã chạy tới ngăn ở trước mặt chúng ta, vội la lên:
“Ngươi làm sao có thể mang nàng đi ra ngoài như vậy hả? Nàng không còn là Phượng Loan Phi nữa, nàng là phi tử Hoàng thượng!”
“Nàng không phải!”
Hắn lớn tiếng gào thét, hai mắt màu đỏ, tay lôi kéo ta càng thêm buộc chặt, cắn răng nói:
“Nàng là Loan Phi, vẫn chỉ là Loan Phi!”
“Ngạn nhi!”
Hoàng hậu không thể tin mà nhìn hắn. Thế nhưng hắn chỉ ngoái đầu lại nhìn ta mỉm cười, dắt tay của ta hướng ra ngoài mà đi.
“Ngạn nhi!” Hoàng hậu không cam lòng vừa gọi vừa xông lên kéo tay của hắn, hắn dùng lực tránh ra. Hoàng hậu cười lạnh một tiếng, la lên:
“Hôm nay ngươi mang nàng rời đi, mẫu hậu sẽ chết trước mặt ngươi!”
Ta giật mình, quay đầu lại, thấy nàng rút trâm phượng trên đầu xuống, hướng tới chiếc cổ trắng nõn của, nhìn hắn với vẻ quật cường. Cuối cùng cũng có chút tác động đến Quân Ngạn, hắn nói từng chữ từng câu với vẻ rất đau lòng:
“Mẫu hậu, đây là ngài ép ta.”
Sắc mặt giận dữ của Hoàng hậu chậm rãi biến mất, nhẹ giọng nói:
“Ngạn nhi, ngươi không phải cũng là đang ép mẫu hậu sao? Ngươi mang nàng rời đi? Làm sao rời đi? Ngươi nghĩ qua chưa, Hoàng thượng sẽ bỏ qua cho ngươi? Ngươi như thế, chỉ biết rơi vào tiếng xấu là bất trung bất hiếu! Mẫu hậu làm sao có thể nhẫn tâm nhìn như ngươi vậy?”
Thế nhưng hắn lại cười:
“Ta không quan tâm, mẫu hậu cũng biết mà.”
Ta vô cùng chấn động, kinh ngạc nhìn hắn. Hắn nói gì? Không quan tâm? Làm sao hắn lại không quan tâm chứ? Hắn quan thâm nhất là thanh danh, làm sao có thể vì ta, vứt bỏ tất cả thuộc về mình? Vội rút tay từ trong lòng bàn tay hắn ra, thế nhưng hắn lại không chịu buông. Hoàng hậu hiển nhiên cũng chú ý tới, tay cầm trâm phượng ép sát hơn, ngước mắt nhìn hắn:
“Chẳng lẽ một chút ngươi cũng không quan tâm tới mẫu hậu sao? Trong lòng ngươi, trong mắt ngươi chỉ có nàng, cũng không cần mẫu hậu sao?”
“Mẫu hậu. . . . . .” Hắn nhìn nàng, âm thanh khàn khàn, cầm lấy tay ta, nhưng không thấy buông lỏng chút nào. Ta cuối cùng nhịn không được, khẽ nói:
“Buông ta ra!”
“Không buông, có chết cũng không.” Nói với vẻ kiên định, vô cùng chắc chắc.
/172
|