Không Làm Quân Cờ Của Vương Gia: Bỏ Phi Lại Khó Cầu
Chương 134: Có liên quan gì tới ngươi (2) canh hai
/172
|
Ngước mắt nhìn hắn, lồng ngực của hắn bởi vì tức giận mà phập phồng dữ dội, mở mắt thật to. Muốn giết ta, lại không cam lòng. Cái loại mùi vị mâu thuẫn mà phức tạp đó cứ quanh quẩn ở chung quanh. Ta ho, rồi từ từ cười rộ lên:
“Khụ, nếu hiện tại ngươi giết chết ta rồi, vậy thì chờ nhìn hắn lên ngôi đi!”
Ánh mắt rơi vào trên người Quân Ngạn, ta nói hết sức hung tợn. Con ngươi Quân Lâm căng lớn, tức giận hỏi:
Quân lâm con ngươi căng thẳng, cáu kỉnh hỏi:
“Ngươi nói cái gì?”
Ta khẽ hừ một tiếng, cũng không đáp lời. Ta nói cái gì, thông minh như hắn, làm sao lại nghe không hiểu? Hắn đừng ở phía sau ta, sau một hồi lâu, duỗi tay đến trước mặt ta, cắn răng nói:
“Lấy di chiếu ra!”
Trong lòng nguội lạnh, ta chán nản cười nói:
“Tại sao?”
Hắn chắc là không biết trên di chiếu viết cái gì, ta dù chưa xem qua, nhưng bởi vì lời Hoàng thượng nói nên đã sớm biết nội dung. Xem ra, nếu như không truyền ngôi cho hắn, hắn cũng muốn học theo Hoàng hậu. Soán vị. Thì ra đối với hắn, quyền lực lại quan trọng như vậy. Lòng của ta từng chút từng chút trầm xuống. Thành thật mà nói, ngôi vị Hoàng đế vốn là của hắn. Chỉ là, hiện tại, đột nhiên ta không muốn giao.
“Đưa ta.” Hắn vươn tay, lại nói tiếp. Ta hất mặt, cắn môi nói:
“Giết ta!”
Ta sẽ không lấy ra, tuyệt đối không! Trong mắt hắn lộ tia đau xót, ánh mắt rơi vào trên người Quân Ngạn, nhỏ giọng nói:
“Tốt lắm.” Hắn nói xong, liền ra tay với Quân Ngạn. Ta chỉ cảm thấy huyết dịch toàn thân cũng bắt đầu sôi trào, theo bản năng nghiêng thân bảo vệ hắn, căm hận nói:
“Ngươi hèn hạ!” Cư nhiên lấy Quân Ngạn uy hiếp ta! Hắn thu tay, nhưng là chán nản lui lại nửa bước, nhìn thẳng vào ta, mở miệng:
“Ngươi quả thật. . . . . . Thương hắn? Quả thật. . . . . . Nguyện ý vì hắn mà chết?”
“Có liên quan gì tới ngươi!” Lòng vẫn còn sợ hãi mà nhìn hắn, lời nói vẫn bi phẫn như trước. Hắn chợt như người điên xông tới, siết chặt cổ tay của ta, mở miệng đầy bi phẫn:
“Có liên quan gì tới ta. . . . .có liên quan gì tới ta. . . . . . . Làm sao ngươi có thể nói ra khỏi miệng được!”
“Khụ, nếu hiện tại ngươi giết chết ta rồi, vậy thì chờ nhìn hắn lên ngôi đi!”
Ánh mắt rơi vào trên người Quân Ngạn, ta nói hết sức hung tợn. Con ngươi Quân Lâm căng lớn, tức giận hỏi:
Quân lâm con ngươi căng thẳng, cáu kỉnh hỏi:
“Ngươi nói cái gì?”
Ta khẽ hừ một tiếng, cũng không đáp lời. Ta nói cái gì, thông minh như hắn, làm sao lại nghe không hiểu? Hắn đừng ở phía sau ta, sau một hồi lâu, duỗi tay đến trước mặt ta, cắn răng nói:
“Lấy di chiếu ra!”
Trong lòng nguội lạnh, ta chán nản cười nói:
“Tại sao?”
Hắn chắc là không biết trên di chiếu viết cái gì, ta dù chưa xem qua, nhưng bởi vì lời Hoàng thượng nói nên đã sớm biết nội dung. Xem ra, nếu như không truyền ngôi cho hắn, hắn cũng muốn học theo Hoàng hậu. Soán vị. Thì ra đối với hắn, quyền lực lại quan trọng như vậy. Lòng của ta từng chút từng chút trầm xuống. Thành thật mà nói, ngôi vị Hoàng đế vốn là của hắn. Chỉ là, hiện tại, đột nhiên ta không muốn giao.
“Đưa ta.” Hắn vươn tay, lại nói tiếp. Ta hất mặt, cắn môi nói:
“Giết ta!”
Ta sẽ không lấy ra, tuyệt đối không! Trong mắt hắn lộ tia đau xót, ánh mắt rơi vào trên người Quân Ngạn, nhỏ giọng nói:
“Tốt lắm.” Hắn nói xong, liền ra tay với Quân Ngạn. Ta chỉ cảm thấy huyết dịch toàn thân cũng bắt đầu sôi trào, theo bản năng nghiêng thân bảo vệ hắn, căm hận nói:
“Ngươi hèn hạ!” Cư nhiên lấy Quân Ngạn uy hiếp ta! Hắn thu tay, nhưng là chán nản lui lại nửa bước, nhìn thẳng vào ta, mở miệng:
“Ngươi quả thật. . . . . . Thương hắn? Quả thật. . . . . . Nguyện ý vì hắn mà chết?”
“Có liên quan gì tới ngươi!” Lòng vẫn còn sợ hãi mà nhìn hắn, lời nói vẫn bi phẫn như trước. Hắn chợt như người điên xông tới, siết chặt cổ tay của ta, mở miệng đầy bi phẫn:
“Có liên quan gì tới ta. . . . .có liên quan gì tới ta. . . . . . . Làm sao ngươi có thể nói ra khỏi miệng được!”
/172
|