Ta khóc, lắc đầu, cám ơn ta làm chi? Nếu không phải là do ta, thì làm sao hắn lại rơi vào kết cục như vậy? Hắn vốn nên là hoàng tử tôn quý nhất Đại Tuyên! Thập Hạ cẩn thận từng li từng tí mang Quân Ngạn vác trên lưng, đi ra cửa mấy bước, bỗng nhiên dừng lại, làm như là đấu tranh tư tưởng một phen, mới quay đầu lại, mở miệng nói:
“Bát tiểu thư, thật ra thì. . . . . .”
Hắn nhìn ta, đáy mắt rất thống khổ, sau đó lại cắn răng, không nói nổi nữa. Ta chỉ cảm thấy thoáng cái tâm bị nén chặt lại, từ trên vẻ mặt của hắn, ta đọc lên một thứ mùi vị làm lòng người sợ hãi. Bọn họ, dấu diếm ta cái gì sao? Run rẩy dựa theo mép giường mà đứng lên, mở miệng hỏi hắn:
“Thật ra cái gì?”
Dường như Thập Hạ chợt hoàn hồn, sườn mặt có chút kinh hoảng, đổi đề tài nói:
“À, thuộc hạ nói là, chúng ta đi ra ngoài, ngài làm sao bây giờ?”
Ta sợ run lên, lắc đầu nói:
“Ta không sao, ngươi mau dẫn hắn đi.”
Ta hiểu rõ, lời hắn muốn nói mới vừa rồi cũng không phải là điều này, chẳng qua là, nếu có thể im miệng, hẳn là sẽ không nói cho ta biết. Ta chỉ không thể để cho Quân Ngạn ở chỗ này tiếp nữa rồi. Ta không muốn, vì vậy mà hủy đi tiền đồ của hắn. Bỗng nhiên, ta cảm thấy thật ra thì mình thật sự rất ích kỷ, đây là điều mà Quân Ngạn mong muốn sao? Không, hoảng sợ mà lắc đầu, tuyệt đối không phải. Hắn nói, cầu xin ta tổn thương hắn. . . . . .
Ta làm sao lại không hiểu ý tứ trong lời nói của hắn, hắn chỉ muốn cùng ta ở chung một chỗ, cho dù là chết, cũng sẽ không buông tay. Dù là ta tổn thương hắn sâu hơn, cũng sẽ không một chút nhíu mày. Mà ta hiện tại, muốn Thập Hạ mang hắn đi, cảm giác đó chính là đả thương hắn rất sâu. Thương tổn như vậy, cũng là điều mà hắn không thể chấp nhận nhất.
Oa —— khóc lên, đưa tay che miệng lại, ríu rít khóc sụt sùi, ta thật sự không phải là một người tốt. Ta thẹn với quá nhiều người. . . . . .
“Bát tiểu thư, thật ra thì. . . . . .”
Hắn nhìn ta, đáy mắt rất thống khổ, sau đó lại cắn răng, không nói nổi nữa. Ta chỉ cảm thấy thoáng cái tâm bị nén chặt lại, từ trên vẻ mặt của hắn, ta đọc lên một thứ mùi vị làm lòng người sợ hãi. Bọn họ, dấu diếm ta cái gì sao? Run rẩy dựa theo mép giường mà đứng lên, mở miệng hỏi hắn:
“Thật ra cái gì?”
Dường như Thập Hạ chợt hoàn hồn, sườn mặt có chút kinh hoảng, đổi đề tài nói:
“À, thuộc hạ nói là, chúng ta đi ra ngoài, ngài làm sao bây giờ?”
Ta sợ run lên, lắc đầu nói:
“Ta không sao, ngươi mau dẫn hắn đi.”
Ta hiểu rõ, lời hắn muốn nói mới vừa rồi cũng không phải là điều này, chẳng qua là, nếu có thể im miệng, hẳn là sẽ không nói cho ta biết. Ta chỉ không thể để cho Quân Ngạn ở chỗ này tiếp nữa rồi. Ta không muốn, vì vậy mà hủy đi tiền đồ của hắn. Bỗng nhiên, ta cảm thấy thật ra thì mình thật sự rất ích kỷ, đây là điều mà Quân Ngạn mong muốn sao? Không, hoảng sợ mà lắc đầu, tuyệt đối không phải. Hắn nói, cầu xin ta tổn thương hắn. . . . . .
Ta làm sao lại không hiểu ý tứ trong lời nói của hắn, hắn chỉ muốn cùng ta ở chung một chỗ, cho dù là chết, cũng sẽ không buông tay. Dù là ta tổn thương hắn sâu hơn, cũng sẽ không một chút nhíu mày. Mà ta hiện tại, muốn Thập Hạ mang hắn đi, cảm giác đó chính là đả thương hắn rất sâu. Thương tổn như vậy, cũng là điều mà hắn không thể chấp nhận nhất.
Oa —— khóc lên, đưa tay che miệng lại, ríu rít khóc sụt sùi, ta thật sự không phải là một người tốt. Ta thẹn với quá nhiều người. . . . . .
/172
|