Chậm rãi lắc đầu, ta cười một tiếng thê lương, nhỏ giọng nói:
“Ngươi không phải là muốn tiêu hủy di chiếu Hoàng thượng cho ta sao? Nếu ta chết rồi, tờ di chiếu kia ắc sẽ có người công bố ra, đến lúc đó, xuất hiện hai tờ di chiếu khác nhau, sợ là có chuyện xảy ra.”
Con ngươi Hoàng hậu căng lớn, nhìn ta với vẻ không thể tin, nói đầy căm hận:
“Không thể nào, ngươi căn bản không có thời gian đi chuẩn bị, ngươi. . . . . .”
Bỗng nàng ngậm miệng, vẻ mặt càng ngày càng chìm xuống. Nàng nhớ lại lúc ta tự mình trở lại Vân Lạc Cung, trong thời gian đó, ta tiếp xúc với ai, đối với nàng mà nói, là trống rỗng. Tim đập mạnh, chuyện di chiếu, thật ra thì ta chưa từng nhắc đến với ai.
Chỉ là, ta cố ý đi ra ngoài một vòng, rồi cố ý sai cung nữ dọn dẹp lại gian phòng, làm dấu hiệu giả để nàng cho là ta tới lấy di chiếu. Hôm nay nói như vậy nữa, lòng nàng càng thêm nghi ngờ, nhất định sẽ tin ta. Quả nhiên, nàng cúi đầu cân nhắc. Chốc lát, mới ngước mắt, ánh mắt nhìn ta thêm một phần cảnh giác, mở miệng nói:
“Bổn cung vốn tưởng rằng, ngươi khinh thường dùng thủ đoạn như vậy.”
Ta lắc đầu:
“Ta chỉ muốn sống sót, cái này cũng không quá đáng.”
Ta chưa bao giờ có lòng hại người, ta chỉ cố gắng tiếp tục sống.
“Phải, không quá đáng.”
Ánh mắt của nàng rơi trên người chúng cung nhân trên mặt đất, châm chọc nói:
“Nhưng mà, nếu ngươi muốn sống sót trên nhiều người như vậy, không khỏi lòng dạ quá hiểm độc. Muốn cùng Bổn cung nói điều kiện, giỏi.”
Nàng vươn tay ra, chỉ về hướng người quỳ phía dưới, nói:
“Bổn cung cho ngươi hai mạng người, ngươi chọn người nào sống? Đừng nghĩ muốn cứu tất cả, nếu không, ngươi chết, tất cả bọn họ cũng chết. Bổn cung thà giết lầm 100!”
Nàng có phần không kiên nhẫn được nữa rồi, lại còn nói thà giết lầm. . . . . . Nhưng, muốn ta chọn hai người không chết, bảo ta làm sao chọn? Trừ những cung nhân này, ta còn phải cứu người khác nữa!
Chẳng lẽ thật như lời Hoàng hậu nói, lòng dạ ta quá hiểm độc sao? Chẳng qua là, cứu người, chẳng lẽ cũng sai lầm rồi sao? Tiến lùi không được, thật là khó. Đang lúc ấy thì, chợt nghe được có người kêu lên một tiếng đau đớn, miệng đầy máu tươi, ngã xuống đất.
Ta giật mình nhìn nhóm cung nhân quỳ trên mặt đất, miệng mỗi người đều phun máu tươi, chỉ chốc lát sau, liền im lặng. Không chỉ riêng ta, Hoàng hậu cũng sợ ngây người. Thị vệ vội cúi người xuống điều tra từng người một, sau mới đứng lên nói:
“Nương nương, đều chết hết, là trúng độc.”
“Trúng độc?” Hoàng hậu nhớ lại, đứng một lúc lâu, đột nhiên mở miệng đầy căm giận: “Hoàng thượng hắn thế nhưng. . . . . . Thế nhưng. . . . . .”
“Ngươi không phải là muốn tiêu hủy di chiếu Hoàng thượng cho ta sao? Nếu ta chết rồi, tờ di chiếu kia ắc sẽ có người công bố ra, đến lúc đó, xuất hiện hai tờ di chiếu khác nhau, sợ là có chuyện xảy ra.”
Con ngươi Hoàng hậu căng lớn, nhìn ta với vẻ không thể tin, nói đầy căm hận:
“Không thể nào, ngươi căn bản không có thời gian đi chuẩn bị, ngươi. . . . . .”
Bỗng nàng ngậm miệng, vẻ mặt càng ngày càng chìm xuống. Nàng nhớ lại lúc ta tự mình trở lại Vân Lạc Cung, trong thời gian đó, ta tiếp xúc với ai, đối với nàng mà nói, là trống rỗng. Tim đập mạnh, chuyện di chiếu, thật ra thì ta chưa từng nhắc đến với ai.
Chỉ là, ta cố ý đi ra ngoài một vòng, rồi cố ý sai cung nữ dọn dẹp lại gian phòng, làm dấu hiệu giả để nàng cho là ta tới lấy di chiếu. Hôm nay nói như vậy nữa, lòng nàng càng thêm nghi ngờ, nhất định sẽ tin ta. Quả nhiên, nàng cúi đầu cân nhắc. Chốc lát, mới ngước mắt, ánh mắt nhìn ta thêm một phần cảnh giác, mở miệng nói:
“Bổn cung vốn tưởng rằng, ngươi khinh thường dùng thủ đoạn như vậy.”
Ta lắc đầu:
“Ta chỉ muốn sống sót, cái này cũng không quá đáng.”
Ta chưa bao giờ có lòng hại người, ta chỉ cố gắng tiếp tục sống.
“Phải, không quá đáng.”
Ánh mắt của nàng rơi trên người chúng cung nhân trên mặt đất, châm chọc nói:
“Nhưng mà, nếu ngươi muốn sống sót trên nhiều người như vậy, không khỏi lòng dạ quá hiểm độc. Muốn cùng Bổn cung nói điều kiện, giỏi.”
Nàng vươn tay ra, chỉ về hướng người quỳ phía dưới, nói:
“Bổn cung cho ngươi hai mạng người, ngươi chọn người nào sống? Đừng nghĩ muốn cứu tất cả, nếu không, ngươi chết, tất cả bọn họ cũng chết. Bổn cung thà giết lầm 100!”
Nàng có phần không kiên nhẫn được nữa rồi, lại còn nói thà giết lầm. . . . . . Nhưng, muốn ta chọn hai người không chết, bảo ta làm sao chọn? Trừ những cung nhân này, ta còn phải cứu người khác nữa!
Chẳng lẽ thật như lời Hoàng hậu nói, lòng dạ ta quá hiểm độc sao? Chẳng qua là, cứu người, chẳng lẽ cũng sai lầm rồi sao? Tiến lùi không được, thật là khó. Đang lúc ấy thì, chợt nghe được có người kêu lên một tiếng đau đớn, miệng đầy máu tươi, ngã xuống đất.
Ta giật mình nhìn nhóm cung nhân quỳ trên mặt đất, miệng mỗi người đều phun máu tươi, chỉ chốc lát sau, liền im lặng. Không chỉ riêng ta, Hoàng hậu cũng sợ ngây người. Thị vệ vội cúi người xuống điều tra từng người một, sau mới đứng lên nói:
“Nương nương, đều chết hết, là trúng độc.”
“Trúng độc?” Hoàng hậu nhớ lại, đứng một lúc lâu, đột nhiên mở miệng đầy căm giận: “Hoàng thượng hắn thế nhưng. . . . . . Thế nhưng. . . . . .”
/172
|