“Ngươi là. . . . . . Không, điều đó không có khả năng!”
Ta lui lại một chút, nhưng mà không cẩn thận, ngã nhào trên sàn nhà lạnh như băng, rất đau nhưng không bằng nổi đau trong lòng. Cuối cùng là chuyện gì xảy ra? Vân Lan cúi người xuống, ánh mắt sắc bén dừng ở trên mặt của ta, khóe miệng của nàng cười đến mức quỷ dị:
“Không tệ, ta là nữ nhi của Liên Vân. Thân phận của ta, chưa bao giờ cao quý như ngươi, Bát tiểu thư à. Aizz ——”
Nàng thở dài một tiếng, lại nói:
“Nhưng mà sau này, lại khó mà nói đấy chứ!”
Giọng nói của nàng tràn đầy sự khinh bỉ, trong mắt tất cả đều là hận ý. Nhưng mà, ta không tin, ta không tin! Ra sức lắc đầu, ta kéo tay của nàng:
“Không, Nhị tỷ, ngươi đang gạt ta, có đúng hay không? Ngươi chỉ là đang hiểu sai và cho rằng cha thương yêu ta nhất, ngươi tưởng là. . . . . .”
“Đủ rồi!”
Vân Lan rống giận vung tay của ta ra, trong mắt có lửa:
“Phượng Loan Phi, ngươi sáng suốt một chút có được hay không? Ngươi cho rằng ngươi làm bộ ngu ngốc sẽ thay đổi sự thật trước mắt sao? Ta cho ngươi biết, đừng ở đó mà si tâm vọng tưởng! Phượng gia sụp đổ, Phượng Hố chết! Ngươi cũng không còn là thiên kim Phượng phủ được ngàn vạn cưng chìu sủng ái!”
“A, ta quên mất, ngươi bây giờ chỉ là nữ nhi của tội thần mà thôi. Nếu không phải Vương gia chịu chứa chấp ngươi, sợ là hôm nay ngươi thật đã thành cô hồn dã quỷ trên đường đi sung quân rồi đấy. Ha ha ——”
Bỗng nhiên, nàng cười rộ lên một cách cuồng nhiệt, nhìn trong mắt nàng tràn đầy sự mỉa mai cùng hả dạ. Cô hồn dã quỷ trên đường đi sung quân. Khinh Ca. . . . . .
Dường như bên tai vang lên câu nói kia của nàng ‘Bát tỷ tỷ’. Phút chốc, lệ rơi đầy mặt. Dường như Vân Lan càng nói càng hả hê, thấy ta khóc, nàng lại cười càng lớn hơn:
“Cảm thấy đau khổ sao? Đó cũng là khoản nợ mà Phượng Hố thiếu! Cha nợ con trả, điều đó là dĩ nhiên!”
Từng câu từng chữ của nàng nói ra giống như độc dược đục khoét tâm can của ta, từng chút từng chút một. Đau quá a…Thế nhưng, ta nắm chặt tay thành quả đấm, che dấu nổi đau này, cố gắng lấy một chút dũng khí cuối cùng, lảo đảo đứng lên, ánh mắt khóa tại trên người nàng, mở miệng nói:
“Cho dù hắn không phải là cha ruột ngươi, nhưng dù sao cũng đem ngươi dưỡng dục thành người. Thử hỏi người cha đó bạc đã ngươi chổ nào?”
Ở trong mắt nàng không có nửa phần áy náy, mà lời ta nói, lại giống như một chuyện buồn cười nhất mà nàng từng nghe. Nàng hướng về phía ta, lạnh lùng mở miệng:
“Ngươi cho rằng Phượng Hố lưu ta ở Phượng phủ làm tiểu thư là vì cái gì?”
Ta lắc đầu, ta không biết, tất cả những lời nàng nói ta đều không hiểu. Nàng vung tay áo, đứng thẳng người, mở to hai mắt nhìn chằm chằm vào cặp mắt của ta, mới mở miệng nói:
“Ta chẳng qua chỉ là một con cờ giúp Phượng Hố cùng Liên Vân kiềm chế lẫn nhau mà thôi!”
Ta nghe thấy trong lời nói của nàng tràn đầy căm phẫn. Không chỉ đối với Phượng Hố mà ngay cả Liên Vân cũng vậy. Như lời nàng nói, vậy thì…. thật là cha ruột của nàng ư!
“Thế nào, không hiểu sao?”
Nàng chế nhạo:
“Ngươi thông minh như vậy, như thế nào lại không hiểu đây?”
Hoảng hốt nhìn nàng, lời của nàng…, nàng cười đầy ý vị sâu xa….
Tình tiết kia thật là rắc rối phức tạp, nhưng từng việc lại rất tương ứng với nhau. Trên tay Phượng Hố nắm bắt được nhược điểm của Liên Vân, thuận tiện bắt nữ nhi của người ta làm con tin, kiềm chế mọi ngỏ ngách. Cũng khó trách, mỗi khi Vân Lan ra cửa đều có trọng binh canh giữ. Thì ra đó không phải là vì bảo vệ nàng, mà hoàn toàn là theo để giám thị! Ta lại hít một hơi lãnh khí, không, ta vẫn không muốn tin, Phượng Hố, người cha ta kính trọng nhất sẽ làm ra chuyện như vậy.
“Không tin à? Không phải ngươi không muốn tin là được.”
Vân Lan cười khinh miệt:
“Ngươi cho rằng Vương gia tiếp cận ngươi là vì cái gì? Không phải là bởi vì yêu ngươi, mà là vì ta. Ngươi có biết, chỉ khi ta an toàn, Liên Vân mới chịu đồng ý ra làm nhân chứng tố giác Phượng Hố.”
Chợt nhớ tới hôm đó, Giang Nam ở trước mặt ta cười rất dịu dàng, hắn nói hắn có biện pháp giúp ta cùng Vân Lan tiêu tan hiềm khích lúc trước, thì ra, tất cả đều là lời nói dối a! Ta thật ngây thơ, lại đi tin hoàn toàn. Bởi vì sao, chỉ có ta tường tận nhất. . . . . .
Ta lui lại một chút, nhưng mà không cẩn thận, ngã nhào trên sàn nhà lạnh như băng, rất đau nhưng không bằng nổi đau trong lòng. Cuối cùng là chuyện gì xảy ra? Vân Lan cúi người xuống, ánh mắt sắc bén dừng ở trên mặt của ta, khóe miệng của nàng cười đến mức quỷ dị:
“Không tệ, ta là nữ nhi của Liên Vân. Thân phận của ta, chưa bao giờ cao quý như ngươi, Bát tiểu thư à. Aizz ——”
Nàng thở dài một tiếng, lại nói:
“Nhưng mà sau này, lại khó mà nói đấy chứ!”
Giọng nói của nàng tràn đầy sự khinh bỉ, trong mắt tất cả đều là hận ý. Nhưng mà, ta không tin, ta không tin! Ra sức lắc đầu, ta kéo tay của nàng:
“Không, Nhị tỷ, ngươi đang gạt ta, có đúng hay không? Ngươi chỉ là đang hiểu sai và cho rằng cha thương yêu ta nhất, ngươi tưởng là. . . . . .”
“Đủ rồi!”
Vân Lan rống giận vung tay của ta ra, trong mắt có lửa:
“Phượng Loan Phi, ngươi sáng suốt một chút có được hay không? Ngươi cho rằng ngươi làm bộ ngu ngốc sẽ thay đổi sự thật trước mắt sao? Ta cho ngươi biết, đừng ở đó mà si tâm vọng tưởng! Phượng gia sụp đổ, Phượng Hố chết! Ngươi cũng không còn là thiên kim Phượng phủ được ngàn vạn cưng chìu sủng ái!”
“A, ta quên mất, ngươi bây giờ chỉ là nữ nhi của tội thần mà thôi. Nếu không phải Vương gia chịu chứa chấp ngươi, sợ là hôm nay ngươi thật đã thành cô hồn dã quỷ trên đường đi sung quân rồi đấy. Ha ha ——”
Bỗng nhiên, nàng cười rộ lên một cách cuồng nhiệt, nhìn trong mắt nàng tràn đầy sự mỉa mai cùng hả dạ. Cô hồn dã quỷ trên đường đi sung quân. Khinh Ca. . . . . .
Dường như bên tai vang lên câu nói kia của nàng ‘Bát tỷ tỷ’. Phút chốc, lệ rơi đầy mặt. Dường như Vân Lan càng nói càng hả hê, thấy ta khóc, nàng lại cười càng lớn hơn:
“Cảm thấy đau khổ sao? Đó cũng là khoản nợ mà Phượng Hố thiếu! Cha nợ con trả, điều đó là dĩ nhiên!”
Từng câu từng chữ của nàng nói ra giống như độc dược đục khoét tâm can của ta, từng chút từng chút một. Đau quá a…Thế nhưng, ta nắm chặt tay thành quả đấm, che dấu nổi đau này, cố gắng lấy một chút dũng khí cuối cùng, lảo đảo đứng lên, ánh mắt khóa tại trên người nàng, mở miệng nói:
“Cho dù hắn không phải là cha ruột ngươi, nhưng dù sao cũng đem ngươi dưỡng dục thành người. Thử hỏi người cha đó bạc đã ngươi chổ nào?”
Ở trong mắt nàng không có nửa phần áy náy, mà lời ta nói, lại giống như một chuyện buồn cười nhất mà nàng từng nghe. Nàng hướng về phía ta, lạnh lùng mở miệng:
“Ngươi cho rằng Phượng Hố lưu ta ở Phượng phủ làm tiểu thư là vì cái gì?”
Ta lắc đầu, ta không biết, tất cả những lời nàng nói ta đều không hiểu. Nàng vung tay áo, đứng thẳng người, mở to hai mắt nhìn chằm chằm vào cặp mắt của ta, mới mở miệng nói:
“Ta chẳng qua chỉ là một con cờ giúp Phượng Hố cùng Liên Vân kiềm chế lẫn nhau mà thôi!”
Ta nghe thấy trong lời nói của nàng tràn đầy căm phẫn. Không chỉ đối với Phượng Hố mà ngay cả Liên Vân cũng vậy. Như lời nàng nói, vậy thì…. thật là cha ruột của nàng ư!
“Thế nào, không hiểu sao?”
Nàng chế nhạo:
“Ngươi thông minh như vậy, như thế nào lại không hiểu đây?”
Hoảng hốt nhìn nàng, lời của nàng…, nàng cười đầy ý vị sâu xa….
Tình tiết kia thật là rắc rối phức tạp, nhưng từng việc lại rất tương ứng với nhau. Trên tay Phượng Hố nắm bắt được nhược điểm của Liên Vân, thuận tiện bắt nữ nhi của người ta làm con tin, kiềm chế mọi ngỏ ngách. Cũng khó trách, mỗi khi Vân Lan ra cửa đều có trọng binh canh giữ. Thì ra đó không phải là vì bảo vệ nàng, mà hoàn toàn là theo để giám thị! Ta lại hít một hơi lãnh khí, không, ta vẫn không muốn tin, Phượng Hố, người cha ta kính trọng nhất sẽ làm ra chuyện như vậy.
“Không tin à? Không phải ngươi không muốn tin là được.”
Vân Lan cười khinh miệt:
“Ngươi cho rằng Vương gia tiếp cận ngươi là vì cái gì? Không phải là bởi vì yêu ngươi, mà là vì ta. Ngươi có biết, chỉ khi ta an toàn, Liên Vân mới chịu đồng ý ra làm nhân chứng tố giác Phượng Hố.”
Chợt nhớ tới hôm đó, Giang Nam ở trước mặt ta cười rất dịu dàng, hắn nói hắn có biện pháp giúp ta cùng Vân Lan tiêu tan hiềm khích lúc trước, thì ra, tất cả đều là lời nói dối a! Ta thật ngây thơ, lại đi tin hoàn toàn. Bởi vì sao, chỉ có ta tường tận nhất. . . . . .
/172
|