Tiết Tùng Ninh kéo ta qua ngồi, ta hơi lúng túng, đừng nói là hắn muốn ta ngồi cùng nha. Quân Lâm ngồi ở vị trí dành cho gia chủ cũng nhìn thoáng qua ta một cái, mà dường như ta cảm nhận được có một tia tức giận.
“Tiết tướng quân có mỹ nhân trong lòng, xem ra lại có thể uống nhiều thêm mấy chén nha.”
Một người ngồi ở bên cạnh vừa nói xong liền giơ cái ly rượu đầy đưa cho Tiết Tùng Ninh, quơ quơ:
“Tướng quân còn không nâng chén?”
Tỳ nữ vội tới đây rót đầy rượu cho hắn, Tiết Tùng Ninh lại lắc đầu cười nói:
“Tôn đại nhân bỏ qua cho Tùng Ninh đi, tửu lượng Tùng Ninh thật sự có hạn.”
Hắn vừa nói vừa đưa tay lên đỡ trán, hơi hơi nhíu mày.
“Aiz, khó có được một ngày mọi người cao hứng như vậy, lại ít khi thấy Vương gia mở yến tiệc, mọi người không say không về nha!”
“Tiết tướng quân là thiếu niên anh hùng, chỉ có mấy ly rượu mà thôi, há lại làm khó được ngươi?”
Gia chủ cũng mở miệng nâng chén nói:
“Nếu tất cả mọi người đều mời ngươi, xem ra bổn vương thấy ly rượu này, tướng quân chạy không khỏi rồi.”
Hắn nói xong, ngửa đầu đem ly rượu cầm trong tay uống cạn, cổ tay vừa động thì ly rượu cũng hạ, một giọt rượu cũng chưa hề nhỏ xuống. Khóe miệng của hắn nâng lên, cười nhạt, ánh mắt lòe lòe. Tỳ nữ bên cạnh lập tức tiến lên rót đầy rượu cho hắn sau đó mới cung kính lui sang một bên.
“Tốt, Vương gia tửu lượng giỏi!”
Tiếp đó, người người rối rít phụ họa. Tiết Tùng Ninh cũng cười nhạt, không khí tràn ngập sôi nổi. Trong nháy mắt, lòng của ta lạnh đi phân nữa. Tửu lượng giỏi, Haa haaa…!
Tay không tự giác siết chặt y phục, ta thật sự ngu, lại có thể tin tưởng hắn giúp ta ngăn cản rượu, ngăn cản đến hộc máu. Một lát sau, tiêu điểm lại tập trung đến trên người Tiết Tùng Ninh, người người la hét muốn hắn uống rượu. Dường như Tiết Tùng Ninh vẫn còn cự nự từ chối, nhưng cuối cùng lại từ chối không được. Ngay khi ly rượu của hắn sắp chạm đến môi, ta không biết dũng khí từ đâu tới liền đưa tay đoạt lấy ly rượu trên tay hắn, cắn răng nói:
“Ta thay hắn Uống….uố…ng!”
Nói xong, nín thở một hơi uống cạn. Cảm giác nóng rực từ khoang miệng kéo dài đến trong dạ dày. Tiết Tùng Ninh không nghĩ tới ta sẽ làm như vậy, vịn vai của ta, nhíu mày nói:
“Người làm cái gì vậy? Tửu lượng ta tuy kém nhưng cũng không để một cô gái yếu đuối ngăn rượu giúp ta a!”
Vuốt ngực, ta kiềm nén, không để cho ho ra ngoài, quật cường, ngước mắt nhìn về nam tử phía trên điện. Trong mắt hắn từ từ lấp đầy kinh ngạc, bất quá chỉ một cái chớp mắt, lại thay vào phẫn hận cùng tức giận. Tay để xuống trên đầu gối chợt nắm chặt, lớn tiếng cười nói:
“Thật là tốt, xem ra trong lòng nha đầu này thật sự ngưỡng mộ Tiết tướng quân rồi!”
Vân Lan ngồi bên cạnh hắn cắn môi, nhìn ta với ánh mắt tràn đầy khinh thường cùng giễu cợt. Ta hiểu, nàng cho ta là như thế, là vì muốn gây sự chú ý. Đúng vậy a, nàng nào biết, ta cùng với hắn trải qua biết bao nhiêu chuyện? Ta chỉ là muốn xem một chút, hắn có khó chịu không? Hắn có còn nhớ rõ khi hắn là Giang Nam đã làm tất cả vì ta hay không? Cho dù là đóng kịch cũng tốt, hắn. . . . . . Sẽ nhớ sao? Tiết Tùng Ninh đem một chén thủy tinh trong suốt đưa cho ta, nhỏ giọng nói:
“Nào, uống một hớp.”
Dạ dày sôi sùng sục, khó chịu vô cùng, ta làm sao có thể uống tiếp được vì thế lắc đầu từ chối. Sau lại, không biết làm sao ra khỏi Lâm Vương phủ, ta đã không còn biết gì. Chỉ mơ mơ màng màng, có một người ôm ta vào trong ngực. Sau đó, lại lên xe ngựa. Dường như Tiết Tùng Ninh nói gì đó với phu xe, ta không nghe rõ cho lắm. Hắn ôm ta lên xe ngựa, ta chỉ cảm thấy cả người giống như bị hỏa thiêu, đầu óc choáng váng, thật là khó chịu.
“Ư——” cúi đầu khẽ rên một tiếng. Ta nhìn thấy vẻ mặt nam tử hoảng hốt, đở ta dậy, lòng bàn tay để lên lưng của ta, thở dài nói:
“Nếu không biết uống rượu, tội gì uống nhiều như vậy?”
“Tiết tướng quân có mỹ nhân trong lòng, xem ra lại có thể uống nhiều thêm mấy chén nha.”
Một người ngồi ở bên cạnh vừa nói xong liền giơ cái ly rượu đầy đưa cho Tiết Tùng Ninh, quơ quơ:
“Tướng quân còn không nâng chén?”
Tỳ nữ vội tới đây rót đầy rượu cho hắn, Tiết Tùng Ninh lại lắc đầu cười nói:
“Tôn đại nhân bỏ qua cho Tùng Ninh đi, tửu lượng Tùng Ninh thật sự có hạn.”
Hắn vừa nói vừa đưa tay lên đỡ trán, hơi hơi nhíu mày.
“Aiz, khó có được một ngày mọi người cao hứng như vậy, lại ít khi thấy Vương gia mở yến tiệc, mọi người không say không về nha!”
“Tiết tướng quân là thiếu niên anh hùng, chỉ có mấy ly rượu mà thôi, há lại làm khó được ngươi?”
Gia chủ cũng mở miệng nâng chén nói:
“Nếu tất cả mọi người đều mời ngươi, xem ra bổn vương thấy ly rượu này, tướng quân chạy không khỏi rồi.”
Hắn nói xong, ngửa đầu đem ly rượu cầm trong tay uống cạn, cổ tay vừa động thì ly rượu cũng hạ, một giọt rượu cũng chưa hề nhỏ xuống. Khóe miệng của hắn nâng lên, cười nhạt, ánh mắt lòe lòe. Tỳ nữ bên cạnh lập tức tiến lên rót đầy rượu cho hắn sau đó mới cung kính lui sang một bên.
“Tốt, Vương gia tửu lượng giỏi!”
Tiếp đó, người người rối rít phụ họa. Tiết Tùng Ninh cũng cười nhạt, không khí tràn ngập sôi nổi. Trong nháy mắt, lòng của ta lạnh đi phân nữa. Tửu lượng giỏi, Haa haaa…!
Tay không tự giác siết chặt y phục, ta thật sự ngu, lại có thể tin tưởng hắn giúp ta ngăn cản rượu, ngăn cản đến hộc máu. Một lát sau, tiêu điểm lại tập trung đến trên người Tiết Tùng Ninh, người người la hét muốn hắn uống rượu. Dường như Tiết Tùng Ninh vẫn còn cự nự từ chối, nhưng cuối cùng lại từ chối không được. Ngay khi ly rượu của hắn sắp chạm đến môi, ta không biết dũng khí từ đâu tới liền đưa tay đoạt lấy ly rượu trên tay hắn, cắn răng nói:
“Ta thay hắn Uống….uố…ng!”
Nói xong, nín thở một hơi uống cạn. Cảm giác nóng rực từ khoang miệng kéo dài đến trong dạ dày. Tiết Tùng Ninh không nghĩ tới ta sẽ làm như vậy, vịn vai của ta, nhíu mày nói:
“Người làm cái gì vậy? Tửu lượng ta tuy kém nhưng cũng không để một cô gái yếu đuối ngăn rượu giúp ta a!”
Vuốt ngực, ta kiềm nén, không để cho ho ra ngoài, quật cường, ngước mắt nhìn về nam tử phía trên điện. Trong mắt hắn từ từ lấp đầy kinh ngạc, bất quá chỉ một cái chớp mắt, lại thay vào phẫn hận cùng tức giận. Tay để xuống trên đầu gối chợt nắm chặt, lớn tiếng cười nói:
“Thật là tốt, xem ra trong lòng nha đầu này thật sự ngưỡng mộ Tiết tướng quân rồi!”
Vân Lan ngồi bên cạnh hắn cắn môi, nhìn ta với ánh mắt tràn đầy khinh thường cùng giễu cợt. Ta hiểu, nàng cho ta là như thế, là vì muốn gây sự chú ý. Đúng vậy a, nàng nào biết, ta cùng với hắn trải qua biết bao nhiêu chuyện? Ta chỉ là muốn xem một chút, hắn có khó chịu không? Hắn có còn nhớ rõ khi hắn là Giang Nam đã làm tất cả vì ta hay không? Cho dù là đóng kịch cũng tốt, hắn. . . . . . Sẽ nhớ sao? Tiết Tùng Ninh đem một chén thủy tinh trong suốt đưa cho ta, nhỏ giọng nói:
“Nào, uống một hớp.”
Dạ dày sôi sùng sục, khó chịu vô cùng, ta làm sao có thể uống tiếp được vì thế lắc đầu từ chối. Sau lại, không biết làm sao ra khỏi Lâm Vương phủ, ta đã không còn biết gì. Chỉ mơ mơ màng màng, có một người ôm ta vào trong ngực. Sau đó, lại lên xe ngựa. Dường như Tiết Tùng Ninh nói gì đó với phu xe, ta không nghe rõ cho lắm. Hắn ôm ta lên xe ngựa, ta chỉ cảm thấy cả người giống như bị hỏa thiêu, đầu óc choáng váng, thật là khó chịu.
“Ư——” cúi đầu khẽ rên một tiếng. Ta nhìn thấy vẻ mặt nam tử hoảng hốt, đở ta dậy, lòng bàn tay để lên lưng của ta, thở dài nói:
“Nếu không biết uống rượu, tội gì uống nhiều như vậy?”
/172
|