Đã nhiều ngày, ngủ mê man, không muốn tỉnh lại. Nếu như là mộng, dù mộng có đáng sợ hơn nữa, ta vẫn nguyện ý tiếp tục. Nhưng nó lại không phải là…..
Hoàng Thượng lo lắng cho thân thể của ta liền vội vã hồi kinh. Lúc khởi hành, còn dẫn theo một người —— Dương Trọng Vân. Khi đó ta đây, còn không biết hắn đến tột cùng là người phương nào. Ta chỉ biết Hoàng Thượng có nói qua, sau khi hồi cung, sẽ đem một vị Thừa Tướng ban thưởng cho hắn. Ta mới nhớ tới, vị trí Thừa Tướng vẫn để trống.
Cũng thế, nhớ lại trước kia, có Phượng Hố giúp hắn xử lý quốc gia đại sự, có hay không cái gọi là Thừa tướng cũng không có. Một khắc kia, ta mới thật sự cảm thấy hoàng quyền Chí Cao Vô Thượng. Hắn vừa mở kim khẩu, có thể thay đổi rất nhiều việc. Dương Trọng Vân bất quá là một cái sư gia nho nhỏ, hắn cũng có thể cất nhắc hắn ta trở thành một người trên vạn người, Thừa Tướng!
Cắn môi, có lẽ, ta nên vì Phượng Lê Mạch làm một ít chuyện, còn có Tiết Vị Ương. Tìm một cơ hội, cầu xin hoàng thượng đặc xá trọng tội cho Phượng Lê Mạch. Cơ thể ta cũng đã tàn hoa bại liễu, cũng không còn hi vọng được điều gì. Nhưng mà, Lục ca ta còn lưu lạc bên ngoài, ta không thể không để ý tới hắn. Còn có Tiết Vị Ương, nàng là muội muội duy nhất của Tiết Tùng Ninh, ta hi vọng cô đừng gây ra chuyện khiến nàng tổn thương.
“Nương nương.” Bỗng nhiên ngoài xe truyền đến thanh âm Tiết Tùng Ninh. Ta thầm lấy làm kinh hãi, kể từ sau sự kiện kia, hắn vẫn chưa từng đối mặt cùng ta. Hôm nay lại nghe thấy thanh âm của hắn, bỗng nhiên ta cảm thấy có chút khổ sở. Cung nữ đã đưa tay vén màn xe lên, nhỏ giọng hỏi:
“Tướng quân có chuyện gì?”
Hắn nhìn ta, trong mắt tràn đầy vẻ mệt mỏi, giả bộ không có chuyện gì, mở miệng nói:
“À, mạt tướng chỉ muốn hỏi nương nương một chút, trên xe có còn thiếu cái gì không?”
Cung nữ cười tủm tỉm, mở miệng:
“Trên xe, nương nương cái gì cũng có, Hoàng Thượng đã sớm căn dặn, nương nương muốn cái gì tại nơi này, thì nhất định cũng phải có. Nô tỳ thay mặt nương nương cảm tạ sự quan tâm của tướng quân.”
“Ừm.”
Hắn nhẹ ứng tiếng, rõ ràng là lộ ra thất vọng. Cung nữ thuận tay buông màn xe xuống, ánh mắt của hắn vẫn si ngốc nhìn ta như cũ, chợt trở nên mê ly một cách khó hiểu.
Ta nhìn rõ tay của hắn nắm bội kiếm rất chặt, ngón tay nắm tại nơi đó trắng bệch. Bất đắc dĩ cười, đúng rồi, hắn còn tưởng rằng ta là Khinh Ca. Hắn còn tưởng rằng ta là nữ nhân tham mộ hư vinh đấy chứ? Nếu không, vì sao không giải thích tất cả với Hoàng Thượng, còn phải theo hắn hồi kinh? Chậm rãi, chậm rãi rũ mí mắt xuống, ta giải thích với hắn những điều đó, thì có ích lợi gì đây?
“Nương nương mệt mỏi sao?”
Cung nữ lại đây, cẩn thận hỏi ta. Ta lắc đầu, nàng tựa như yên tâm, tiếp theo lại nhíu mày nói:
“Rất kỳ quái nha! Tiểu thị vệ ở bên cạnh Tiết tướng quân lúc trước tự dưng lại không thấy, thậm chí tinh thần Tướng quân cũng có phần trở nên hoảng hốt!”
Tiểu thị vệ. Này đây đang nói, không phải là ta sao? Không tự chủ nhìn thoáng qua nàng một cái, cung nữ sợ tới mức vội ngậm miệng, cúi đầu nói:
“Nương nương thứ tội, nô tỳ nói quá nhiều.”
Tức thì không có tiếng động. Ta trầm mặc, chuyện Tiết Tùng Ninh cho ta là Khinh Ca, nếu lần này Hoàng Thượng không có phong phi, sợ là hắn vẫn ngậm miệng không đề cập tới đó chứ? Nhớ tới lời hắn nói, hắn chỉ là muốn giữ ta ở bên cạnh, bảo vệ ta, chăm sóc ta. Tâm giống như bị kim châm, đau từng chút từng chút một.
Ta nghĩ, ta nên cách xa hắn, hắn là người tốt. Chỉ có hắn, là chưa từng tính toán với ta. Ta không muốn sau này, mang đến mầm tai vạ cho hắn. Lúc đội ngũ trở lại kinh thành, đã là trong tuần tháng bảy rồi. Cung nữ đỡ ta xuống xe, liền thấy Hoàng Thượng xa xa đi tới, nắm tay ta nói:
“Ái phi, chúng ta đã đến.”
Ngước mắt nhìn lại, ngói lưu ly màu vàng sáng dưới ánh mặt trời càng thêm lấp lánh rực rỡ. Tường thành màu đỏ thắm mở ra hào quang sáng chói, sáng quắc, chói lọi mắt người. Cửa cung nặng trĩu từ từ mở ra, truyền tới thanh âm hô vạn tuế đến mức như dời núi lấp biển.
Ta mặc cho hắn lôi kéo, cất bước đi qua cửa cung. Vẫn còn nhớ lần trước, từ nơi này đi qua, còn là Hoàng Hậu triệu kiến. Cũng là một lần kia trên đường trở về phủ, gặp Quân Lâm. . . . . . Trái tim đau nhói, sợ là vô luận như thế nào, hắn cũng không nghĩ ra, hôm nay ta cùng với hắn, sẽ là quan hệ như vậy!
Hoàng Thượng lo lắng cho thân thể của ta liền vội vã hồi kinh. Lúc khởi hành, còn dẫn theo một người —— Dương Trọng Vân. Khi đó ta đây, còn không biết hắn đến tột cùng là người phương nào. Ta chỉ biết Hoàng Thượng có nói qua, sau khi hồi cung, sẽ đem một vị Thừa Tướng ban thưởng cho hắn. Ta mới nhớ tới, vị trí Thừa Tướng vẫn để trống.
Cũng thế, nhớ lại trước kia, có Phượng Hố giúp hắn xử lý quốc gia đại sự, có hay không cái gọi là Thừa tướng cũng không có. Một khắc kia, ta mới thật sự cảm thấy hoàng quyền Chí Cao Vô Thượng. Hắn vừa mở kim khẩu, có thể thay đổi rất nhiều việc. Dương Trọng Vân bất quá là một cái sư gia nho nhỏ, hắn cũng có thể cất nhắc hắn ta trở thành một người trên vạn người, Thừa Tướng!
Cắn môi, có lẽ, ta nên vì Phượng Lê Mạch làm một ít chuyện, còn có Tiết Vị Ương. Tìm một cơ hội, cầu xin hoàng thượng đặc xá trọng tội cho Phượng Lê Mạch. Cơ thể ta cũng đã tàn hoa bại liễu, cũng không còn hi vọng được điều gì. Nhưng mà, Lục ca ta còn lưu lạc bên ngoài, ta không thể không để ý tới hắn. Còn có Tiết Vị Ương, nàng là muội muội duy nhất của Tiết Tùng Ninh, ta hi vọng cô đừng gây ra chuyện khiến nàng tổn thương.
“Nương nương.” Bỗng nhiên ngoài xe truyền đến thanh âm Tiết Tùng Ninh. Ta thầm lấy làm kinh hãi, kể từ sau sự kiện kia, hắn vẫn chưa từng đối mặt cùng ta. Hôm nay lại nghe thấy thanh âm của hắn, bỗng nhiên ta cảm thấy có chút khổ sở. Cung nữ đã đưa tay vén màn xe lên, nhỏ giọng hỏi:
“Tướng quân có chuyện gì?”
Hắn nhìn ta, trong mắt tràn đầy vẻ mệt mỏi, giả bộ không có chuyện gì, mở miệng nói:
“À, mạt tướng chỉ muốn hỏi nương nương một chút, trên xe có còn thiếu cái gì không?”
Cung nữ cười tủm tỉm, mở miệng:
“Trên xe, nương nương cái gì cũng có, Hoàng Thượng đã sớm căn dặn, nương nương muốn cái gì tại nơi này, thì nhất định cũng phải có. Nô tỳ thay mặt nương nương cảm tạ sự quan tâm của tướng quân.”
“Ừm.”
Hắn nhẹ ứng tiếng, rõ ràng là lộ ra thất vọng. Cung nữ thuận tay buông màn xe xuống, ánh mắt của hắn vẫn si ngốc nhìn ta như cũ, chợt trở nên mê ly một cách khó hiểu.
Ta nhìn rõ tay của hắn nắm bội kiếm rất chặt, ngón tay nắm tại nơi đó trắng bệch. Bất đắc dĩ cười, đúng rồi, hắn còn tưởng rằng ta là Khinh Ca. Hắn còn tưởng rằng ta là nữ nhân tham mộ hư vinh đấy chứ? Nếu không, vì sao không giải thích tất cả với Hoàng Thượng, còn phải theo hắn hồi kinh? Chậm rãi, chậm rãi rũ mí mắt xuống, ta giải thích với hắn những điều đó, thì có ích lợi gì đây?
“Nương nương mệt mỏi sao?”
Cung nữ lại đây, cẩn thận hỏi ta. Ta lắc đầu, nàng tựa như yên tâm, tiếp theo lại nhíu mày nói:
“Rất kỳ quái nha! Tiểu thị vệ ở bên cạnh Tiết tướng quân lúc trước tự dưng lại không thấy, thậm chí tinh thần Tướng quân cũng có phần trở nên hoảng hốt!”
Tiểu thị vệ. Này đây đang nói, không phải là ta sao? Không tự chủ nhìn thoáng qua nàng một cái, cung nữ sợ tới mức vội ngậm miệng, cúi đầu nói:
“Nương nương thứ tội, nô tỳ nói quá nhiều.”
Tức thì không có tiếng động. Ta trầm mặc, chuyện Tiết Tùng Ninh cho ta là Khinh Ca, nếu lần này Hoàng Thượng không có phong phi, sợ là hắn vẫn ngậm miệng không đề cập tới đó chứ? Nhớ tới lời hắn nói, hắn chỉ là muốn giữ ta ở bên cạnh, bảo vệ ta, chăm sóc ta. Tâm giống như bị kim châm, đau từng chút từng chút một.
Ta nghĩ, ta nên cách xa hắn, hắn là người tốt. Chỉ có hắn, là chưa từng tính toán với ta. Ta không muốn sau này, mang đến mầm tai vạ cho hắn. Lúc đội ngũ trở lại kinh thành, đã là trong tuần tháng bảy rồi. Cung nữ đỡ ta xuống xe, liền thấy Hoàng Thượng xa xa đi tới, nắm tay ta nói:
“Ái phi, chúng ta đã đến.”
Ngước mắt nhìn lại, ngói lưu ly màu vàng sáng dưới ánh mặt trời càng thêm lấp lánh rực rỡ. Tường thành màu đỏ thắm mở ra hào quang sáng chói, sáng quắc, chói lọi mắt người. Cửa cung nặng trĩu từ từ mở ra, truyền tới thanh âm hô vạn tuế đến mức như dời núi lấp biển.
Ta mặc cho hắn lôi kéo, cất bước đi qua cửa cung. Vẫn còn nhớ lần trước, từ nơi này đi qua, còn là Hoàng Hậu triệu kiến. Cũng là một lần kia trên đường trở về phủ, gặp Quân Lâm. . . . . . Trái tim đau nhói, sợ là vô luận như thế nào, hắn cũng không nghĩ ra, hôm nay ta cùng với hắn, sẽ là quan hệ như vậy!
/172
|