Ta nghĩ ta hẳn đã say rồi, nếu không vì sao nhìn ra xa cảnh tượng lại trở nên mơ hồ như vậy? Tâm tình ta dường như rất tốt, thì ra say lại tốt như vậy.
Sớm biết như vậy, thì ngày nào ta cũng sẽ uống.
Hắn nhìn ta, hình như thở dài một tiếng.
Ta đột nhiên nói: “Ta tên là Loan Phi.”
“Loan Phi.” Hắn nhắc lại, gật gật đầu,“Ngươi họ gì?”
“Ta không có họ.”
“À, ta tên là Tiết Tùng Ninh.” Hắn cũng không có so đo, cười nói cho ta biết tên của hắn. Kỳ thật, ta sớm đã biết, hắn chính là Tiết Tùng Ninh.
Mượn men rượu, ta trở lên lớn mật bột phát, nghiêng người nhìn hắn: “Hôm nay Vương gia thuận miệng một câu đem ta cho Tướng quân, Tướng quân vì sao lại thật sự tiếp nhận?” Hắn vốn có thể cự tuyệt, hắn đường đường là một Tướng quân, có đủ tư cách để không tiếp nhận một nô tỳ.
Hắn cười nói: “Cũng không biết nữa, nhưng rất kỳ lạ, ta đối với ngươi, cũng không có bài xích.” Hắn nói ra thực nhẹ nhàng, cũng rất đơn giản. Con mắt nhìn chằm chằm vào ta tựa như trở nên thật sâu, mơ hồ lóe sáng.
Ta gật gật đầu, cũng không có truy hỏi đến cùng.
Xe ngựa đi được một hồi lâu rồi mới dừng lại. Tiết Tùng Ninh nhảy xuống xe, lại đưa tay ra đỡ ta. Ta chần chờ một chút, cuối cùng vẫn đưa tay vịn lấy đi ra ngoài, trước mắt vẫn có chút choáng váng, ta không nhìn rõ đường cho lắm. Hắn đỡ lấy ta, không dám buông tay ra.
“Thiếu gia đã trở lại? Vị này là?” Một người đi ra, thời điểm ánh mắt dừng ở trên người ta, rõ ràng nhìn ra nghi hoặc.
Tiết Tùng Ninh chỉ đạm thanh nói: “Sai người đi dọn dẹp một gian phòng cho Loan Phi cô nương, phân phó nha hoàn nấu một bát canh giải rượu mang đến.” Hắn nháy mắt một cái, liền có nha hoàn tiến đến, đỡ lấy thân thể của ta, còn cẩn thận dặn dò: “Cô nương đi chậm một chút.” Nàng không biết ta là người như thế nào, chỉ nghe từ trong lời nói của Tiết Tùng Ninh, liền cho rằng ta là nhân vật quan trọng nào đó? Tự nhiên từng bước, từng bước cũng không dám bỏ bê ta. Trong lòng cười nhạt, nào có ai biết, ta chẳng qua chỉ là một tỳ nữ mà Lâm Vương thuận miệng tặng cho hắn mà thôi.
Người vừa rồi đi ra ngoài không hề nhìn ta, chỉ đến gần Tiết Tùng Ninh, đè thấp thanh âm nói: “Thiếu gia, tiểu thư còn chưa ngủ, vẫn còn ở trong thư phòng chờ ngài trở về.”
Tiết Tùng Ninh giật mình, liếc mắt nhìn ta một cái, rốt cục vội vàng rời đi.
Đầu óc ta choáng váng quay cuồng, chỉ cảm thấy đi bộ được một hồi lâu, sau đó được nha hoàn mang vào trong một gian phòng, ta không còn khí lực để mà đánh giá, vừa đặt mình xuống giường liền ngủ ngay.
Không biết đã qua bao lâu, bên tai truyền đến thanh âm của nha hoàn: “Cô nương, canh giải rượu mang đến rồi, mua đứng dậy uống đã.”
Canh giải rượu? Đúng vậy, ta nhớ ra rồi, ta hình như đã uống rượu .
Ta cười cười, ngay cả mí mắt cũng không động đậy lấy một chút, ta không cần uống. Ta không muốn uống.
“Cô nương, dậy nào cô nương!” Nha hoàn lại ở bên giường gọi mãi, thấy ta vẫn không có ý muốn ngồi dậy như cũ, đành phải thôi.
Lại tỉnh lại, mới phát hiện đã là buổi sáng.
Mặt trời lên cao, ta chưa từng ngủ dậy trễ như vậy, cho dù quá khứ thời điểm còn ở trong Phượng phủ, cũng đã sớm rời giường rồi. Mẹ nói, tiểu thư nên có bộ dáng của tiểu thư, không thể lười biếng, nếu không sẽ đánh mất phong thái của thiên kim tiểu thư.
Ta ủ rũ cười, khoảng thời gian của ngày hôm qua đó đã không còn nữa. Ta đã sớm không còn là một Bát tiểu thư được ngàn người yêu quý. Nằm ở trên giường, cũng không có ai quan tâm.
Đứng lên, thấy ở trên bàn có một bộ quần áo sạch sẽ được gấp gọn gàng. Bên cạnh, đồ để rửa mặt cũng đều đã được chuẩn bị. Xem ra đều là đem đến cho ta.
Sửa sang xong hết thảy, vừa đẩy cửa đi ra, nha hoàn đứng bên ngoài liền vui vẻ nói: “Rốt cục cô nương cũng thức dậy rồi!”
Lời nói của nàng khiến cho ta đỏ mặt, nàng lại nói: “Tiểu thư nói, chờ cô nương tỉnh dậy, căn dặn nô tỳ mang người đến chỗ của nàng.”
Ta vẻ mặt mờ mịt: “Đi làm cái gì?”
“Việc này nô tỳ không biết.” Nàng cúi đầu, xoay người, “Cô nương chỉ cần đi theo nô tỳ là được.” Nói xong, nàng đã bước lên phía trước một bước. Ta suy nghĩ một chút, vẫn là đi thèo nàng.
Sớm biết như vậy, thì ngày nào ta cũng sẽ uống.
Hắn nhìn ta, hình như thở dài một tiếng.
Ta đột nhiên nói: “Ta tên là Loan Phi.”
“Loan Phi.” Hắn nhắc lại, gật gật đầu,“Ngươi họ gì?”
“Ta không có họ.”
“À, ta tên là Tiết Tùng Ninh.” Hắn cũng không có so đo, cười nói cho ta biết tên của hắn. Kỳ thật, ta sớm đã biết, hắn chính là Tiết Tùng Ninh.
Mượn men rượu, ta trở lên lớn mật bột phát, nghiêng người nhìn hắn: “Hôm nay Vương gia thuận miệng một câu đem ta cho Tướng quân, Tướng quân vì sao lại thật sự tiếp nhận?” Hắn vốn có thể cự tuyệt, hắn đường đường là một Tướng quân, có đủ tư cách để không tiếp nhận một nô tỳ.
Hắn cười nói: “Cũng không biết nữa, nhưng rất kỳ lạ, ta đối với ngươi, cũng không có bài xích.” Hắn nói ra thực nhẹ nhàng, cũng rất đơn giản. Con mắt nhìn chằm chằm vào ta tựa như trở nên thật sâu, mơ hồ lóe sáng.
Ta gật gật đầu, cũng không có truy hỏi đến cùng.
Xe ngựa đi được một hồi lâu rồi mới dừng lại. Tiết Tùng Ninh nhảy xuống xe, lại đưa tay ra đỡ ta. Ta chần chờ một chút, cuối cùng vẫn đưa tay vịn lấy đi ra ngoài, trước mắt vẫn có chút choáng váng, ta không nhìn rõ đường cho lắm. Hắn đỡ lấy ta, không dám buông tay ra.
“Thiếu gia đã trở lại? Vị này là?” Một người đi ra, thời điểm ánh mắt dừng ở trên người ta, rõ ràng nhìn ra nghi hoặc.
Tiết Tùng Ninh chỉ đạm thanh nói: “Sai người đi dọn dẹp một gian phòng cho Loan Phi cô nương, phân phó nha hoàn nấu một bát canh giải rượu mang đến.” Hắn nháy mắt một cái, liền có nha hoàn tiến đến, đỡ lấy thân thể của ta, còn cẩn thận dặn dò: “Cô nương đi chậm một chút.” Nàng không biết ta là người như thế nào, chỉ nghe từ trong lời nói của Tiết Tùng Ninh, liền cho rằng ta là nhân vật quan trọng nào đó? Tự nhiên từng bước, từng bước cũng không dám bỏ bê ta. Trong lòng cười nhạt, nào có ai biết, ta chẳng qua chỉ là một tỳ nữ mà Lâm Vương thuận miệng tặng cho hắn mà thôi.
Người vừa rồi đi ra ngoài không hề nhìn ta, chỉ đến gần Tiết Tùng Ninh, đè thấp thanh âm nói: “Thiếu gia, tiểu thư còn chưa ngủ, vẫn còn ở trong thư phòng chờ ngài trở về.”
Tiết Tùng Ninh giật mình, liếc mắt nhìn ta một cái, rốt cục vội vàng rời đi.
Đầu óc ta choáng váng quay cuồng, chỉ cảm thấy đi bộ được một hồi lâu, sau đó được nha hoàn mang vào trong một gian phòng, ta không còn khí lực để mà đánh giá, vừa đặt mình xuống giường liền ngủ ngay.
Không biết đã qua bao lâu, bên tai truyền đến thanh âm của nha hoàn: “Cô nương, canh giải rượu mang đến rồi, mua đứng dậy uống đã.”
Canh giải rượu? Đúng vậy, ta nhớ ra rồi, ta hình như đã uống rượu .
Ta cười cười, ngay cả mí mắt cũng không động đậy lấy một chút, ta không cần uống. Ta không muốn uống.
“Cô nương, dậy nào cô nương!” Nha hoàn lại ở bên giường gọi mãi, thấy ta vẫn không có ý muốn ngồi dậy như cũ, đành phải thôi.
Lại tỉnh lại, mới phát hiện đã là buổi sáng.
Mặt trời lên cao, ta chưa từng ngủ dậy trễ như vậy, cho dù quá khứ thời điểm còn ở trong Phượng phủ, cũng đã sớm rời giường rồi. Mẹ nói, tiểu thư nên có bộ dáng của tiểu thư, không thể lười biếng, nếu không sẽ đánh mất phong thái của thiên kim tiểu thư.
Ta ủ rũ cười, khoảng thời gian của ngày hôm qua đó đã không còn nữa. Ta đã sớm không còn là một Bát tiểu thư được ngàn người yêu quý. Nằm ở trên giường, cũng không có ai quan tâm.
Đứng lên, thấy ở trên bàn có một bộ quần áo sạch sẽ được gấp gọn gàng. Bên cạnh, đồ để rửa mặt cũng đều đã được chuẩn bị. Xem ra đều là đem đến cho ta.
Sửa sang xong hết thảy, vừa đẩy cửa đi ra, nha hoàn đứng bên ngoài liền vui vẻ nói: “Rốt cục cô nương cũng thức dậy rồi!”
Lời nói của nàng khiến cho ta đỏ mặt, nàng lại nói: “Tiểu thư nói, chờ cô nương tỉnh dậy, căn dặn nô tỳ mang người đến chỗ của nàng.”
Ta vẻ mặt mờ mịt: “Đi làm cái gì?”
“Việc này nô tỳ không biết.” Nàng cúi đầu, xoay người, “Cô nương chỉ cần đi theo nô tỳ là được.” Nói xong, nàng đã bước lên phía trước một bước. Ta suy nghĩ một chút, vẫn là đi thèo nàng.
/163
|