Rất nhanh đã đến cuối tháng sáu, ánh mặt trời chiếu sáng rực rỡ.
Trong sân chim chóc, côn trùng đều vui kêu, thêm phần sức sống cho không khí nóng bức.
Bên cạnh, Tiết Tùng Ninh đột nhiên xoay người, nhìn ta nói: “Loan Phi, nàng là có chuyện cũ giấu trong lòng.” Không phải câu hỏi, hắn nói ra thực chắc chắn.
Ta do dự một chút, sau lại tiện đà bật cười: “Ai mà không có chuyện cũ chứ?”
Hắn im lặng, sau một lúc lâu mới lại nói: “Cũng đúng, nàng không nói ta sẽ không bức nàng.” Hắn nhìn ta, còn chân tình nói, “Nàng có muốn về nhà không? Ta có thể phái người đưa nàng trở về.”
Trong lòng khổ sở, nhà, ta làm gì còn nhà nữa chứ?
Khó khăn lắc đầu: “Ta không có nhà.”
Nghe vậy, hắn hướng ta cười hối lỗi, nói: “Vậy nàng ở lại đây đi, đem nơi này trở thành nhà của chính mình.”
Bị một câu nói đơn giản của hắn làm cho cảm động, không biết vì sao ta luôn cảm thấy trên người Tiết Tùng Ninh, rất sạch sẽ, rất sạch sẽ. Có thể làm cho lòng ta cảm thấu thực an toàn. Nhưng mà ta là muốn rời đi, thời điểm hoàn hồn lại phát hiện, thiên hạ to lớn, nhưng lại không có chỗ cho Phượng Loan Phi ta dung thân.
Cảm giác bi thương dâng lên trong lòng, ép cho ta cảm thấy thật đau thương.
“Sau này nàng hãy chuyển đến Mính Cư ở cùng Vị Ương đi, làm bạn cùng với Vị Ương cũng tốt.” Nói đến Tiết Vị Ương, trong mắt hắn hiện lên một tia thương tiếc, “Kỳ thật, Vị Ương vẫn luôn rất cô độc, từ nhỏ không phải là nữ giả nam trang theo phụ thân tới ở quân doanh, thì là một mình ở nhà luyện kiếm. Muội ấy là một nữ nhi, lại chưa bao giờ được sống qua cuộc sống của một tiểu thư bình thường. Có đôi khi, muội ấy rất quyết đoán, và lãnh khốc. Hi vọng nàng bao dung hơn một chút. Kỳ thật muội ấy không biết cách làm sao để chung sống cùng với người khác.”
Trong lời nói của hắn, từng câu từng chữ đều là đau lòng và yêu thương dành cho nàng.
Ta bỗng nhiên nhớ tới ta còn nói qua ta rất hâm mộ nàng, thì ra ta không hề biết rằng, bất cứ ai đều có nỗi khổ bất đắc dĩ của riêng mình.
Ta gật đầu, hắn tựa hồ rất vui mừng, còn đang muốn nói vớ ta cái gì đó, lại thấy một gia đinh vội vàng chạy tới, lớn tiếng kêu: “Thiếu gia, có người trong cung tới, nói là Hoàng Thượng triệu kiến!”
Hắn ngậm miệng, chỉ bỏ lại một cậu “Thật ngại”, liền dẫn theo gia đinh vội vàng rời đi.
Nhìn theo bóng dáng hắn, ta đứng một lát, liền có nha hoàn tiến đến cười nói: “Cô nương, nô tỳ cảm thấy người tới đây thật là tốt.”
Ta khó hiểu nhìn nàng, nàng cười giải thích: “Người đừng nhìn Tướng quân phủ lớn như vậy, kỳ thực luôn lạnh lẽo như băng. Thiếu gia và tiểu thư luôn luôn có việc bận làm không xong, hai người bọn họ cũng không thường chạm mặt. Thường xuyên là người này ở nhà, người kia lại đi vắng. Người tới đây, sau này tiểu thư sẽ có người để nói chuyện cùng. Thiếu gia cũng thích cười nhiều hơn!”
Phải không? Ta chưa bao giờ biết thì ra chính mình còn có nhiều chỗ tốt như vậy.
Chính là, nghe nha hoàn nói, ta mơ hồ cảm thấy có chút động tâm. Một loại cảm giác bị làm cho cảm động.
Nha hoàn miên man nói với ta rất nhiều chuyện, đều là về huynh muội Tiết gia. Mãi cho đến khi nàng đưa ta về Mính Cư, nàng vẫn cứ nói mãi không ngừng, ta nhịn không được mà bật cười, đã lâu lắm rồi chưa từng được cười thư thái đến như vậy.
Gần đến tối, huynh muội Tiết gia vẫn chưa thấy ai trở về. Ta không khỏi có chút lo lắng, nha hoàn khuyên ta không cần phải bận tâm, nói rằng đây cũng chỉ là chuyện thường xảy ra.
Ở Mính Cư dùng bữa tối, mời nha hoàn cùng nhau ăn, nàng lại cười từ chối: “Nô tỳ làm sao có thể ngồi cùng bàn dùng cơm với cô nương được?”
Ta lắc đầu: “Ta cũng không hơn ngươi đâu, cùng nhau ngồi ăn đi.” Nếu không phải Tiết Tùng Ninh thu lưu ta, chỉ sợ giờ phút này ta còn ở lại Lâm Vương phủ sống cuộc sống còn không bằng so với hạ nhân.
Nha hoàn từ chối mãi không được, cuối cùng cũng đồng ý cùng ta ăn cơm, chỉ là như thế nào cũng không chịu ngồi xuống. Ta không lay chuyển được nàng, đành phải tùy ý nàng.
Lại qua một khoảng thời gian thật lâu, sắc trời đã trở nên đen kịt mà Tiết Vị Ương vẫn không có trở về. Thời điểm ta đứng dậy đi ra tới cửa, thấy một người vội vã đi tới phía này, đến lúc tới gần, mới nhìn rõ, là Tiết Tùng Ninh.
Thần sắc hắn căng thẳng, nhìn thấy ta, bật thốt lên hỏi: “Vị Ương đã trở lại chưa?”
Trái tim ta bỗng run mạnh lên, chẳng lẽ có chuyện gì xảy ra sao?
Trong sân chim chóc, côn trùng đều vui kêu, thêm phần sức sống cho không khí nóng bức.
Bên cạnh, Tiết Tùng Ninh đột nhiên xoay người, nhìn ta nói: “Loan Phi, nàng là có chuyện cũ giấu trong lòng.” Không phải câu hỏi, hắn nói ra thực chắc chắn.
Ta do dự một chút, sau lại tiện đà bật cười: “Ai mà không có chuyện cũ chứ?”
Hắn im lặng, sau một lúc lâu mới lại nói: “Cũng đúng, nàng không nói ta sẽ không bức nàng.” Hắn nhìn ta, còn chân tình nói, “Nàng có muốn về nhà không? Ta có thể phái người đưa nàng trở về.”
Trong lòng khổ sở, nhà, ta làm gì còn nhà nữa chứ?
Khó khăn lắc đầu: “Ta không có nhà.”
Nghe vậy, hắn hướng ta cười hối lỗi, nói: “Vậy nàng ở lại đây đi, đem nơi này trở thành nhà của chính mình.”
Bị một câu nói đơn giản của hắn làm cho cảm động, không biết vì sao ta luôn cảm thấy trên người Tiết Tùng Ninh, rất sạch sẽ, rất sạch sẽ. Có thể làm cho lòng ta cảm thấu thực an toàn. Nhưng mà ta là muốn rời đi, thời điểm hoàn hồn lại phát hiện, thiên hạ to lớn, nhưng lại không có chỗ cho Phượng Loan Phi ta dung thân.
Cảm giác bi thương dâng lên trong lòng, ép cho ta cảm thấy thật đau thương.
“Sau này nàng hãy chuyển đến Mính Cư ở cùng Vị Ương đi, làm bạn cùng với Vị Ương cũng tốt.” Nói đến Tiết Vị Ương, trong mắt hắn hiện lên một tia thương tiếc, “Kỳ thật, Vị Ương vẫn luôn rất cô độc, từ nhỏ không phải là nữ giả nam trang theo phụ thân tới ở quân doanh, thì là một mình ở nhà luyện kiếm. Muội ấy là một nữ nhi, lại chưa bao giờ được sống qua cuộc sống của một tiểu thư bình thường. Có đôi khi, muội ấy rất quyết đoán, và lãnh khốc. Hi vọng nàng bao dung hơn một chút. Kỳ thật muội ấy không biết cách làm sao để chung sống cùng với người khác.”
Trong lời nói của hắn, từng câu từng chữ đều là đau lòng và yêu thương dành cho nàng.
Ta bỗng nhiên nhớ tới ta còn nói qua ta rất hâm mộ nàng, thì ra ta không hề biết rằng, bất cứ ai đều có nỗi khổ bất đắc dĩ của riêng mình.
Ta gật đầu, hắn tựa hồ rất vui mừng, còn đang muốn nói vớ ta cái gì đó, lại thấy một gia đinh vội vàng chạy tới, lớn tiếng kêu: “Thiếu gia, có người trong cung tới, nói là Hoàng Thượng triệu kiến!”
Hắn ngậm miệng, chỉ bỏ lại một cậu “Thật ngại”, liền dẫn theo gia đinh vội vàng rời đi.
Nhìn theo bóng dáng hắn, ta đứng một lát, liền có nha hoàn tiến đến cười nói: “Cô nương, nô tỳ cảm thấy người tới đây thật là tốt.”
Ta khó hiểu nhìn nàng, nàng cười giải thích: “Người đừng nhìn Tướng quân phủ lớn như vậy, kỳ thực luôn lạnh lẽo như băng. Thiếu gia và tiểu thư luôn luôn có việc bận làm không xong, hai người bọn họ cũng không thường chạm mặt. Thường xuyên là người này ở nhà, người kia lại đi vắng. Người tới đây, sau này tiểu thư sẽ có người để nói chuyện cùng. Thiếu gia cũng thích cười nhiều hơn!”
Phải không? Ta chưa bao giờ biết thì ra chính mình còn có nhiều chỗ tốt như vậy.
Chính là, nghe nha hoàn nói, ta mơ hồ cảm thấy có chút động tâm. Một loại cảm giác bị làm cho cảm động.
Nha hoàn miên man nói với ta rất nhiều chuyện, đều là về huynh muội Tiết gia. Mãi cho đến khi nàng đưa ta về Mính Cư, nàng vẫn cứ nói mãi không ngừng, ta nhịn không được mà bật cười, đã lâu lắm rồi chưa từng được cười thư thái đến như vậy.
Gần đến tối, huynh muội Tiết gia vẫn chưa thấy ai trở về. Ta không khỏi có chút lo lắng, nha hoàn khuyên ta không cần phải bận tâm, nói rằng đây cũng chỉ là chuyện thường xảy ra.
Ở Mính Cư dùng bữa tối, mời nha hoàn cùng nhau ăn, nàng lại cười từ chối: “Nô tỳ làm sao có thể ngồi cùng bàn dùng cơm với cô nương được?”
Ta lắc đầu: “Ta cũng không hơn ngươi đâu, cùng nhau ngồi ăn đi.” Nếu không phải Tiết Tùng Ninh thu lưu ta, chỉ sợ giờ phút này ta còn ở lại Lâm Vương phủ sống cuộc sống còn không bằng so với hạ nhân.
Nha hoàn từ chối mãi không được, cuối cùng cũng đồng ý cùng ta ăn cơm, chỉ là như thế nào cũng không chịu ngồi xuống. Ta không lay chuyển được nàng, đành phải tùy ý nàng.
Lại qua một khoảng thời gian thật lâu, sắc trời đã trở nên đen kịt mà Tiết Vị Ương vẫn không có trở về. Thời điểm ta đứng dậy đi ra tới cửa, thấy một người vội vã đi tới phía này, đến lúc tới gần, mới nhìn rõ, là Tiết Tùng Ninh.
Thần sắc hắn căng thẳng, nhìn thấy ta, bật thốt lên hỏi: “Vị Ương đã trở lại chưa?”
Trái tim ta bỗng run mạnh lên, chẳng lẽ có chuyện gì xảy ra sao?
/163
|