Ta chưa bao giờ biết, người cô cô đối với ta hiền lành là thế mà cũng sẽ có tâm cơ thâm sâu như vậy. Thừa dịp Hoàng Thượng Nam tuần, nàng thật sự e sợ Quân Lâm đến vậy sao?
Cả người run rẩy, nếu không phải thân mình còn tựa ở bên bàn, sợ rằng thật sự không chống đỡ nổi mà ngã xuống.
Đúng lúc này, từ ngoài cửa truyền đến thanh âm rõ ràng bình tĩnh của Tiết Vị Ương:“Ca ca, muội đi.”
Kinh ngạc theo tiếng nói mà nhìn lại, nhìn thấy Tiết Vị Ương một mình đứng ở cửa, khuôn mặt xinh đẹp không nhìn ra một chút do dự. Chưa chờ Tiết Tùng Ninh mở miệng, nàng lập tức lại nói: “Kỳ thật thời điểm huynh lệnh cho hạ nhân ra khỏi cửa, muội cũng vừa mới đến, những gì huynh nói, muội đều nghe thấy được. Muội đi.”
“Vị Ương.” Sắc mặt hắn trầm xuống, “Ca không phải đến nói đùa với muội, việc này sự tình trọng đại, chúng ta phải….”
“Ca, huynh còn muốn nói cái gì?” Nàng thong dong vào cửa, ngẩng lên mặt, nhìn hắn, mở miệng, “Huynh so với muội càng hiểu rõ, nếu như huynh không đồng ý, có thể lần này Nam tuần, Hoàng Hậu sẽ mang huynh trừ bỏ!”
Lời của nàng, nói ra khiến cho ta lảo đảo, thiếu chút nữa té ngã.
“Trên đường Nam tuần ai biết sẽ phát sinh chuyện gì? Cho dù huynh muốn phòng, cũng là khó lòng phòng bị. Bởi vì bà ấy là Hoàng Hậu!”
Tiết Vị Ương gằn từng tiếng nói ra sự thật kinh tâm.
Hắn bỗng nhiên không nói, ngay cả một chữ đều nói không ra.
“Ca, Tiết gia cần ngươi còn sống.”
Nàng không nói Đại Tuyên, ta nghĩ, trong lòng bất cứ ai cũng có sự ích kỷ riêng. Điều nàng muốn, rất đơn giản, chỉ cần hắn còn sống.
Nhưng là, vậy muốn nàng, một nữ tử đi vào trong hiểm nguy sao? Nhìn nàng thần sắc bưng kín không chút biểu lộ, nội tâm của ta hung hăng đau đớn, vì sao bọn họ tranh đấu, nhất định phải kéo theo người vô tội chúng ta?
Một khắc kia, không biết vì sao, ta đột nhiên kêu to: “Không, Vị Ương đừng đi!” Đừng đi, thật sự không cần đi. Ta liều mạng muốn thoát khỏi đó, cũng không nghĩ đến nàng lại bị cuốn vào.
Ta có điểm đau lòng cho nàng nàng, đau lòng vì sự kiên cường của nàng.
Nàng quay đầu, khinh miệt cười: “Ta và ngươi không giống nhau, ít nhất không có yếu đuối giống như ngươi vậy.”
Ta giật mình, nàng cũng hiểu được ta yếu đuối sao?
“Vị Ương.” Tiết Tùng Ninh đau lòng gọi nàng.
“Muội không sao.” Nàng thản nhiên nói, “Hoàng Hậu muốn muội, vẫn còn phải xem ý tứ Ngạn vương. Ta nghe nói Ngạn vương vì một nữ nhân mà lao tâm lao lực quá độ, a, muội tự nhận mình không phải là người trong tim ngài ấy. Cho nên việc này, vẫn là chưa biết được.”
Vì, một nữ nhân.
Là ai? Ta sao?
Ha ha, có khả năng sao?
Đêm đó, những lời được nói ra sau đó, ta nghe tiếng được tiếng mất. Quá nhiều chuyện xảy đến khiến cho ta khiếp sợ, đến tận giờ phút này ta mới nhận thấy sự hiểu biết của chính mình quá mức nông cạn. Ngay cả những chuyện xảy ra ngay bên cạnh, ta cũng đều không biết.
Ta bỗng nhiên có chút cảm tạ Phượng Hố đem ta bảo hộ tốt như vậy, bởi vì những chuyện đó thực sự đả thương lòng người rất sâu sắc.
Ta vô cùng hy vọng, ta còn là Phượng phủ tiểu thư vô ưu vô lự trước kia, như vậy giờ phút này, sẽ không phải suy nghĩ bất cứ điều gì.
***
Tiết Vị Ương vẫn cứ tiến cung.
Ngày thứ ba của tháng bảy, Hoàng Thượng Nam tuần.
Tiết Tùng Ninh là Tướng quân hộ giá , mà ta, cũng đi theo. Chỉ vì hắn nói, hắn không có ở đó, Vị Ương cũng không ở trong phủ, ta ở lại Tiết phủ cũng không an toàn, chẳng thà đi theo hắn lên đường.
Đoàn ngự giá tựa hồ như xếp thành một hàng dài từ cửa cung ra đến cửa thành, đội hình cường đại khiến cho người xem thôi cũng thấy mãn nguyện. Đám đông vội vã nhìn, ngự giá đi đến đâu, âm thanh tung hô vạn tuế lớn tựa sức mạnh rời núi lấp biển vang lên tới đó.
Ta mặc quần áo thị vệ, đi theo bên cạnh con ngựa của Tiết Tùng Ninh, trong lòng bỗng nhiên có chút phập phồng thâm trầm. Ánh mắt dừng trên loan giá tráng lệ ở phía trước mặt, hơi hơi cắn môi.
Nhẩm tính, đã có hơn mười năm ta chưa có gặp Hoàng Thượng, nay người, hẳn là đã già…
Cả người run rẩy, nếu không phải thân mình còn tựa ở bên bàn, sợ rằng thật sự không chống đỡ nổi mà ngã xuống.
Đúng lúc này, từ ngoài cửa truyền đến thanh âm rõ ràng bình tĩnh của Tiết Vị Ương:“Ca ca, muội đi.”
Kinh ngạc theo tiếng nói mà nhìn lại, nhìn thấy Tiết Vị Ương một mình đứng ở cửa, khuôn mặt xinh đẹp không nhìn ra một chút do dự. Chưa chờ Tiết Tùng Ninh mở miệng, nàng lập tức lại nói: “Kỳ thật thời điểm huynh lệnh cho hạ nhân ra khỏi cửa, muội cũng vừa mới đến, những gì huynh nói, muội đều nghe thấy được. Muội đi.”
“Vị Ương.” Sắc mặt hắn trầm xuống, “Ca không phải đến nói đùa với muội, việc này sự tình trọng đại, chúng ta phải….”
“Ca, huynh còn muốn nói cái gì?” Nàng thong dong vào cửa, ngẩng lên mặt, nhìn hắn, mở miệng, “Huynh so với muội càng hiểu rõ, nếu như huynh không đồng ý, có thể lần này Nam tuần, Hoàng Hậu sẽ mang huynh trừ bỏ!”
Lời của nàng, nói ra khiến cho ta lảo đảo, thiếu chút nữa té ngã.
“Trên đường Nam tuần ai biết sẽ phát sinh chuyện gì? Cho dù huynh muốn phòng, cũng là khó lòng phòng bị. Bởi vì bà ấy là Hoàng Hậu!”
Tiết Vị Ương gằn từng tiếng nói ra sự thật kinh tâm.
Hắn bỗng nhiên không nói, ngay cả một chữ đều nói không ra.
“Ca, Tiết gia cần ngươi còn sống.”
Nàng không nói Đại Tuyên, ta nghĩ, trong lòng bất cứ ai cũng có sự ích kỷ riêng. Điều nàng muốn, rất đơn giản, chỉ cần hắn còn sống.
Nhưng là, vậy muốn nàng, một nữ tử đi vào trong hiểm nguy sao? Nhìn nàng thần sắc bưng kín không chút biểu lộ, nội tâm của ta hung hăng đau đớn, vì sao bọn họ tranh đấu, nhất định phải kéo theo người vô tội chúng ta?
Một khắc kia, không biết vì sao, ta đột nhiên kêu to: “Không, Vị Ương đừng đi!” Đừng đi, thật sự không cần đi. Ta liều mạng muốn thoát khỏi đó, cũng không nghĩ đến nàng lại bị cuốn vào.
Ta có điểm đau lòng cho nàng nàng, đau lòng vì sự kiên cường của nàng.
Nàng quay đầu, khinh miệt cười: “Ta và ngươi không giống nhau, ít nhất không có yếu đuối giống như ngươi vậy.”
Ta giật mình, nàng cũng hiểu được ta yếu đuối sao?
“Vị Ương.” Tiết Tùng Ninh đau lòng gọi nàng.
“Muội không sao.” Nàng thản nhiên nói, “Hoàng Hậu muốn muội, vẫn còn phải xem ý tứ Ngạn vương. Ta nghe nói Ngạn vương vì một nữ nhân mà lao tâm lao lực quá độ, a, muội tự nhận mình không phải là người trong tim ngài ấy. Cho nên việc này, vẫn là chưa biết được.”
Vì, một nữ nhân.
Là ai? Ta sao?
Ha ha, có khả năng sao?
Đêm đó, những lời được nói ra sau đó, ta nghe tiếng được tiếng mất. Quá nhiều chuyện xảy đến khiến cho ta khiếp sợ, đến tận giờ phút này ta mới nhận thấy sự hiểu biết của chính mình quá mức nông cạn. Ngay cả những chuyện xảy ra ngay bên cạnh, ta cũng đều không biết.
Ta bỗng nhiên có chút cảm tạ Phượng Hố đem ta bảo hộ tốt như vậy, bởi vì những chuyện đó thực sự đả thương lòng người rất sâu sắc.
Ta vô cùng hy vọng, ta còn là Phượng phủ tiểu thư vô ưu vô lự trước kia, như vậy giờ phút này, sẽ không phải suy nghĩ bất cứ điều gì.
***
Tiết Vị Ương vẫn cứ tiến cung.
Ngày thứ ba của tháng bảy, Hoàng Thượng Nam tuần.
Tiết Tùng Ninh là Tướng quân hộ giá , mà ta, cũng đi theo. Chỉ vì hắn nói, hắn không có ở đó, Vị Ương cũng không ở trong phủ, ta ở lại Tiết phủ cũng không an toàn, chẳng thà đi theo hắn lên đường.
Đoàn ngự giá tựa hồ như xếp thành một hàng dài từ cửa cung ra đến cửa thành, đội hình cường đại khiến cho người xem thôi cũng thấy mãn nguyện. Đám đông vội vã nhìn, ngự giá đi đến đâu, âm thanh tung hô vạn tuế lớn tựa sức mạnh rời núi lấp biển vang lên tới đó.
Ta mặc quần áo thị vệ, đi theo bên cạnh con ngựa của Tiết Tùng Ninh, trong lòng bỗng nhiên có chút phập phồng thâm trầm. Ánh mắt dừng trên loan giá tráng lệ ở phía trước mặt, hơi hơi cắn môi.
Nhẩm tính, đã có hơn mười năm ta chưa có gặp Hoàng Thượng, nay người, hẳn là đã già…
/163
|