Mạc Tu Nhiên bước xuống nhà. Nhược Băng đã ngồi đợi sẵn ở đó, lúc này cô mới thấy “mỹ mạo” của Nhiên thiếu nổi danh Lạc thành ở ngoài đời thực.
Mỹ mạo là từ để miêu tả con gái, dùng cho anh ta cũng hơi ác đi!! Ai bảo tên này đẹp như thế chứ. Đôi mắt hoa đào, cánh môi mỏng- đích thị xứng đáng với biệt danh “Hoa hoa công tử” rồi.
“Nhiên thiếu, chuyện tẩy trắng phải cảm ơn anh a.”
Mạc Tu Nhiên bất ngờ.
“ Sao cô có thể biết được video nhận tội đó liên quan tới tôi?”
Nhược Băng khẽ ho khan.
“ Khụ...khụ...Video nhận tội nào, tôi là cảm ơn anh bài viết tin tưởng vào tôi.”
“Khụ...khụ...à...à...”
Anh trai đã dặn là chuyện đó không được để Nhược Băng biết, anh nỡ lời nói ra rồi!!!!
“ Cái đó thực ra là anh trai tôi làm, anh ấy dặn tôi không được nói cho cô, cô có thể giữ bí mật và coi như không biết không.”
Nhược Băng chưa kịp nói gì thì Mạc Tu Nhiên đã chen vào.
“ Đi mà, xin cô đó, tôi chỉ có cái thân hèn này thôi!”
“.......” Hình như anh ta làm quá lên rồi, Nhiên thiếu mà là thân mọn thì ở Lạc thành ai dám có thân sang?
Mà tại sao đại boss lại giúp đỡ cô trong im lặng chứ! Đại boss để ý đến cô thì không đúng rồi, rốt cuộc là vì cái lông gì?
“ Nhiên thiếu à, tôi có thể về được chưa? Haha giờ cũng khuya rồi!”
“ Tất nhiên là được rồi nhưng cô ở đây thêm một chút nữa được không, tôi có một số vấn đề muốn hỏi cô.”
Hỏi cái đầu nhà anh ý. Giờ đã 10h30 tối rồi đấy!
Cô chỉ có thể dịu giọng, cố nặn ra nụ cười “khả ái” nhất.
“ Mời anh.”
“ Cô về nước lâu chưa?”
“ Được một tháng.”
“ Cô thích âm nhạc à?”
“ Đúng rồi, nên tôi mới ước mơ làm ca sĩ”
“Tại sao lại thế?”
“......”
“ Bài “Hoa lệ” của cô hay quá, sáng tác khi nào, trong hoàn cảnh nào thế?”
“.............”
Nhược Băng cảm giác cô đang tiếp chuyện với mụ bán hàng ngoài chợ thế này. Anh ta sao lắm mồm thế, mười vạn câu hỏi vì sao à?
À đúng rồi, tại sao đại Boss biết được cô nhận làm vợ anh ta, chắc chắn do tên khốn kia bép xép. Đại boss chẳng rảnh hơi đi tám chuyện đâu!!!
Vậy thì chắc chắn là Mạc Tu Nhiên với tên khốn đó quan hệ mờ ám.
Đúng rồi nha! Một người là công, một người là thụ...
Suy cho cùng tối nay của cô đều tại Mạc Tu Nhiên này, có thù tất nhiên phải báo rồi!
Mạc Tu Nhiên cũng oan lắm chứ, đều là kế hoạch của anh trai, anh chỉ theo đó thực hiện, tưởng bịa ra câu hỏi để hỏi dễ lắm chắc?
Nhận thấy ánh mắt không tốt của Nhược Băng, Mạc Tu Nhiên khẽ rùng mình, hình như anh ta đắc tội tẩu tẩu rồi- hơn nữa còn vô cùng sâu...
“ Nhiên thiếu, đã 11h30 rồi, tôi muốn về.”
Áp lực nặng nề từ câu nói.
Tẩu tẩu thật đáng sợ, cứ như anh trai ý. Hai người “phu xướng tuỳ hoạ” thay nhau hiếp đáp tôi hả?
Nhược Băng không đợi Mạc Tu Nhiên trả lời cô cầm lấy túi sách đứng lên đi.
“ Trời tối nay không sao, không biết có mưa không nhỉ?”
Fuckkk! Nhược Băng chưa kịp bước chân ra ngoài cửa thì trời đổ mưa.
“..........” Đệt, Nhiên thiếu? Tôi thật muốn tát bay cái mồm cẩu của anh. Vài giây trước trời còn tạnh ráo đấy nhé!
Mạc Tu Nhiên cho anh trai nghìn like, anh trai tuyệt vời.
“ Trời mưa to thế này, cô hay là ở lại đây một đêm đi.”
“ Ha, không sao, mưa không to...”
Chữ “lắm” chưa kịp nói ra thì
“Rào....rào....”
Hạt mưa càng lúc càng nặng trĩu. Mưa quả thật rất to....
Mẹ kiếp dạo này cô gặp phải vận cứt chó gì chứ.
“ Anh có thể cho tôi mượn ô hoặc áo mưa không?”
“ Biệt thự chỉ có ô tô chuyên dụng tránh mưa, cô muốn về tôi nhờ...”
“........” Ai dám đi xe chuyên dụng nhà anh chứ!
“ Có thể cho tôi ngồi nhờ được một lát nữa được không?”
“ Được được.”
Mạc Tu Nhiên đưa tay mời cô vào nhà. Chết tiệt sao cô cảm giác mình như chú cừu nhỏ đưa vào miệng sói vậy chứ!!!! Cơn mưa thật không bình thường chút nào nhưng cô thấy không có chỗ nào không đúng.
Trên cầu thang, một thân ảnh cao lớn, đôi mắt chim ưng thâm thuý của anh nhìn cô gái nhỏ dưới nhà.
Anh nhếch miệng cười.
“ Baby, chúng ta còn nhiều thời gian.”
Một cuộc gọi đến.
“ Lão đại, có tiếp tục không?”
“ Tiếp.”
Mỹ mạo là từ để miêu tả con gái, dùng cho anh ta cũng hơi ác đi!! Ai bảo tên này đẹp như thế chứ. Đôi mắt hoa đào, cánh môi mỏng- đích thị xứng đáng với biệt danh “Hoa hoa công tử” rồi.
“Nhiên thiếu, chuyện tẩy trắng phải cảm ơn anh a.”
Mạc Tu Nhiên bất ngờ.
“ Sao cô có thể biết được video nhận tội đó liên quan tới tôi?”
Nhược Băng khẽ ho khan.
“ Khụ...khụ...Video nhận tội nào, tôi là cảm ơn anh bài viết tin tưởng vào tôi.”
“Khụ...khụ...à...à...”
Anh trai đã dặn là chuyện đó không được để Nhược Băng biết, anh nỡ lời nói ra rồi!!!!
“ Cái đó thực ra là anh trai tôi làm, anh ấy dặn tôi không được nói cho cô, cô có thể giữ bí mật và coi như không biết không.”
Nhược Băng chưa kịp nói gì thì Mạc Tu Nhiên đã chen vào.
“ Đi mà, xin cô đó, tôi chỉ có cái thân hèn này thôi!”
“.......” Hình như anh ta làm quá lên rồi, Nhiên thiếu mà là thân mọn thì ở Lạc thành ai dám có thân sang?
Mà tại sao đại boss lại giúp đỡ cô trong im lặng chứ! Đại boss để ý đến cô thì không đúng rồi, rốt cuộc là vì cái lông gì?
“ Nhiên thiếu à, tôi có thể về được chưa? Haha giờ cũng khuya rồi!”
“ Tất nhiên là được rồi nhưng cô ở đây thêm một chút nữa được không, tôi có một số vấn đề muốn hỏi cô.”
Hỏi cái đầu nhà anh ý. Giờ đã 10h30 tối rồi đấy!
Cô chỉ có thể dịu giọng, cố nặn ra nụ cười “khả ái” nhất.
“ Mời anh.”
“ Cô về nước lâu chưa?”
“ Được một tháng.”
“ Cô thích âm nhạc à?”
“ Đúng rồi, nên tôi mới ước mơ làm ca sĩ”
“Tại sao lại thế?”
“......”
“ Bài “Hoa lệ” của cô hay quá, sáng tác khi nào, trong hoàn cảnh nào thế?”
“.............”
Nhược Băng cảm giác cô đang tiếp chuyện với mụ bán hàng ngoài chợ thế này. Anh ta sao lắm mồm thế, mười vạn câu hỏi vì sao à?
À đúng rồi, tại sao đại Boss biết được cô nhận làm vợ anh ta, chắc chắn do tên khốn kia bép xép. Đại boss chẳng rảnh hơi đi tám chuyện đâu!!!
Vậy thì chắc chắn là Mạc Tu Nhiên với tên khốn đó quan hệ mờ ám.
Đúng rồi nha! Một người là công, một người là thụ...
Suy cho cùng tối nay của cô đều tại Mạc Tu Nhiên này, có thù tất nhiên phải báo rồi!
Mạc Tu Nhiên cũng oan lắm chứ, đều là kế hoạch của anh trai, anh chỉ theo đó thực hiện, tưởng bịa ra câu hỏi để hỏi dễ lắm chắc?
Nhận thấy ánh mắt không tốt của Nhược Băng, Mạc Tu Nhiên khẽ rùng mình, hình như anh ta đắc tội tẩu tẩu rồi- hơn nữa còn vô cùng sâu...
“ Nhiên thiếu, đã 11h30 rồi, tôi muốn về.”
Áp lực nặng nề từ câu nói.
Tẩu tẩu thật đáng sợ, cứ như anh trai ý. Hai người “phu xướng tuỳ hoạ” thay nhau hiếp đáp tôi hả?
Nhược Băng không đợi Mạc Tu Nhiên trả lời cô cầm lấy túi sách đứng lên đi.
“ Trời tối nay không sao, không biết có mưa không nhỉ?”
Fuckkk! Nhược Băng chưa kịp bước chân ra ngoài cửa thì trời đổ mưa.
“..........” Đệt, Nhiên thiếu? Tôi thật muốn tát bay cái mồm cẩu của anh. Vài giây trước trời còn tạnh ráo đấy nhé!
Mạc Tu Nhiên cho anh trai nghìn like, anh trai tuyệt vời.
“ Trời mưa to thế này, cô hay là ở lại đây một đêm đi.”
“ Ha, không sao, mưa không to...”
Chữ “lắm” chưa kịp nói ra thì
“Rào....rào....”
Hạt mưa càng lúc càng nặng trĩu. Mưa quả thật rất to....
Mẹ kiếp dạo này cô gặp phải vận cứt chó gì chứ.
“ Anh có thể cho tôi mượn ô hoặc áo mưa không?”
“ Biệt thự chỉ có ô tô chuyên dụng tránh mưa, cô muốn về tôi nhờ...”
“........” Ai dám đi xe chuyên dụng nhà anh chứ!
“ Có thể cho tôi ngồi nhờ được một lát nữa được không?”
“ Được được.”
Mạc Tu Nhiên đưa tay mời cô vào nhà. Chết tiệt sao cô cảm giác mình như chú cừu nhỏ đưa vào miệng sói vậy chứ!!!! Cơn mưa thật không bình thường chút nào nhưng cô thấy không có chỗ nào không đúng.
Trên cầu thang, một thân ảnh cao lớn, đôi mắt chim ưng thâm thuý của anh nhìn cô gái nhỏ dưới nhà.
Anh nhếch miệng cười.
“ Baby, chúng ta còn nhiều thời gian.”
Một cuộc gọi đến.
“ Lão đại, có tiếp tục không?”
“ Tiếp.”
/115
|