Sáng hôm sau.
Nhược Băng ngỡ rằng mình sẽ lạ giường, ngủ không được nhưng không ngờ cô ngủ khá ngon- vừa lên giường là say như chết.
Đêm hôm qua cô nhớ một giấc mơ rất đẹp, có người thì thầm với cô còn hát cho cô nghe nữa- ấm áp lắm!
Nhược Băng đi thay đồ, mặc tạm lại đồ ngày hôm qua rồi tranh thủ giặt sạch bộ đồ ngủ.
Đêm qua cô đã ngủ chùa nhà người ta, mặc chùa áo nhà người ta rồi nha! Phải có trách nhiệm một chút.
Mắc treo ở đâu nhỉ?
Nhược Băng tìm thử tủ đồ.
Mẹ nhà nó. Có sự bất công không hề nhẹ giữa người giàu và người nghèo nha!
Tủ đồ không thiếu thứ gì, từ quần áo, giầy dép, túi sách- đủ phong cách khác nhau...mà còn toàn đồ hiệu đó.
Nói bộ sưu tập thời trang thế giới được thu nhỏ trong chiếc tủ này cũng không hề ngoa. Cằm Nhược Băng sắp rớt xuống đất đến nơi rồi!
Không lẽ đây là phòng đại boss chuẩn bị cho vợ tương lai của mình?
Cô cư nhiên lại thành tu hú chiếm tổ ở ké phòng người ta một hôm.
Thật là ngại quá đi!!!!
“Cốc...cốc.”
“ Mời vào”
Là chị giúp việc tối qua. Thấy Nhược Băng đang cầm mắc áo chuẩn bị phơi đồ, mặt chị tái mép vội chạy lại lấy đồ trên tay Nhược Băng.
“ Dương tiểu thư, nếu cô không thích bộ đồ này thì xin hãy nói, tôi đi chuẩn bị bộ khác. Mạc tổng cũng nói cô không thích thì vứt đi cũng được. Cô lại tự tay giặt đồ thế này.”
Nhược Băng khẽ nói.
“ Không sao, tôi đã làm quen rồi.”
Quên đi, bộ đồ ngủ tối qua làm bằng tơ tằm thượng hạng may thủ công đó!!!! Giá thành tất nhiên không phải bàn. Hơn nữa còn là đích thân đại boss chuẩn bị, cho cô mười cái gan cũng không dám vứt đâu.
“ Nhiên thiếu đang đợi cô dưới nhà dùng bữa.”
Ặc, cô đã dậy sớm rồi đấy!! Đang định chuồn chuồn, ai ngờ người ta còn chuẩn bị sẵn đồ ăn đợi cô- cứ như nữ chủ nhân của cái nhà này vậy!
“ Ha ha được tôi xuống liền.”
.......
Bàn ăn đã chuẩn bị đồ ăn sẵn sàng.
Mạc Tu Nhiên khuôn mặt trông có vẻ vô cùng hạnh phúc, vẫy tay gọi Nhược Băng.
“ Cô xuống đây ăn cùng tôi đi.”
Người ta đã mời tận tình rồi nếu từ chối cũng không phải phép cho lắm. Cả bữa ăn cô đâu dám ăn nhiều. Thức ăn công nhận ngon thật đấy- hơn nữa mỗi món ăn đều mang hương vị đặc trưng riêng.
Mà hình như Mạc Tu Nhiên cũng không ăn nhiều lắm, chắc đang giảm cân đây mà.
Mạc Tu Nhiên gào thét trong lòng, anh cũng muốn lao vào đống đồ ăn nuốt sạch lắm chứ!
Cơ mà tẩu tẩu không ăn nhiều anh dám ăn hả?
Cả biệt thự này đều gắn camera đấy, ông anh trai nhà mình giờ này chắc chắn đang ngồi coi rồi!
Thấy bầu không khí có vẻ trầm, Nhược Băng kiếm chuyện nói:
“ Nhiên thiếu à, tôi thấy đầu bếp nhà anh tay nghề quá đỉnh luôn ấy, hai chữ “tuyệt vời”“.
Mạc Tu Nhiên nhìn cô với ánh mắt khinh bỉ.
“ Tất nhiên rồi, đích thân anh trai tôi làm đó.”
“Khụ...khụ...”
Nước cam cô còn chưa nuốt trôi đâu. Được ăn bữa sáng do chính tay đại boss làm, Nhược Băng có cảm giác thụ kinh nhược sủng.
“ Mạc tổng đúng là ông chồng quốc dân a~ giỏi việc nước, đảm việc nhà, còn là anh trai vô cùng tốt nữa, thật hâm mộ Nhiên thiếu.”
Mạc Tu Nhiên khẽ hừ trong lòng. Tài nghệ nấu nướng của anh trai anh từng được nếm thử đúng một lần vào dịp sinh nhật papa đại nhân tròn 60 tuổi nha!
Từ đó đâm ra nghiện món anh trai nấu. Cơ mà có dùng cái chết van xin anh trai cũng không mủi lòng. Giờ thì hay rồi, anh phải đi ăn trực người ta đấy!
Mạc Tu Nhiên huýt sáo: “Chân ngắn, tới đây ăn nào.”
Nhìn đi nhìn lại vẫn thấy chân nó dài lắm nha, sao lại tên chân ngắn?
Nhận thấy ánh mắt không hiểu của Nhược Băng, Mạc Tu Nhiên tốt bụng giải thích.
“ Đây là becde Đức thuần chủng được chính tay anh hai nhà tôi mua đó, còn tên là do tôi đặt haha hay đúng không?”
Biết ngay mà, đại boss sao có thể nghĩ ra cái tên quái dị như thế được.
Mạc Tu Nhiêu cảm giác ai đó đang nhìn chằm chằm vào chân mình.
“ Khụ...khụ...Cô đừng hiểu nhầm nha. Tôi không phải ghen tị chân nó dài đâu.”
Anh ta quơ quơ chân:
“ Đó cô xem, chân tôi dài vậy rồi! Chỉ là nhà tôi toàn chân dài cũng muốn có thứ gì đó khác đi, hắc hắc anh trai tôi cũng khen cơ mà.”
“..........” Tôi biết nhà anh chân dài rồi nhưng có nhất thiết phải dìm một chú chó như thế không?
Còn nữa Mạc tổng mà khen á, tôi đã phỉ nhổ không thôi, có quỷ mới tin!!!
___
#Uyentoto
Nhược Băng ngỡ rằng mình sẽ lạ giường, ngủ không được nhưng không ngờ cô ngủ khá ngon- vừa lên giường là say như chết.
Đêm hôm qua cô nhớ một giấc mơ rất đẹp, có người thì thầm với cô còn hát cho cô nghe nữa- ấm áp lắm!
Nhược Băng đi thay đồ, mặc tạm lại đồ ngày hôm qua rồi tranh thủ giặt sạch bộ đồ ngủ.
Đêm qua cô đã ngủ chùa nhà người ta, mặc chùa áo nhà người ta rồi nha! Phải có trách nhiệm một chút.
Mắc treo ở đâu nhỉ?
Nhược Băng tìm thử tủ đồ.
Mẹ nhà nó. Có sự bất công không hề nhẹ giữa người giàu và người nghèo nha!
Tủ đồ không thiếu thứ gì, từ quần áo, giầy dép, túi sách- đủ phong cách khác nhau...mà còn toàn đồ hiệu đó.
Nói bộ sưu tập thời trang thế giới được thu nhỏ trong chiếc tủ này cũng không hề ngoa. Cằm Nhược Băng sắp rớt xuống đất đến nơi rồi!
Không lẽ đây là phòng đại boss chuẩn bị cho vợ tương lai của mình?
Cô cư nhiên lại thành tu hú chiếm tổ ở ké phòng người ta một hôm.
Thật là ngại quá đi!!!!
“Cốc...cốc.”
“ Mời vào”
Là chị giúp việc tối qua. Thấy Nhược Băng đang cầm mắc áo chuẩn bị phơi đồ, mặt chị tái mép vội chạy lại lấy đồ trên tay Nhược Băng.
“ Dương tiểu thư, nếu cô không thích bộ đồ này thì xin hãy nói, tôi đi chuẩn bị bộ khác. Mạc tổng cũng nói cô không thích thì vứt đi cũng được. Cô lại tự tay giặt đồ thế này.”
Nhược Băng khẽ nói.
“ Không sao, tôi đã làm quen rồi.”
Quên đi, bộ đồ ngủ tối qua làm bằng tơ tằm thượng hạng may thủ công đó!!!! Giá thành tất nhiên không phải bàn. Hơn nữa còn là đích thân đại boss chuẩn bị, cho cô mười cái gan cũng không dám vứt đâu.
“ Nhiên thiếu đang đợi cô dưới nhà dùng bữa.”
Ặc, cô đã dậy sớm rồi đấy!! Đang định chuồn chuồn, ai ngờ người ta còn chuẩn bị sẵn đồ ăn đợi cô- cứ như nữ chủ nhân của cái nhà này vậy!
“ Ha ha được tôi xuống liền.”
.......
Bàn ăn đã chuẩn bị đồ ăn sẵn sàng.
Mạc Tu Nhiên khuôn mặt trông có vẻ vô cùng hạnh phúc, vẫy tay gọi Nhược Băng.
“ Cô xuống đây ăn cùng tôi đi.”
Người ta đã mời tận tình rồi nếu từ chối cũng không phải phép cho lắm. Cả bữa ăn cô đâu dám ăn nhiều. Thức ăn công nhận ngon thật đấy- hơn nữa mỗi món ăn đều mang hương vị đặc trưng riêng.
Mà hình như Mạc Tu Nhiên cũng không ăn nhiều lắm, chắc đang giảm cân đây mà.
Mạc Tu Nhiên gào thét trong lòng, anh cũng muốn lao vào đống đồ ăn nuốt sạch lắm chứ!
Cơ mà tẩu tẩu không ăn nhiều anh dám ăn hả?
Cả biệt thự này đều gắn camera đấy, ông anh trai nhà mình giờ này chắc chắn đang ngồi coi rồi!
Thấy bầu không khí có vẻ trầm, Nhược Băng kiếm chuyện nói:
“ Nhiên thiếu à, tôi thấy đầu bếp nhà anh tay nghề quá đỉnh luôn ấy, hai chữ “tuyệt vời”“.
Mạc Tu Nhiên nhìn cô với ánh mắt khinh bỉ.
“ Tất nhiên rồi, đích thân anh trai tôi làm đó.”
“Khụ...khụ...”
Nước cam cô còn chưa nuốt trôi đâu. Được ăn bữa sáng do chính tay đại boss làm, Nhược Băng có cảm giác thụ kinh nhược sủng.
“ Mạc tổng đúng là ông chồng quốc dân a~ giỏi việc nước, đảm việc nhà, còn là anh trai vô cùng tốt nữa, thật hâm mộ Nhiên thiếu.”
Mạc Tu Nhiên khẽ hừ trong lòng. Tài nghệ nấu nướng của anh trai anh từng được nếm thử đúng một lần vào dịp sinh nhật papa đại nhân tròn 60 tuổi nha!
Từ đó đâm ra nghiện món anh trai nấu. Cơ mà có dùng cái chết van xin anh trai cũng không mủi lòng. Giờ thì hay rồi, anh phải đi ăn trực người ta đấy!
Mạc Tu Nhiên huýt sáo: “Chân ngắn, tới đây ăn nào.”
Nhìn đi nhìn lại vẫn thấy chân nó dài lắm nha, sao lại tên chân ngắn?
Nhận thấy ánh mắt không hiểu của Nhược Băng, Mạc Tu Nhiên tốt bụng giải thích.
“ Đây là becde Đức thuần chủng được chính tay anh hai nhà tôi mua đó, còn tên là do tôi đặt haha hay đúng không?”
Biết ngay mà, đại boss sao có thể nghĩ ra cái tên quái dị như thế được.
Mạc Tu Nhiêu cảm giác ai đó đang nhìn chằm chằm vào chân mình.
“ Khụ...khụ...Cô đừng hiểu nhầm nha. Tôi không phải ghen tị chân nó dài đâu.”
Anh ta quơ quơ chân:
“ Đó cô xem, chân tôi dài vậy rồi! Chỉ là nhà tôi toàn chân dài cũng muốn có thứ gì đó khác đi, hắc hắc anh trai tôi cũng khen cơ mà.”
“..........” Tôi biết nhà anh chân dài rồi nhưng có nhất thiết phải dìm một chú chó như thế không?
Còn nữa Mạc tổng mà khen á, tôi đã phỉ nhổ không thôi, có quỷ mới tin!!!
___
#Uyentoto
/115
|