Lại gần chút Nhược Băng mới quan sát kĩ được chị ấy.
Một thân thể gầy gò bệnh tật, khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt dưới ánh nắng mặt trời càng làm người khác xót xa.
Thế nhưng người phụ nữ này vẫn luôn giữ nụ cười tươi trên môi, đây là điều Nhược Băng khâm phục nhất. Tự hỏi chính mình đã bao lâu rồi cô chưa cười thật lòng? Hay chỉ cười qua loa cho có lệ...
“ Chị bị như thế này lâu chưa?”
Nhược Băng khẽ hỏi.
Nhã Liên cười cười:
“ Cũng được hai năm rồi em. Mà chị không cô đơn chút nào đâu vì luôn có Chi Chi và cả Thiếu Huân nữa.”
Nhược Băng cảm nhận được khi Nhã Liên nhắc đến hai từ “Thiếu Huân” sắc mặt Khánh Chi trầm xuống- dù chỉ trong thời gian rất ngắn.
Nhã Liên bỗng rớm nước mắt, ngây ngô như đứa trẻ đòi quà.
“ Chi Chi à, sao Thiếu Huân đi nước ngoài lâu quá vậy. Em tìm nó về chơi với chị đi, chị hứa sẽ ngoan mà.”
Khánh Chi vỗ lưng an ủi.
“ Không sao đâu mà Liên tỷ, anh ấy sắp về rồi! Anh ấy nói chúng ta đợi mà Liên tỷ...”
Nhã Liên khóc nấc lên: “ Chi Chi à, em sẽ ở bên cạnh chị mãi đúng không? Đến tận khi Thiếu Huân về? “
Khánh Chi nắm chặt tay Nhã Liên:
“ Đều là nỗi của em...Em sẽ mai bên tỷ mà.”
Nhược Băng thấy không tiện nghe chuyện riêng của người khác, cô khẽ nói với Khánh Chi rồi bước ra ngoài.
Vì phòng đặc trị này nằm ngay dưới tầng một nên rất tiện cho việc đi lại. Nhược Băng đi dạo rồi bước chân đưa cô đến gốc Dương liễu hôm nọ- nơi lần đầu gặp gỡ Khánh Chi.
Trong lòng Nhược Băng dâng lên dự cảm xấu bất an...Liệu yên bình hôm nay sẽ đến với ngày mai?
Cô cảm giác có bàn tay vô hình đang thao túng tất cả- mà cô chỉ là một quân cờ...
Không!!! Nếu là quân cờ cô phải thoát khỏi sự khống chế của họ.
“ Ting...” Điện thoại vang lên tin nhắn.
“ Tiểu sư muội, ta và sư phụ sắp về nước. Nguyên văn câu nói của sư phụ “Nha đầu, tôn sư trọng đạo, chuẩn bị ra sân bay đón ta, cấm được từ chối.””
Nhược Băng gọi lại vào số điện thoại đó.
“ Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được...”
Móe! Đại sư huynh và sư phụ hành tung vẫn thần bí như thế. Việc trong nước cô đã mệt lắm rồi, giờ lại đón thêm hai vị tôn đại phật này? Ông trời muốn lấy mạng cô đúng không?
Cũng may tin nhắn ghi chữ “chuẩn bị” tức là họ chưa sắp xếp được lịch cụ thể nha, không đã ghi đại điểm, ngày tháng cụ thể rồi. Ôi đệt, cô phải nhanh chóng đi lấy bí dược rồi khăn gói khỏi Cảnh Lê viên, gia quy môn phái tôn nghiêm như thế nào chỉ có đệ tử trong đó mới biết.
Sao cứ có cơn sóng muốn nhấn chìm bà đây thế này hử?
..................
Cùng lúc đó ở một phòng tổng thống của một khách sạn năm sao bậc nhất Paris hoa lệ.
Người thanh niên trẻ tuổi cợt nhả nói:
“ Sư phụ à, người xem, tiểu sư muội có vẻ rất sợ sư phụ nha! Không dám gọi lại luôn này.”
Người đàn ông còn lại ngồi trên ghế sofa- tuy gọi là sư phụ nhưng cũng chỉ ngoài ba mươi tuổi một chút khinh bỉ nói:
“ Nuôi ngươi đến đến chừng này rồi ta há không biết mấy chiêu trò mèo này của ngươi? Không phải người hủy sim để nha đầu kia không gọi lại được đấy chứ?”
Người thanh niên thẹn chết đi được vội giảng hòa:
“Khụ...khụ, sư phụ để ta ảo tưởng là lừa được người một chút được không?”
“ Sư phụ à, người...”
“ Sự phụ, người xem, tiểu sư muội gọi này.”
“........ Cuối cùng anh ta đành câm nín, hình như sư phụ triệt để khinh bỉ anh ta rồi.
Một thân thể gầy gò bệnh tật, khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt dưới ánh nắng mặt trời càng làm người khác xót xa.
Thế nhưng người phụ nữ này vẫn luôn giữ nụ cười tươi trên môi, đây là điều Nhược Băng khâm phục nhất. Tự hỏi chính mình đã bao lâu rồi cô chưa cười thật lòng? Hay chỉ cười qua loa cho có lệ...
“ Chị bị như thế này lâu chưa?”
Nhược Băng khẽ hỏi.
Nhã Liên cười cười:
“ Cũng được hai năm rồi em. Mà chị không cô đơn chút nào đâu vì luôn có Chi Chi và cả Thiếu Huân nữa.”
Nhược Băng cảm nhận được khi Nhã Liên nhắc đến hai từ “Thiếu Huân” sắc mặt Khánh Chi trầm xuống- dù chỉ trong thời gian rất ngắn.
Nhã Liên bỗng rớm nước mắt, ngây ngô như đứa trẻ đòi quà.
“ Chi Chi à, sao Thiếu Huân đi nước ngoài lâu quá vậy. Em tìm nó về chơi với chị đi, chị hứa sẽ ngoan mà.”
Khánh Chi vỗ lưng an ủi.
“ Không sao đâu mà Liên tỷ, anh ấy sắp về rồi! Anh ấy nói chúng ta đợi mà Liên tỷ...”
Nhã Liên khóc nấc lên: “ Chi Chi à, em sẽ ở bên cạnh chị mãi đúng không? Đến tận khi Thiếu Huân về? “
Khánh Chi nắm chặt tay Nhã Liên:
“ Đều là nỗi của em...Em sẽ mai bên tỷ mà.”
Nhược Băng thấy không tiện nghe chuyện riêng của người khác, cô khẽ nói với Khánh Chi rồi bước ra ngoài.
Vì phòng đặc trị này nằm ngay dưới tầng một nên rất tiện cho việc đi lại. Nhược Băng đi dạo rồi bước chân đưa cô đến gốc Dương liễu hôm nọ- nơi lần đầu gặp gỡ Khánh Chi.
Trong lòng Nhược Băng dâng lên dự cảm xấu bất an...Liệu yên bình hôm nay sẽ đến với ngày mai?
Cô cảm giác có bàn tay vô hình đang thao túng tất cả- mà cô chỉ là một quân cờ...
Không!!! Nếu là quân cờ cô phải thoát khỏi sự khống chế của họ.
“ Ting...” Điện thoại vang lên tin nhắn.
“ Tiểu sư muội, ta và sư phụ sắp về nước. Nguyên văn câu nói của sư phụ “Nha đầu, tôn sư trọng đạo, chuẩn bị ra sân bay đón ta, cấm được từ chối.””
Nhược Băng gọi lại vào số điện thoại đó.
“ Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được...”
Móe! Đại sư huynh và sư phụ hành tung vẫn thần bí như thế. Việc trong nước cô đã mệt lắm rồi, giờ lại đón thêm hai vị tôn đại phật này? Ông trời muốn lấy mạng cô đúng không?
Cũng may tin nhắn ghi chữ “chuẩn bị” tức là họ chưa sắp xếp được lịch cụ thể nha, không đã ghi đại điểm, ngày tháng cụ thể rồi. Ôi đệt, cô phải nhanh chóng đi lấy bí dược rồi khăn gói khỏi Cảnh Lê viên, gia quy môn phái tôn nghiêm như thế nào chỉ có đệ tử trong đó mới biết.
Sao cứ có cơn sóng muốn nhấn chìm bà đây thế này hử?
..................
Cùng lúc đó ở một phòng tổng thống của một khách sạn năm sao bậc nhất Paris hoa lệ.
Người thanh niên trẻ tuổi cợt nhả nói:
“ Sư phụ à, người xem, tiểu sư muội có vẻ rất sợ sư phụ nha! Không dám gọi lại luôn này.”
Người đàn ông còn lại ngồi trên ghế sofa- tuy gọi là sư phụ nhưng cũng chỉ ngoài ba mươi tuổi một chút khinh bỉ nói:
“ Nuôi ngươi đến đến chừng này rồi ta há không biết mấy chiêu trò mèo này của ngươi? Không phải người hủy sim để nha đầu kia không gọi lại được đấy chứ?”
Người thanh niên thẹn chết đi được vội giảng hòa:
“Khụ...khụ, sư phụ để ta ảo tưởng là lừa được người một chút được không?”
“ Sư phụ à, người...”
“ Sự phụ, người xem, tiểu sư muội gọi này.”
“........ Cuối cùng anh ta đành câm nín, hình như sư phụ triệt để khinh bỉ anh ta rồi.
/115
|