Chương
3: Chị là ai?
Cuộc đời vốn dĩ không chờ đợi bất kì ai. Nếu ta cứ dừng lại mà không chịu đi tiếp thì tới một lúc nào đó ta sẽ bị xô ngã bởi những người đi sau. Việt biết và hiểu điều đó nhưng anh lại không thể nào kéo bản thân mình ra khỏi quá khứ, càng bước anh càng thấy rằng mình đang đi lùi lại. Anh không cho bản thân mình một cơ hội để bước tiếp. Chính anh đã làm cho Hương rời bỏ anh. Chính anh chứ không phải một ai khác. Có lẽ việc cướp Hương ra khỏi vòng tay Việt là một sự trừng phạt quá lớn mà ông trời dành cho anh rồi.
Đứng bên cửa sổ, Việt lặng lẽ đưa mắt nhìn ra bên ngoài. Bầu trời thật yên bình, cảnh vật cũng thật yên tĩnh nhưng liệu rằng trong lòng Việt có cảm thấy bình yên?. Mải chăm chú nhìn ra ngoài, Việt chợt giật bắn mình bởi tiếng hù từ phía sau lưng, không quay lại anh cũng biết là Linh
“ Này nhóc muốn làm anh giật cả minh?”- Việt làm vẻ mặt nghiêm trọng.
“ Haha, anh cao to thế kia mà sao yếu tim vậy?”- Linh bật cười hả hê.
“ Mà thôi sao không lo học bài đi mà còn kiếm chuyện trêu anh vậy?”
“ hả, hơn 5h rồi ông anh ạ, học hành gì nữa. Mà tối nay bố mẹ không về ăn tối đâu, anh em mình ra ngoài ăn nha”- Linh hấp háy mắt cười cười với Việt.
Việt suy nghĩ đắn đo một lúc rồi uể oải: “ Uh, cũng được. Thế nhóc muốn ăn gì?”.
Không cần chờ Việt nói hết câu, Linh như hét lên trong niềm vui thích thú: “ Kem… ạ.”
“ Hả???”- Việt suýt ngã ngửa với câu trả lời của Linh, rồi anh đưa tay lên bẹo má cô:
“ Nhóc định đùa anh à? Mình ăn tối chứ không phải ăn vặt rõ chưa?
“ Hì. Thì ăn kem cũng no mà. Kệ anh đấy em không biết đâu. Em quyết rồi.”- Rồi Linh làm bộ xị mặt ra nũng nịu Việt. Nhìn Linh lúc này không khác nào đứa trẻ đòi mẹ mua kẹo cho vậy.
“ Rồi, rồi. Bó tay với nhóc đấy. Ngang ngạnh qua mức.”- Nói đoạn Việt đưa ngón tay ấn lên trán Linh. Cô nghe Việt nói vậy tỏ ra thích thú lắm.
Thay đồ xong bước xuống nhà, Việt đã thấy Linh ngồi vắt vẻo trên xe với vẻ mặt rất chi là nghênh nghênh. Anh chỉ biết lắc đầu cười cười:
“ Nào, ngồi hẳn hoi lên rồi đi.”- Anh gõ lên đầu khiến cô nhăn mặt.
Nhưng rồi Linh lại tươi cười ngay:” Hì, đi thôi anh zai”.
“ Ơ hay đội ũ bảo hiểm lên đi, còn cười gì nữa hả nhóc”- Việt đội mũ bảo hiểm xong quay sang thấy Linh vẫn ngồi im re không them đội mũ.
“ Không thích. Hay anh đội cho em đi”
“ Con bé này bày đặt lắm trò quá đấy. Rồi đây cô nương”
Việt đội mũ xong không quên lườm Linh. Và sau một hồi vòng vo đi theo chỉ dẫn của Linh, cuối cùng hai anh em cũng dừng trước cửa một quán ở sâu trong ngõ. Đây là quán kem ưa thích của Linh từ hồi cô còn nhỏ. Trời chập tối, quán giờ này cũng chỉ có lác đác vài khách. Việt vừa ngồi xuống bàn thì Linh đã lon ton ra quầy gọi kem. Cô là khách quen của quán này có khác, tự ra lấy kem mà khỏi cần phục vụ.
Đi ăn kem với Linh rất nhiều lần rồi nhưng Việt vẫn rất bất ngờ với khả năng nghiền kem của cô em nhỏ này.
“ Này ăn từ từ thôi nhóc, sặc bây giờ”
Linh ngẩng mặt lên nhìn Việt rồi lại cúi xuống tiếp tục sự nghiệp ăn uống của mình:
“ Hì không sao đâu, kem ngon lắm anh ăn nhiều vào”
Hai anh em đang ngồi ăn thì chợt nghe thấy tiếng tranh luận hay to tiếng gì đó ở quầy thanh toán. Tuy không biết là chuyện gì nhưng với bản tính hiếu kì của mình, Việt đứng dậy đi lại phía quầy thanh toán.
“ Xin lỗi, có chuyện gì vậy?. Tôi có thể giúp gì được không ạ?”
Thấy Việt, cô gái đang tranh cãi với nhân viên bán hàng quay sang nhìn anh. Rồi với vẻ khẩn khoản cô gái nói:
“À đây rồi, may quá, anh làm ơn giúp tôi với”
“Có chuyện gì vậy?”- Việt nhíu mày nhìn chị ta.
“ Anh có thể đổi giúp tôi tờ tiền đô này được không?. Tôi không còn đủ tiền mặt mà cửa hàng này không chịu thanh toán bằng thẻ. Tôi có tờ một trăm đô ở đây, anh đổi giúp tôi nhé”
“ À, ra vậy”- Việt lẩm bẩm.
“ À, nhưng mà chị gì ơi tôi không mang đủ tiền để đổi cho chị rồi.”
“ Không sao, tôi chịu lỗ cũng được, anh cứ đổi cho tôi đi.”
“Không cần thiết phải vậy đâu, để tôi thanh toán giúp chị cũng được” Nói rồi, Việt quay sang người bán hàng:
“ Em sẽ thanh toán phần của cô gái này. Chị cộng dồn vào cho em nhé”
“ Anh gì ơi, anh đừng làm vậy. Anh cứ đổi tiền cho tôi đi.”
“ Thôi, cũng đáng là bao đâu. Coi như là chúng ta có duyên gặp mặt ấy mà”
Cô gái có vẻ ngập ngừng: “ Nhưng…”
“ Thôi vậy nhé. Chào chị”- Nói đoạn Việt vội bước trở về bàn của mình.
Linh thấy Việt trở về liền hỏi ngay:
“ Có chuyện gì vậy anh?”
Chưa kịp trả lời thì cô gái vừa nãy bước tới trước mặt Việt
“ Anh gì ơi, hay là anh cho tôi số điện thoại đi, khi nào có dịp tôi sẽ cảm ơn”
“Thôi chị không phải suy nghĩ đâu. Cứ coi như là quà gặp mặt đi”-Việt nhìn cô gái rồi lại quay sang nhìn Linh thì thấy cô đang cười tủm. Chả hiểu Linh nghĩ gì mà lên tiếng:
“ Chị ơi, số của anh em nè, chị ghi nhé”- Linh cứ thế đọc số điện thoại cho cô gái đó rồi không quên khen chị ta một câu: “ Chị xinh thật đó”
Cô gái đó cười cười với Linh: “ Cảm ơn em nha”
Đợi cô gái ấy rời đi, Việt bẹo má Linh mấy cái làm cô nhăn mặt, gạt phắt tay anh ra
“ Con bé này, ai cho em lanh chanh thế hả?”
Linh nhìn Việt khó hiều, cô đưa cốc ca cao lên miệng hút cái rột:
“ Chị ấy muốn làm quen với anh à?. Mà có mất gì khi cho chị ấy số điện thoại đâu chứ”
“ Cái tội ăn nói linh tinh nữa này”- Việt lại đưa tay gõ lên đầu Linh.
“ Anh này… đau em”
“Thôi ăn xong chưa, xong rồi thì về nào”- Lườm Linh xong, Việt đứng dậy ra lấy xe trước, còn Linh thì có vẻ vẫn còn hậm hực vì chưa được ăn đã đời mà đã phải về.
Mới có đầu tháng mười mà trời đã hơi se lạnh rồi. Ngồi sau xe, Linh co ro nép sát người vào lưng Việt, phả từng hơi thở vào gáy anh.
“ Lạnh à nhóc?” Việt chợt lên tiếng.
Sau câu nói của Việt, Linh đưa tay ôm chặt Việt hơn, nói lắp bắp:
“Dạ, chỉ hơi hơi thôi ạ”
“ Haha, như vậy mà bảo chỉ hơi hơi thôi hả? Ai bảo thích mặc đồ ngắn như vậy thì cố mà chịu đi ha”- Anh cười lớn trêu như để cố ý trêu tức cô.
Linh phụng phịu, đấm mạnh vào Lưng Việt:
“ Anh lại còn cười nữa à, không chịu đi nhanh lên muốn em chết cóng à?”
Việt cố nhịn cười trước sự trẻ con của Linh, anh lắc đầu rồi lặng lẽ siết tay ga…
*************************
Cuối thu, cái khoảnh khắc giao mùa đất trời bỗng đẹp đến kì lạ. Trời cũng đã bắt đầu se se lạnh. Gió thổi làm lá cây trong vườn bay xào xạc, những nữ sinh đại học đi ngang qua tóc bay phấp phới. Cảnh vật làm say đắm long người, làm những thứ lâu nay vẫn bình dị thì giờ đây lại trở lên đẹp mê hồn…Ở một góc khuôn viên của trường đại học có một chàng trai đang ngẩn người trước khung cảnh ấy mà không biết rằng có một người con gái đứng sau theo dõi anh nãy giờ. Rồi cô ngồi xuống cạnh anh. Một giây, hai giây rồi một phút trôi qua anh vẫn không để ý đến sự có mặt của cô…
“ Òa”- Cô hù anh.
Việt giật bắn người quay sang:
“ Là… Là cô à… Làm tôi hết hồn”
“Anh nhìn gì mà chăm chú vậy???”
“Ờ, không có gì”
“ Ha ha, nhìn mặt anh là tôi biết ngay, chắc đang ngắm các em chân dài đi qua chứ gì? Sao phải giấu”- Mai không nhịn được cười, cô đưa tay chỉ về phía sân trường nơi có nhiều sinh viên nữ tụ tập ở đó. Việt đảo mắt nhìn theo…
“ Bậy nào. Ai bảo cô thế, tôi đang ngồi ôn bài thôi”- Việt nói giọng đầy quả quyết, đưa tay lật qua lật lại vài trang sách.
Như có cảm giác điều gì đó bất thường, Mai đưa tay giật ngay quyển sách trong tay Việt, rồi cô cười phá lên:
“ Anh đùa tôi à? Kinh tế vi mô ư? Thì ra là sinh viên năm nhất.Haha. Mà không, phải nói là nhóc học năm nhất hả?”- Mai ôm bụng cười mặc kệ xung quanh mọi người đang nhìn chằm chằm vào anh và cô như thể sinh vật lạ.
Nhìn Mai cười hả hê mà Việt cảm giác không còn mặt mũi nào để tiếp tục nói chuyện với cô, một cảm giác tủi hổ vô cùng. Thực tình mà nói chuyện này là hết sức bình thường nhưng cái bí mật mà Việt giấu bấy lâu nay giờ lại bị phơi bày ngay trước mặt mọi người làm anh không tránh khỏi cảm giác ấy.
“ Ai bảo cô là tôi học năm nhất? Đúng ra thì tôi học năm hai rồi đấy, do bảo lưu thôi”.- Mặt Việt bỗng dưng nóng phừng phừng, anh đưa tay vội vàng giật lại quyển sách mà không thèm nhìn Mai.
“Ha ha, thôi nhá. Chị đây không cần biết nhóc năm nhất hay năm hai bởi đơn giản chị của nhóc học năm ba rồi.”- Mai cười hả hê mãn nguyện vô cùng. Xung quanh mọi người có vẻ rất tò mò, chắc bởi Mai là một hot girl đây mà.
Việt trở nên cứng họng trước người con gái này:
“ Chị… Chị…”
“ Oh yeah. Đấy nhá, nhóc vừa gọi chị đấy nha.”- Chỉ chờ có thế, Mai chớp ngay cơ hội. cô đưa tay xoa đầu Việt như thể chị gái xoa đầu em trai vậy và xung quanh mấy anh zai lại được dịp ồ lên.
“ Nè tôi không có chị em gì mới chị nhá. Con gái gì mà ngang ngạnh bỏ xừ đi được”
“ Rồi rồi. Gì mà nóng tính vậy cưng?”- Mai nhìn Việt cố nhịn cười tỏ vẻ mặt nghiêm túc hết mức có thể rồi cô đưa tay vỗ lên vai Việt như để xoa dịu anh.
“ Nè, lại nữa rồi. ai là cưng của chị chứ?”
“ Thôi đi không phải giả bộ đâu nhóc. Phải vinh hạnh lắm mới được làm em của chị đấy”- Mai đưa tay khẽ vuốt những lỏn tóc mái với vẻ mặt đấy tự tin. Không để cho Việt có cơ hội nói chen vào, cô đề nghị:
“ Này nhóc, hay mình kết tình chị em đi. Kể ra mình cũng có duyên đấy nhỉ?”
“ Duyên cái gì chứ. Nếu chị thích thì ta kết nghĩa anh em. Làm em của tôi có nhiều lợi lắm, không tin cứ thử xem”
Việt và Mai đang “tranh luận sôi nổi” thì bỗng một anh chàng khá cao to tiến lại chỗ hai người. Không nói không rằng anh ta kéo tay Mai đứng dậy trước sự ngỡ ngàng của Việt và ánh mắt Mai cũng thể hiện rõ sự bất ngờ. Mất vài giây, Việt mới nhận ra anh ta chính là Long- bạn trai của Mai, người mà anh bắt gặp lần trước. Nghĩ vậy anh tính bỏ đi nhưng khi nhận ra sự hung hãn tức giận của Long, Việt thấy không yên tâm, anh đành nán lại xem giữa họ có chuyện gì.
Mai bị kéo đi đầy bất ngờ làm cho cô chỉ kịp ú ớ vài tiếng với Việt. Bị Long giữ chặt tay cô cố gắng vùng vằng thoát khỏi tay gã.
“ Này Long, anh làm sao vậy? Em còn đang nói chuyện mà”- Mai tỏ ra khó hiểu kèm đôi chút bực tức trước thái độ và hành động của Long. Ánh mắt cô biểu hiện rất rõ điều đó.
“ Lại còn muốn nói chuyện nữa à?. Cô lừa dối tôi như vậy vẫn chưa đủ sao?”- Gã đưa con mắt đỏ long song sọc nhìn Mai. Ánh mắt ấy tưởng chừng có thể giết chết bất cứ ai khi lại gần.
Mai có vẻ mất bình tĩnh, cô không hiểu Long đang nói gì nữa:
“ Anh nói cái gì vậy???. Em làm gì mà anh bảo em lừa dối anh?”.
“ Lại còn không à? Vậy cô thử giải thích cho tôi xem cái này là cái gì?”- Long ném một sấp ảnh vào thẳng mặt Mai không chút thương tiếc.
Đôi tay Mai run run, mắt cô bây giờ đã ầng ẫng nước, chỉ chực trào ra:
“Những bức ảnh này… Sao anh lại có nó? Anh cho người theo dõi em à?”
Đáp lại những câu hỏi của Mai là một điệu cười đầy vẻ khinh bỉ của Long. Gã nhìn cô như một kẻ thù của gã vậy.
“ Điều đó thì quan trọng sao? Cái tôi thấy nó hiện sờ sờ ngay trước mắt đât này. Cái tôi thấy rất rõ là cảnh tượng cô ôm eo một thằng chó chết đi vào khách sạn. Cô cũng biết điều đó mà”. Lại một nụ cười khinh bỉ từ môi của Long. Giờ đây gã không muốn nghe lời Mai nói nữa.
“ Anh hiểu nhầm rồi, đây là người bạn thân thời cấp ba của em thôi. Bọn em không làm gì mờ ám cả”
“ Cô nghĩ là tôi tin cô ư? Có làm gì mờ ám hay không thì tự bản thân cô biết rõ điều đó. Tôi đủ lớn để biết đâu là thực, đâu là chuyện cổ tích.”- Gã nói như xối xả vào mặt Mai. Cô chỉ biết câm lặng bởi sự bất lực của bản thân, nước mắt rơi xuống lã chà, làm hoen đôi mắt xinh đẹp của cô. Long tiếp tục nói, gã dường như không muốn cho Mai cơ hội giải thích:
“ Tôi đã ngu ngốc khi tin những lời ngon ngọt, đi tin vào cái khuôn mặt xinh đẹp mà đầy sự giả dối của cô. Tôi tự hỏi phải có bao nhiêu người đàn ông thì cô mới cảm thấy thỏa mãn đây. Thật sai lầm khi một người như tôi lại đi yêu cái loại rẻ rách như cô.”…
“ Bốp…”- Không để cho gã tiếp tục sỉ nhục mình, Mai đưa tay tát gã một cái thật mạnh, y như mà cách hắn sỉ vả cô.
“ Anh là cái gì mà có quyền sỉ nhục tôi chứ?”- Nước mắt cô tiếp tục trào ra mỗi lúc một nhiều hơn. Cảm giác tủi nhục trong cô ngày càng lớn.
Sau cái tát của Mai , Long mắt đỏ sọng hơn, gã hét lên: “ Cô dám tát tôi à?” và rồi gã dơ tay lên tát một cái thật mạnh về phía Mai…
“ Bốp…”- Nhưng không nhận cái tát ấy không phải là khuôn mặt xinh đẹp của Mai mà lại chính là bờ vai của Việt. Khi thấy Mai òa khóc và xô xát với Long, Việt chạy ngay đến. và chỉ chờ có thế, anh xoay người lại ôm lấy Mai rồi lãnh trọn cú đánh đó.
“ Chị có sao không?”- Việt buông Mai ra nhìn thẳng vào mắt cô. Mai lúc này thực sự rất đáng thương. Cô không trả lời Việt mà chỉ nức nở hơn. Rồi anh quay sang nhìn Long với vẻ vô cùng giận dữ:
“ Anh có xứng làm thằng đàn ông không mà định đánh con gái giữa ban ngày ban mặt vậy?”- Việt như hét lên trước mặt gã.
“ Mày là thằng nào?. Chuyện riêng của tao, không can dự đến mày. Biến”- Vừa nói Long vừa bẻ tay kêu răng rắc, tưởng chừng gã sắp sửa đánh Việt tới nơi rồi.”
“ Tôi thấy anh mới là người phải biến khỏi đây. Anh nhìn quanh xem, mọi người đang nhìn anh với ánh mắt khinh bỉ đấy”- Việt nói không sai, xung quanh ngày một đông, mọi người túm tụm lại xem có chuyện gì xảy ra với cô nàng xinh đẹp của khoa Kinh tế. Nhưng chính vì thế mà Mai càng cảm thấy nhục nhã ê trề hơn.
Nhìn ngó xung quanh một lượt, Long bỏ đi, không quên ném một cái nhìn đầy vẻ thù hằn cho Việt :” Được. Mày cứ chờ đấy”.
Vội nhìn sang Mai, Việt không biết cô bỏ đi đâu rồi nữa. Anh cuống cuồng chạy đi tìm cô. Và may thay khi vừa chạy qua hàng sấu góc vườn trường, anh chợt thấy cô đang ngồi thu lu ở đó. Việt tiến lại gần:
“ Mai… Chị có sao không?”- Anh đưa tay chạm nhẹ lên vai cô.
Mai ngước lên nhìn anh, và giây phút ấy anh lại nhận ra ánh mắt của cô có gì đó… Có điều gì đó…
“ Chị… Chị là ai vậy?”.
Cuộc đời vốn dĩ không chờ đợi bất kì ai. Nếu ta cứ dừng lại mà không chịu đi tiếp thì tới một lúc nào đó ta sẽ bị xô ngã bởi những người đi sau. Việt biết và hiểu điều đó nhưng anh lại không thể nào kéo bản thân mình ra khỏi quá khứ, càng bước anh càng thấy rằng mình đang đi lùi lại. Anh không cho bản thân mình một cơ hội để bước tiếp. Chính anh đã làm cho Hương rời bỏ anh. Chính anh chứ không phải một ai khác. Có lẽ việc cướp Hương ra khỏi vòng tay Việt là một sự trừng phạt quá lớn mà ông trời dành cho anh rồi.
Đứng bên cửa sổ, Việt lặng lẽ đưa mắt nhìn ra bên ngoài. Bầu trời thật yên bình, cảnh vật cũng thật yên tĩnh nhưng liệu rằng trong lòng Việt có cảm thấy bình yên?. Mải chăm chú nhìn ra ngoài, Việt chợt giật bắn mình bởi tiếng hù từ phía sau lưng, không quay lại anh cũng biết là Linh
“ Này nhóc muốn làm anh giật cả minh?”- Việt làm vẻ mặt nghiêm trọng.
“ Haha, anh cao to thế kia mà sao yếu tim vậy?”- Linh bật cười hả hê.
“ Mà thôi sao không lo học bài đi mà còn kiếm chuyện trêu anh vậy?”
“ hả, hơn 5h rồi ông anh ạ, học hành gì nữa. Mà tối nay bố mẹ không về ăn tối đâu, anh em mình ra ngoài ăn nha”- Linh hấp háy mắt cười cười với Việt.
Việt suy nghĩ đắn đo một lúc rồi uể oải: “ Uh, cũng được. Thế nhóc muốn ăn gì?”.
Không cần chờ Việt nói hết câu, Linh như hét lên trong niềm vui thích thú: “ Kem… ạ.”
“ Hả???”- Việt suýt ngã ngửa với câu trả lời của Linh, rồi anh đưa tay lên bẹo má cô:
“ Nhóc định đùa anh à? Mình ăn tối chứ không phải ăn vặt rõ chưa?
“ Hì. Thì ăn kem cũng no mà. Kệ anh đấy em không biết đâu. Em quyết rồi.”- Rồi Linh làm bộ xị mặt ra nũng nịu Việt. Nhìn Linh lúc này không khác nào đứa trẻ đòi mẹ mua kẹo cho vậy.
“ Rồi, rồi. Bó tay với nhóc đấy. Ngang ngạnh qua mức.”- Nói đoạn Việt đưa ngón tay ấn lên trán Linh. Cô nghe Việt nói vậy tỏ ra thích thú lắm.
Thay đồ xong bước xuống nhà, Việt đã thấy Linh ngồi vắt vẻo trên xe với vẻ mặt rất chi là nghênh nghênh. Anh chỉ biết lắc đầu cười cười:
“ Nào, ngồi hẳn hoi lên rồi đi.”- Anh gõ lên đầu khiến cô nhăn mặt.
Nhưng rồi Linh lại tươi cười ngay:” Hì, đi thôi anh zai”.
“ Ơ hay đội ũ bảo hiểm lên đi, còn cười gì nữa hả nhóc”- Việt đội mũ bảo hiểm xong quay sang thấy Linh vẫn ngồi im re không them đội mũ.
“ Không thích. Hay anh đội cho em đi”
“ Con bé này bày đặt lắm trò quá đấy. Rồi đây cô nương”
Việt đội mũ xong không quên lườm Linh. Và sau một hồi vòng vo đi theo chỉ dẫn của Linh, cuối cùng hai anh em cũng dừng trước cửa một quán ở sâu trong ngõ. Đây là quán kem ưa thích của Linh từ hồi cô còn nhỏ. Trời chập tối, quán giờ này cũng chỉ có lác đác vài khách. Việt vừa ngồi xuống bàn thì Linh đã lon ton ra quầy gọi kem. Cô là khách quen của quán này có khác, tự ra lấy kem mà khỏi cần phục vụ.
Đi ăn kem với Linh rất nhiều lần rồi nhưng Việt vẫn rất bất ngờ với khả năng nghiền kem của cô em nhỏ này.
“ Này ăn từ từ thôi nhóc, sặc bây giờ”
Linh ngẩng mặt lên nhìn Việt rồi lại cúi xuống tiếp tục sự nghiệp ăn uống của mình:
“ Hì không sao đâu, kem ngon lắm anh ăn nhiều vào”
Hai anh em đang ngồi ăn thì chợt nghe thấy tiếng tranh luận hay to tiếng gì đó ở quầy thanh toán. Tuy không biết là chuyện gì nhưng với bản tính hiếu kì của mình, Việt đứng dậy đi lại phía quầy thanh toán.
“ Xin lỗi, có chuyện gì vậy?. Tôi có thể giúp gì được không ạ?”
Thấy Việt, cô gái đang tranh cãi với nhân viên bán hàng quay sang nhìn anh. Rồi với vẻ khẩn khoản cô gái nói:
“À đây rồi, may quá, anh làm ơn giúp tôi với”
“Có chuyện gì vậy?”- Việt nhíu mày nhìn chị ta.
“ Anh có thể đổi giúp tôi tờ tiền đô này được không?. Tôi không còn đủ tiền mặt mà cửa hàng này không chịu thanh toán bằng thẻ. Tôi có tờ một trăm đô ở đây, anh đổi giúp tôi nhé”
“ À, ra vậy”- Việt lẩm bẩm.
“ À, nhưng mà chị gì ơi tôi không mang đủ tiền để đổi cho chị rồi.”
“ Không sao, tôi chịu lỗ cũng được, anh cứ đổi cho tôi đi.”
“Không cần thiết phải vậy đâu, để tôi thanh toán giúp chị cũng được” Nói rồi, Việt quay sang người bán hàng:
“ Em sẽ thanh toán phần của cô gái này. Chị cộng dồn vào cho em nhé”
“ Anh gì ơi, anh đừng làm vậy. Anh cứ đổi tiền cho tôi đi.”
“ Thôi, cũng đáng là bao đâu. Coi như là chúng ta có duyên gặp mặt ấy mà”
Cô gái có vẻ ngập ngừng: “ Nhưng…”
“ Thôi vậy nhé. Chào chị”- Nói đoạn Việt vội bước trở về bàn của mình.
Linh thấy Việt trở về liền hỏi ngay:
“ Có chuyện gì vậy anh?”
Chưa kịp trả lời thì cô gái vừa nãy bước tới trước mặt Việt
“ Anh gì ơi, hay là anh cho tôi số điện thoại đi, khi nào có dịp tôi sẽ cảm ơn”
“Thôi chị không phải suy nghĩ đâu. Cứ coi như là quà gặp mặt đi”-Việt nhìn cô gái rồi lại quay sang nhìn Linh thì thấy cô đang cười tủm. Chả hiểu Linh nghĩ gì mà lên tiếng:
“ Chị ơi, số của anh em nè, chị ghi nhé”- Linh cứ thế đọc số điện thoại cho cô gái đó rồi không quên khen chị ta một câu: “ Chị xinh thật đó”
Cô gái đó cười cười với Linh: “ Cảm ơn em nha”
Đợi cô gái ấy rời đi, Việt bẹo má Linh mấy cái làm cô nhăn mặt, gạt phắt tay anh ra
“ Con bé này, ai cho em lanh chanh thế hả?”
Linh nhìn Việt khó hiều, cô đưa cốc ca cao lên miệng hút cái rột:
“ Chị ấy muốn làm quen với anh à?. Mà có mất gì khi cho chị ấy số điện thoại đâu chứ”
“ Cái tội ăn nói linh tinh nữa này”- Việt lại đưa tay gõ lên đầu Linh.
“ Anh này… đau em”
“Thôi ăn xong chưa, xong rồi thì về nào”- Lườm Linh xong, Việt đứng dậy ra lấy xe trước, còn Linh thì có vẻ vẫn còn hậm hực vì chưa được ăn đã đời mà đã phải về.
Mới có đầu tháng mười mà trời đã hơi se lạnh rồi. Ngồi sau xe, Linh co ro nép sát người vào lưng Việt, phả từng hơi thở vào gáy anh.
“ Lạnh à nhóc?” Việt chợt lên tiếng.
Sau câu nói của Việt, Linh đưa tay ôm chặt Việt hơn, nói lắp bắp:
“Dạ, chỉ hơi hơi thôi ạ”
“ Haha, như vậy mà bảo chỉ hơi hơi thôi hả? Ai bảo thích mặc đồ ngắn như vậy thì cố mà chịu đi ha”- Anh cười lớn trêu như để cố ý trêu tức cô.
Linh phụng phịu, đấm mạnh vào Lưng Việt:
“ Anh lại còn cười nữa à, không chịu đi nhanh lên muốn em chết cóng à?”
Việt cố nhịn cười trước sự trẻ con của Linh, anh lắc đầu rồi lặng lẽ siết tay ga…
*************************
Cuối thu, cái khoảnh khắc giao mùa đất trời bỗng đẹp đến kì lạ. Trời cũng đã bắt đầu se se lạnh. Gió thổi làm lá cây trong vườn bay xào xạc, những nữ sinh đại học đi ngang qua tóc bay phấp phới. Cảnh vật làm say đắm long người, làm những thứ lâu nay vẫn bình dị thì giờ đây lại trở lên đẹp mê hồn…Ở một góc khuôn viên của trường đại học có một chàng trai đang ngẩn người trước khung cảnh ấy mà không biết rằng có một người con gái đứng sau theo dõi anh nãy giờ. Rồi cô ngồi xuống cạnh anh. Một giây, hai giây rồi một phút trôi qua anh vẫn không để ý đến sự có mặt của cô…
“ Òa”- Cô hù anh.
Việt giật bắn người quay sang:
“ Là… Là cô à… Làm tôi hết hồn”
“Anh nhìn gì mà chăm chú vậy???”
“Ờ, không có gì”
“ Ha ha, nhìn mặt anh là tôi biết ngay, chắc đang ngắm các em chân dài đi qua chứ gì? Sao phải giấu”- Mai không nhịn được cười, cô đưa tay chỉ về phía sân trường nơi có nhiều sinh viên nữ tụ tập ở đó. Việt đảo mắt nhìn theo…
“ Bậy nào. Ai bảo cô thế, tôi đang ngồi ôn bài thôi”- Việt nói giọng đầy quả quyết, đưa tay lật qua lật lại vài trang sách.
Như có cảm giác điều gì đó bất thường, Mai đưa tay giật ngay quyển sách trong tay Việt, rồi cô cười phá lên:
“ Anh đùa tôi à? Kinh tế vi mô ư? Thì ra là sinh viên năm nhất.Haha. Mà không, phải nói là nhóc học năm nhất hả?”- Mai ôm bụng cười mặc kệ xung quanh mọi người đang nhìn chằm chằm vào anh và cô như thể sinh vật lạ.
Nhìn Mai cười hả hê mà Việt cảm giác không còn mặt mũi nào để tiếp tục nói chuyện với cô, một cảm giác tủi hổ vô cùng. Thực tình mà nói chuyện này là hết sức bình thường nhưng cái bí mật mà Việt giấu bấy lâu nay giờ lại bị phơi bày ngay trước mặt mọi người làm anh không tránh khỏi cảm giác ấy.
“ Ai bảo cô là tôi học năm nhất? Đúng ra thì tôi học năm hai rồi đấy, do bảo lưu thôi”.- Mặt Việt bỗng dưng nóng phừng phừng, anh đưa tay vội vàng giật lại quyển sách mà không thèm nhìn Mai.
“Ha ha, thôi nhá. Chị đây không cần biết nhóc năm nhất hay năm hai bởi đơn giản chị của nhóc học năm ba rồi.”- Mai cười hả hê mãn nguyện vô cùng. Xung quanh mọi người có vẻ rất tò mò, chắc bởi Mai là một hot girl đây mà.
Việt trở nên cứng họng trước người con gái này:
“ Chị… Chị…”
“ Oh yeah. Đấy nhá, nhóc vừa gọi chị đấy nha.”- Chỉ chờ có thế, Mai chớp ngay cơ hội. cô đưa tay xoa đầu Việt như thể chị gái xoa đầu em trai vậy và xung quanh mấy anh zai lại được dịp ồ lên.
“ Nè tôi không có chị em gì mới chị nhá. Con gái gì mà ngang ngạnh bỏ xừ đi được”
“ Rồi rồi. Gì mà nóng tính vậy cưng?”- Mai nhìn Việt cố nhịn cười tỏ vẻ mặt nghiêm túc hết mức có thể rồi cô đưa tay vỗ lên vai Việt như để xoa dịu anh.
“ Nè, lại nữa rồi. ai là cưng của chị chứ?”
“ Thôi đi không phải giả bộ đâu nhóc. Phải vinh hạnh lắm mới được làm em của chị đấy”- Mai đưa tay khẽ vuốt những lỏn tóc mái với vẻ mặt đấy tự tin. Không để cho Việt có cơ hội nói chen vào, cô đề nghị:
“ Này nhóc, hay mình kết tình chị em đi. Kể ra mình cũng có duyên đấy nhỉ?”
“ Duyên cái gì chứ. Nếu chị thích thì ta kết nghĩa anh em. Làm em của tôi có nhiều lợi lắm, không tin cứ thử xem”
Việt và Mai đang “tranh luận sôi nổi” thì bỗng một anh chàng khá cao to tiến lại chỗ hai người. Không nói không rằng anh ta kéo tay Mai đứng dậy trước sự ngỡ ngàng của Việt và ánh mắt Mai cũng thể hiện rõ sự bất ngờ. Mất vài giây, Việt mới nhận ra anh ta chính là Long- bạn trai của Mai, người mà anh bắt gặp lần trước. Nghĩ vậy anh tính bỏ đi nhưng khi nhận ra sự hung hãn tức giận của Long, Việt thấy không yên tâm, anh đành nán lại xem giữa họ có chuyện gì.
Mai bị kéo đi đầy bất ngờ làm cho cô chỉ kịp ú ớ vài tiếng với Việt. Bị Long giữ chặt tay cô cố gắng vùng vằng thoát khỏi tay gã.
“ Này Long, anh làm sao vậy? Em còn đang nói chuyện mà”- Mai tỏ ra khó hiểu kèm đôi chút bực tức trước thái độ và hành động của Long. Ánh mắt cô biểu hiện rất rõ điều đó.
“ Lại còn muốn nói chuyện nữa à?. Cô lừa dối tôi như vậy vẫn chưa đủ sao?”- Gã đưa con mắt đỏ long song sọc nhìn Mai. Ánh mắt ấy tưởng chừng có thể giết chết bất cứ ai khi lại gần.
Mai có vẻ mất bình tĩnh, cô không hiểu Long đang nói gì nữa:
“ Anh nói cái gì vậy???. Em làm gì mà anh bảo em lừa dối anh?”.
“ Lại còn không à? Vậy cô thử giải thích cho tôi xem cái này là cái gì?”- Long ném một sấp ảnh vào thẳng mặt Mai không chút thương tiếc.
Đôi tay Mai run run, mắt cô bây giờ đã ầng ẫng nước, chỉ chực trào ra:
“Những bức ảnh này… Sao anh lại có nó? Anh cho người theo dõi em à?”
Đáp lại những câu hỏi của Mai là một điệu cười đầy vẻ khinh bỉ của Long. Gã nhìn cô như một kẻ thù của gã vậy.
“ Điều đó thì quan trọng sao? Cái tôi thấy nó hiện sờ sờ ngay trước mắt đât này. Cái tôi thấy rất rõ là cảnh tượng cô ôm eo một thằng chó chết đi vào khách sạn. Cô cũng biết điều đó mà”. Lại một nụ cười khinh bỉ từ môi của Long. Giờ đây gã không muốn nghe lời Mai nói nữa.
“ Anh hiểu nhầm rồi, đây là người bạn thân thời cấp ba của em thôi. Bọn em không làm gì mờ ám cả”
“ Cô nghĩ là tôi tin cô ư? Có làm gì mờ ám hay không thì tự bản thân cô biết rõ điều đó. Tôi đủ lớn để biết đâu là thực, đâu là chuyện cổ tích.”- Gã nói như xối xả vào mặt Mai. Cô chỉ biết câm lặng bởi sự bất lực của bản thân, nước mắt rơi xuống lã chà, làm hoen đôi mắt xinh đẹp của cô. Long tiếp tục nói, gã dường như không muốn cho Mai cơ hội giải thích:
“ Tôi đã ngu ngốc khi tin những lời ngon ngọt, đi tin vào cái khuôn mặt xinh đẹp mà đầy sự giả dối của cô. Tôi tự hỏi phải có bao nhiêu người đàn ông thì cô mới cảm thấy thỏa mãn đây. Thật sai lầm khi một người như tôi lại đi yêu cái loại rẻ rách như cô.”…
“ Bốp…”- Không để cho gã tiếp tục sỉ nhục mình, Mai đưa tay tát gã một cái thật mạnh, y như mà cách hắn sỉ vả cô.
“ Anh là cái gì mà có quyền sỉ nhục tôi chứ?”- Nước mắt cô tiếp tục trào ra mỗi lúc một nhiều hơn. Cảm giác tủi nhục trong cô ngày càng lớn.
Sau cái tát của Mai , Long mắt đỏ sọng hơn, gã hét lên: “ Cô dám tát tôi à?” và rồi gã dơ tay lên tát một cái thật mạnh về phía Mai…
“ Bốp…”- Nhưng không nhận cái tát ấy không phải là khuôn mặt xinh đẹp của Mai mà lại chính là bờ vai của Việt. Khi thấy Mai òa khóc và xô xát với Long, Việt chạy ngay đến. và chỉ chờ có thế, anh xoay người lại ôm lấy Mai rồi lãnh trọn cú đánh đó.
“ Chị có sao không?”- Việt buông Mai ra nhìn thẳng vào mắt cô. Mai lúc này thực sự rất đáng thương. Cô không trả lời Việt mà chỉ nức nở hơn. Rồi anh quay sang nhìn Long với vẻ vô cùng giận dữ:
“ Anh có xứng làm thằng đàn ông không mà định đánh con gái giữa ban ngày ban mặt vậy?”- Việt như hét lên trước mặt gã.
“ Mày là thằng nào?. Chuyện riêng của tao, không can dự đến mày. Biến”- Vừa nói Long vừa bẻ tay kêu răng rắc, tưởng chừng gã sắp sửa đánh Việt tới nơi rồi.”
“ Tôi thấy anh mới là người phải biến khỏi đây. Anh nhìn quanh xem, mọi người đang nhìn anh với ánh mắt khinh bỉ đấy”- Việt nói không sai, xung quanh ngày một đông, mọi người túm tụm lại xem có chuyện gì xảy ra với cô nàng xinh đẹp của khoa Kinh tế. Nhưng chính vì thế mà Mai càng cảm thấy nhục nhã ê trề hơn.
Nhìn ngó xung quanh một lượt, Long bỏ đi, không quên ném một cái nhìn đầy vẻ thù hằn cho Việt :” Được. Mày cứ chờ đấy”.
Vội nhìn sang Mai, Việt không biết cô bỏ đi đâu rồi nữa. Anh cuống cuồng chạy đi tìm cô. Và may thay khi vừa chạy qua hàng sấu góc vườn trường, anh chợt thấy cô đang ngồi thu lu ở đó. Việt tiến lại gần:
“ Mai… Chị có sao không?”- Anh đưa tay chạm nhẹ lên vai cô.
Mai ngước lên nhìn anh, và giây phút ấy anh lại nhận ra ánh mắt của cô có gì đó… Có điều gì đó…
“ Chị… Chị là ai vậy?”.
/24
|