Chương
7: Nhóc con của chị
Long gằn giọng với Mai nhưng vẫn không rời mắt nhìn Việt. Việt thấy hắn không hỏi bất ngờ, gã ta làm cái quái gì ở đây nhỉ, gã đã đối xử với Mai như vậy mà vẫn còn mặt mũi tới đây?- Việt nghĩ bụng.
Mai vùng vằng khỏi đôi bàn tay to lớn của gã nhưng bất lực, hắn liên tục van nài cô một cuộc nói chuyện riêng nhưng Mai một mực khước từ, bởi đơn giản cô đã quá hiểu con người của hắn ta và không còn điều gì nuối tiếc ở con người này nữa.
“Anh làm ơn bỏ tay ra đi”- Việt nói dứt khoát, nhìn thẳng vào gã.
“ Thằng nhóc, mày muốn gây chuyện à, cút về nhà mày mau”- gã hung hổ, cái nhìn như muốn lao vào ăn tươi nuốt sống anh ngay nếu như không có cánh cổng ngăn cách.
“ Anh làm ơn về đi. Sau này coi như chúng ta chưa quen nhau. Tôi chẳng còn điều gì muốn nói với anh cả”- Mai thốt lên nhẹ nhàng, dường như cô đã quá mệt mỏi. Việt cảm nhận được điều ấy qua giọng nói của cô. Anh nắm chặt tay gã cương quyết cho đến lúc không chịu được hắn mới bỏ tay Mai ra. Cô không nói gì, lẳng lặng đi vào. Chỉ còn Việt và gã. Hắn ta nhìn anh một lúc như để khắc sâu vào tâm trí người đang đứng trước mặt hắn rồi hung hằng bỏ đi. Việt đứng đó cho đến khi tiếng xe phân khối lớn của hắn xé toang không gian yên tĩnh buổi sáng sớm rồi mất dần.
Mai cất dọn bát đĩa cho vào bồn rửa. Việt định giúp nhưng có điều gì đó đã ngăn anh lại. Anh cảm giác mình đang quá thân thiết với cô, người mà chỉ tháng trước thôi đối với anh vẫn là một người xa lạ. Tiếng điện thoại đột ngột réo lên làm phá vỡ sự im lặng trong căn phòng. Việt mải thần người suy nghĩ mà không để ý đến chiếc điện thoại đang rung mỗi lúc một mạnh trong túi anh.
“ Cậu có điện thoại kìa, nghe đi”- Mai đứng sau từ lúc nào, vỗ nhẹ lên vai anh.
“ Ừ, anh đây. Có chuyện gì không nhóc?”
Tiếng Linh trong trẻo phát ra từ điện thoại:
“Sao giờ này anh còn chưa về ăn sáng vậy?”
“À, ừ, anh có chút việc, lát anh về rồi đi học luôn”
“ Vâng, thế thôi anh nhé”
“Ừm”
“Cậu có việc thì cứ về đi, tôi cảm ơn về bữa sáng nhé”- Mai kéo chiếc rèm cửa sang hai bên, ánh sáng tràn ngập khắp căn phòng.
“ Không có gì quan trọng đâu.”
“ Ừ”- Mai ngồi bệt xuống ghế, nửa muốn nằm nửa muốn ngồi.
“ À tôi có thắc mắc là chị ở một mình à? Từ lúc tôi tới đến giờ không gặp ai cả”
“ Ừm, tôi ở cùng bố nhưng bố tôi đang làm việc ở nước ngoài rồi, cả năm mới về được một lần”
“ Vậy còn mẹ chị?”- Việt thắc mắc khi không thấy Mai nhắc đến mẹ cô.
“ Mẹ tôi à, tôi xa bà ấy cũng phải chục năm kể từ ngày bố mẹ tôi li hôn, thỉnh thoảng bà về nước thì tôi mới gặp. Sau khi li hôn, tôi sống với bố còn em gái tôi sống với mẹ. Vậy đấy, ai cũng nghĩ tôi hẳn rất sung sướng hạnh phúc nhưng sự thực nào có vậy. Ngay cả tuổi thơ tôi cũng không có mấy tiếng cười. Chắc cậu không thể tưởng tượng được đâu.”- Mắt cô lấp lánh những giọt buồn, đọng cả trên mi mắt.
“ Tôi xin lỗi. Nhưng nếu nói về tuổi thơ thì chị đừng coi đó là buồn, bởi ngoài kia vẫn còn biết bao đứa trẻ mồ côi cha mẹ từ nhỏ, thậm chí chúng còn không biết bố mẹ chúng là ai trong hàng nghìn, hàng vạn người đi ngang qua chúng mỗi ngày. Tôi cũng đã phải trải qua cảm giác đó khi sống những ngày bơ vơ trong trại trẻ mồ côi…”- Việt nhìn xa xăm, giọng anh run run rồi nhỏ dần.
“ Mà thôi, không nói mấy chuyện này nữa. Lúc sáng chị bảo sửa máy tính gì hả? Có cần nữa không tôi sửa giúp cho”- Việt chợt đứng dậy, kết thúc câu chuyện về tuổi thơ dang dở.
“ Ừ, cậu lên nhà đi, laptop của tôi bị hỏng hai hôm nay rồi mà chưa mang đi sửa được”
“ Ok. Chị nhờ đúng người rồi đấy, tôi là chuyên gia trong cái khoản này”- Anh rất tự tin, vỗ ngực bồm bộp.
“ Cậu chỉ được cái chém gió là giỏi, còn chưa thấy máy hỏng thế nào mà”
“ Đối với tôi cái đấy không thành vấn đề. Nếu không sửa được tôi gọi chị là bà cô luôn. Haha”- Việt rất tin tưởng vào bản thân mình bới mấy thứ về công nghệ kiểu này anh khá am hiểu bởi nó là đam mê từ hồi anh còn học cấp ba.
“ Cậu không phải cạnh khóe tôi, nếu cậu không sửa được thì làm ơn gọi tôi bằng chi xưng nhóc là được. Dù sao thì tôi vẫn hơn tuổi cậu mà. Dám không?”- Cô hếch chiếc mũi, chu chu môi lên nhìn đáng yêu lắm nhìn vào chỉ muốn cắn một cái cho nó bớt kiêu hãnh nhưng Việt không để ý, anh đang phân vân lời thách thức của cô. Phen này mà không sửa được thì cứ gọi là muối mặt, nhục không đâu để hết. Đã chót tự đề cao bản thân vậy rồi bây giờ lại tự hạ xuống bảo không sửa nữa thì cứ gọi là ngại thôi rồi. Thế là anh quyết tâm:
“Tôi đồng ý nhưng với điều kiện nếu tôi sửa được thì chị phải đổi cách xưng hô gọi tôi bằng anh,ha ha, chịu không ?”
“ Thôi đi nhóc con ơi, mặt mũi trắng trẻo thư sinh thế kia thì anh anh em em cái gì, tôi với cậu mà đi cạnh nhau ai chả biết đây là chị em.Ha ha”- Cô cười lớn vẻ thích thú lắm.
“ Nhưng mà tôi đồng ý. Bởi tôi biết dù sao thì cậu cũng không sửa được đâu”- Cô không chút đắn đo.
Việt mặt mày cau có, nhìn cô không chớp mắt. Ngay lúc này đây anh chỉ muốn hắt ngay một chậu nước lạnh để giập tắt cái sự tự tin của cô. Cô nghĩ anh là ai chứ.
“ Thôi, cứ quyết thế. Nói lời phải giữ lấy lời đấy, có cái bóng đèn này làm chứng rồi nhé”- Mai chỉ chỉ lên trần nhà, trêu anh. Anh không đôi co với cô nữa mà gấp gáp bước vội lên tầng.
“ Đi nào, tôi không tin là mình không làm được”
Mai đi sau không ngừng trêu chọc:” nào cậu bé, cứ bình tĩnh.”
Bước vào phòng, việc đầu tiên Việt làm là hăm hở tới chỗ chiếc laptop. Nhưng ngồi xuống ghế rồi anh mới cảm nhận được mùi hương thoang thoảng lan tỏa khắp căn phòng một màu trắng này. Anh hơi ngạc nhiên bởi sự ngăn nắp đối lập giữa phòng khách bên dưới và căn phòng này. Đồ đạc ở đây được xếp vô cùng ngăn nắp. So với căn phòng của đứa em gái ở nhà thì đây mới xứng đáng là phòng của con gái thật sự. Mùi hương dễ chịu kia lại xộc lên mũi anh. Anh tạm gác chuyện chiếc máy tính qua một bên
“ Này, tôi cảm thấy khó hiểu về chị thật đấy”
Mai cười cười: “ cậu nói gì cơ?, tôi cũng thấy cậu khó hiểu thật đấy”
Việt biết là cô đang chọc anh: “Sao phòng mình thì chị dọn dẹp gọn gàng ngăn nắp mà phòng sinh hoạt chung lại như thế kia là cớ làm sao?”
“ Ơ, kệ tôi. Chuyện này nó ảnh hưởng gì đến hòa bình thế giới hay ảnh hưởng gì đến cậu à”
“ Thì đúng là nó chả ảnh hưởng gì đến tôi cả, nhưng tôi phải nói thật, nhà nào mà có người con dâu như chị thì cứ gọi là thảm họa. Chị nên cầu nguyện cho mình một bà mẹ chồng dễ dãi đi là vừa”
Cô lườm lườm anh, không nói được gì còn anh thì đi đi lại lại khắp phòng, hết nhấc thứ này lên rồi lại đặt thứ kia xuống. Kể ra cô cũng có nhiều đồ linh tinh thật, đúng là con gái. Anh nghĩ bụng.
“ Này, tên kia. Tôi bảo cậu lên đây sửa máy tính chứ có bảo cậu tham quan phòng tôi đâu. Hay là cậu muốn bỏ cuộc hả?”- Mai đặt chiếc đồng hồ về lại vị trí cũ khi anh nghịch xong để luôn xuống giường.
“ Chị lại động đến lòng tự ái của tôi rồi đấy. Hừ, được rồi. Sửa thì sửa, sợ gì.”
Nhưng câu nói tự tin của Việt trước đó không lâu có vẻ như sắp trở thành một lời khoác lác đúng nghĩa. Anh ấn phím nguồn đến độ sắp liệt cả phím mà màn hình không chịu sáng. Ban đầu anh cứ tưởng sửa máy tính là sửa hệ điều hành hay chạy lại phần mềm gì đấy ai ngờ cô không nói rõ, như này thì máy hỏng phần cứng rồi còn đâu, mà anh có phải thợ kĩ thuật đâu cơ chứ.
Anh đóng cụp chiếc máy lại, quay ra gắt với Mai:
“ Chị đùa tôi à, máy có lên đâu mà bảo tôi sửa. Tôi tưởng chị bảo tôi cài lại hệ điều hành hay cái gì tương tự chứ”
“ Ơ, thì chính vì nó không lên mà hình tôi mới nhờ cậu sửa còn gì”- Mai tròn mắt nhìn Việt, cô bụm miệng cười khe khẽ trước thái độ nóng vội của anh.
“ Thế này mà là sửa á? Tôi có phải thợ đâu cơ chứ”
“ Thì cậu bảo cậu biết sửa máy tính còn gì”
“ Thôi, tôi không sửa nữa đâu, bây giờ tôi mà mở tung máy ra thì chỉ có hỏng thêm”
“ Nghĩa là cậu nhận thua, gọi tôi bằng chị hở?. Cậu nói thật chứ. Haha”
“ Cái gì… Chị... ”- Việt cứng họng không nói thêm được gì. Anh tỏ vẻ túc tối khi cô cứ cười đểu anh. Và lòng tự trọng của một thằng đàn ông lại nổi lên, anh dõng dạc:
“ Chị đi mang cho tôi mấy chiếc tô vít để tôi vặn mấy con ốc nào. Không thể để chị coi thường một cách dễ dàng như vậy được.
Mai lật đật mang cho Việt mấy chiếc tô vít đủ kích cỡ:
“ Trong kho đồ có mấy cái này thôi,được không?”
Anh ngắm nghía một hồi rồi mở từng con ốc ra, dần dần cả bảng mạch chủ của chiếc laptop hiện lên trước mắt anh. Là sinh viên kinh tế nên khi nhìn vào mấy chi tiết không dính dáng gì đến ngành học của mình, Việt không biết phải bắt đầu từ đâu. Với tầm hiểu biết của mình, anh chỉ biết vài chi tiết cơ bản trong đây, đã vậy rồi Mai lại còn đứng sát sau anh, chốc chốc cô lại phả vào gáy anh từng hơi thở đều đều. Biết cô đang nhìn mình, anh giả bộ chọc chọc tháo tháo lung tung cho có chứ chính bản thân anh cũng không biết mình vừa động vào cái gì. Chọc ngoáy lung tung beng lên chừng mười phút, Việt bắt đầu nản, mồ hôi chảy từng giọt trên trán, anh quyết định từ bỏ, lắp lại như cũ và cầu nguyện may mắn dù trường hợp đó chắc chỉ chưa đến một phần trăm hi vọng.
Khoảnh khắc anh bật lại chiếc máy cũng là lúc Mai ôm bụng cười ngặt nghẹo, cô cười bò ra giường còn anh nghệt mặt không nói chỉ biết đưa tay quệt mồ hôi…
Bực mình Việt đập đập bàn phím, biết đâu nó lại giống mấy cái tivi ngày xưa, vỗ vỗ lại lên. Suy nghĩ hết sức hồn nhiên ấy của anh lại làm Mai phì cười, ho sặc sụa. Chiếc máy tính vẫn không có dấu hiệu nào ủng hộ Việt cả. Tức giận lắm nhưng anh chả làm được gì
“ Chị có thôi ngay đi không”
Mai đưa tay ôm miệng được hai giây trước sự nghiêm túc của Việt nhưng rồi đâu lại vào đấy, cô không thể ngăn nổi mình cười trước sự ngô nghê của anh”
Bí quá, Việt chạy lại cầm chiếc gối, đè kín mặt, không cho cô có cơ hội thở chứ đừng nói là cười, vừa giữ chặt chiếc gối Việt vừa nói lớn:
“ Ha ha đó xem chị còn cười được nữa không. Gọi tôi bằng anh đi thì tôi bỏ gối ra cho”
Mai chống cự yếu ớt rồi đột nhiên cô nằm bất động không vùng vẫy nữa, hốt hoảng Việt vứt vội chiếc gối ra, tay vỗ nhè nhẹ lên mặt cô. Nào ngờ vừa được giải thoát khỏi chiếc gối, cô bật dậy trong khi anh thì vẫn còn đang hoảng hốt, túm lấy chiếc chăn chùm kín lên đầu anh
“ Dám uy hiếp tôi này. Để xem anh có chịu thua không”- Mai vận hết “công lực” của mình vỗ liên tục lên người anh, khó khăn lắm anh mới vùng vẫy ra được. Thế là cuộc chiến “ chăn gối” bắt đầu. Người đầu giường, người cuối giường còn chăn gối cứ bay loạn xạ hết phía này sang phía kia, không ai chịu nhịn ai, đến khi cả hai mệt lử rồi mới chịu nằm xuống. Có điều nằm rồi cũng không yên, Việt và Mai như lửa với nước vậy, khó có thể dung hòa, khó có thể nằm chung thế này. Màn đấu chăn gối kết thúc là đến màn đọ chân, hai bên cứ đạp qua đạp lại cho người kia ngã lăn xuống đất mới thôi khổ nỗi trong tư tưởng chả bên nào chịu thua cả. Phải đến khi điện thoại Việt đổ chuông, anh mới chịu ngồi dậy nghiêm túc nghe điện thoại. Ấy vậy mà cô vẫn để yên cho anh. Vừa áp chiếc điện thoại vào tai Việt đã bị đá văng xuống đất. Cuộc nói chuyện kết thúc nhanh chóng khi Mai chỉ nghe nỏm được toàn câu “ à” với “ ừ”.
“Tôi đến đây hôm nay đúng là một sai lầm mà”- Việt hằm hè nhìn Mai.
“ Hứ, vậy cậu có thể về. Mà đã ai làm gì cậu đâu mà sai với chả lầm”- Mai nghênh nghênh tỏ vẻ đắc ý, vuốt mái tóc dài màu hạt dẻ qua một bên.
“ Chị lại còn bảo là không à? Có biết tại chị mà hôm nay tôi bị ông thày điểm danh vắng mặt không? Đã vậy còn bài kiểm tra nữa chứ. Chỉ vì cái máy tính chết tiệt này làm mất bao thời gian. “
“ Ơ, liên quan gì đến tôi, cậu không sửa được là lỗi của tôi chắc?”
Việt không ngờ cô bề ngoài xinh đẹp vậy mà tính cách bên trong lại ngang ngạnh khó bảo như vậy, chả trách cô chẳng có mấy người bạn thân, lúc ốm đau thế này cũng chả thấy ai tới thăm hỏi.
“ Thế giờ sao đây nhóc con, tuân thủ lời giao kèo đi chứ. Từ nay xưng hô phải có trên có dưới nha”- Mai đắc ý còn Việt mặt xị xuống. Phải nói là quá mất mặt trong tình cảnh như thế này, nhưng biết làm sao được thân nam nhi đại trượng phu dám làm dám chịu, chã nhẽ lại để phận nữ nhi như cô coi thường là kẻ thất hứa.
“ Chị để tôi xem xét.”- Anh suy nghĩ một hồi, đá đá chân bàn vài nhát đáp.
“Thôi suy nghĩ gì nữa nhóc, làm em của chị là có nhiều cái lợi lắm nha, không phải ai muốn cũng được đâu”
“ Thôi đi, chị lại bắt đầu rồi đấy”
“ Bình tĩnh nào em trai”
“Thôi tôi về đây, 9h tôi có tiết mới”- Việt cố lảng tránh lời khiêu khích của cô. Nhưng Mai không bỏ qua:
“Nào, cậu tuân thủ lời hứa đi, thực hiện xong rồi muốn đi đâu cũng được”
Việt không nói, lẳng lặng ra khỏi cửa. Mai bực tức, ném chiếc gối trúng đầu anh: “ Cậu đứng lại”
Việt quay lại, nhặt chiếc gối lên ném thẳng chiếc gối vào người cô: “Chào chị nhóc về ạ”- Anh cố ngân nga với giọng giễu cợt cô. Nhưng Mai vẫn vui vẻ, chạy vội ra đầu cầu thang:
“ Ừ nhóc về, hôm sau lại đến nhá”
Việt mỉm cười. Ở bên cô chỉ một khoảng thời gian ngắn thôi nhưng dường như anh đã đánh mất đi con người thật của chính mình. Anh chưa bao giờ nghĩ là mình lại ngồi cả tiếng đồng hồ chỉ để tranh cãi với một người con gái, anh cũng ít khi nói nhiều như vậy. Thực sự tính cách có phần trẻ con của cô đã khiến anh bị cuốn theo, để quên đi bản tính của mình. Kể cũng vui đang nhiên lại có chị là hot girl, anh nghĩ vậy.
Mai đứng từ cửa sổ phòng mình nhìn xuống cho tới khi Việt đi khuất khỏi tầm nhìn. Cô vỗ nhẹ lên trán mình lẩm bẩm:
“ Cậu ta thú vị thật”.
Long gằn giọng với Mai nhưng vẫn không rời mắt nhìn Việt. Việt thấy hắn không hỏi bất ngờ, gã ta làm cái quái gì ở đây nhỉ, gã đã đối xử với Mai như vậy mà vẫn còn mặt mũi tới đây?- Việt nghĩ bụng.
Mai vùng vằng khỏi đôi bàn tay to lớn của gã nhưng bất lực, hắn liên tục van nài cô một cuộc nói chuyện riêng nhưng Mai một mực khước từ, bởi đơn giản cô đã quá hiểu con người của hắn ta và không còn điều gì nuối tiếc ở con người này nữa.
“Anh làm ơn bỏ tay ra đi”- Việt nói dứt khoát, nhìn thẳng vào gã.
“ Thằng nhóc, mày muốn gây chuyện à, cút về nhà mày mau”- gã hung hổ, cái nhìn như muốn lao vào ăn tươi nuốt sống anh ngay nếu như không có cánh cổng ngăn cách.
“ Anh làm ơn về đi. Sau này coi như chúng ta chưa quen nhau. Tôi chẳng còn điều gì muốn nói với anh cả”- Mai thốt lên nhẹ nhàng, dường như cô đã quá mệt mỏi. Việt cảm nhận được điều ấy qua giọng nói của cô. Anh nắm chặt tay gã cương quyết cho đến lúc không chịu được hắn mới bỏ tay Mai ra. Cô không nói gì, lẳng lặng đi vào. Chỉ còn Việt và gã. Hắn ta nhìn anh một lúc như để khắc sâu vào tâm trí người đang đứng trước mặt hắn rồi hung hằng bỏ đi. Việt đứng đó cho đến khi tiếng xe phân khối lớn của hắn xé toang không gian yên tĩnh buổi sáng sớm rồi mất dần.
Mai cất dọn bát đĩa cho vào bồn rửa. Việt định giúp nhưng có điều gì đó đã ngăn anh lại. Anh cảm giác mình đang quá thân thiết với cô, người mà chỉ tháng trước thôi đối với anh vẫn là một người xa lạ. Tiếng điện thoại đột ngột réo lên làm phá vỡ sự im lặng trong căn phòng. Việt mải thần người suy nghĩ mà không để ý đến chiếc điện thoại đang rung mỗi lúc một mạnh trong túi anh.
“ Cậu có điện thoại kìa, nghe đi”- Mai đứng sau từ lúc nào, vỗ nhẹ lên vai anh.
“ Ừ, anh đây. Có chuyện gì không nhóc?”
Tiếng Linh trong trẻo phát ra từ điện thoại:
“Sao giờ này anh còn chưa về ăn sáng vậy?”
“À, ừ, anh có chút việc, lát anh về rồi đi học luôn”
“ Vâng, thế thôi anh nhé”
“Ừm”
“Cậu có việc thì cứ về đi, tôi cảm ơn về bữa sáng nhé”- Mai kéo chiếc rèm cửa sang hai bên, ánh sáng tràn ngập khắp căn phòng.
“ Không có gì quan trọng đâu.”
“ Ừ”- Mai ngồi bệt xuống ghế, nửa muốn nằm nửa muốn ngồi.
“ À tôi có thắc mắc là chị ở một mình à? Từ lúc tôi tới đến giờ không gặp ai cả”
“ Ừm, tôi ở cùng bố nhưng bố tôi đang làm việc ở nước ngoài rồi, cả năm mới về được một lần”
“ Vậy còn mẹ chị?”- Việt thắc mắc khi không thấy Mai nhắc đến mẹ cô.
“ Mẹ tôi à, tôi xa bà ấy cũng phải chục năm kể từ ngày bố mẹ tôi li hôn, thỉnh thoảng bà về nước thì tôi mới gặp. Sau khi li hôn, tôi sống với bố còn em gái tôi sống với mẹ. Vậy đấy, ai cũng nghĩ tôi hẳn rất sung sướng hạnh phúc nhưng sự thực nào có vậy. Ngay cả tuổi thơ tôi cũng không có mấy tiếng cười. Chắc cậu không thể tưởng tượng được đâu.”- Mắt cô lấp lánh những giọt buồn, đọng cả trên mi mắt.
“ Tôi xin lỗi. Nhưng nếu nói về tuổi thơ thì chị đừng coi đó là buồn, bởi ngoài kia vẫn còn biết bao đứa trẻ mồ côi cha mẹ từ nhỏ, thậm chí chúng còn không biết bố mẹ chúng là ai trong hàng nghìn, hàng vạn người đi ngang qua chúng mỗi ngày. Tôi cũng đã phải trải qua cảm giác đó khi sống những ngày bơ vơ trong trại trẻ mồ côi…”- Việt nhìn xa xăm, giọng anh run run rồi nhỏ dần.
“ Mà thôi, không nói mấy chuyện này nữa. Lúc sáng chị bảo sửa máy tính gì hả? Có cần nữa không tôi sửa giúp cho”- Việt chợt đứng dậy, kết thúc câu chuyện về tuổi thơ dang dở.
“ Ừ, cậu lên nhà đi, laptop của tôi bị hỏng hai hôm nay rồi mà chưa mang đi sửa được”
“ Ok. Chị nhờ đúng người rồi đấy, tôi là chuyên gia trong cái khoản này”- Anh rất tự tin, vỗ ngực bồm bộp.
“ Cậu chỉ được cái chém gió là giỏi, còn chưa thấy máy hỏng thế nào mà”
“ Đối với tôi cái đấy không thành vấn đề. Nếu không sửa được tôi gọi chị là bà cô luôn. Haha”- Việt rất tin tưởng vào bản thân mình bới mấy thứ về công nghệ kiểu này anh khá am hiểu bởi nó là đam mê từ hồi anh còn học cấp ba.
“ Cậu không phải cạnh khóe tôi, nếu cậu không sửa được thì làm ơn gọi tôi bằng chi xưng nhóc là được. Dù sao thì tôi vẫn hơn tuổi cậu mà. Dám không?”- Cô hếch chiếc mũi, chu chu môi lên nhìn đáng yêu lắm nhìn vào chỉ muốn cắn một cái cho nó bớt kiêu hãnh nhưng Việt không để ý, anh đang phân vân lời thách thức của cô. Phen này mà không sửa được thì cứ gọi là muối mặt, nhục không đâu để hết. Đã chót tự đề cao bản thân vậy rồi bây giờ lại tự hạ xuống bảo không sửa nữa thì cứ gọi là ngại thôi rồi. Thế là anh quyết tâm:
“Tôi đồng ý nhưng với điều kiện nếu tôi sửa được thì chị phải đổi cách xưng hô gọi tôi bằng anh,ha ha, chịu không ?”
“ Thôi đi nhóc con ơi, mặt mũi trắng trẻo thư sinh thế kia thì anh anh em em cái gì, tôi với cậu mà đi cạnh nhau ai chả biết đây là chị em.Ha ha”- Cô cười lớn vẻ thích thú lắm.
“ Nhưng mà tôi đồng ý. Bởi tôi biết dù sao thì cậu cũng không sửa được đâu”- Cô không chút đắn đo.
Việt mặt mày cau có, nhìn cô không chớp mắt. Ngay lúc này đây anh chỉ muốn hắt ngay một chậu nước lạnh để giập tắt cái sự tự tin của cô. Cô nghĩ anh là ai chứ.
“ Thôi, cứ quyết thế. Nói lời phải giữ lấy lời đấy, có cái bóng đèn này làm chứng rồi nhé”- Mai chỉ chỉ lên trần nhà, trêu anh. Anh không đôi co với cô nữa mà gấp gáp bước vội lên tầng.
“ Đi nào, tôi không tin là mình không làm được”
Mai đi sau không ngừng trêu chọc:” nào cậu bé, cứ bình tĩnh.”
Bước vào phòng, việc đầu tiên Việt làm là hăm hở tới chỗ chiếc laptop. Nhưng ngồi xuống ghế rồi anh mới cảm nhận được mùi hương thoang thoảng lan tỏa khắp căn phòng một màu trắng này. Anh hơi ngạc nhiên bởi sự ngăn nắp đối lập giữa phòng khách bên dưới và căn phòng này. Đồ đạc ở đây được xếp vô cùng ngăn nắp. So với căn phòng của đứa em gái ở nhà thì đây mới xứng đáng là phòng của con gái thật sự. Mùi hương dễ chịu kia lại xộc lên mũi anh. Anh tạm gác chuyện chiếc máy tính qua một bên
“ Này, tôi cảm thấy khó hiểu về chị thật đấy”
Mai cười cười: “ cậu nói gì cơ?, tôi cũng thấy cậu khó hiểu thật đấy”
Việt biết là cô đang chọc anh: “Sao phòng mình thì chị dọn dẹp gọn gàng ngăn nắp mà phòng sinh hoạt chung lại như thế kia là cớ làm sao?”
“ Ơ, kệ tôi. Chuyện này nó ảnh hưởng gì đến hòa bình thế giới hay ảnh hưởng gì đến cậu à”
“ Thì đúng là nó chả ảnh hưởng gì đến tôi cả, nhưng tôi phải nói thật, nhà nào mà có người con dâu như chị thì cứ gọi là thảm họa. Chị nên cầu nguyện cho mình một bà mẹ chồng dễ dãi đi là vừa”
Cô lườm lườm anh, không nói được gì còn anh thì đi đi lại lại khắp phòng, hết nhấc thứ này lên rồi lại đặt thứ kia xuống. Kể ra cô cũng có nhiều đồ linh tinh thật, đúng là con gái. Anh nghĩ bụng.
“ Này, tên kia. Tôi bảo cậu lên đây sửa máy tính chứ có bảo cậu tham quan phòng tôi đâu. Hay là cậu muốn bỏ cuộc hả?”- Mai đặt chiếc đồng hồ về lại vị trí cũ khi anh nghịch xong để luôn xuống giường.
“ Chị lại động đến lòng tự ái của tôi rồi đấy. Hừ, được rồi. Sửa thì sửa, sợ gì.”
Nhưng câu nói tự tin của Việt trước đó không lâu có vẻ như sắp trở thành một lời khoác lác đúng nghĩa. Anh ấn phím nguồn đến độ sắp liệt cả phím mà màn hình không chịu sáng. Ban đầu anh cứ tưởng sửa máy tính là sửa hệ điều hành hay chạy lại phần mềm gì đấy ai ngờ cô không nói rõ, như này thì máy hỏng phần cứng rồi còn đâu, mà anh có phải thợ kĩ thuật đâu cơ chứ.
Anh đóng cụp chiếc máy lại, quay ra gắt với Mai:
“ Chị đùa tôi à, máy có lên đâu mà bảo tôi sửa. Tôi tưởng chị bảo tôi cài lại hệ điều hành hay cái gì tương tự chứ”
“ Ơ, thì chính vì nó không lên mà hình tôi mới nhờ cậu sửa còn gì”- Mai tròn mắt nhìn Việt, cô bụm miệng cười khe khẽ trước thái độ nóng vội của anh.
“ Thế này mà là sửa á? Tôi có phải thợ đâu cơ chứ”
“ Thì cậu bảo cậu biết sửa máy tính còn gì”
“ Thôi, tôi không sửa nữa đâu, bây giờ tôi mà mở tung máy ra thì chỉ có hỏng thêm”
“ Nghĩa là cậu nhận thua, gọi tôi bằng chị hở?. Cậu nói thật chứ. Haha”
“ Cái gì… Chị... ”- Việt cứng họng không nói thêm được gì. Anh tỏ vẻ túc tối khi cô cứ cười đểu anh. Và lòng tự trọng của một thằng đàn ông lại nổi lên, anh dõng dạc:
“ Chị đi mang cho tôi mấy chiếc tô vít để tôi vặn mấy con ốc nào. Không thể để chị coi thường một cách dễ dàng như vậy được.
Mai lật đật mang cho Việt mấy chiếc tô vít đủ kích cỡ:
“ Trong kho đồ có mấy cái này thôi,được không?”
Anh ngắm nghía một hồi rồi mở từng con ốc ra, dần dần cả bảng mạch chủ của chiếc laptop hiện lên trước mắt anh. Là sinh viên kinh tế nên khi nhìn vào mấy chi tiết không dính dáng gì đến ngành học của mình, Việt không biết phải bắt đầu từ đâu. Với tầm hiểu biết của mình, anh chỉ biết vài chi tiết cơ bản trong đây, đã vậy rồi Mai lại còn đứng sát sau anh, chốc chốc cô lại phả vào gáy anh từng hơi thở đều đều. Biết cô đang nhìn mình, anh giả bộ chọc chọc tháo tháo lung tung cho có chứ chính bản thân anh cũng không biết mình vừa động vào cái gì. Chọc ngoáy lung tung beng lên chừng mười phút, Việt bắt đầu nản, mồ hôi chảy từng giọt trên trán, anh quyết định từ bỏ, lắp lại như cũ và cầu nguyện may mắn dù trường hợp đó chắc chỉ chưa đến một phần trăm hi vọng.
Khoảnh khắc anh bật lại chiếc máy cũng là lúc Mai ôm bụng cười ngặt nghẹo, cô cười bò ra giường còn anh nghệt mặt không nói chỉ biết đưa tay quệt mồ hôi…
Bực mình Việt đập đập bàn phím, biết đâu nó lại giống mấy cái tivi ngày xưa, vỗ vỗ lại lên. Suy nghĩ hết sức hồn nhiên ấy của anh lại làm Mai phì cười, ho sặc sụa. Chiếc máy tính vẫn không có dấu hiệu nào ủng hộ Việt cả. Tức giận lắm nhưng anh chả làm được gì
“ Chị có thôi ngay đi không”
Mai đưa tay ôm miệng được hai giây trước sự nghiêm túc của Việt nhưng rồi đâu lại vào đấy, cô không thể ngăn nổi mình cười trước sự ngô nghê của anh”
Bí quá, Việt chạy lại cầm chiếc gối, đè kín mặt, không cho cô có cơ hội thở chứ đừng nói là cười, vừa giữ chặt chiếc gối Việt vừa nói lớn:
“ Ha ha đó xem chị còn cười được nữa không. Gọi tôi bằng anh đi thì tôi bỏ gối ra cho”
Mai chống cự yếu ớt rồi đột nhiên cô nằm bất động không vùng vẫy nữa, hốt hoảng Việt vứt vội chiếc gối ra, tay vỗ nhè nhẹ lên mặt cô. Nào ngờ vừa được giải thoát khỏi chiếc gối, cô bật dậy trong khi anh thì vẫn còn đang hoảng hốt, túm lấy chiếc chăn chùm kín lên đầu anh
“ Dám uy hiếp tôi này. Để xem anh có chịu thua không”- Mai vận hết “công lực” của mình vỗ liên tục lên người anh, khó khăn lắm anh mới vùng vẫy ra được. Thế là cuộc chiến “ chăn gối” bắt đầu. Người đầu giường, người cuối giường còn chăn gối cứ bay loạn xạ hết phía này sang phía kia, không ai chịu nhịn ai, đến khi cả hai mệt lử rồi mới chịu nằm xuống. Có điều nằm rồi cũng không yên, Việt và Mai như lửa với nước vậy, khó có thể dung hòa, khó có thể nằm chung thế này. Màn đấu chăn gối kết thúc là đến màn đọ chân, hai bên cứ đạp qua đạp lại cho người kia ngã lăn xuống đất mới thôi khổ nỗi trong tư tưởng chả bên nào chịu thua cả. Phải đến khi điện thoại Việt đổ chuông, anh mới chịu ngồi dậy nghiêm túc nghe điện thoại. Ấy vậy mà cô vẫn để yên cho anh. Vừa áp chiếc điện thoại vào tai Việt đã bị đá văng xuống đất. Cuộc nói chuyện kết thúc nhanh chóng khi Mai chỉ nghe nỏm được toàn câu “ à” với “ ừ”.
“Tôi đến đây hôm nay đúng là một sai lầm mà”- Việt hằm hè nhìn Mai.
“ Hứ, vậy cậu có thể về. Mà đã ai làm gì cậu đâu mà sai với chả lầm”- Mai nghênh nghênh tỏ vẻ đắc ý, vuốt mái tóc dài màu hạt dẻ qua một bên.
“ Chị lại còn bảo là không à? Có biết tại chị mà hôm nay tôi bị ông thày điểm danh vắng mặt không? Đã vậy còn bài kiểm tra nữa chứ. Chỉ vì cái máy tính chết tiệt này làm mất bao thời gian. “
“ Ơ, liên quan gì đến tôi, cậu không sửa được là lỗi của tôi chắc?”
Việt không ngờ cô bề ngoài xinh đẹp vậy mà tính cách bên trong lại ngang ngạnh khó bảo như vậy, chả trách cô chẳng có mấy người bạn thân, lúc ốm đau thế này cũng chả thấy ai tới thăm hỏi.
“ Thế giờ sao đây nhóc con, tuân thủ lời giao kèo đi chứ. Từ nay xưng hô phải có trên có dưới nha”- Mai đắc ý còn Việt mặt xị xuống. Phải nói là quá mất mặt trong tình cảnh như thế này, nhưng biết làm sao được thân nam nhi đại trượng phu dám làm dám chịu, chã nhẽ lại để phận nữ nhi như cô coi thường là kẻ thất hứa.
“ Chị để tôi xem xét.”- Anh suy nghĩ một hồi, đá đá chân bàn vài nhát đáp.
“Thôi suy nghĩ gì nữa nhóc, làm em của chị là có nhiều cái lợi lắm nha, không phải ai muốn cũng được đâu”
“ Thôi đi, chị lại bắt đầu rồi đấy”
“ Bình tĩnh nào em trai”
“Thôi tôi về đây, 9h tôi có tiết mới”- Việt cố lảng tránh lời khiêu khích của cô. Nhưng Mai không bỏ qua:
“Nào, cậu tuân thủ lời hứa đi, thực hiện xong rồi muốn đi đâu cũng được”
Việt không nói, lẳng lặng ra khỏi cửa. Mai bực tức, ném chiếc gối trúng đầu anh: “ Cậu đứng lại”
Việt quay lại, nhặt chiếc gối lên ném thẳng chiếc gối vào người cô: “Chào chị nhóc về ạ”- Anh cố ngân nga với giọng giễu cợt cô. Nhưng Mai vẫn vui vẻ, chạy vội ra đầu cầu thang:
“ Ừ nhóc về, hôm sau lại đến nhá”
Việt mỉm cười. Ở bên cô chỉ một khoảng thời gian ngắn thôi nhưng dường như anh đã đánh mất đi con người thật của chính mình. Anh chưa bao giờ nghĩ là mình lại ngồi cả tiếng đồng hồ chỉ để tranh cãi với một người con gái, anh cũng ít khi nói nhiều như vậy. Thực sự tính cách có phần trẻ con của cô đã khiến anh bị cuốn theo, để quên đi bản tính của mình. Kể cũng vui đang nhiên lại có chị là hot girl, anh nghĩ vậy.
Mai đứng từ cửa sổ phòng mình nhìn xuống cho tới khi Việt đi khuất khỏi tầm nhìn. Cô vỗ nhẹ lên trán mình lẩm bẩm:
“ Cậu ta thú vị thật”.
/24
|