Không Thể Động

Chương 16

/39


Không thể động –

Tác giả: Phong Lộng

Edit: Nguyệt Cầm Vân

Chỉ cần có một lỗ hổng, dòng nước sẽ từ nơi đó chảy ra không ngừng. Chu Dương nếu là nước, vậy nhất định sẽ là một cơn hồng thủy cấp thảm họa. Từ sau khi Ly Úy cho hắn một cơ hội, bộ mặt chăm sóc ôn nhu thủ lễ của Chu Dương lập tức bay biến sạch sẽ. Nếu có một khoảng thời gian hắn ở bên cạnh Ly Úy mà không tùy tiện cầu hoan, nỗ lực kiềm chế vì lo lắng cho tâm lý của Ly Úy, vậy thì hiện tại chính là lúc đã vứt bỏ được áp lực, trắng trợn tự bồi thường cho bản thân gấp đôi.

Suốt bảy ngày liên tiếp, tồn tại trong đầu Ly Úy chỉ có trần nhà không ngừng lắc lư rung chuyển, và nụ cười kiêu ngạo tà ác của Chu Dương.

“Anh đói lắm.” Chu Dương sau khi phát tiết, mỉm cười đắc ý gặm cắn bả vai của Ly Úy.

Viện cớ này tuyệt đối không khôn ngoan chút nào, bởi vậy Ly Úy cảm thấy không thể chấp nhận. Nhưng thân thể bị giày vò quá độ lúc này ngay cả sức lực để cử động một đầu ngón tay cũng không có, lại càng chẳng cần phải nói tới việc lớn tiếng bắt bẻ Chu Dương.

“Anh muốn bù lại toàn bộ phần bị thiếu hụt suốt hai năm qua.” Chu Dương lại nói.

Ly Úy hữu khí vô lực trừng mắt với hắn. Chu Dương ngó ngó sắc mặt cậu, nở một nụ cười như trẻ con: “Em không biết đâu, ngày đó sau khi lên giường lần đầu tiên, em trợn trừng nhìn anh không thể tin nổi, nét kinh ngạc trong mắt khiến anh cảm thấy cực kỳ vui vẻ. Gặp được em, sức lực của anh liền đặc biệt lớn.” Dị vật còn chôn sâu trong thân thể lại ác ý thụi thụi tới.

“Ô…” Ly Úy bật ra một tiếng rên rỉ yếu ớt, dùng toàn bộ khí lực để lườm Chu Dương.

Đúng là miệng cẩu không mọc ra được ngà voi.

Đôi môi nóng bóng bao trùm lên, Chu Dương lại hôn cậu. Ly Úy biết hắn đối đãi với tù binh thô bạo, hiện giờ cậu mới biết hắn đối đãi với tình nhân cũng chẳng văn minh hơn là bao.

Khi ở trên giường, Chu Dương luôn rất bá đạo, nụ hôn của hắn vô cùng hung hăng, luật động của hắn đặc biệt hung hãn, cường thế hệt như bá chủ thế giới, đối thủ đừng mơ tưởng giữ được dù chỉ là nửa phần lãnh thổ.

Ra sức hôn Ly Úy đến thỏa mãn rồi, Chu Dương mới chịu thả ra để cậu tham lam hít vào một luồng không khí mới mẻ, hắn chăm chú nhìn cậu mà nói: “Chính là dáng vẻ này, dáng vẻ đáng yêu bị anh làm mê đắm đến choáng váng.”

Ly Úy gián tiếp xin tha: “Chu Dương, tôi đói bụng…”

“Anh cũng đói bụng, đói cực kỳ.” Tên bại hoại lại mang một thâm ý khác, bất an hảo tâm mà trả lời.

“Mùi hương gì vậy nhỉ, thơm quá, hình như là thịt nướng… Tôi thật sự rất đói bụng…”

Sách lược đánh lạc hướng bị thất bại, Chu Dương gật đầu lia lịa: “Anh cũng thực sự đói bụng, muốn ăn thịt Ly Úy.”

Hắn vừa nói vừa cắn lấy xương quai xanh của Ly Úy, cắn thật mạnh, cắn đến nỗi Ly Úy bị một khối xanh tím nhưng lại không thấy máu chảy ra, cắn đến nỗi Ly Úy rên rỉ kháng nghị không ngừng.

“Đúng, anh là đang trừng phạt em, nếu có thể giết em thì tốt biết bao?” Chu Dương thì thầm nói: “Nếu có thể ăn em vào trong bụng thì tốt biết bao?”

“Đau…”

Chu Dương nhả miệng ra, dịu dàng nhìn cậu: “Giống cực kỳ, điệu bộ khép hờ mắt này thực sự giống cực kỳ, giống trước kia y như đúc.” Hắn ngẩn ngơ nhìn khuôn mặt tuấn tú nhăn nhó của Ly Úy, rồi lại tựa như bất chợt tỉnh dậy từ trong giấc mộng, a lên một tiếng, mang theo ý áy náy mà nói: “Cắn đau em rồi… Chẳng còn cách nào, ai bảo xương quai xanh của Ly Úy thơm phức như vậy. Em vẫn thường vừa rên rỉ vừa lớn tiếng đòi anh cắn mạnh thêm chút nữa, hôm nay chẳng qua là anh để cho em được như nguyện mà thôi.”

“Còn đòi cắn mạnh thêm chút nữa?” Ly Úy rên rỉ, hơi thở mong manh.

Chu Dương bật cười: “Làm sao anh nỡ.” Hắn lại cúi xuống hôn lên tóc cậu.

“Chu đại ca, đã bảy ngày rồi, anh yêu thương anh hai của em còn chưa đủ sao? Hôm nay là sinh nhật của anh hai, là ngày quan trọng một năm mới có một lần nha, anh cũng nên để cho anh ấy thượng anh một lần chứ!”

Một âm giọng trong trẻo to lớn bỗng nhiên truyền tới từ dưới cửa sổ, vượt qua cả ánh dương quang đang chiếu rọi, bay vào trong tai hai người, trung khí mười phần, vang vọng không dứt, đảm bảo khắp cả tổng bộ cho dù có là kẻ điếc cũng nghe thấy được.

Chu Dương ngạc nhiên, tiếp đó liền nhướng mày, thân thể trần trụi đi về phía cửa sổ nhìn xuống bên dưới. Lâp tức hắn thấy có mười mấy người đang đứng trên bãi cỏ xanh mướt dưới tầng, đều là các anh em của Ly Úy, ai ai cũng ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ phòng Chu Dương. Vi Vi là người dẫn đầu, cầm trong tay một cái loa lớn, nháy nháy mắt với Chu Dương.

Trên mặt cỏ đằng sau lưng bọn họ có bày không ít bàn và ghế màu trắng, bên trên còn bày hoa quả bánh ngọt, ngoài ra còn có bếp nướng, từng miếng thịt xếp trên đó đang bắn mỡ lách tách, tỏa ra mùi hương mê người.

Chu Dương nhìn xuống từ trên cao, tựa tiếu phi tiếu: “Vi Vi, câu cuối cùng em vừa mới nói là gì? Lặp lại một lần nữa cho Chu đại ca nghe xem.”

Vi Vi làm mặt quỷ, giả vờ kinh hoàng nói: “Câu cuối cùng không phải là em muốn nói, bọn họ bắt em phải nói đấy, đều là lỗi của bọn họ.” Ngón tay chỉ về phía đám đông sau lưng.

Đám người Lão Lang ở đằng sau lập tức ầm ầm thối lui ba bốn bước, cuống quýt xua tay lắc đầu, ra sức thanh minh.

“Nói bậy, rõ ràng là tự em kêu.”

“Con quỷ nhỏ này càng lớn càng chẳng ra làm sao, cư nhiên vu oan cho các anh.”

“Tụi em tôn trọng Chu lão đại nhất, sao có thể nói Chu lão đại bị Ly ca thượng nha?”

“Từ sớm em đã nói, Ly ca là không có khả năng ở trên rồi.”

“Tiểu Bạch Kiểm, mày bớt nói vớ nói vẩn đi, chuyện đóng cửa bảo nhau của nhà người ta, làm sao mày biết được?” Bạn đang �

Cú Mèo hỗ trợ cho Lão Lang, cũng cười hề hề châm trách: “Tiểu Bạch Kiểm mày cũng thật là, Ly ca mất tích hai năm, lúc quay trở về đã hoàn toàn biến đổi, vị trí trên giường mà có thay đổi thì cũng chẳng kỳ quái. Bây giờ nói không chừng ngày nào cũng là Ly ca lao động chân tay đấy.” Ngẩng đầu nhìn thấy nụ cười lạnh lùng bên môi Chu Dương, gã vội vàng chắp tay cười ngượng: “Chỉ là phỏng đoán, phỏng đoán thôi, haha, Chu lão đại đừng trách móc.”

Chu Dương liếc nhìn đám dở hơi bên dưới, xoay người quay trở về bên giường, đỡ Ly Úy ngồi dậy.

“Làm gì?” Mấy ngày nay Ly Úy đã phải chịu thiệt rất nhiều, còn tưởng hắn lại muốn làm thêm tư thế gì mới, khuôn mặt tái nhợt hoảng sợ.

“Quần của em đâu?” Chu Dương nhặt từ dưới đất lên, rồi lại ném xuống đất: “Không được, em mặc đồ trắng đẹp hơn, tìm một bộ đồ trắng đi.” Hắn bước tới trước tủ quần áo lật tìm ra một cái quần Tây và quần lót trắng mới tinh, rồi lại giúp Ly Úy mặc vào.

Ly Úy vội vàng lắc đầu: “Không được.”

“À phải, bảo bối của anh còn tích ở bên trong.” Chu Dương hiểu ra, lập tức khiêng Ly Úy lên vai đi vào trong nhà tắm.

Động tay động chân một phen, mới lại bế Ly Úy mặt đã đỏ tới tận mang tai quay trở về bên giường.

Tính ngượng ngùng của Ly Úy dường như là thiên tính không thể thay đổi, đến tận lúc này vẫn còn ngại ngùng mà quay mặt đi.

“Tôi tự lau.”

“Để anh. Mấy hôm nay chẳng phải đều như vậy sao?”

“Hôm nay tôi không khó chịu như vậy, có thể tự…”

“Em còn lằng nhằng thì anh không dùng khăn lau nữa.” Chu Dương gian tà nói: “Anh dùng đầu lưỡi giúp em liếm khô.”

Ly Úy lập tức ngậm miệng.

Mặc quần xong, Chu Dương quan sát từ trên xuống dưới một lượt, hài lòng nói: “Thoải mái dễ chịu, chân em vẫn còn nhuyễn, để anh bế em xuống. Lát nữa đừng cùng bọn họ đùa giỡn quá điên cuồng, rượu cũng đừng uống nhiều quá.” Hắn đối với bản lĩnh hồ nháo của đám dở hơi kia rất không yên tâm, định ra thật nhiều quy tắc bắt Ly Úy phải tuân thủ, vừa nói vừa bế xốc Ly Úy lên.

Ly Úy kinh ngạc suốt một lúc lâu, rầu rĩ nói: “Chu Dương, anh quên áo sơ mi của tôi rồi.”

“Không cần mặc.”

“Cái gì?”

“Em cởi trần để cho bọn họ nhìn một chút, xem ai còn dám nói cái gì mà vị trí trên dưới bị hoán đổi.” Chu Dương căm phẫn bất bình.

Ly Úy kêu lên thảm thiết: “Không được, anh thả tôi xuống, đồ sắc tình cuồng này.” Khắp người đều là vết tích do Chu Dương để lại, gặm, cắn, mút, cứ như vậy mà đi xuống thì sau này còn mặt mũi nào gặp người? Ly Úy giãy giụa đạp chân không ngừng.

Chu Dương trừng cậu, thái độ không cho phép kháng cự: “Bây giờ chúng ta quay lại giường chiến thêm ba trăm hiệp nữa, hay là xuống lầu?”

Hắn nói được làm được, điều này Ly Úy đã được lĩnh giáo sâu sắc, nói ba trăm hiệp, chỉ e sẽ không dừng lại trước hiệp thứ hai trăm chín mươi chín, thế này chẳng phải là muốn đem cái mệnh của cậu tặng luôn cho giường sao?

Một hơi nghẹn lại trước ngực, Ly Úy đáng thương hề hề nhìn Chu Dương.

Chu Dương thấy cậu như vậy, lại thực sự không đành lòng, thấp giọng hỏi: “Em vẫn không muốn cùng anh quá thân mật trước mặt người khác?”

Trong lòng Ly Úy khẽ đau, cái gì cũng không nói ra được, thầm nghĩ chúng ta vốn là một đôi, ở bên nhau thiên kinh địa nghĩa, kẻ khác dựa vào cái gì mà chê cười? Huynh đệ và em gái nếu có cười trêu đôi câu, thì cũng chỉ là vui đùa một chút để điều hòa không khí. Tại sao phải nghịch ý hắn để hắn thương tâm? Nếu là Ly Úy lớn mật xằng bậy của trước kia, nói không chừng ngay cả quần cũng chẳng thèm mặc, lập tức phóng xuống lầu luôn rồi. Càng nghĩ càng cảm thấy kinh ngạc với chính bản thân mình, bất giác thả lỏng thân thể, ngoan ngoãn nằm trong lòng Chu Dương, không giãy giụa nữa.

Chu Dương đặt xuống trán cậu một nụ hôn khẽ: “Xin lỗi, anh đối với người khác đều không sao, chỉ riêng đối với em, lại luôn nhịn không được mà nổi nóng. Đừng giận, anh giúp em tìm một chiếc áo sơ mi mới mặc vào.”

“Không cần.” Ly Úy cảm thấy hắn sắp buông mình xuống, bỗng nhiên mở trừng mắt ra, ôm chặt lấy cổ Chu Dương, ngẩng đầu nhìn hắn, mỉm cười nói: “Thế này rất tốt, chúng ta đi xuống đi.”

“Chu đại ca, anh lại đang bắt nạt anh hai của em đấy à? Có phải anh ấy đã bị anh bẻ gãy thắt lưng rồi không?” Vi Vi lại bắt đầu cầm loa kêu ầm ĩ từ dưới lầu, còn có rất nhiều âm giọng om sòm khác đang trêu đùa phụ họa ở một bên.

Hai người nhìn nhau, đều nở nụ cười.

“Đám nhóc con ngứa ngáy này, đi xuống giáo huấn bọn chúng thôi.”

__Hết__

/39

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status