Không thể động –
Tác giả: Phong Lộng
Edit: Nguyệt Cầm Vân
Kể từ hôm ấy, Trần Minh được chuyển ra khỏi tầng hầm.
Chu Dương cũng không động thủ với cậu nữa, khi hai người đối diện nhau, hệt như có một bức tường vô hình đang ngăn cách.
“Em không cần phải quá yêu tôi, không cần quá yêu tôi.”
“Đừng sợ, tôi sẽ dốc sức bảo vệ em, không để cho kẻ khác làm tổn thương em nữa.”
Trần Minh trở thành một con búp bê không thể động đậy, Chu Dương đúng giờ tiêm thuốc cho cậu, khiến tay chân cậu vô lực, ngay cả đứng cũng đứng không vững. Mỗi ngày, cậu được Chu Dương bế vào phòng tắm tẩy rửa, được Chu Dương bế về bàn đút cơm, được Chu Dương bế về lại bên giường.
Những lúc Chu Dương tới thư phòng làm việc, sẽ an trí cậu ngồi ở sô pha cạnh bên.
Sô pha vẫn rất thoải mái, thoải mái như trước đây cậu nằm trên đó chợp mắt vậy.
“Đừng để Tiểu Bạch Kiểm chạy đi Nhật Bản, chơi phụ nữ cả ngày cả đêm, chịu được sao?” Chu Dương thong dong truyền xuống từng mệnh lệnh: “Tìm cho hắn một cô xinh đẹp hiểu chuyện chút, tận lực dỗ dành hắn.”
“Việc này rất nguy hiểm, không thể để Lão Lang nhúng tay vào. Hắn nhất định muốn đi? Không được, điều hắn tới nông trường ở Canada, cứ nói là tôi bảo.”
“Báo với các huynh đệ, không được phép nhắc tới một chữ Ly trước mặt đám Đầu Trọc, ngay cả những chữ có cách phát âm tương tự cũng không được.”
“Vi Vi… lại tự giam mình trong phòng? Tôi xử lý xong mọi việc sẽ tới thăm nó. Phái người trông coi cho kỹ, nếu để xảy ra bất trắc, tự mình kết liễu đi.”
Âm giọng càng lúc càng nhỏ, Chu Dương cẩn thận đặt điện thoại xuống, đi tới trước sô pha, cúi đầu, tham lam ngắm nhìn.
Ngủ rồi sao?
Vẫn là băng ghế sô pha này tốt, ngoan ngoãn ngủ rồi, lông mày cũng không nhăn nhíu.
Chết tiệt, gầy đến khắp người chỉ còn toàn xương. Chu Dương nghiến răng.
Ngồi khuỵu xuống, vô thanh vô tức sát lại gần. Lồng ngực gầy đến lộ cả xương sườn nhẹ nhàng phập phồng lên xuống, chi chít đủ loại vết thương.
Ly…
Hắn đau lòng thở dài, Ly sẽ không để lưu lại vết thương như vậy.
Hắn tỉ mỉ quan sát khuôn mặt đang say ngủ, dường như nhất định sẽ không tỉnh lại quá nhanh, liền dè dặt duỗi ra một đầu ngón tay, như có như không vuốt nhẹ vết sẹo trắng nhợt trước lồng ngực.
Nhịp thở đều đều phun trên mặt, ngưa ngứa.
Bỗng nhiên cảm nhận được phía sau có gì khác thường, Chu Dương cảnh giác quay đầu lại.
Vi Vi đang đứng sau lưng, lặng yên quan sát hắn.
“Vi Vi?” Chu Dương đứng dậy.
Hắn có thể ung dung mỉm cười với những nhân vật đáng sợ nhất trên thế gian, nhưng hôm nay đối diện với đôi mắt to tròn của Vi Vi, lại có chút lúng túng bất an.
Vi Vi lặng yên bước tới, dừng lại trước mặt Chu Dương, ngẩng đầu nhìn Chu Dương. Lúc này Chu Dương mới phát hiện trong bất tri bất giác mình đã đứng chắn trước sô pha, hắn mất tự nhiên lùi ra một bước.
Vi Vi đi tới bên sô pha, cúi đầu nhìn người đang nằm trên đó.
“Sao lại gầy như vậy?” Bỗng nhiên cô cất tiếng.
Trong thư phòng trầm lặng, chỉ có tiếng hô hấp khe khẽ của Trần Minh.
“Thương tích nhiều như vậy…”
Chu Dương quay người đi, lạnh lùng nói: “Là cậu ta tự chuốc lấy.”
Vi Vi trầm mặc, khẽ giọng thở dài: “Chu đại ca, anh thật tàn nhẫn.”
“Cậu ta không phải Ly Úy, dựa vào cái gì anh phải đối tốt với cậu ta?” Chu Dương lãnh liệt châm biếm, tựa hồ một câu nói kia của Vi Vi đã chọc giận hắn, cơn tức bừng lên, hắn xoay người bước tới trước sô pha, túm lấy Trần Minh còn đang trong mộng đẹp, liều mạng rung lắc: “Đây là thư phòng của tôi, không phải chỗ nghỉ ngơi của cậu, không được phép ngủ, cậu không có tư cách ngủ ở đây!”
Trần Minh bất ngờ bị lay tỉnh, nhận ra người đang túm lấy mình chính là Chu Dương, liền nhíu mày lại, khẽ giọng không có bao nhiêu khí lực: “Đừng chạm vào tôi.”
Chu Dương dường như hiểu được, sức nặng của người trên tay nhẹ đến khiến người ta phải kinh hãi, hắn trầm giọng hừ một tiếng, buông lỏng tay ra, để Trần Minh ngã trở về sô pha, xoay người quay về trước bàn làm việc, mở ra tập văn kiện trước mặt.
Vi Vi khẽ dịch chân.
“Đừng tới đây.” Trần Minh trầm giọng nói.
Bàn chân cứng đờ lại.
Trần Minh trầm mặc một hồi lâu, dường như nhớ tới chuyện gì thú vị, nặng nề cười rộ lên: “Tôi đã lên giường với Chu Dương rất nhiều lần, công phu của hắn thật không tồi. Chẳng phải cô muốn giết tất cả những gã đàn ông làm tình với Chu Dương ngoài Ly Úy sao? Trong giày cô chẳng phải luôn mang theo một con dao bạc nhỏ sao?”
Thân hình nhỏ xinh bởi vì tiếng cười của cậu mà trở nên cứng đờ, bắt đầu run rẩy.
“Lại đây, để tôi xem cô có xứng làm em gái của Ly Úy không nào.”
Ánh mắt Vi Vi thống khổ mà phức tạp. Cô nhìn chằm chằm vào khuôn mặt gầy yếu của Trần Minh, bỗng nhiên quay mặt đi, hô hấp trở nên hỗn loạn, tựa hồ sẽ nhịn không được mà bật khóc rống bất cứ lúc nào.
Chu Dương nãy giờ vẫn không đem lực chú ý đặt vào tập văn kiện, hắn đẩy phắt văn kiện trước mặt ra, đứng dậy: “Vi Vi, mặc kệ cậu ta, Chu đại ca cùng em ra ngoài đi dạo một chút.” Hắn phóng mềm thanh điệu, đi về phía Vi Vi.
“Không không, Vi Vi, cô không xứng làm em gái của Ly Úy, làm việc phải quyết đoán một chút, cô yếu nhược như vậy, Ly Úy ở trên trời sẽ khóc…”
“Câm miệng!” Chu Dương ngoảnh phắt đầu sang, lửa giận bắn ra từ trong mắt hắn.
Vi Vi đứng sững như hóa thạch, mím chặt môi, lúc Chu Dương sắp đi tới trước mặt cô, bỗng nhiên cô khẽ động bờ môi, như sắp sửa bạo phát, phát ra một tiếng thét thất thanh.
“Anh! Anh! Anh! Anh! Anh…” Vi Vi thét lên chói tay, dùng hai tay bưng lấy lỗ tai mình, nhắm chặt mắt lại, nước mắt như mang theo máu tươi ròng ròng chảy xuống, từng tiếng từng tiếng dồn dập cấp bách.
Âm thanh như chim hoàng oanh bị xé nát.
Một luồng lạnh lẽo bi thương rít gào quét tới, bóng đen tối mờ đè nặng lên trái tim mỗi người đang có mặt trong phòng.
Sự phát tiết tàn nhẫn của Trần Minh bị tiếng thét chói tai này cắt thành vô số mảnh nhỏ, khuôn mặt tái nhợt dừng lại sự khiêu khích vô cớ, bất giác gọi một tiếng: “Vi Vi…”
Một tiếng này của cậu nhỏ đến quả thực không thể nghe ra, thế nhưng lại bị Vi Vi nghe được. Bỗng nhiên cô ngừng hét, ngơ ngẩn nhìn Trần Minh, ngay tại khoảnh khắc Trần Minh nghĩ rằng cô sẽ bổ nhào lên người mình khóc rống, cô lại bất ngờ xoay người, lao ra khỏi thư phòng.
“Vi Vi!” Chu Dương vội vã đuổi theo.
Trần Minh lặng im nhìn bóng người biến mất trước cửa, khổ sở nhắm mắt lại.
Không thể động, từ trong ra ngoài, cậu đều không thể động.
Từ tâm hồn đến thể xác, đều mệt mỏi rã rời, thật sự không thể động.
Cậu cuộn mình vào ghế sô pha mềm mại, không chút nhúc nhích, tựa như một người đã chết, tưởng tượng người chết sẽ đoạn tuyệt hô hấp như thế nào, rữa nát trong không gian như thế nào.
Chu Dương quay về thư phòng, nộ khí xung thiên đi tới trước mặt cậu: “Tại sao làm tổn thương Vi Vi? Làm tổn thương một cô gái có thể khiến cậu cảm thấy thống khoái sao?”
Trần Minh mở bừng mắt, trừng trừng nhìn hắn thật lâu, từ trong ánh mắt dần dần rướm ra nét ảm đạm: “Xin lỗi.” Cậu thấp giọng nhận lỗi.
Chu Dương ngạc nhiên, hắn không ngờ Trần Minh lại biết nhận lỗi. Ánh mắt hung tợn của hắn dần dần dịu xuống.
“Rốt cuộc cậu muốn gì?” Chu Dương khuỵu người xuống, giọng điệu phóng mềm, cùng cậu đối mắt, khoảng cách gần đến không thể gần hơn: “Rốt cuộc cậu muốn tôi cho cậu thứ gì?”
“Thứ gì anh cũng có thể cho,” Trần Minh nhắm mắt lại, thở dài: “Nhưng thứ gì cũng không thể cho được hoàn toàn.”
Cái gì cũng không hoàn toàn.
Tôi không cam lòng, tôi không cam lòng.
Có thể quay về như trước đây? Quay về như trước đây thật tốt biết bao.
Trước đây, tôi còn chưa yêu anh như vậy.
* * *
Dần dần ngày càng tiều tụy, tựa hồ trái tim một khi đã bị vây hãm, sau khi ý loạn tình mê, không thể vãn hồi, chính là dần dần héo khô, dần dần tiều tụy.
Trần Minh không có hành động nào quá khích, cũng không có ý định tuyệt thực. Chỉ có điều dần dần ăn không vô, dần dần gầy yếu.
Chu Dương không còn mang cậu theo tới thư phòng, ban ngày cậu nằm một mình trên giường, ba gã hộ lý đặc biệt luôn chực chờ nghe lệnh, bưng trà rót nước đi toilet, chỉ cần mở miệng là sẽ có người tiếp nhận.
Trần Minh cảm thấy mình hệt như heo, hết ăn rồi lại ngủ, nhưng thịt lại không thêm được lạng nào, thậm chí càng ngày càng gầy.
Ban ngày cũng thường xuyên ngủ, có lẽ thể lực đang xấu đi, những lúc thanh tỉnh không nhiều lắm, thường thường mỗi khi mở mắt ra, mặt trời vẫn đang tỏa rạng, thời gian lê lết trôi qua, càng trôi càng chậm.
Có đôi khi bóng dáng Vi Vi lại đập vào trong tầm mắt, cô không nói tiếng nào, chỉ lẳng lặng chăm chú đứng nhìn cậu, không biết đã bao nhiêu lâu. Không biết Chu Dương tốn bao công sức để an ủi vỗ về, ánh mắt cô không còn mờ mịt đơm đầy yếu đuối nữa, trong đôi mắt chăm chú nhìn Trần Minh, thường mang theo sự hoang mang cùng suy tư, nhưng cô luôn không nói lời nào. Thấy hắn tỉnh lại, dường như biết mình không được chào đón, cô liền xoay người rời đi, để lại một bóng lưng vội vã.
“Vi Vi…” Hôm nay, cuối cùng cậu cũng nhịn không được mà cất tiếng.
Vi Vi chấn động, bước chân vội vã bỗng nhiên ngừng lại.
Trần Minh rất hối hận, đáng lẽ không nên gọi cô lại, căn bản không có lời nào để nói.
Vi Vi xoay người, chầm chậm đi tới bên giường, kéo lấy chiếc ghế kê ở đầu giường, ngồi xuống.
Trầm mặc suốt một lúc thật lâu.
“Anh thật gầy.” Vi Vi khẽ giọng nói.
Trần Minh miễn cưỡng nở nụ cười: “Vậy sao?”
“Chu đại ca nói anh rất hận hắn. Anh không nên hận hắn như vậy.”
“Đừng nói chuyện về hắn, được không? Em cũng gầy.”
Vi Vi trầm mặc, mím mím môi: “Không nói về hắn, còn có thể nói về ai? Anh không nên hận hắn…”
“Không nên?” Trần Minh cười lạnh: “Hắn chỉ đơn giản nhẹ nhàng một cú click chuột, đã hủy đi tất cả mọi thứ của tôi, chỉ vì cần một thế thân. Tôi không nên hận hắn? Đúng, tôi cái gì cũng không phải, hi sinh cũng chỉ là một phàm nhân bé nhỏ không đáng kể. Ly Úy, Ly Úy là thần của các người.” Bỗng nhiên cậu ngừng lại, lộ ra biểu tình áy náy: “Xin lỗi, Vi Vi, tôi… tôi không phải có ý ấy.”
Ánh mắt trong suốt của Vi Vi nhìn cậu thật lâu.
Cô quay đầu về phía sau ra lệnh cho ba gã hộ lý: “Các anh ra ngoài cả đi, tôi muốn một mình nói với anh ấy vài câu.”
Nhìn mấy gã hộ lý biến mất sau cánh cửa, Vi Vi trầm ngâm.
“Tôi giúp anh.” Cô rút ra từ trong giày một con dao găm, kề lên cổ Trần Minh: “Cái gì anh cũng mất hết, còn sống làm gì?” Ngữ khí bình tĩnh đến thần kỳ, tựa hồ sớm đã mưu tính lâu ngày, cái gì cũng đã suy xét kỹ càng.
Trần Minh dịu dàng nhìn cô: “Vi Vi, em thật sự là một cô gái tốt. Động thủ đi.”
Cảm giác kim loại lạnh như băng truyền tới từ cần cổ, lạnh lẽo sâm hàn.
“Anh có lời gì muốn nói không?” Vi Vi khẽ giọng hỏi.
“Không.” Trần Minh suy nghĩ một hồi, lại nói: “Có.” Cậu nhìn Vi Vi, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn, còn có… xin lỗi. Được rồi, em động thủ đi.” Cậu an tường nhắm mắt lại.
Vi Vi cũng không động thủ ngay tức khắc. Lưỡi dao vẫn kề sát trên cổ Trần Minh.
Gian phòng im lặng hệt như đã bị cách ly hoàn toàn với thế giới bên ngoài.
“Anh thật sự có em gái?” Giọng Vi Vi xa xôi tựa như lụa mỏng bị gió thổi phất phơ.
Trần Minh suy tư một hồi: “Có.”
“Cô ấy trông thế nào?”
“Không biết nữa.” Nụ cười chua xót tan ra từ khóe môi Trần Minh: “Hi vọng trông… trông giống em.” Cậu thở dài.
Dao găm kề trên da thịt đang run rẩy, Vi Vi chớp động hàng mi, dịch thể nóng bỏng nhỏ xuống mặt Trần Minh.
Con ngươi nhộn nhạo dậy lên sóng gợn, từng đợt từng đợt, lan ra mấy vòng lăn tăn. Bỗng nhiên cô thu dao về, thẳng người dậy: “Anh hai trên trời sẽ không trách tôi.”
Cô mở cửa phòng, gọi đám hộ lý tiến vào, lặng im biến mất sau cánh cửa.
* * *
Vi Vi lâm trận bỏ chạy cũng không thể giúp Trần Minh có được thêm bao nhiêu cơ hội sống sót. Chu Dương chấn kinh ý thức được tính nghiêm trọng của tình hình, ngừng việc tiêm thuốc ức chế hoạt động cho cậu, cũng ngừng phát tiết dục vọng trên người cậu.
Nhưng Trần Minh vẫn quá hư nhược rồi.
Chu Dương thường dùng ánh mắt lo lắng để chăm chú nhìn cậu. Ánh mắt hắn khiến cõi lòng Trần Minh trĩu nặng, Trần Minh luôn lặng yên quay mặt đi, không tiếp xúc với ánh mắt của hắn.
“Em hận tôi đến vậy sao?” Chu Dương thấp giọng thì thầm.
Hắn mời bác sĩ và chuyên gia dinh dưỡng nổi tiếng nhất tới chăm sóc cho Trần Minh.
Trần Minh rất thực tế gợi ý: “Hiện giờ kỹ thuật giải phẫu thẩm mỹ rất phát triển, tìm một người thông minh lanh lợi rồi làm phẫu thuật đổi thành khuôn mặt của Ly Úy, so với thế này tiết kiệm hơn nhiều.”
Chu Dương không lên tiếng, quay đầu sang trừng nhìn bác sĩ: “Bảo trụ cậu ta, chính là bảo trụ tính mệnh của cả nhà anh.”
Bác sĩ dốc sức nỗ lực, ngày nào cũng ra ra vào vào, hàng loạt đợt kiểm tra thân thể, hàng loạt lần thảo luận kế hoạch điều trị.
Vô số người vây quanh Trần Minh, bận rộn đến thiên hôn địa ám, cuối cùng cũng có được một chút hiệu quả.
Trần Minh đã có thể xuống giường.
Chu Dương nghe theo lời dặn dò của bác sĩ, không để Trần Minh phải chịu thêm sự kích thích nào về mặt tinh thần nữa, đã rất lâu rồi hắn không xuất hiện trước mặt Trần Minh.
Việc đầu tiên mà Trần Minh làm sau khi bước xuống giường chính là vật lộn, gắng sức không để đầu gối nhũn ra, đi về phía cửa phòng. Cậu không thể nói rõ tại sao mình lại khát khao mở ra cánh cửa ấy đến vậy, có lẽ cảm giác có thể tự mình mở cửa, khiến cậu tràn đầy ham muốn có thể thoát khỏi cơn ác mộng này.
Cạch. Cậu vặn nắm đấm cửa, vui sướng nghe tiếng cửa bật mở.
Cậu có thể động rồi, có thể xuống giường đi lại rồi. Bị giam cầm quá lâu, ngay cả hương vị của tự do cũng trở nên xa lạ.
Cậu nhịn không được để lộ ra một nụ cười như đứa trẻ, thế nhưng nét cười lại đông cứng trên mặt ngay tức thì.
Đằng sau cánh cửa, chính là Chu Dương. Đôi mắt thâm sâu động nhân đã nhiều ngày không thấy kia, đang nhìn thẳng về phía cậu.
“Em có thể xuống giường rồi.”
Trần Minh nhìn hắn, không lên tiếng.
Bác sĩ từ phía sau chạy tới, vô cùng lo sợ nói: “Chu tiên sinh, bệnh nhân chỉ vừa có chút biến chuyển tốt, tạm thời không nên…”
“Tôi không có ý gì, chỉ là thử nhìn một chút thôi.” Chu Dương xoay người lại, ung dung bình tĩnh: “Cậu ấy có thể đi lại ở tất cả các phòng, không vấn đề gì.” Hắn định rời khỏi hành lang, nhưng mới đi được vài bước lại xoay người về, nhìn Trần Minh nãy giờ vẫn không lên tiếng.
“Hôm nay cùng ăn cơm đi, tôi bảo đầu bếp chuẩn bị mấy món em thích.”
“Anh biết tôi thích ăn gì sao?” Trần Minh lạnh lùng quay về phòng: “Những thứ anh chuẩn bị đều là Ly Úy thích, anh vĩnh viễn đừng hòng biết được tôi thích thứ gì.”
Sắc mặt Chu Dương bỗng nhiên biến đổi, hắn bước nhanh về phía trước, túm lấy bả vai Trần Minh: “Cậu muốn tôi phải làm thế nào? Ngoài việc bức tôi quên Ly Úy, cậu còn nguyện vọng gì nữa? Cậu nói, cậu nói đi!”
“Chu tiên sinh, người bệnh…”
“Câm miệng, cút ngay cho tôi!” Chu Dương rống giận, tiếp tục nhìn thẳng vào Trần Minh: “Cậu thì tính là cái gì? Cậu có gì đặc biệt hơn người? Cậu làm sao so được với Ly Úy? Cậu có chỗ nào đáng để tôi đối xử với cậu như vậy? Cậu lấy gì so sánh với Ly Úy? Cậu cái gì cũng không phải! Ly so với cậu tốt hơn cả ngàn lần, cả vạn lần, chục vạn lần!”
Trần Minh bị rung lắc kịch liệt chỉ gật đầu cười.
“Phải, anh nói đúng.” Cậu khẽ nói: “Tôi cái gì cũng không phải, và Ly Úy thì đã chết rồi. Đây chính là sự thực, tôi có tư cách gì bắt anh phải quên Ly Úy. Nguyện vọng của tôi, bất quá chỉ là muốn anh chấp nhận sự thực, Ly Úy đã chết rồi.”
Chu Dương bình tĩnh lại, nguy hiểm nheo nheo mắt, đau đớn hỏi: “Trần Minh, làm như vậy rất thú vị sao? Tại sao hết lần này đến lần khác cậu xé rách miệng vết thương của tôi?”
“Tôi dựa vào cái gì xé rách miệng vết thương của anh? Tôi chẳng là gì cả.”
Chu Dương không đáp lời, đôi mắt đỏ hồng nhìn cậu chăm chú.
“Cũng không phải cậu chẳng là gì cả.” Chu Dương nhếch khóe môi, ác độc châm biếm: “Ít ra cậu cũng là một món hàng giả không quá tệ.”
Trái tim bị hung hăng đâm một dao, Trần Minh cảm thấy choáng váng đầu óc, có chút đứng không vững.
“Bác sĩ, tiếp tục chăm sóc, nhất định phải chữa khỏi cho cậu ta.” Chu Dương bất chợt buông Trần Minh ra, cười lạnh, xoay người rời đi thật nhanh.
Trừng trừng nhìn về hướng Chu Dương rời đi, Trần Minh rã rời ngã ngồi xuống giường.
Cái gì cũng có điểm giới hạn.
Bước qua điểm giới hạn, mọi thứ đều biến chất.
Chu Dương, điểm giới hạn của tôi quá thấp, không thể vì anh mà chịu đựng nhiều đau đớn như vậy, không thể vì anh mà xem mình như một Ly Úy khác, không thể vì anh mà vứt bỏ tâm ghen ghét đố kị của mình.
Tôi, tình yêu của tôi, điểm giới hạn kỳ thực rất thấp.
Từ sau hôm ấy Chu Dương không còn xuất hiện nữa. Bác sĩ hộ lý vẫn thấp thỏm bất an vây quanh Trần Minh, bọn họ quả thực là những chuyên gia có năng lực trác việt, thân thể của Trần Minh càng ngày càng khá hơn, nhưng trái tim lại càng ngày càng hoang vắng.
Chu Dương biến mất, cũng không thể khiến cậu dễ chịu hơn chút nào.
Trần Minh nhận được sự cho phép, có thể đi lại bên trong tổng bộ, cậu cũng không quá ham thích sự tự do bố thí này, bởi lẽ muốn ra khỏi tổng bộ là không có khả năng. Sau một khoảng thời gian dài như vậy, cậu dường như đã mất đi ham muốn bỏ trốn.
Sau khi bỏ trốn, thứ phải đối diện chính là biển người mênh mang, cậu không có lấy một người bạn thuộc về mình, cũng không có thân nhân thuộc về mình. Chu Dương đã chặt đứt lối về của cậu, một lần ấn phím, diệt cỏ tận gốc, chẳng chút lưu tình.
Những người làm việc tương đối lâu năm trong tổng bộ đều biểu hiện ra bên ngoài vô cùng cung kính với Trần Minh, Trần Minh hờ hững tiếp nhận. Trong lòng cậu hiểu rõ, đó cũng không hoàn toàn là công do Chu Dương ra lệnh, mà bởi vì dư uy của Ly Úy vẫn còn.
Chỉ cần không rời khỏi tổng bộ, về cơ bản cậu đi đâu cũng sẽ không bị ngăn cản.
“Ly… Xin lỗi, Trần tiên sinh.” Thường xuyên gặp phải cách sửa lại xưng hô hấp tấp như vậy.
Là ai lệnh cho bọn họ dùng chữ Trần này để xưng hô với mình? Chỉ có thể là Chu Dương.
Trần Minh âm thầm nhắc nhở bản thân không nên để ý một chút biến hóa bé nhỏ như vậy.
Không biết Chu Dương đang ở đâu, biết hắn vẫn luôn làm việc trong tổng bộ, nhưng chẳng lúc nào nhìn thấy hắn.
Sau một lần tình cờ, Trần Minh cuối cùng cũng biết, thì ra Chu Dương đem tầng hầm trở thành phòng ngủ.
“Tầng hầm?” Trần Minh ăn không biết vị: “Là… gian phòng kia?”
Không ai trả lời.
Một mình cậu chiếm cứ chiếc giường lớn vốn thuộc về Chu Dương, không thể đi vào giấc ngủ.
Không biết kể từ khi nào, Trần Minh bắt đầu oán hận chính mình còn nhiều hơn cả oán hận Chu Dương. Cậu thống hận những giấc mơ của mình, hi vọng không thực cùng tình yêu chưa tắt ngấm cứ rối loạn không ngừng. Trong giấc mơ, Chu Dương sẽ không keo kiệt một nụ cười thuộc về Trần Minh.
“Chỉ cần em yêu tôi.”
“Tôi yêu anh.”
“Vậy là đủ rồi.”
Chu Dương trong mộng mỉm cười với cậu, nhả ra một chữ: “Minh…”
Chỉ một nụ cười, đã là giấc mộng đẹp.
Chỉ một nụ cười, đã đủ đầy rồi.
Giấc mộng thường chỉ đến khoảnh khắc nhả ra một chữ ấy là bị cắt đứt, cũng như phim điện ảnh đang đến hồi gay cấn bỗng nhiên mất điện, thật mất hứng và chán nản biết bao.
Được, được lắm, ngay cả mộng cũng biết đây chỉ là hi vọng xa vời.
Một nụ cười thuộc về mình. Trần Minh hận mình hèn mọn, mà ngay cả nguyện vọng hèn mọn như vậy, ở trong mộng cũng chỉ là hi vọng xa vời.
Không tha thứ, cậu từng lập lời thề, vĩnh viễn không tha thứ cho Chu Dương.
Vĩnh viễn không thể nào quên nỗi đau của ngày hôm ấy.
Làm sao quên được? Đau đớn hàng đêm, thấu triệt tâm phế.
Thế nhưng lòng người, so với thế sự lại càng khó đoán.
Sáng sớm chim hót véo von, khi dừng lại trước cửa, cậu mới phát hiện, hai bàn chân đã dẫn lối cậu đi tới tầng hầm.
Nơi âm u không nhìn thấy ánh mặt trời này, vẫn ẩm ướt, trên nền đất trải một tấm thảm dày không tương xứng.
Bên trong bày thêm một chiếc ti vi màn hình phẳng cực lớn, hình ảnh đang phát phản chiếu lại trên bốn vách tường, không ngừng lay động. Trần Minh đứng ngoài cửa, nghe thấy từng tiếng từng tiếng xương cốt gãy rời vang lên chói tai.
Âm thanh ấy tựa như lưỡi dao, rạch lên trái tim của mỗi người nghe được, đau khổ tựa như ngày đó lần đầu tiên Trần Minh nghe thấy, khiến người ta hận không thể chết đi.
Ai từng nghe loại âm thanh này, nhất định trái tim sẽ chảy tràn máu tươi.
Ai từng nhìn loại cảnh tượng này, trong mắt vĩnh viễn sẽ bị sắc hồng che phủ.
Có người đang lặng lẽ ngồi xem, chính là thiên chi kiêu tử của hắc bạch lưỡng đạo ― Chu Dương.
Hết lần này tới lần khác, mở lớn đôi mắt thâm sâu đau đớn, đem từng phân cảnh, từng mảnh huyết hoa tung bay, từng đoạn xương trắng buồn thiu rạn gãy, thu vào trong mắt, không chịu quay đầu đi, mở cho chính mình một con đường sống.
Dừng lại! Dừng lại!
Trần Minh tựa lưng lên vách tường lạnh như băng, nhắm chặt hai mắt, bịt chặt lỗ tai. Nhưng cho dù có bịt chặt thế nào chăng nữa, tiếng xương cốt bị đánh gãy vẫn tràn vào trong tai như thủy triều, rung chấn mỗi dây thần kinh, vô số bàn tay vươn ra, kéo cậu quay trở về cơn ác mộng.
Ly Úy đang ngẩng đầu, đứng giữa đám người, mỉm cười đầy khinh miệt.
Đừng xem, đừng xem!
Đầu gối bị gậy sắt hung hăng đập trúng, cậu ta khuỵu xuống, nhưng vẫn ngẩng cao đầu, nghiêng mặt sang, như một con sư tử vương bị thương cao ngạo nhìn về phía đám sài lang đang vây quanh mình.
Đừng xem nữa, đừng xem nữa!
Máu từ thân thể bắn ra sờ sờ trước mắt, gậy sắt không chút lưu tình giã xuống, xương cốt gãy rời, đâm phá da thịt trồi cả ra ngoài…
Chu Dương vẫn không nhúc nhích, tựa hồ đã hóa thành một pho tượng trầm mặc. Hắn lặng yên nhìn, lẳng lặng nghe.
“Đừng xem nữa!” Trần Minh hét lên xông vào. Cậu không biết mình lấy đâu ra sức lực, đẩy phắt Chu Dương đang ngồi trước màn hình ra, xoay người trừng trừng nhìn ti vi, hệt như nó là kẻ thù không đội trời chung.
Chu Dương bị cậu đẩy sang một bên, nhưng tầm mắt vẫn không thay đổi, ánh mắt ghim thật sâu vào màn hình, thâm trầm đến vậy, tựa hồ muốn dùng ánh mắt để lôi kéo người bên trong ra ngoài.
Trần Minh luống cuống trong một giây, nghiến răng quay người đi, nhặt lên một vật gì đó, hướng thẳng về phía màn hình rồi ra sức ném mạnh: “Không được xem!” Cậu hung tợn rống lên.
Rầm! Ti vi bốc ra khói trắng.
Ly Úy trong màn hình đã biến mất, đôi con ngươi ngưng kết của Chu Dương khẽ chuyển động, đường nhìn xoay về phía Trần Minh.
“Không được xem! Không được xem! Không được xem!” Trần Minh như đã phát điên, ném về phía ti vi tất cả những gì có thể quơ được vào tay.
Ti vi màn hình phẳng siêu lớn đắt tiền, chỉ trong nháy mắt đã biến thành một đống rác vụn không thể nhìn ra nguyên hình.
“Không được xem, không được xem…” Trần Minh quay người lại, dùng sức quá độ khiến lồng ngực cậu phập phồng kịch liệt, xoay người nhìn về phía Chu Dương vẫn im lặng nãy giờ: “Không được xem, không được xem nữa…” Cậu gần như đã nghẹn ngào.
Chu Dương ngẩng đầu lên, bình tĩnh ngoài dự liệu.
“Cậu nói đúng, Ly Úy đã chết rồi.” Chu Dương lẳng lặng nói: “Ly Úy đã chết, em ấy đã chết rồi, xương cốt em bị đánh gãy, máu em chảy lênh láng…”
Hắn khẽ động khóe môi, trên khuôn mặt điển trai lộ ra một nụ cười nhàn nhạt.
Bỗng dưng Trần Minh hoảng hốt, cậu khẩn trương đi về phía Chu Dương, dùng âm giọng vừa sốt ruột vừa ngập tràn dỗ dành để thì thầm: “Đừng nói nữa, anh mệt rồi, Chu Dương, anh không nên xem đi xem lại… xem đi xem lại như vậy.”
“Ánh mắt…” Hắn ngây ngẩn nhìn Trần Minh, như đang mất hồn, đôi mắt bỗng nhiên có chút quang thải, duỗi tay ra: “Ánh mắt đẹp biết bao.” Hắn dịu dàng nói, dịu dàng mỉm cười, lấp lánh trong mắt là yêu thương vô hạn.
Trần Minh theo bản năng lùi về phía sau một bước.
Chỉ lùi một bước, giấc mộng đơn giản ấy đã lập tức vỡ tan, như giọt mưa rơi xuống mặt hồ, phá tan mộng cảnh như gương. Chu Dương đã bừng tỉnh, bàn tay duỗi ra đông cứng lại giữa không trung, rất nhanh, lại rụt về từng chút từng chút. Nụ cười mỉm của hắn không thấy đâu nữa, sống lưng lại ưỡn thẳng, ánh mắt lóe lên quang mang sắc nhọn.
“Cậu tới làm gì? Tới để nhắc nhở tôi sao?” Chu Dương lạnh lùng lên tiếng: “Không cần cậu nhắc nhở, tôi biết rõ rồi, Ly Úy đã chết. Tôi hiểu, tôi rất rõ. Ly Úy đã chết rồi.” Hắn chằm chằm nhìn thẳng vào Trần Minh, lại kiên quyết đem đường nhìn chuyển sang nơi khác, hướng về phía màn hình ti vi bây giờ chỉ còn là một đống sắt vụn tỏa ra khói trắng.
Trần Minh miệng lưỡi khô khốc nhìn Chu Dương đang lục tìm thứ gì đó bên trong, lúc lâu sau cậu mới bừng tỉnh ngộ, Chu Dương là đang tìm đĩa CD trong máy chiếu phim bị đập bể cùng màn hình ti vi. Đĩa CD có ghi lại cảnh Ly Úy trước khi chết.
Chu Dương tìm được máy chiếu phim, đập cho nó bật mở, từ bên trong lấy ra chiếc đĩa CD méo mó.
Trần Minh bất chợt xông lên, đoạt lấy chiếc đĩa đã hoàn toàn không thể nhận ra nguyên hình trong tay Chu Dương.
“Trả lại cho tôi!” Chu Dương lộ ra biểu tình hung ác.
“Không!”
Chu Dương nhào tới, đoạt lấy từ tay cậu: “Trả tôi!”
“Không! Không!” Trần Minh rống lại hắn. Cậu biết mình đánh không lại Chu Dương, cậu biết chiếc đĩa trong tay méo mó thành cái dạng này, tám phần mười đã không thể dùng được nữa, cậu biết nhất định Chu Dương không chỉ có một chiếc đĩa như vậy, nhất định còn có bản copy.
Nhưng cậu không thể để Chu Dương lấy đi thứ này từ tay cậu, có phải liều mạng cậu cũng không thể để hắn lấy đi. Trong ý thức của cậu chỉ còn lại duy nhất một việc này.
Ly Úy, cậu đừng mang hắn đi.
Cầu xin cậu, đừng mang hắn đi!
Trần Minh dùng hết khí lực toàn thân để vật lộn với Chu Dương.
“Đưa cho tôi!” Cánh tay cậu bị bàn tay cứng như gọng kìm của Chu Dương túm lại.
“Không!” Trần Minh gào lớn, bỗng nhiên phát lực, hung hăng đánh vào xương sườn bên trái của Chu Dương, chuyển đĩa CD từ tay trái sang tay phải, thở dốc hồng hộc. Quầng sáng bảy màu lượn vòng trong đầu, lẫn cả tiếng hát trầm lắng quẩn quanh, xoay tròn một màn như đèn kéo quân, sắc máu cùng trời xanh, gậy sắt cùng lò nướng, cô em họ Mai Hoa, còn có Tiểu Bạch Kiểm, con dao của Vi Vi, phòng tắm của Chu Dương… Cái gì cậu cũng không nhớ rõ, cái gì cũng không rõ ràng, cái gì cũng mờ mịt, lý trí gì cũng đánh mất hết, mục đích gì cũng không còn tồn tại. Trần Minh nảy sinh ác tâm, cậu nghiến chặt răng, bất chấp tất cả mà phát tiết vào dòng chảy đang cuộn trào không cách nào hình dung trong huyết quản. Cậu cầm lấy đĩa CD, dùng nơi lấp lánh nhất xem chừng sắc bén nhất, hung hăng vạch về phía động mạch chủ của chính mình.
Chu Dương lập tức phát hiện, tiếng kêu sợ hãi còn chưa kịp thoát ra khỏi miệng, đồng tử chợt phóng đại, hắn dốc sức nhào tới. Phản ứng bản năng của hắn trước sau vẫn là hạng nhất, ở một phần nghìn giây cuối cùng liền siết chặt được cổ tay Trần Minh, cứng rắn kéo ra.
Thời gian như bị người ta bất chợt phanh gấp, lặng yên dừng lại.
“Cậu điên rồi sao?” Chu Dương dùng một tay ôm chặt lấy Trần Minh từ phía sau, một tay nắm lấy tay cậu kéo ra giữa không trung, khàn giọng hỏi.
“Buông tôi ra.” Tay cậu đang run rẩy, cả người cậu đều đang khẽ run rẩy.
“Cậu điên rồi sao?” Chu Dương không để ý tới cậu, vẫn chỉ lặp lại câu hỏi ấy, ngữ khí thân mật, cũng không chờ mong đáp án: “Cậu điên rồi sao?”
Trần Minh cứng người lại, một cỗ cảm giác chua xót tràn lên ngực, khiến hô hấp của cậu hỗn loạn. Trái tim cậu, trái tim cậu không thể động được nữa, dường như nó đã bị tầng tầng tơ nhện vây khốn, không có chút lỗ hổng nào để phản kháng.
Cậu buông tay ra, đĩa CD từ giữa không trung rơi xuống đất, lúc này, nó đã mất đi mọi ý nghĩa.
Trần Minh trầm tĩnh lại, chậm rãi xoay người về. Cậu đăm đắm nhìn Chu Dương, duỗi hai tay ra, chầm chậm ôm siết lấy phần cổ Chu Dương, dốc toàn lực để ôm lấy.
“Chu Dương, nhắm mắt lại, cho tôi một nụ hôn.” Chu Dương nghe theo, nhắm mắt lại, đặt xuống môi cậu một nụ hôn nóng bỏng.
Trần Minh dốc lòng cảm thụ hơi thở của Chu Dương, chờ Chu Dương lui ra rồi, mới thấp giọng hỏi: “Nụ hôn này, là dành cho ai?”
Chu Dương không trả lời. Hoặc giả hắn đã trả lời, dùng sự trầm lặng, dùng ánh mắt thâm sâu, dùng cái nhìn đăm đắm an tĩnh mà bi ai.
Trần Minh rũ mắt xuống, dòng lệ từ viền mắt mãnh liệt tràn ra.
“Tôi biết rồi.” Cậu nói ngắt quãng, như nức nở nghẹn ngào: “Tôi hiểu rồi, tôi đã rõ.”
Bỗng nhiên cậu ôm lấy Chu Dương càng thêm chặt, dùng một loại dũng khí như thiêu thân lao đầu vào lửa để tỏ bày lời mời mọc bi tráng với Chu Dương.
Màn hình ti vi bị đập vỡ vẫn dư lại hơi nóng, nền đất tầng hầm vẫn lạnh lẽo ẩm ướt.
Cậu nằm trên tấm thảm thật dày, mặc cho Chu Dương dịu dàng cởi đi tất cả ràng buộc trên người cậu.
Điểm giới hạn, cậu muốn khiêu chiến với điểm giới hạn của tình yêu.
Trần Minh ngửa đầu về phía sau, nhiệt tình đáp lại Chu Dương, triền miên khóc nỉ non.
Chưa quên, tất cả những chuyện trước kia, tất cả đau đớn cùng oán hận, tất cả hiện thực cùng mộng cảnh, tôi đều chưa quên.
Nhưng tôi, sẽ không đem ánh mắt của mình ném về hướng trốn chạy kia nữa.
Tôi muốn ưỡn thẳng lưng, khiêu chiến với điểm giới hạn của tình yêu, chỉ bởi một nụ hôn không thuộc về mình.
Nếu tình yêu thật sự có thể vĩ đại mà vô tư, nếu tình yêu thật sự có thể chỉ cần cho đi mà không cần nhận lại, nếu tình yêu của tôi là tình yêu chân chính.
Vậy thì, tôi nhất định phải khiêu chiến, khiến chiến với điểm giới hạn tình yêu của chính mình, ở bên bờ vực thẳm của sự sụp đổ, tôi bảo vệ một đường chiến tuyến cuối cùng vì anh, chịu đựng đau đớn này vì anh, vì anh mà xem mình là một Ly Úy khác, vì anh, vứt bỏ tâm ghen ghét đố kị của bản thân.
Đừng nhìn lại trước kia.
Trước kia, tôi còn chưa yêu anh sâu sắc như vậy.
__Hết__
Tác giả: Phong Lộng
Edit: Nguyệt Cầm Vân
Kể từ hôm ấy, Trần Minh được chuyển ra khỏi tầng hầm.
Chu Dương cũng không động thủ với cậu nữa, khi hai người đối diện nhau, hệt như có một bức tường vô hình đang ngăn cách.
“Em không cần phải quá yêu tôi, không cần quá yêu tôi.”
“Đừng sợ, tôi sẽ dốc sức bảo vệ em, không để cho kẻ khác làm tổn thương em nữa.”
Trần Minh trở thành một con búp bê không thể động đậy, Chu Dương đúng giờ tiêm thuốc cho cậu, khiến tay chân cậu vô lực, ngay cả đứng cũng đứng không vững. Mỗi ngày, cậu được Chu Dương bế vào phòng tắm tẩy rửa, được Chu Dương bế về bàn đút cơm, được Chu Dương bế về lại bên giường.
Những lúc Chu Dương tới thư phòng làm việc, sẽ an trí cậu ngồi ở sô pha cạnh bên.
Sô pha vẫn rất thoải mái, thoải mái như trước đây cậu nằm trên đó chợp mắt vậy.
“Đừng để Tiểu Bạch Kiểm chạy đi Nhật Bản, chơi phụ nữ cả ngày cả đêm, chịu được sao?” Chu Dương thong dong truyền xuống từng mệnh lệnh: “Tìm cho hắn một cô xinh đẹp hiểu chuyện chút, tận lực dỗ dành hắn.”
“Việc này rất nguy hiểm, không thể để Lão Lang nhúng tay vào. Hắn nhất định muốn đi? Không được, điều hắn tới nông trường ở Canada, cứ nói là tôi bảo.”
“Báo với các huynh đệ, không được phép nhắc tới một chữ Ly trước mặt đám Đầu Trọc, ngay cả những chữ có cách phát âm tương tự cũng không được.”
“Vi Vi… lại tự giam mình trong phòng? Tôi xử lý xong mọi việc sẽ tới thăm nó. Phái người trông coi cho kỹ, nếu để xảy ra bất trắc, tự mình kết liễu đi.”
Âm giọng càng lúc càng nhỏ, Chu Dương cẩn thận đặt điện thoại xuống, đi tới trước sô pha, cúi đầu, tham lam ngắm nhìn.
Ngủ rồi sao?
Vẫn là băng ghế sô pha này tốt, ngoan ngoãn ngủ rồi, lông mày cũng không nhăn nhíu.
Chết tiệt, gầy đến khắp người chỉ còn toàn xương. Chu Dương nghiến răng.
Ngồi khuỵu xuống, vô thanh vô tức sát lại gần. Lồng ngực gầy đến lộ cả xương sườn nhẹ nhàng phập phồng lên xuống, chi chít đủ loại vết thương.
Ly…
Hắn đau lòng thở dài, Ly sẽ không để lưu lại vết thương như vậy.
Hắn tỉ mỉ quan sát khuôn mặt đang say ngủ, dường như nhất định sẽ không tỉnh lại quá nhanh, liền dè dặt duỗi ra một đầu ngón tay, như có như không vuốt nhẹ vết sẹo trắng nhợt trước lồng ngực.
Nhịp thở đều đều phun trên mặt, ngưa ngứa.
Bỗng nhiên cảm nhận được phía sau có gì khác thường, Chu Dương cảnh giác quay đầu lại.
Vi Vi đang đứng sau lưng, lặng yên quan sát hắn.
“Vi Vi?” Chu Dương đứng dậy.
Hắn có thể ung dung mỉm cười với những nhân vật đáng sợ nhất trên thế gian, nhưng hôm nay đối diện với đôi mắt to tròn của Vi Vi, lại có chút lúng túng bất an.
Vi Vi lặng yên bước tới, dừng lại trước mặt Chu Dương, ngẩng đầu nhìn Chu Dương. Lúc này Chu Dương mới phát hiện trong bất tri bất giác mình đã đứng chắn trước sô pha, hắn mất tự nhiên lùi ra một bước.
Vi Vi đi tới bên sô pha, cúi đầu nhìn người đang nằm trên đó.
“Sao lại gầy như vậy?” Bỗng nhiên cô cất tiếng.
Trong thư phòng trầm lặng, chỉ có tiếng hô hấp khe khẽ của Trần Minh.
“Thương tích nhiều như vậy…”
Chu Dương quay người đi, lạnh lùng nói: “Là cậu ta tự chuốc lấy.”
Vi Vi trầm mặc, khẽ giọng thở dài: “Chu đại ca, anh thật tàn nhẫn.”
“Cậu ta không phải Ly Úy, dựa vào cái gì anh phải đối tốt với cậu ta?” Chu Dương lãnh liệt châm biếm, tựa hồ một câu nói kia của Vi Vi đã chọc giận hắn, cơn tức bừng lên, hắn xoay người bước tới trước sô pha, túm lấy Trần Minh còn đang trong mộng đẹp, liều mạng rung lắc: “Đây là thư phòng của tôi, không phải chỗ nghỉ ngơi của cậu, không được phép ngủ, cậu không có tư cách ngủ ở đây!”
Trần Minh bất ngờ bị lay tỉnh, nhận ra người đang túm lấy mình chính là Chu Dương, liền nhíu mày lại, khẽ giọng không có bao nhiêu khí lực: “Đừng chạm vào tôi.”
Chu Dương dường như hiểu được, sức nặng của người trên tay nhẹ đến khiến người ta phải kinh hãi, hắn trầm giọng hừ một tiếng, buông lỏng tay ra, để Trần Minh ngã trở về sô pha, xoay người quay về trước bàn làm việc, mở ra tập văn kiện trước mặt.
Vi Vi khẽ dịch chân.
“Đừng tới đây.” Trần Minh trầm giọng nói.
Bàn chân cứng đờ lại.
Trần Minh trầm mặc một hồi lâu, dường như nhớ tới chuyện gì thú vị, nặng nề cười rộ lên: “Tôi đã lên giường với Chu Dương rất nhiều lần, công phu của hắn thật không tồi. Chẳng phải cô muốn giết tất cả những gã đàn ông làm tình với Chu Dương ngoài Ly Úy sao? Trong giày cô chẳng phải luôn mang theo một con dao bạc nhỏ sao?”
Thân hình nhỏ xinh bởi vì tiếng cười của cậu mà trở nên cứng đờ, bắt đầu run rẩy.
“Lại đây, để tôi xem cô có xứng làm em gái của Ly Úy không nào.”
Ánh mắt Vi Vi thống khổ mà phức tạp. Cô nhìn chằm chằm vào khuôn mặt gầy yếu của Trần Minh, bỗng nhiên quay mặt đi, hô hấp trở nên hỗn loạn, tựa hồ sẽ nhịn không được mà bật khóc rống bất cứ lúc nào.
Chu Dương nãy giờ vẫn không đem lực chú ý đặt vào tập văn kiện, hắn đẩy phắt văn kiện trước mặt ra, đứng dậy: “Vi Vi, mặc kệ cậu ta, Chu đại ca cùng em ra ngoài đi dạo một chút.” Hắn phóng mềm thanh điệu, đi về phía Vi Vi.
“Không không, Vi Vi, cô không xứng làm em gái của Ly Úy, làm việc phải quyết đoán một chút, cô yếu nhược như vậy, Ly Úy ở trên trời sẽ khóc…”
“Câm miệng!” Chu Dương ngoảnh phắt đầu sang, lửa giận bắn ra từ trong mắt hắn.
Vi Vi đứng sững như hóa thạch, mím chặt môi, lúc Chu Dương sắp đi tới trước mặt cô, bỗng nhiên cô khẽ động bờ môi, như sắp sửa bạo phát, phát ra một tiếng thét thất thanh.
“Anh! Anh! Anh! Anh! Anh…” Vi Vi thét lên chói tay, dùng hai tay bưng lấy lỗ tai mình, nhắm chặt mắt lại, nước mắt như mang theo máu tươi ròng ròng chảy xuống, từng tiếng từng tiếng dồn dập cấp bách.
Âm thanh như chim hoàng oanh bị xé nát.
Một luồng lạnh lẽo bi thương rít gào quét tới, bóng đen tối mờ đè nặng lên trái tim mỗi người đang có mặt trong phòng.
Sự phát tiết tàn nhẫn của Trần Minh bị tiếng thét chói tai này cắt thành vô số mảnh nhỏ, khuôn mặt tái nhợt dừng lại sự khiêu khích vô cớ, bất giác gọi một tiếng: “Vi Vi…”
Một tiếng này của cậu nhỏ đến quả thực không thể nghe ra, thế nhưng lại bị Vi Vi nghe được. Bỗng nhiên cô ngừng hét, ngơ ngẩn nhìn Trần Minh, ngay tại khoảnh khắc Trần Minh nghĩ rằng cô sẽ bổ nhào lên người mình khóc rống, cô lại bất ngờ xoay người, lao ra khỏi thư phòng.
“Vi Vi!” Chu Dương vội vã đuổi theo.
Trần Minh lặng im nhìn bóng người biến mất trước cửa, khổ sở nhắm mắt lại.
Không thể động, từ trong ra ngoài, cậu đều không thể động.
Từ tâm hồn đến thể xác, đều mệt mỏi rã rời, thật sự không thể động.
Cậu cuộn mình vào ghế sô pha mềm mại, không chút nhúc nhích, tựa như một người đã chết, tưởng tượng người chết sẽ đoạn tuyệt hô hấp như thế nào, rữa nát trong không gian như thế nào.
Chu Dương quay về thư phòng, nộ khí xung thiên đi tới trước mặt cậu: “Tại sao làm tổn thương Vi Vi? Làm tổn thương một cô gái có thể khiến cậu cảm thấy thống khoái sao?”
Trần Minh mở bừng mắt, trừng trừng nhìn hắn thật lâu, từ trong ánh mắt dần dần rướm ra nét ảm đạm: “Xin lỗi.” Cậu thấp giọng nhận lỗi.
Chu Dương ngạc nhiên, hắn không ngờ Trần Minh lại biết nhận lỗi. Ánh mắt hung tợn của hắn dần dần dịu xuống.
“Rốt cuộc cậu muốn gì?” Chu Dương khuỵu người xuống, giọng điệu phóng mềm, cùng cậu đối mắt, khoảng cách gần đến không thể gần hơn: “Rốt cuộc cậu muốn tôi cho cậu thứ gì?”
“Thứ gì anh cũng có thể cho,” Trần Minh nhắm mắt lại, thở dài: “Nhưng thứ gì cũng không thể cho được hoàn toàn.”
Cái gì cũng không hoàn toàn.
Tôi không cam lòng, tôi không cam lòng.
Có thể quay về như trước đây? Quay về như trước đây thật tốt biết bao.
Trước đây, tôi còn chưa yêu anh như vậy.
* * *
Dần dần ngày càng tiều tụy, tựa hồ trái tim một khi đã bị vây hãm, sau khi ý loạn tình mê, không thể vãn hồi, chính là dần dần héo khô, dần dần tiều tụy.
Trần Minh không có hành động nào quá khích, cũng không có ý định tuyệt thực. Chỉ có điều dần dần ăn không vô, dần dần gầy yếu.
Chu Dương không còn mang cậu theo tới thư phòng, ban ngày cậu nằm một mình trên giường, ba gã hộ lý đặc biệt luôn chực chờ nghe lệnh, bưng trà rót nước đi toilet, chỉ cần mở miệng là sẽ có người tiếp nhận.
Trần Minh cảm thấy mình hệt như heo, hết ăn rồi lại ngủ, nhưng thịt lại không thêm được lạng nào, thậm chí càng ngày càng gầy.
Ban ngày cũng thường xuyên ngủ, có lẽ thể lực đang xấu đi, những lúc thanh tỉnh không nhiều lắm, thường thường mỗi khi mở mắt ra, mặt trời vẫn đang tỏa rạng, thời gian lê lết trôi qua, càng trôi càng chậm.
Có đôi khi bóng dáng Vi Vi lại đập vào trong tầm mắt, cô không nói tiếng nào, chỉ lẳng lặng chăm chú đứng nhìn cậu, không biết đã bao nhiêu lâu. Không biết Chu Dương tốn bao công sức để an ủi vỗ về, ánh mắt cô không còn mờ mịt đơm đầy yếu đuối nữa, trong đôi mắt chăm chú nhìn Trần Minh, thường mang theo sự hoang mang cùng suy tư, nhưng cô luôn không nói lời nào. Thấy hắn tỉnh lại, dường như biết mình không được chào đón, cô liền xoay người rời đi, để lại một bóng lưng vội vã.
“Vi Vi…” Hôm nay, cuối cùng cậu cũng nhịn không được mà cất tiếng.
Vi Vi chấn động, bước chân vội vã bỗng nhiên ngừng lại.
Trần Minh rất hối hận, đáng lẽ không nên gọi cô lại, căn bản không có lời nào để nói.
Vi Vi xoay người, chầm chậm đi tới bên giường, kéo lấy chiếc ghế kê ở đầu giường, ngồi xuống.
Trầm mặc suốt một lúc thật lâu.
“Anh thật gầy.” Vi Vi khẽ giọng nói.
Trần Minh miễn cưỡng nở nụ cười: “Vậy sao?”
“Chu đại ca nói anh rất hận hắn. Anh không nên hận hắn như vậy.”
“Đừng nói chuyện về hắn, được không? Em cũng gầy.”
Vi Vi trầm mặc, mím mím môi: “Không nói về hắn, còn có thể nói về ai? Anh không nên hận hắn…”
“Không nên?” Trần Minh cười lạnh: “Hắn chỉ đơn giản nhẹ nhàng một cú click chuột, đã hủy đi tất cả mọi thứ của tôi, chỉ vì cần một thế thân. Tôi không nên hận hắn? Đúng, tôi cái gì cũng không phải, hi sinh cũng chỉ là một phàm nhân bé nhỏ không đáng kể. Ly Úy, Ly Úy là thần của các người.” Bỗng nhiên cậu ngừng lại, lộ ra biểu tình áy náy: “Xin lỗi, Vi Vi, tôi… tôi không phải có ý ấy.”
Ánh mắt trong suốt của Vi Vi nhìn cậu thật lâu.
Cô quay đầu về phía sau ra lệnh cho ba gã hộ lý: “Các anh ra ngoài cả đi, tôi muốn một mình nói với anh ấy vài câu.”
Nhìn mấy gã hộ lý biến mất sau cánh cửa, Vi Vi trầm ngâm.
“Tôi giúp anh.” Cô rút ra từ trong giày một con dao găm, kề lên cổ Trần Minh: “Cái gì anh cũng mất hết, còn sống làm gì?” Ngữ khí bình tĩnh đến thần kỳ, tựa hồ sớm đã mưu tính lâu ngày, cái gì cũng đã suy xét kỹ càng.
Trần Minh dịu dàng nhìn cô: “Vi Vi, em thật sự là một cô gái tốt. Động thủ đi.”
Cảm giác kim loại lạnh như băng truyền tới từ cần cổ, lạnh lẽo sâm hàn.
“Anh có lời gì muốn nói không?” Vi Vi khẽ giọng hỏi.
“Không.” Trần Minh suy nghĩ một hồi, lại nói: “Có.” Cậu nhìn Vi Vi, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn, còn có… xin lỗi. Được rồi, em động thủ đi.” Cậu an tường nhắm mắt lại.
Vi Vi cũng không động thủ ngay tức khắc. Lưỡi dao vẫn kề sát trên cổ Trần Minh.
Gian phòng im lặng hệt như đã bị cách ly hoàn toàn với thế giới bên ngoài.
“Anh thật sự có em gái?” Giọng Vi Vi xa xôi tựa như lụa mỏng bị gió thổi phất phơ.
Trần Minh suy tư một hồi: “Có.”
“Cô ấy trông thế nào?”
“Không biết nữa.” Nụ cười chua xót tan ra từ khóe môi Trần Minh: “Hi vọng trông… trông giống em.” Cậu thở dài.
Dao găm kề trên da thịt đang run rẩy, Vi Vi chớp động hàng mi, dịch thể nóng bỏng nhỏ xuống mặt Trần Minh.
Con ngươi nhộn nhạo dậy lên sóng gợn, từng đợt từng đợt, lan ra mấy vòng lăn tăn. Bỗng nhiên cô thu dao về, thẳng người dậy: “Anh hai trên trời sẽ không trách tôi.”
Cô mở cửa phòng, gọi đám hộ lý tiến vào, lặng im biến mất sau cánh cửa.
* * *
Vi Vi lâm trận bỏ chạy cũng không thể giúp Trần Minh có được thêm bao nhiêu cơ hội sống sót. Chu Dương chấn kinh ý thức được tính nghiêm trọng của tình hình, ngừng việc tiêm thuốc ức chế hoạt động cho cậu, cũng ngừng phát tiết dục vọng trên người cậu.
Nhưng Trần Minh vẫn quá hư nhược rồi.
Chu Dương thường dùng ánh mắt lo lắng để chăm chú nhìn cậu. Ánh mắt hắn khiến cõi lòng Trần Minh trĩu nặng, Trần Minh luôn lặng yên quay mặt đi, không tiếp xúc với ánh mắt của hắn.
“Em hận tôi đến vậy sao?” Chu Dương thấp giọng thì thầm.
Hắn mời bác sĩ và chuyên gia dinh dưỡng nổi tiếng nhất tới chăm sóc cho Trần Minh.
Trần Minh rất thực tế gợi ý: “Hiện giờ kỹ thuật giải phẫu thẩm mỹ rất phát triển, tìm một người thông minh lanh lợi rồi làm phẫu thuật đổi thành khuôn mặt của Ly Úy, so với thế này tiết kiệm hơn nhiều.”
Chu Dương không lên tiếng, quay đầu sang trừng nhìn bác sĩ: “Bảo trụ cậu ta, chính là bảo trụ tính mệnh của cả nhà anh.”
Bác sĩ dốc sức nỗ lực, ngày nào cũng ra ra vào vào, hàng loạt đợt kiểm tra thân thể, hàng loạt lần thảo luận kế hoạch điều trị.
Vô số người vây quanh Trần Minh, bận rộn đến thiên hôn địa ám, cuối cùng cũng có được một chút hiệu quả.
Trần Minh đã có thể xuống giường.
Chu Dương nghe theo lời dặn dò của bác sĩ, không để Trần Minh phải chịu thêm sự kích thích nào về mặt tinh thần nữa, đã rất lâu rồi hắn không xuất hiện trước mặt Trần Minh.
Việc đầu tiên mà Trần Minh làm sau khi bước xuống giường chính là vật lộn, gắng sức không để đầu gối nhũn ra, đi về phía cửa phòng. Cậu không thể nói rõ tại sao mình lại khát khao mở ra cánh cửa ấy đến vậy, có lẽ cảm giác có thể tự mình mở cửa, khiến cậu tràn đầy ham muốn có thể thoát khỏi cơn ác mộng này.
Cạch. Cậu vặn nắm đấm cửa, vui sướng nghe tiếng cửa bật mở.
Cậu có thể động rồi, có thể xuống giường đi lại rồi. Bị giam cầm quá lâu, ngay cả hương vị của tự do cũng trở nên xa lạ.
Cậu nhịn không được để lộ ra một nụ cười như đứa trẻ, thế nhưng nét cười lại đông cứng trên mặt ngay tức thì.
Đằng sau cánh cửa, chính là Chu Dương. Đôi mắt thâm sâu động nhân đã nhiều ngày không thấy kia, đang nhìn thẳng về phía cậu.
“Em có thể xuống giường rồi.”
Trần Minh nhìn hắn, không lên tiếng.
Bác sĩ từ phía sau chạy tới, vô cùng lo sợ nói: “Chu tiên sinh, bệnh nhân chỉ vừa có chút biến chuyển tốt, tạm thời không nên…”
“Tôi không có ý gì, chỉ là thử nhìn một chút thôi.” Chu Dương xoay người lại, ung dung bình tĩnh: “Cậu ấy có thể đi lại ở tất cả các phòng, không vấn đề gì.” Hắn định rời khỏi hành lang, nhưng mới đi được vài bước lại xoay người về, nhìn Trần Minh nãy giờ vẫn không lên tiếng.
“Hôm nay cùng ăn cơm đi, tôi bảo đầu bếp chuẩn bị mấy món em thích.”
“Anh biết tôi thích ăn gì sao?” Trần Minh lạnh lùng quay về phòng: “Những thứ anh chuẩn bị đều là Ly Úy thích, anh vĩnh viễn đừng hòng biết được tôi thích thứ gì.”
Sắc mặt Chu Dương bỗng nhiên biến đổi, hắn bước nhanh về phía trước, túm lấy bả vai Trần Minh: “Cậu muốn tôi phải làm thế nào? Ngoài việc bức tôi quên Ly Úy, cậu còn nguyện vọng gì nữa? Cậu nói, cậu nói đi!”
“Chu tiên sinh, người bệnh…”
“Câm miệng, cút ngay cho tôi!” Chu Dương rống giận, tiếp tục nhìn thẳng vào Trần Minh: “Cậu thì tính là cái gì? Cậu có gì đặc biệt hơn người? Cậu làm sao so được với Ly Úy? Cậu có chỗ nào đáng để tôi đối xử với cậu như vậy? Cậu lấy gì so sánh với Ly Úy? Cậu cái gì cũng không phải! Ly so với cậu tốt hơn cả ngàn lần, cả vạn lần, chục vạn lần!”
Trần Minh bị rung lắc kịch liệt chỉ gật đầu cười.
“Phải, anh nói đúng.” Cậu khẽ nói: “Tôi cái gì cũng không phải, và Ly Úy thì đã chết rồi. Đây chính là sự thực, tôi có tư cách gì bắt anh phải quên Ly Úy. Nguyện vọng của tôi, bất quá chỉ là muốn anh chấp nhận sự thực, Ly Úy đã chết rồi.”
Chu Dương bình tĩnh lại, nguy hiểm nheo nheo mắt, đau đớn hỏi: “Trần Minh, làm như vậy rất thú vị sao? Tại sao hết lần này đến lần khác cậu xé rách miệng vết thương của tôi?”
“Tôi dựa vào cái gì xé rách miệng vết thương của anh? Tôi chẳng là gì cả.”
Chu Dương không đáp lời, đôi mắt đỏ hồng nhìn cậu chăm chú.
“Cũng không phải cậu chẳng là gì cả.” Chu Dương nhếch khóe môi, ác độc châm biếm: “Ít ra cậu cũng là một món hàng giả không quá tệ.”
Trái tim bị hung hăng đâm một dao, Trần Minh cảm thấy choáng váng đầu óc, có chút đứng không vững.
“Bác sĩ, tiếp tục chăm sóc, nhất định phải chữa khỏi cho cậu ta.” Chu Dương bất chợt buông Trần Minh ra, cười lạnh, xoay người rời đi thật nhanh.
Trừng trừng nhìn về hướng Chu Dương rời đi, Trần Minh rã rời ngã ngồi xuống giường.
Cái gì cũng có điểm giới hạn.
Bước qua điểm giới hạn, mọi thứ đều biến chất.
Chu Dương, điểm giới hạn của tôi quá thấp, không thể vì anh mà chịu đựng nhiều đau đớn như vậy, không thể vì anh mà xem mình như một Ly Úy khác, không thể vì anh mà vứt bỏ tâm ghen ghét đố kị của mình.
Tôi, tình yêu của tôi, điểm giới hạn kỳ thực rất thấp.
Từ sau hôm ấy Chu Dương không còn xuất hiện nữa. Bác sĩ hộ lý vẫn thấp thỏm bất an vây quanh Trần Minh, bọn họ quả thực là những chuyên gia có năng lực trác việt, thân thể của Trần Minh càng ngày càng khá hơn, nhưng trái tim lại càng ngày càng hoang vắng.
Chu Dương biến mất, cũng không thể khiến cậu dễ chịu hơn chút nào.
Trần Minh nhận được sự cho phép, có thể đi lại bên trong tổng bộ, cậu cũng không quá ham thích sự tự do bố thí này, bởi lẽ muốn ra khỏi tổng bộ là không có khả năng. Sau một khoảng thời gian dài như vậy, cậu dường như đã mất đi ham muốn bỏ trốn.
Sau khi bỏ trốn, thứ phải đối diện chính là biển người mênh mang, cậu không có lấy một người bạn thuộc về mình, cũng không có thân nhân thuộc về mình. Chu Dương đã chặt đứt lối về của cậu, một lần ấn phím, diệt cỏ tận gốc, chẳng chút lưu tình.
Những người làm việc tương đối lâu năm trong tổng bộ đều biểu hiện ra bên ngoài vô cùng cung kính với Trần Minh, Trần Minh hờ hững tiếp nhận. Trong lòng cậu hiểu rõ, đó cũng không hoàn toàn là công do Chu Dương ra lệnh, mà bởi vì dư uy của Ly Úy vẫn còn.
Chỉ cần không rời khỏi tổng bộ, về cơ bản cậu đi đâu cũng sẽ không bị ngăn cản.
“Ly… Xin lỗi, Trần tiên sinh.” Thường xuyên gặp phải cách sửa lại xưng hô hấp tấp như vậy.
Là ai lệnh cho bọn họ dùng chữ Trần này để xưng hô với mình? Chỉ có thể là Chu Dương.
Trần Minh âm thầm nhắc nhở bản thân không nên để ý một chút biến hóa bé nhỏ như vậy.
Không biết Chu Dương đang ở đâu, biết hắn vẫn luôn làm việc trong tổng bộ, nhưng chẳng lúc nào nhìn thấy hắn.
Sau một lần tình cờ, Trần Minh cuối cùng cũng biết, thì ra Chu Dương đem tầng hầm trở thành phòng ngủ.
“Tầng hầm?” Trần Minh ăn không biết vị: “Là… gian phòng kia?”
Không ai trả lời.
Một mình cậu chiếm cứ chiếc giường lớn vốn thuộc về Chu Dương, không thể đi vào giấc ngủ.
Không biết kể từ khi nào, Trần Minh bắt đầu oán hận chính mình còn nhiều hơn cả oán hận Chu Dương. Cậu thống hận những giấc mơ của mình, hi vọng không thực cùng tình yêu chưa tắt ngấm cứ rối loạn không ngừng. Trong giấc mơ, Chu Dương sẽ không keo kiệt một nụ cười thuộc về Trần Minh.
“Chỉ cần em yêu tôi.”
“Tôi yêu anh.”
“Vậy là đủ rồi.”
Chu Dương trong mộng mỉm cười với cậu, nhả ra một chữ: “Minh…”
Chỉ một nụ cười, đã là giấc mộng đẹp.
Chỉ một nụ cười, đã đủ đầy rồi.
Giấc mộng thường chỉ đến khoảnh khắc nhả ra một chữ ấy là bị cắt đứt, cũng như phim điện ảnh đang đến hồi gay cấn bỗng nhiên mất điện, thật mất hứng và chán nản biết bao.
Được, được lắm, ngay cả mộng cũng biết đây chỉ là hi vọng xa vời.
Một nụ cười thuộc về mình. Trần Minh hận mình hèn mọn, mà ngay cả nguyện vọng hèn mọn như vậy, ở trong mộng cũng chỉ là hi vọng xa vời.
Không tha thứ, cậu từng lập lời thề, vĩnh viễn không tha thứ cho Chu Dương.
Vĩnh viễn không thể nào quên nỗi đau của ngày hôm ấy.
Làm sao quên được? Đau đớn hàng đêm, thấu triệt tâm phế.
Thế nhưng lòng người, so với thế sự lại càng khó đoán.
Sáng sớm chim hót véo von, khi dừng lại trước cửa, cậu mới phát hiện, hai bàn chân đã dẫn lối cậu đi tới tầng hầm.
Nơi âm u không nhìn thấy ánh mặt trời này, vẫn ẩm ướt, trên nền đất trải một tấm thảm dày không tương xứng.
Bên trong bày thêm một chiếc ti vi màn hình phẳng cực lớn, hình ảnh đang phát phản chiếu lại trên bốn vách tường, không ngừng lay động. Trần Minh đứng ngoài cửa, nghe thấy từng tiếng từng tiếng xương cốt gãy rời vang lên chói tai.
Âm thanh ấy tựa như lưỡi dao, rạch lên trái tim của mỗi người nghe được, đau khổ tựa như ngày đó lần đầu tiên Trần Minh nghe thấy, khiến người ta hận không thể chết đi.
Ai từng nghe loại âm thanh này, nhất định trái tim sẽ chảy tràn máu tươi.
Ai từng nhìn loại cảnh tượng này, trong mắt vĩnh viễn sẽ bị sắc hồng che phủ.
Có người đang lặng lẽ ngồi xem, chính là thiên chi kiêu tử của hắc bạch lưỡng đạo ― Chu Dương.
Hết lần này tới lần khác, mở lớn đôi mắt thâm sâu đau đớn, đem từng phân cảnh, từng mảnh huyết hoa tung bay, từng đoạn xương trắng buồn thiu rạn gãy, thu vào trong mắt, không chịu quay đầu đi, mở cho chính mình một con đường sống.
Dừng lại! Dừng lại!
Trần Minh tựa lưng lên vách tường lạnh như băng, nhắm chặt hai mắt, bịt chặt lỗ tai. Nhưng cho dù có bịt chặt thế nào chăng nữa, tiếng xương cốt bị đánh gãy vẫn tràn vào trong tai như thủy triều, rung chấn mỗi dây thần kinh, vô số bàn tay vươn ra, kéo cậu quay trở về cơn ác mộng.
Ly Úy đang ngẩng đầu, đứng giữa đám người, mỉm cười đầy khinh miệt.
Đừng xem, đừng xem!
Đầu gối bị gậy sắt hung hăng đập trúng, cậu ta khuỵu xuống, nhưng vẫn ngẩng cao đầu, nghiêng mặt sang, như một con sư tử vương bị thương cao ngạo nhìn về phía đám sài lang đang vây quanh mình.
Đừng xem nữa, đừng xem nữa!
Máu từ thân thể bắn ra sờ sờ trước mắt, gậy sắt không chút lưu tình giã xuống, xương cốt gãy rời, đâm phá da thịt trồi cả ra ngoài…
Chu Dương vẫn không nhúc nhích, tựa hồ đã hóa thành một pho tượng trầm mặc. Hắn lặng yên nhìn, lẳng lặng nghe.
“Đừng xem nữa!” Trần Minh hét lên xông vào. Cậu không biết mình lấy đâu ra sức lực, đẩy phắt Chu Dương đang ngồi trước màn hình ra, xoay người trừng trừng nhìn ti vi, hệt như nó là kẻ thù không đội trời chung.
Chu Dương bị cậu đẩy sang một bên, nhưng tầm mắt vẫn không thay đổi, ánh mắt ghim thật sâu vào màn hình, thâm trầm đến vậy, tựa hồ muốn dùng ánh mắt để lôi kéo người bên trong ra ngoài.
Trần Minh luống cuống trong một giây, nghiến răng quay người đi, nhặt lên một vật gì đó, hướng thẳng về phía màn hình rồi ra sức ném mạnh: “Không được xem!” Cậu hung tợn rống lên.
Rầm! Ti vi bốc ra khói trắng.
Ly Úy trong màn hình đã biến mất, đôi con ngươi ngưng kết của Chu Dương khẽ chuyển động, đường nhìn xoay về phía Trần Minh.
“Không được xem! Không được xem! Không được xem!” Trần Minh như đã phát điên, ném về phía ti vi tất cả những gì có thể quơ được vào tay.
Ti vi màn hình phẳng siêu lớn đắt tiền, chỉ trong nháy mắt đã biến thành một đống rác vụn không thể nhìn ra nguyên hình.
“Không được xem, không được xem…” Trần Minh quay người lại, dùng sức quá độ khiến lồng ngực cậu phập phồng kịch liệt, xoay người nhìn về phía Chu Dương vẫn im lặng nãy giờ: “Không được xem, không được xem nữa…” Cậu gần như đã nghẹn ngào.
Chu Dương ngẩng đầu lên, bình tĩnh ngoài dự liệu.
“Cậu nói đúng, Ly Úy đã chết rồi.” Chu Dương lẳng lặng nói: “Ly Úy đã chết, em ấy đã chết rồi, xương cốt em bị đánh gãy, máu em chảy lênh láng…”
Hắn khẽ động khóe môi, trên khuôn mặt điển trai lộ ra một nụ cười nhàn nhạt.
Bỗng dưng Trần Minh hoảng hốt, cậu khẩn trương đi về phía Chu Dương, dùng âm giọng vừa sốt ruột vừa ngập tràn dỗ dành để thì thầm: “Đừng nói nữa, anh mệt rồi, Chu Dương, anh không nên xem đi xem lại… xem đi xem lại như vậy.”
“Ánh mắt…” Hắn ngây ngẩn nhìn Trần Minh, như đang mất hồn, đôi mắt bỗng nhiên có chút quang thải, duỗi tay ra: “Ánh mắt đẹp biết bao.” Hắn dịu dàng nói, dịu dàng mỉm cười, lấp lánh trong mắt là yêu thương vô hạn.
Trần Minh theo bản năng lùi về phía sau một bước.
Chỉ lùi một bước, giấc mộng đơn giản ấy đã lập tức vỡ tan, như giọt mưa rơi xuống mặt hồ, phá tan mộng cảnh như gương. Chu Dương đã bừng tỉnh, bàn tay duỗi ra đông cứng lại giữa không trung, rất nhanh, lại rụt về từng chút từng chút. Nụ cười mỉm của hắn không thấy đâu nữa, sống lưng lại ưỡn thẳng, ánh mắt lóe lên quang mang sắc nhọn.
“Cậu tới làm gì? Tới để nhắc nhở tôi sao?” Chu Dương lạnh lùng lên tiếng: “Không cần cậu nhắc nhở, tôi biết rõ rồi, Ly Úy đã chết. Tôi hiểu, tôi rất rõ. Ly Úy đã chết rồi.” Hắn chằm chằm nhìn thẳng vào Trần Minh, lại kiên quyết đem đường nhìn chuyển sang nơi khác, hướng về phía màn hình ti vi bây giờ chỉ còn là một đống sắt vụn tỏa ra khói trắng.
Trần Minh miệng lưỡi khô khốc nhìn Chu Dương đang lục tìm thứ gì đó bên trong, lúc lâu sau cậu mới bừng tỉnh ngộ, Chu Dương là đang tìm đĩa CD trong máy chiếu phim bị đập bể cùng màn hình ti vi. Đĩa CD có ghi lại cảnh Ly Úy trước khi chết.
Chu Dương tìm được máy chiếu phim, đập cho nó bật mở, từ bên trong lấy ra chiếc đĩa CD méo mó.
Trần Minh bất chợt xông lên, đoạt lấy chiếc đĩa đã hoàn toàn không thể nhận ra nguyên hình trong tay Chu Dương.
“Trả lại cho tôi!” Chu Dương lộ ra biểu tình hung ác.
“Không!”
Chu Dương nhào tới, đoạt lấy từ tay cậu: “Trả tôi!”
“Không! Không!” Trần Minh rống lại hắn. Cậu biết mình đánh không lại Chu Dương, cậu biết chiếc đĩa trong tay méo mó thành cái dạng này, tám phần mười đã không thể dùng được nữa, cậu biết nhất định Chu Dương không chỉ có một chiếc đĩa như vậy, nhất định còn có bản copy.
Nhưng cậu không thể để Chu Dương lấy đi thứ này từ tay cậu, có phải liều mạng cậu cũng không thể để hắn lấy đi. Trong ý thức của cậu chỉ còn lại duy nhất một việc này.
Ly Úy, cậu đừng mang hắn đi.
Cầu xin cậu, đừng mang hắn đi!
Trần Minh dùng hết khí lực toàn thân để vật lộn với Chu Dương.
“Đưa cho tôi!” Cánh tay cậu bị bàn tay cứng như gọng kìm của Chu Dương túm lại.
“Không!” Trần Minh gào lớn, bỗng nhiên phát lực, hung hăng đánh vào xương sườn bên trái của Chu Dương, chuyển đĩa CD từ tay trái sang tay phải, thở dốc hồng hộc. Quầng sáng bảy màu lượn vòng trong đầu, lẫn cả tiếng hát trầm lắng quẩn quanh, xoay tròn một màn như đèn kéo quân, sắc máu cùng trời xanh, gậy sắt cùng lò nướng, cô em họ Mai Hoa, còn có Tiểu Bạch Kiểm, con dao của Vi Vi, phòng tắm của Chu Dương… Cái gì cậu cũng không nhớ rõ, cái gì cũng không rõ ràng, cái gì cũng mờ mịt, lý trí gì cũng đánh mất hết, mục đích gì cũng không còn tồn tại. Trần Minh nảy sinh ác tâm, cậu nghiến chặt răng, bất chấp tất cả mà phát tiết vào dòng chảy đang cuộn trào không cách nào hình dung trong huyết quản. Cậu cầm lấy đĩa CD, dùng nơi lấp lánh nhất xem chừng sắc bén nhất, hung hăng vạch về phía động mạch chủ của chính mình.
Chu Dương lập tức phát hiện, tiếng kêu sợ hãi còn chưa kịp thoát ra khỏi miệng, đồng tử chợt phóng đại, hắn dốc sức nhào tới. Phản ứng bản năng của hắn trước sau vẫn là hạng nhất, ở một phần nghìn giây cuối cùng liền siết chặt được cổ tay Trần Minh, cứng rắn kéo ra.
Thời gian như bị người ta bất chợt phanh gấp, lặng yên dừng lại.
“Cậu điên rồi sao?” Chu Dương dùng một tay ôm chặt lấy Trần Minh từ phía sau, một tay nắm lấy tay cậu kéo ra giữa không trung, khàn giọng hỏi.
“Buông tôi ra.” Tay cậu đang run rẩy, cả người cậu đều đang khẽ run rẩy.
“Cậu điên rồi sao?” Chu Dương không để ý tới cậu, vẫn chỉ lặp lại câu hỏi ấy, ngữ khí thân mật, cũng không chờ mong đáp án: “Cậu điên rồi sao?”
Trần Minh cứng người lại, một cỗ cảm giác chua xót tràn lên ngực, khiến hô hấp của cậu hỗn loạn. Trái tim cậu, trái tim cậu không thể động được nữa, dường như nó đã bị tầng tầng tơ nhện vây khốn, không có chút lỗ hổng nào để phản kháng.
Cậu buông tay ra, đĩa CD từ giữa không trung rơi xuống đất, lúc này, nó đã mất đi mọi ý nghĩa.
Trần Minh trầm tĩnh lại, chậm rãi xoay người về. Cậu đăm đắm nhìn Chu Dương, duỗi hai tay ra, chầm chậm ôm siết lấy phần cổ Chu Dương, dốc toàn lực để ôm lấy.
“Chu Dương, nhắm mắt lại, cho tôi một nụ hôn.” Chu Dương nghe theo, nhắm mắt lại, đặt xuống môi cậu một nụ hôn nóng bỏng.
Trần Minh dốc lòng cảm thụ hơi thở của Chu Dương, chờ Chu Dương lui ra rồi, mới thấp giọng hỏi: “Nụ hôn này, là dành cho ai?”
Chu Dương không trả lời. Hoặc giả hắn đã trả lời, dùng sự trầm lặng, dùng ánh mắt thâm sâu, dùng cái nhìn đăm đắm an tĩnh mà bi ai.
Trần Minh rũ mắt xuống, dòng lệ từ viền mắt mãnh liệt tràn ra.
“Tôi biết rồi.” Cậu nói ngắt quãng, như nức nở nghẹn ngào: “Tôi hiểu rồi, tôi đã rõ.”
Bỗng nhiên cậu ôm lấy Chu Dương càng thêm chặt, dùng một loại dũng khí như thiêu thân lao đầu vào lửa để tỏ bày lời mời mọc bi tráng với Chu Dương.
Màn hình ti vi bị đập vỡ vẫn dư lại hơi nóng, nền đất tầng hầm vẫn lạnh lẽo ẩm ướt.
Cậu nằm trên tấm thảm thật dày, mặc cho Chu Dương dịu dàng cởi đi tất cả ràng buộc trên người cậu.
Điểm giới hạn, cậu muốn khiêu chiến với điểm giới hạn của tình yêu.
Trần Minh ngửa đầu về phía sau, nhiệt tình đáp lại Chu Dương, triền miên khóc nỉ non.
Chưa quên, tất cả những chuyện trước kia, tất cả đau đớn cùng oán hận, tất cả hiện thực cùng mộng cảnh, tôi đều chưa quên.
Nhưng tôi, sẽ không đem ánh mắt của mình ném về hướng trốn chạy kia nữa.
Tôi muốn ưỡn thẳng lưng, khiêu chiến với điểm giới hạn của tình yêu, chỉ bởi một nụ hôn không thuộc về mình.
Nếu tình yêu thật sự có thể vĩ đại mà vô tư, nếu tình yêu thật sự có thể chỉ cần cho đi mà không cần nhận lại, nếu tình yêu của tôi là tình yêu chân chính.
Vậy thì, tôi nhất định phải khiêu chiến, khiến chiến với điểm giới hạn tình yêu của chính mình, ở bên bờ vực thẳm của sự sụp đổ, tôi bảo vệ một đường chiến tuyến cuối cùng vì anh, chịu đựng đau đớn này vì anh, vì anh mà xem mình là một Ly Úy khác, vì anh, vứt bỏ tâm ghen ghét đố kị của bản thân.
Đừng nhìn lại trước kia.
Trước kia, tôi còn chưa yêu anh sâu sắc như vậy.
__Hết__
/39
|