Chương 8: Tôi rất biến thái
Đèn sáng, tôi thấy được ánh sáng chiếu xuống tôi và anh, cùng đau đớn trong bóng tối.
—*—
Nước trong phòng tắm rào rào, hơi nóng bốc lên, mặt hai người đều mơ hồ, Hàn Dũ quỳ trên một chiếc khăn tắm, chuyên tâm chà lưng của Trình Viễn ngồi trong bồn tắm, Trình Viễn nhắm mắt, bên tai chỉ nghe được tiếng vòi hoa sen yếu ớt và tiếng nước chảy không ngừng. Cảm giác mệt mỏi dần dần biến mất, mấy năm này anh bắt đầu dần dần hiểu được, nguyên nhân đàn ông lấy vợ. Có lẽ, chính là vì một số thời khắc như vậy, đàn ông ở bên ngoài mệt mỏi cả ngày, sau khi về nhà vợ thả lỏng gân cốt cho mình.
"Dùng sức chút." Trình Viễn ngẩng đầu lên, lực mạnh hô hấp trứ ướt át không khí, còn có từ tay bên trái bay tới u vi mùi thơm cơ thể.
"Được." Hàn Dũ cảm thấy dáng vẻ Trình Viễn ngồi, có chút mơ màng buồn ngủ, anh có thể thật sự quá mệt mỏi, trên tay hơi dùng lực, nhưng phát hiện đỏ một mảng, nghiêng đầu quan sát Trình Viễn một hồi, anh không có phản ứng gì.
"Trên biển gần đây rất không ổn định, hai tàu hàng của Trình thị mất tích không giải thích được ." Trình Viễn đứng lên, từ bồn tắm đi ra, mở vòi hoa sen, bắt đầu xả sạch bọt trên người.
"Là hải tặc? Hay là, trước đó không có định rõ đường đi, có lẽ, bọn họ dừng ở một số bến tàu nhỏ?" Ánh mắt Hàn Dũ dán chặt vào người đàn ông đang tắm dưới vòi hoa sen, toàn thân anh đều trẻ tuổi sung sức, cơ bắp săn chắc cũng không lồi ra cũng không kín đáo. Có lúc anh sẽ nói chuyện của công ty, vì không để bầu không khí trở nên lúng túng, Hàn Dũ không thể làm gì khác hơn là tiếp lời.
Trình Viễn lắc đầu một cái, mở mắt dưới vòi hoa sen, nói: "Chị đừng quên, trừ tôi, Trình thị còn có rất nhiều... Người có năng lực xuất chúng." Đôi mắt anh mang theo sự khinh bỉ, nụ cười trên khóe miệng lộ ra tàn nhẫn, Hàn Dũ biết, người giở trò lần này, sợ rằng không có quả ngon ăn.
Tắt vòi hoa sen, Trình Viễn bật đèn trong phòng tắm lên, ánh sáng chói mắt khiến Hàn Dũ có chút không thích ứng, cô nheo mắt đứng dậy, nghe thấy Trình Viễn dặn dò: “Cầm khăn lông tới, giúp tôi lau khô. "
Trình Viễn duỗi thẳng tứ chi nhìn Hàn Dũ đang lau người trong gương, cô ngoan ngoãn vô hại, giống như một con chó con chỉ cần nói một câu là sẽ làm, nhìn cô lau từ trên xuống dưới. Khi khăn lông tiếp xúc với cổ anh, Trình Viễn nắm lấy tay cô, bàn tay thanh tú mềm mại như không có xương.
"Trình Viễn?" Hàn Dũ cứng người, trong lòng cô đang khẩn cầu, đừng ở chỗ này, đây là phòng tân hôn của cô và Trình Hoành.
Trình Viễn tiến lên một bước, cô liền lui về sau một bước, cúi đầu xuống tràn đầy quật cường. Hoặc như con thú bị nhốt bị ép đến góc tường, đang cố gắng ngăn chặn. Trình Viễn buông tay xuống, đưa tay dọc theo vai đến hông cô, đột nhiên xoay người cô lại, chậm rãi ôm cô từ phía sau, không để ý đến sự run rẩy nhẹ của cô, nhìn chằm chằm Hàn Dũ trong gương, anh quanh quẩn từng tấc trên thân thể cô trong áo ngủ.
Nhiệt độ phòng tắm dần dần hạ xuống, Trình Viễn tựa cằm vào hõm cổ của cô, hít sâu một hơi, sau đó liếc nhìn người phụ nữ dán vào mình trong gương, nói: "Có lẽ chỉ có lúc chị đúng, tôi rất biến thái."
Giọng nói trầm thấp như tới từ địa ngục, anh đột nhiên buông cô ra, Hàn Dũ suýt nữa tê liệt ngã xuống đất, nhưng cô vẫn xoay người cầm khăn tắm cho anh, đây không phải là phòng của Trình Viễn, dĩ nhiên không thể nào có quần áo của anh.
Cô cố gắng giả bình tĩnh đi theo phía sau anh, cô biết tối nay không có việc gì.
Trình Viễn nằm sấp ở trên giường, nói: "Ngồi lên đây, đấm bóp cho tôi một chút."
Bên trong căn phòng chỉ mở một chiếc đèn bàn, Hàn Dũ cởi dép ra, tách hai chân ra, ngồi ở trên người Trình Viễn, bắt đầu thận trọng phục vụ, trên tay dùng lực vừa vặn, ngọn đèn Trình Viễn rất nhanh liền ngủ rồi.
/317
|