Chương 10: Quả vải này không ngọt
Anh rất tự nhiên nhận lấy vải từ trên tay mẹ, sau rất nhiều năm, em còn nhớ buổi trưa hôm đó, có lẽ, nhiều chi tiết đã bị em bỏ qua.
—*—
Lịch sử cá nhân của Trình Thập Phương xảy ra chuyển biến lớn, anh ta đầu bù mặt bẩn tìm sáu ngày trên biển, lại thật sự tìm được hai chiếc tàu hàng mất tích kia, chỉ thấy anh ta hào hứng chạy đến phòng làm việc của Trình Viễn, đã không còn nhỏ, lại vui vẻ giống như một học sinh trung học, tỏ ra phát hiện nói: "Anh hai, em tìm được tàu hàng rồi!"
"Ừ. Rất tốt." Trình Viễn bỏ lại mợ chủ, cũng không khen ngợi nhiều, anh đã sớm biết người giở trò kia chỉ là đùa một chút, giống như sư tử trước khi đi săn, bình thường cũng sẽ liếm liếm móng vuốt, đi lang thang khắp núi.
"Mấy ngày nay cậu cực khổ rồi, ngày mai là sinh nhật của Tiểu Tích, nó sẽ hỏi muốn quà từ chú Tư đó."
"Cái gì? À, nói cũng phải. Em cũng quên, em sẽ xem chuẩn bị thêm mấy phần." Trình Thập Phương ngẩng đầu ưỡn ngực, đang chuẩn bị đi ra ngoài, lại quay người lại nói: "Em đột nhiên nghĩ tới, tháng trước có tham gia một tiệc rượu châu báu nước Pháp, em còn rút trúng một khoản dây chuyền, thật đẹp mắt, vừa vặn có thể tặng cho chị dâu."
"... Vậy rất tốt." Trình Viễn khép văn kiện lại, mất hứng thú vì hai chữ "Chị dâu" bất ngờ nhắc tới.
—&——&—
Sau khi bọn nhỏ ăn cơm trưa xong, cũng ngồi ở trên ghế salon xem ti vi, Hàn Dũ bưng một mâm trái cây đi tới, nói: "Nào, nào, ăn trái cây, xem cái gì thế?"
"Trình diễn thời trang ạ!" Trình Y Y tập trung tinh thần xen, Trình Phi Phàm hiển nhiên bị buộc xem người mẫu nữ đi tới đi lui trên sân khấu, mà Trình Tích thì cúi đầu chơi game, thấy trái cây tới, đưa tay cầm một dâu tây nhét vào trong miệng.
"... Những người mẫu này thật là gầy." Hàn Dũ sờ đầu Trình Tích một cái, hỏi: "Tiểu thọ tinh, ngày sinh nhật con, muốn mời bao nhiêu bạn học?"
"Nhiều lắm, nhiều lắm ạ. Trong lớp chúng con có hai mươi mấy người đều phải tới, mẹ, mẹ phải làm nhiều đó ăn ngon nha." Trình Tích bắt chéo chân, cười mặt đầy rực rỡ.
"À, cộng thêm những đứa bé của nhà khác nữa, đúng là một khoản chi tiêu không nhỏ." Hàn Dũ tính toán một chút, tùy tiện một đứa bé qua sinh nhật, cũng phải mấy trăm ngàn, bây giờ tiền đúng là không đáng tiền.
"Trình Tích, con cảm thấy ý kiến này được không, mọi người chúng ta tự mình động thủ, ăn buffet được không."
"Buffet là cái gì?" Ba đứa bé đều nhìn lại, nghi ngờ nhìn cô. Hàn Dũ lập tức trợn tròn mắt, cô rất lâu không một mình đi ra ngoài, qua nhiều năm như vậy, chỉ đi tham dự tiệc tối, mà con mình, đều chưa từng ăn qua buffet sao?
"Chính là cơm trộn mà người nghèo mới có thể ăn." Trình Viễn đi tới, trên tay là trái cây vừa mới lấy từ phòng bếp, nhìn Hàn Dũ một cái, nói: "Chị muốn tiết kiệm tiền cho tôi, hay là muốn cho nhà họ Trình mất thể diện?" Anh đặt tăm xỉa răng lên bàn, nói: "Quá ngọt rồi."
"Chú hai, trái cây vốn ngọt mà." Trình Phi Phàm trả lời. Cậu cảm thấy có lúc chú hai đối đãi với mẹ mình như người giúp việc, có chút hà khắc và tranh cãi vô lý.
"Không phải tiết kiệm tiền, cũng không phải cho nhà họ Trình mất thể diện. Cậu xài vậy thì bao nhiêu tiền, đã sửa lại toàn bộ vườn hoa, gần đây Trình thị lại lên báo..." Hàn Dũ cầm một xiên vải cho Trình Viễn , nói: "Trái vải này không ngọt."
Trình Viễn nhận lấy, là một xiên vải được làm từ những thanh tre dài, những quả vải đã lột vỏ, anh ăn một miếng, đúng là hơi ngọt. Sau đó ngồi xuống, tiếp tục nghe Hàn Dũ nói chuyện.
"Cậu nghĩ lại xem, nếu vào lúc này, tổ chức một bữa tiệc lớn cho sinh nhật của Tiểu Tích, đám truyền thông kia lại bắt không thả." Hàn Dũ nhìn Trình Viễn, hy vọng anh có thể nghe lời khuyên.
Ở trong mắt Hàn Dũ, Trình Viễn dù sao vẫn là một thiếu niên chưa qua ba mươi, mặc kệ bọn họ có quan hệ trên giường, cô theo bản năng coi anh như một đứa em trai cần được nhắc nhở.
/317
|