Chương 12 : Mới đi được một nửa .
Lần cầu hôn cuối cùng anh muốn cầu hôn người phụ nữ này .
—*—
“Tôi muốn cầu hôn phụ nữ nhưng anh không biết cô ấy ……thích kiểu dáng nào ? ánh mắt của phụ nữ có thể cũng gần giống nhau em giúp anh chọn một cái đi .”Trình Viễn ngồi xuống rót cho mình một tách trà thưởng thức trà anh bắt đầu nhìn vẻ mặt của Hàn Dũ.
Bàn tay Hàn Dũ hơi run rẩy một chút đồng thời đột nhiên cũng giác toàn bộ áp lực sau lưng đều rơi xuống đất chỉ là khi anh nói những lời này cô liền thở ra một hơi nhẹ nhõm . Nếu người đàn ông này kết hôn như vậy thì sự tự do đã mất đi của cô chắc sẽ có thể trở về tay cô . Cô lấy ra một chiếc nhẫn kim cương tự nhiên ,chiếc lá được bao bọc viên kim cương xanh lục ,hoa văn cũng là một hình chiếc lá nói : “cái này rất đẹp nhưng có lẽ người cầu hôn chưa bao giờ dùng nhẫn kim cương màu xanh lục .”
Thấy cô để chiếc nhẫn đó xuống Trình Viễn lại uống một hớp trà nói : “không ai thích đội nón xanh cả nhưng chắc có người thích viên kim cương màu xanh lục .”
“Cậu là nói bạn gái của cậu thích chiếc nhẫn kim cương màu xanh lục ?”Hàn Dũ lại cầm chiếc nhẫn lên nhìn gật đầu nói : “thật sự rất đẹp nhưng nếu để đối phương cảm nhận được sự thành ý thì vẫn là chọn nhẫn kim cương trắng đi , thuần khiết vĩnh cửu .”
“Chọn tiếp đi .”Trình Viễn lấy chiếc nhẫn kim cương màu xanh lục sang một bên còn có mười mấy cái họ có thời gian .
“Cái này như thế nào ? cũng không thay đổi nhiều lắm đơn giản thanh lịch nhưng cũng sẽ không đeo cả đời được .” Hàn Dũ đứng đối diện ánh mặt trời phân tích kiểu dáng của nó một lát , “sản phẩm nghệ thuật không có khuyết điểm khi nhìn từ nhiều góc độ . ”
“Chị thích à?”Trình Viễn lấy chiếc nhẫn qua cầm tay phải của Hàn Dũ lên , nhìn thấy chiếc nhẫn trên ngón áp út anh liền dừng lại một chút vươn tay lên tháo nó xuống , Hàn Dũ liền vội vàng rụt tay lại hỏi : “Làm gì vậy ?”
“Xem thử một lát .”Trình Viễn nói xong liền xoay lưng để chiếc nhẫn xuống phòng sách yên tĩnh lại . Hàn Dũ nhìn theo bóng lưng của anh kiến nghị nói : “bàn tay to nhỏ đều không giống nhau thử thì không cần .Anh không cần vội vàng như vậy hẹn cô ấy ra ngoài nắm lấy tay của cô ấy có thể thử được thôi .”
“......Thử như thế nào ?”Trình Viễn xoay người lại trong mắt nổi lên cảm xúc không rõ,cầm lấy chiếc nhẫn ở giữa hai người nói : “Nói cho tôi biết thử như thế nào …….”
Bất luận trên giường có thô bạo như thế nào thực ra trong lòng chính là một tên cuồng công việc chỉ biết công việc thôi, Hàn Dũ cười lắc lắc đầu có thể để cho anh đụng đến người mình yêu thương thật sự không dễ. cô nâng tay phải Trình Viễn lên mười ngón đan vào với nhau nói : “Anh hãy nhớ đến cách nắm tay như thế này thì biết được đại khá to nhỏ rồi ?”
“.......”Bàn tay của cô mềm mại khi nắm chặt giống như một miếng bánh pudding bơ ở trên đầu lưỡi . Khi đôi mắt cô ấy đỏ ửng hai tay này đều sắp chuột rút hai tay này liền ôm sau lưng của anh .
Hàn Dũ tự mình nói năm đó Trình Hoành chính là dùng cách đo này để mua nhẫn cho cô kết quả là to nhỏ vừa vặn .Khi cô muốn rút tay ra lại bị Trình Viễn nắm chặt . “còn không hiểu sao ?”
Anh lắc đầu nhẹ nhàng tháo chiếc nhẫn trên ngón áp út của Hàn Dũ xuống ,động tác này thực hiện cực kỳ từ tốn . Mánh khóe của Hàn Dũ nhanh chóng bị anh cắt đứt cô trơ mắt nhìn chiếc nhẫn không bao giờ rời khỏi mình rơi ra khỏi ngón áp út.
“Xem thử một chút ……”Trình Viễn tháo chiếc nhẫn ra động tác cũng không tính là điềm tĩnh một chiếc nhẫn chầm chậm đeo vào vừa đeo được một nửa hình như anh
“........Hình như không thích hợp , Nhưng mà ngón tay bạn gái của anh chắc khá mảnh khảnh .”Hàn Dũ cầm lấy chiếc nhẫn của mình vội vàng đeo lên cười nói : “Tôi thấy chiếc này không tồi.”Dùng sức rụt tay lại Hàn Dũ xoa xoa cổ tay nói : “không có việc gì thì tôi ra ngoài trước .”
Không khí rất kỳ lạ đến cả Hàn Dũ cũng cảm thấy được ,Trình Viễn xoay người lại đáp ứng một tiếng cửa phòng sách mở ra sau đó lại đóng cửa chỉ còn lại bóng lưng ngược sáng của Trình Viễn trên sàn nhà lưu lại một bóng người vặn vẹo .
/317
|