Chương 2: Đừng nhìn tôi như vậy
Anh nhìn tôi, tôi cũng nhìn anh. Nhưng, anh không nhìn thấy tôi, tôi cũng không nhìn thấy anh.
—*—
Hơi thở của người đàn ông phả vào mặt, Hàn Dũ rất muốn đẩy anh ra, sau đó chạy ra ngoài, vạch trần tội ác của anh cho toàn thế giới biết! Nhưng nghĩ đến khuôn mặt tươi cười của bọn trẻ, cô lại lùi về. Sau khi nghiêm túc thắt cà vạt cho anh xong, người đàn ông nâng đầu thấp hèn lên, hỏi: "Biết mình sai ở chỗ nào không?"
"Biết." Hai tay Hàn Dũ siết chặt, thấp giọng trả lời.
"Trẻ con dễ dạy." Đàn ông cao hơn Hàn Dũ rất nhiều, ước chừng có 1m82, Hàn Dũ nhớ chồng Trình Hoành cao 1m75, thỉnh thoảng cô tìm thấy ảnh cưới của hai người, cô cảm thấy bọn họ thực sự rất thích hợp. Cằm đột nhiên bị nâng lên, người đàn ông bức bách cô nhìn thẳng vào mắt anh, lông mày sắc lẹm, đôi mắt như sao, sống mũi cao, môi dày vừa phải, người đàn ông này chỉ có lúc đang cười, Hàn Dũ mới cảm thấy anh em bọn họ vẫn có chỗ tương tự, nhưng mà cũng không hẳn vậy. Trình Hoành đã chết tám năm, mà coi như vợ anh, cô lại ngủ trên giường của em trai anh Trình Viễn tám năm. Không…. Là tra tấn và sỉ nhục vô tận, thật ra thì tình cảm anh em bọn họ rất tốt, Trình Viễn mất trì chà đạp cô như vậy, chỉ là muốn tưởng nhớ người anh đã chết của mình.
"Đừng nhìn tôi như vậy." Trình Viễn dùng tay phải che đôi mắt của cô, không biết bắt đầu từ lúc nào, anh đã không quen nhìn vào mắt cô.
"Mười ngày sau là sinh nhật của Tiểu Tích, người làm mẹ như chị, tốt nhất có thể tự mình chuẩn bị cho nó một bữa tiệc sinh nhật cho ra dáng, đến lúc đó sẽ có rất nhiều bạn học của nó tới."
"Ừ." Hàn Dũ gật đầu một cái, cô còn có cái gì có thể cầu xin, bọn họ cũng khỏe mạnh vui vẻ lớn lên, tám năm nay cô sống không bằng chết cũng coi như được đền đáp. Chỉ là, cô cảm thấy chóng mặt, vô số lần hy vọng mình không cần mở hai mắt ra nữa, nhưng Trình Viễn đã sớm nắm giữ được bí quyết, hành hạ vừa đủ, dừng lại vừa đúng lúc."Ưmm ~" môi của anh dính sát, ngắn ngủi một chút lại rời đi, nói: "Biểu hiện của chị không tệ."
Biểu hiện? Nhượng bộ từng bước một, Hàn Dũ biết, nếu mình còn lùi lại nữa, sẽ chỉ rơi xuống vực sâu không thấy đáy phía sau. Cô ngẩng đầu lên, Trình Viễn liền nhìn cô chăm chú, trong con ngươi tất cả đều là thỏa mãn, giống như một con chó sói được ăn no, lúc này anh ta vô cùng hiền hòa. Hàn Dũ biết ý của anh ta, cô cố gắng nhón chân lên, cũng hôn lên môi anh một cái, cũng ngắn ngủi một chút lại rời đi.
Buồn cười làm sao, rõ ràng là chú út và chị dâu trong mắt người khác thì tình cảm tốt, lại muốn duy trì quan hệ bẩn thỉu như vậy?
Trình Viễn nhìn đôi mắt đẫm lệ của Hàn Dũ, lại dùng tay chạm vào, che đi đôi mắt biết nói, anh nhẹ nhàng ngửi khuôn mặt của cô, khi phát hiện cô bắt đầu run rẩy, khóe miệng hiện lên một nụ cười nhẹ, anh cởi cà vạt xuống, bình tĩnh nói: “Tôi đột nhiên không muốn ăn trưa, thay vào đó chúng ta ăn tối nhé.”
Anh chợt ôm cô, ném lên chiếc ghế sô pha sáng đèn, cả căn phòng im lặng, im hơi lặng tiếng.
——
Trên bàn dài trong phòng ăn bày xong chén đĩa, Hàn Dũ thay một chiếc len cổ lọ màu tím, quần màu be, dặn dò người giúp việc dọn bát đĩa xuống, nhận lấy một đĩa trứng xào ớt xanh từ trong tay đầu bếp, cười nói : "Đây là món con bé Y Y thích nhất, trước tiên đừng bưng ra, chờ con bé trở lại thì bưng lên. Để nguội sẽ không ngon đâu."
"Vâng, mợ chủ." Đầu bếp đẩy xe thức ăn ra, chú Phúc quản gia đi tới, nói: "Thân thể mợ chủ khỏe hơn rồi chứ?"
"Ừ, tốt hơn nhiều. Bọn nhỏ sắp tan học chưa?" Mỗi lần Trình Viễn muốn thực hiện trừng phạt, cũng sẽ nói là thân thể cô không tốt, phải đi viện dưỡng bệnh ở mấy ngày. Bọn nhỏ đã quen, quản gia cũng đã quen, tất cả mọi người cũng đã quen rồi, chính cô, cũng chỉ có thể học cách làm quen.
/317
|