Chương 18
Buồn cười thật, cứ như một chú hề, tôi tưởng người tôi đang ôm, là…cô ấy? Làm sao cô ấy có thể chủ động đến phòng tôi? Tôi thật điên rồ.
—*—
Bầu trời u ám, với rất nhiều đám mây nhuốm màu xám đen. Gió treo bên cạnh mặt trời lặn, thổi chậm rãi. Trình Viễn mở cửa sổ xe, nhìn thấy mấy người làm vườn đang cắt cỏ, hai bảo vệ tới giúp anh đỗ xe.
“Hôm nay mợ chủ có ra ngoài không?” anh hỏi, lấy ra một chiếc cặp từ trong xe.
"Giám đốc Trình, hôm nay mợ chủ muốn ra ngoài, nhưng sau đó cô Ngải tới, hai người đang nói chuyện trong nhà ăn." Bảo vệ đã quen với những câu hỏi của Trình Viễn, nhiều năm qua, đây đều là câu hỏi đầu tiên anh ấy hỏi khi nhìn thấy bọn họ, thường đều liên quan đến mợ chủ.
"Được." Anh xách chiếc cặp đi đến cửa nhà ăn, xuyên qua khe hở bị che một nửa, anh có thể nghe rõ tiếng nói chuyện và tiếng cười bên trong. Anh không mở cửa, hôm nay có quá nhiều việc chính nên quay người đi vào phòng làm việc.
—&—Ranh giới—&—
"Chị, hóa ra Trình Viễn có nhiều thói quen nhỏ như vậy. Cảm ơn chị rất nhiều vì đã nói cho em biết." Ngải Tư Vũ nhấp một ngụm trà đen, cười nói: "Có vẻ như mọi khi để ngăn nắp, không ngờ rằng cũng có rất nhiều tật xấu nhỏ như vậy."
“Ừ, sau này các em kết hôn, nên cẩn thận hơn." Hàn Dũ hoàn toàn coi Ngải Tư Vũ là em dâu của mình. Cô nhớ lại lần đầu tiên vào nhà, mẹ chồng cô cũng đã nói với cô điều tương tự về thói quen của Trình Hoành.
Ngải Tư Vũ gật đầu, nhà họ Trình có rất nhiều con trai ưu tú, theo nguồn tin bên ngoài, nhà họ Trình cổ cũng có một bộ khóa học để con dâu học trước khi vào nhà, cô ta đoán là chị dâu muốn để cô ta hiểu trước một chút. Giữ lấy cánh tay Hàn Dũ, Ngải Tư Vũ nói, "Hay là, chị dẫn em tới phòng của anh ấy đi?"
"...Phòng ngủ?" Hàn Dũ có bản năng sợ hãi phòng ngủ của Trình Viễn. Cô sợ nơi đó, đối với cô, nó như là địa ngục. Căn phòng nhỏ tối tăm chắc chắn là trong phòng ngủ của Trình Viễn, cô biết nhất định có cạm bẫy ở đâu đó. "Tư Vũ, chị thấy cậu ấy sắp tan làm rồi, chúng ta đợi cậu ấy về đi."
Ngải Tư Vũ có thể thấy rõ sự thay đổi trên khuôn mặt của Hàn Dũ. Cô ta hỏi, "Có phải là trong phòng ngủ của anh ấy rất bừa bộn hay không?”
"Đương nhiên là không phải. Cậu ấy... không thích người khác tùy tiện vào phòng ngủ của mình." Hàn Dũ đứng dậy nói: "Em ngồi đây một lát, chị vào bếp xem. Bữa tối có lẽ sắp xong rồi."
"Vâng." Ngải Tư Vũ gật đầu, cô ta không hứng thú với những nơi nhiều dầu mỡ như nhà bếp. Sau khi ngồi vào bàn đợi một lúc, cô ta lại bước ra đại sảnh, trống rỗng không kém, không có ai. “Nhà Trình thật lớn…”
Cô ta đi đến một bể cá lớn, tò mò nhặt một con cá nhỏ màu đen lên xem nó nhảy nhót như thế nào. Kết quả là con cá đen nhỏ tràn đầy sinh lực đến mức nước bắn tung tóe khắp người cô ta: "Ôi, tanh quá."
“Sao vậy?" Hàn Dũ mang hai cái bánh quy đi tới, nói: "Bánh quy bí ngô vừa nướng, muốn ăn không?"
"Chị ơi, em muốn thay quần áo, tanh quá!" Ngải Tư Vũ lè lưỡi, không thể chịu nổi mùi tanh.
"Được... được rồi, đến phòng chị đi, thay cho em một bộ quần áo của chị."
Hai người lên tầng hai, Hàn Dũ chọn cho cô ta một bộ váy trắng tinh, nói: "Em vào thay quần áo đi, bọn trẻ cũng sắp tan học rồi, chị xuống chuẩn bị bữa tối."
"Vâng, cảm ơn." Ngải Tư Vũ cầm chiếc váy dài lên, nhìn từ trên xuống, cảm thấy hơi lỗi thời, nên cô ta vào tủ tự chọn đồ cho mình, một chiếc váy xòe có dây đeo trông như đã được Hàn Dũ mặc từ lâu rồi. Sau khi thay quần áo, cô ta đi theo cầu thang lên tầng ba. "Phòng ngủ của anh ấy hẳn là... thế này..."
Trình Viễn cảm thấy hơi đói, anh ký thêm hai văn kiện rồi mở cửa phòng làm việc, chuẩn bị đi vào phòng ngủ để thay một bộ quần áo. Hoàng hôn đã lặn từ lâu, đèn trên hành lang vẫn bật sáng, khi Trình Viễn đến gần, anh phát hiện cửa phòng ngủ đang hé mở. Anh nghi ngờ mở cửa, căn phòng tối om, một bóng dáng quen thuộc đứng ở cửa sổ.
Cái nhìn từ phía sau này khiến anh có cảm giác như đang ở một thế giới khác, những đường nét trên chiếc váy xòe chính là chiếc váy cô mặc khi anh gặp Hàn Dũ lần đầu tiên. Anh khóa cửa, lặng lẽ bước tới, ôm cô từ phía sau và thì thầm: "... Sao em lại ở đây..."
/317
|