Chương 21: Một đêm cuối cùng
Chúng ta suýt nữa mấy đi cô, chỉ là chúng ta một chút cũng không biết. Cô đáng thương như vậy, bất lực như vậy……
—*—
Lịch sử của nhà họ Trình bắt nguồn từ Chiến tranh Nha phiến, năm đó tổ tiên nhà họ Trình dùng thuyền vận chuyển mới phát tài, mặc dù sau này tài sản của nhà họ Trình đã được tích lũy trong nhiều ngành công nghiệp khác nhau, nhưng phải nói đến việc kinh doanh cũ, vẫn không bỏ được vận tải biển. Mặc dù lệnh hạn chế mua sắm quốc gia không có nhiều tác dụng nhưng bất động sản Trình thị vốn đã bị thu hẹp phần nào trong hai năm qua. Nhiều cổ đông cũ hy vọng Trình Viễn có thể dành một nửa sức lực trước đây tập trung vào bất động sản, một nửa cho ngành vận tải.
Anh đương nhiên sẽ nghe thỉnh cầu của chú bác. Nghe không nhất định phải làm, Trình Viễn buông điếu thuốc trong tay xuống, rời tay khỏi bàn phím. Lúc cha của Trình Viễn – Trình Cửu Bách thừa kế nhà họ Trình, ông đã xóa bỏ mọi rào cản dưới con mắt nhìn chằm chằm như hổ đói của rất nhiều anh em, Trình thị suýt nữa hủy diệt trong tranh đấu tràn ngập thuốc súng, mà hôm nay, anh hoàn toàn có thể cảm nhận được cảm nhận của cha năm đó.
Nên tới, vẫn sẽ tới. Trình Viễn đứng lên, anh trai Trình Hoành bất ngờ qua đời, để lại anh ta làm chủ vương quốc, nhưng ai cũng biết, còn có quá nhiều cặp mắt đang nhìn chằm chằm. Anh lại ngồi xuống, khóe miệng nở nụ cười, hai chiếc thuyền biến mất kia lại xuất hiện, cũng có gì đó kỳ lạ. Người kia, từ nhỏ đến lớn đều là như vậy, nhìn có vẻ vô hại, khôn khéo hiểu chuyện, trong hạt thóc đều là nước bẩn bốc mùi.
"Cốc cốc" thư ký Kiều gõ cửa tiến vào, Trình Viễn ngẩng đầu, hỏi: "Có chuyện gì?"
"À..." Thư ký Kiều cầm một gói hàng, nói: "Nó được gửi từ Berlin, không có ký tên. Tôi đã dùng máy kiểm tra, không có nguy hiểm."
Gói thư màu xanh đậm được đặt ở đó, được bọc hoàn toàn bằng băng dính, Trình Viễn khẽ cười một tiếng, đi lên trước mở bưu kiện ra, bên trong có một con chim chết, thư ký Kiều gần như nôn ra, bịt mũi nói: "Tổng giám đốc Trình, người này rốt cuộc là ai?..... Nếu anh ta luôn như vậy, chúng ta có thể báo cảnh sát bắt anh ta."
"Cô đi ra ngoài đi." Trình Viễn thò tay vào trong hộp, đặt con chim chết xinh đẹp vào lòng bàn tay, "Chủ nhân của mày không nói cho mày, đi máy bay đường dài, phải chú ý an toàn à?"
Chú chim cúi đầu, mở to mắt nhìn Trình Viễn, trong mắt chim chỉ phản chiếu nụ cười vui vẻ của Trình Viễn.
—&——&—
Trong phòng tắm tràn ngập bong bóng đủ màu sắc, Tiểu Trình Tích đứng trong bồn tắm, hô: "Mẹ, mẹ, sau lưng ngứa quá."
Hàn Dũ cười một tiếng, nói: "Còn ngứa không? Cũng xoa nhiều lần, đứa bé bẩn này."
"Mẹ, ngứa ngáy ~" Cậu bắt đầu lăn lộn trong bồn tắm, nước văng khắp nơi, Hàn Dũ không thể làm gì khác hơn là buông khăn lông xuống, lấy tay giữ lấy cậu, lại sờ một cái, "Đều đỏ... Mẹ sờ một cái cũng không ngứa."
"Mẹ, sao hôm nay mẹ có thời gian rảnh tắm cho con ạ?" Tiểu Trình Tích nghiêng đầu hỏi.
Động tác của Hàn Dũ hơi chậm lại, cô suy nghĩ một hồi, nói: "Chính là muốn tắm cho con một chút... . Tiểu Tích à, mẹ hỏi con một vấn đề nhé? Nếu có một ngày, mẹ không có ở bên cạnh con, con sẽ làm thế nào?"
"... Hừm... Vậy con sẽ đi tìm mẹ." Tiểu Trình Tích vỗ ngực trả lời, "Con sẽ đăng thông tin lên mạng nhờ giúp đỡ, báo cảnh sát..."
"Không, không... Tiểu Tích, đồng ý với mẹ có được không, nếu có một ngày, mẹ không ở bên cạnh con, con phải nghe lời anh chị, còn phải..." Hàn Dũ cố gắng kiềm chế trái tim chua xót của mình, cô cười, dùng sức nhéo gương mặt của Tiểu Trình Tích một cái, "Học tập cho giỏi, bởi vì, con phải tin tưởng, mẹ chỉ là tạm thời rời đi, rất nhanh sẽ trở lại. Giống như... Mỗi lần đi viện dưỡng bệnh vậy, sẽ rất mau trở lại. Có biết hay không?"
"Mẹ, mẹ lại nhớ cha sao?" Tiểu Trình Tích biết, mỗi lúc mẹ muốn khóc, cũng bởi vì nhớ cha.
"Không. Bây giờ đối với mẹ mà nói, quan trọng nhất chính là con, còn có chị con và anh trai."
"Vậy chú hai thì sao?" Tiểu Trình Tích từ trong bồn tắm bước ra, sờ cánh tay hỏi.
"... Chú hai? ... Được rồi, tối nay ngủ cùng mẹ, mẹ kể chuyện cho con nhé." Hàn Dũ nhẹ nhàng lau khô người cho Tiểu Trình Tích, cô còn nhớ hình dáng lúc cậu vừa sinh ra, trong nháy mắt, cậu đã là một đứa bé chỉ nghĩ đến vấn đề của mình.
Vốn chỉ cho phép cho Tiểu Trình Tích ngủ chung với mình một đêm cuối cùng, ai biết sau khi Trình Phi Phàm và Trình Y Y biết hi, cũng bò vào chăn, Hàn Dũ cầm một cuốn truyện ra, nói: "Các con đều nhắm mắt lại, mẹ kể chuyện, dỗ các con ngủ."
"Mẹ, có thể kể truyện tình yêu lãng mạn hay không?" Trình Y Y mặc bộ đồ ngủ có dây đeo nằm trên gối, khao khát đề nghị.
Trình Phi Phàm mặc quần đùi màu hồng, không vui nói: "Nữ sinh các chị cũng biết tình yêu, mẹ,, con muốn nghe truyện thám hiểm."
Còn không chờ Hàn Dũ trả lời, Trình Tích liền ôm lấy eo Hàn Dũ, nói: "Mẹ, đừng để ý bọn họ. Con muốn truyện cổ tích."
"... Thời gian không còn sớm, nơi này chỉ có một quyển sách. Mẹ đọc nhé, ngoan nào." Hàn Dũ nhìn bọn họ, bắt đầu đọc câu chuyện, giọng nói trầm thấp thanh tao, Trình Y Y tựa cằm, nhìn mẹ như vậy, lẩm bẩm nói: "Vẫn là mẹ con xinh đẹp nhất..."
Trình Viễn mặc áo choàng tắm, đứng ở cửa nhìn, Hàn Dũ cúi đầu kể chuyện cho ba đứa trẻ nghe, chẳng qua chỉ là một số truyện ngụ ngôn cổ tích cổ xưa mà thôi, anh dựa vào cửa, ánh sáng ấm áp chiếu vào trên bộ đồ ngủ của Hàn Dũ, có lúc cô sẽ bắt chước cách nói chuyện quỷ quái, có khi lại học theo ông già và phù thủy, không thấy rõ vẻ mặt, nụ cười nhàn nhạt xuất hiện trên mặt anh.
Một số thời khắc như vậy, tươi sáng mà chân thực. Trình Viễn không chỉ một lần nhìn thấy Hàn Dũ kể chuyện cho đứa trẻ, mà anh cũng từng xuất hiện ảo giác hoang đường, lầm tưởng mình là cha của ba đứa bé. Trên thực tế, anh đều quan tâm ba đứa bé như người cha trong rất nhiều chuyện.
Nhưng, anh vĩnh viễn không thể nào là cha của bọn họ.
Cha của bọn họ là Trình Hoành, người anh cả anh kính yêu nhất.
/317
|