Chương 22.1: Đi ra ngoài
Tôi muốn nói tạm biệt, Trình Viễn, còn có tất cả mọi người nhà họ Trình.
—*—
Không khí trong vườn đặc biệt trong lành, ánh nắng ban mai trong trẻo, Hàn Dũ cầm ống dẫn nước đứng cạnh đài phun nước cá heo tưới hoa và cây cỏ, còn nói với người giúp việc: “Cách hai ngày tưới nước một lần là được."
"Vâng, mợ chủ, bữa sáng đã xong rồi, cô đến phòng ăn đi." Dì Phạm đi tới nói.
"Ừ..." Cô nhìn quanh bốn phía một cái, hài lòng đi vào phòng ăn, Trình Viễn đã ngồi ở đằng kia bắt đầu ăn sáng, trong tay cầm một miếng bánh mì phết bơ vừa phải.
"Chào buổi sáng." Hàn Dũ cười lên tiếng chào hỏi, ngồi vào vị trí của mình.
Từ trước tới giờ Hàn Dũ có thói quen dậy sớm, nhưng sáng nay cô hiển nhiên thức dậy sớm hơn, Trình Viễn thức dậy đã nhìn thấy cô đứng ở đằng kia tưới nước, anh vẫn luôn không hiểu, tại sao người phụ nữ này gả tới nhà họ Trình lâu như vậy, vẫn thích làm một chút việc nặng nông dân mới thích?
"Chào buổi sáng." Anh không có tình cảm đáp một tiếng, ăn xong một miếng bánh mì. Anh ngẩng đầu nhìn Hàn Dũ một cái, một chiếc cổ trắng nõn, "Chị dâu…. Chú năm sắp từ Đức trở về, nếu gần đây chị có rảnh, liền thu dọn phòng cho chú ấy nhé."
"Ừ, được. Liền mấy ngày nay sao?" Hàn Dũ ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt không bị cản trở của Trình Viễn, lại dời tầm mắt đến cửa sổ sát đất trong phòng ăn.
"Liền mấy ngày nay." Chuyện của nhà họ Trình, Hàn Dũ biết ít đến đáng thương, cô nghe được chú năm, cũng tự nhiên không phản ứng gì.
Trình Viễn uống một hớp sữa bò nóng, hỏi: "Chú năm, chị còn nhớ không?"
"... Nhớ, có gặp lúc hôn lễ. Ừ, là thằng bé lịch sự ngoan ngoãn." Tướng mạo của chú năm Trình Trọng Hạ đã sớm mơ hồ, hàng năm cậu ta đều ở Đức, không thường xuyên trở về.
Lịch sự ngoan ngoãn? Trình Viễn ngừng cười.
Trình Y Y, Trình Phi Phàm cùng Tiểu Trình Tích thích ngủ nướng nhất cũng xuống lầu, bọn họ ngồi ở bên cạnh bàn, vì không có nhiều thời gian tới trường học, đều ăn thật nhanh.
"Chậm một chút, đừng để nghẹn." Hàn Dũ dặn dò.
"Mẹ, tối hôm qua con ngủ rất ngoan, nếu mỗi buổi tối mẹ đều có thể kể chuyện cho con thì tốt." Tiểu Trình Tích nũng nịu nói.
"Cũng tám tuổi rồi, còn dính lấy mẹ cháu. Cháu phải giống nam tử hán, biết không?" Trình Viễn để chén đũa xuống, đứng lên nói: "Tôi đi làm đây."
"Chờ một chút, chú hai, chú cho cháu đi một đoạn. Cháu ăn xong rồi." Trình Y Y chùi chùi miệng, cầm cặp sách lên.
"Y Y..." Hàn Dũ đứng lên, nhìn Trình Viễn một cái, đi lên trước chỉnh cổ áo cô một chút, nói: "Trên đường chậm một chút."
"Có chú hai ở đây, có cái gì phải sợ." Trình Y Y cười nói.
Hàn Dũ sờ sờ đầu của cô bé, cũng cười.
Cái này sợ rằng là một lần cuối cùng nhìn thấy con cô, cho dù tương lai cô bị tìm trở về, nhà họ Trình cũng không có khả năng cho cô tư cách làm mẹ. Tiếng xấu thì tiếng xấu đi, Hàn Dũ nhẹ nhàng ôm Trình Y Y một chút, lại ôm Trình Phi Phàm một chút, cuối cùng ôm chặt chặt Tiểu Trình Tích, nói: "Đều đi học đi thôi, học tập cho giỏi, mỗi ngày hướng về phía trước."
"Tạm biệt mẹ." Tiểu Trình Tích do Trình Phi Phàm dắt, hai người đi ra ngoài cửa.
"Chú hai, chúng ta còn không đi sao?" Trình Y Y hỏi.
"Cháu đi lên xe chờ chú trước, chú còn có việc nói với mẹ cháu." Trình Viễn trả lời.
"Lại là bí mật của người lớn, cháu đi trước, chú hai nhanh lên một chút." Trình Y Y cầm chìa khóa xe chạy vội ra ngoài, dáng người thiếu nữ duyên dáng mảnh khảnh, Hàn Dũ đột nhiên cảm giác kiêu ngạo, tương lai, con gái cô nhất định là một đại mỹ nhân.
Trình Viễn đóng cửa phòng ăn lại, quan sát trên dưới Hàn Dũ một chút, thấp giọng ở cô bên tai hỏi: "Chị lại đang có kế hoạch gì?"
"Không cái gì. Chỉ là đêm qua, cảm thấy bọn nhỏ cũng trưởng thành rồi."
"... Chị tốt nhất ngoan ngoãn ở nhà." Trình Viễn nâng mặt cô lên, nói từng câu từng chữ.
"Tám năm qua, tôi đều ngoan ngoãn ở nhà."
"Nghe đây, cho dù chú năm trở lại, cũng không có gì thay đổi, cho dù tương lai tôi cưới Tư Vũ, cũng sẽ không có gì thay đổi. Hàn Dũ, chị từng nói, chị muốn chuộc tội." Trình Viễn chăm chú nhìn chằm chằm vào mắt cô, con ngươi đen nhánh, không nhìn ra lời nói dối.
"Tôi biết rồi."
"..." Trình Viễn buông lỏng hai tay, xoay người mở cửa, Hàn Dũ đứng tại chỗ nhìn bóng lưng dần dần biến mất, cô thấp giọng nói: "Tạm biệt, Trình Viễn."
/317
|