Chương 3: Bất cứ lúc nào cũng có thể có người đi vào
Nhìn chị run rẩy có một loại khoái cảm gần như hít thở khó khăn.
—*—
Đồng hồ chim ưng của Anh ở cuối nhà ăn chỉ sáu giờ, chú Phúc gật đầu, nói: “Các cậu chủ và các cô chủ sẽ sớm quay lại.” Hàn Dũ vừa cười một tiếng, ngồi trên ghế cuối nói: “ Tôi sẽ ngồi đây chờ."
Người giúp việc phục vụ đồ ăn xong, sau đó lần lượt lui ra, trong phòng ăn lớn như vậy chỉ còn lại một mình cô, cô ngẩng đầu nhìn đèn treo kiểu Pháp, mới đổi hai năm trước. Ngôi nhà này vốn dĩ có những cây cầu nhỏ, nước chảy, hòn non bộ, cầu có mái che, nhưng Trình Viễn không thích, anh dần dần thay thế phong cách Trung Hoa bằng phong cách châu Âu cổ điển, ban đầu cha mẹ chồng Hàn Dũ cảm thấy mình đi nhầm cửa.
Lớp sáp dày lung linh trên chân nến, Hàn Dũ nhìn chằm chằm vào ánh nến lung linh, trầm ngâm trong giây lát, cô thậm chí không chú ý đến tiếng bước chân đang đến gần bên cạnh mình, tay trái cô lo lắng gõ lên bàn, "cộc" và "cộc"…..
"Nghĩ gì vậy?" Giọng nói của Trình Viễn bỗng nhiên truyền tới từ phía sau, anh ôm lấy cô.
"Đừng như vậy, bất cứ lúc nào cũng có thể có người đi vào." Hàn Dũ không hy vọng bất kỳ người phát hiện quan hệ bẩn thỉu của cô và Trình Viễn, nhưng bắt đầu hai năm nay, Trình Viễn bắt đầu không cố kỵ nữa, có lúc thậm chí ở trước mặt mọi người khiến cô khó chịu. Cô đưa tay muốn đẩy hai tay Trình Viễn ra, nhưng làm sao cũng không được.
"Buông ra, sẽ bị người nhìn thấy? Trình Viễn..."
"Suỵt —— Lúc tôi thức dậy phát hiện không thấy chị, chị nên gọi tôi tỉnh, sau đó hỏi tôi, có đồng ý cho chị rời đi hay không chứ?" Trình Viễn nói mang theo nụ cười, anh trêu chọc khẽ liếm lỗ tai cô.
"Ừ..." Hàn Dũ siết chặt khăn trải bàn, cô không muốn bị ném phòng tối lần nữa, không thể làm gì khác hơn là nhún nhường hỏi: "Xin hỏi, tôi có được rời đi hay không?"
"Dĩ nhiên, trừng phạt đã kết thúc." Liên tục ba ngày tùy ý cướp đoạt khiến Trình Viễn rất hài lòng, anh buông lỗ tai hồng hồng của Hàn Dũ ra, đi tới phía đối diện trên bàn dài, cách đó bốn mét, anh cầm một ly rượu vang lên, nói: "Cạn ly?"
Hàn Dũ đứng lên, chuẩn bị tự rót cho mình một ly rượu vang, đụng rơi chiếc ly, "Choang" một tiếng, chiếc ly rơi vỡ thành mảnh vụn. Cô sờ trán, trước mặt Trình Viễn, mình làm cái gì đều là một mớ hỗn độn. Quả nhiên, Trình Viễn ở đó khẽ cười, anh buông rượu vang xuống, bắt đầu cắt thịt bò trong đĩa của anh.
"Bọn nhỏ lập tức trở về, chờ bọn họ trở lại ăn chung chứ?" Hàn Dũ nói.
"... Được." Trình Viễn đặt dao nĩa xuống, nhìn người giúp việc bắt đầu dọn dẹp mảnh vụn trên đất, ánh ến che mất bên mặt cô, cái miệng thanh tú hơi mím lại, cô rõ ràng đã ba mươi ba tuổi, nhưng gương mặt đó vẫn mang nét ngây thơ, sinh viên đại học mới ra đời không lâu. Loại ví dụ này cũng không thích hợp, Trình Viễn châm một điếu xì gà, người phụ nữ này căn bản chưa từng đọc qua sách, anh nhớ lúc học cấp ba liền mang thai, sau đó sống dưới sự che chở của anh trai Trình Hoành, dĩ nhiên không tiếp xúc với thế giới bên ngoài.
——
"Mẹ, mẹ!" Tiểu Trình đẩy cửa đi vào đầu tiên, cậu vọt vào trong ngực Hàn Dũ như Peter Pan, suýt nữa đẩy ngã Hàn Dũ.
"Trình Tích, mẹ cháu mới từ viện điều dưỡng trở lại, không có sức đâu." Trình Viễn thấy vậy, cười nói.
"A A!" Trình Tích ném cặp sách cho Trình Y Y đi ở phía sau cậu, chậm rãi vào vòng tay ấm áp của mẹ, ngẩng đầu hỏi: "Mẹ, mẹ khỏi bệnh rồi sao? Mẹ, mẹ nhớ Tiểu Tích không? Mẹ, Tiểu Tích thật sự nhớ mẹ, mẹ..."
"Được rồi, được rồi, đừng náo loạn, mẹ không phải ở chỗ này sao? Đều tốt. Mẹ cũng rất nhớ Tiểu Tích." Hàn Dũ sờ đầu cậu một cái, đứa con trai nhỏ này như keo dán, vô cùng dính người.
"Mẹ cũng không nhớ con sao?" Trình Phi Phàm cũng nhẹ nhàng ôm lấy mẹ, cậu đã đến giai đoạn thay đổi giọng nói, ở nhà không thường xuyên nói chuyện, giọng khàn khàn khiến người ta xấu hổ, "Mẹ, cuối cùng mẹ về rồi."
"Đúng vậy, về rồi, Phi Phàm có vẻ gầy nhiều, bài vở rất nặng sao?" Hàn Dũ sờ mặt Phi Phàm một cái, gương mặt này rất giống Trình Hoành, chờ sau khi cậu trưởng thành, có lẽ càng giống anh ấy.
"Anh tránh ra, em muốn ngồi trên đùi mẹ!" Tiểu Trình leo lên trên đùi Hàn Dũ, sau đó ôm lấy hôn cổ mẹ, hôn trên mặt cô một cái, sau đó giống như một cái radio vậy, kéo dài giọng nói: "Mẹ là của em! Anh và chị không được phép giành với em! Hừ!"
"Sên trần? Đừng làm bẩn áo len của mẹ!" Trình Y Y mang cái đầu màu vàng, đi tới hôn trên trán Hàn Dũ một cái, nói: "Mẹ, hoan nghênh về nhà. Lần này đi ba ngày, viện điều dưỡng rốt cuộc nói thế nào?"
Hàn Dũ nhìn về phía Trình Viễn, thấy mặt anh không biểu cảm, không biết đang suy nghĩ gì, "Không có vấn đề gì lớn, vẫn là bệnh cũ."
Sau khi Trình Y Y cắt tóc ngắn, phong cách quần áo cũng thay đổi, sau đó lại không thấy cô mặc váy dài nữa.
"Trình Y Y, làm sao lại ăn mặc giống con trai vậy? Mẹ cũng sắp không nhận ra được rồi? Con nhỏ này." Cô trách giận xoa xoa đầu Trình Y Y, Trình Y Y nhún nhún vai, liền mặc cho cô xoa như vậy.
Bàn bên kia là một nhà bốn miệng đoàn tụ, nếu anh trai vẫn còn ở đây, có phải mỗi chiều tan sở đều nhìn thấy hình ảnh vui vẻ hòa thuận như vậy hay không? Trình Viễn bỗng nhiên không có khẩu vị, anh đứng lên, mở cửa đi ra ngoài.
"Ơ? Tại sao chú hai không ăn cơm tối?" Trình Phi Phàm nghi vấn hỏi.
Trình Y Y như có điều suy nghĩ nhìn về phía cánh cửa đang hé, nói: "Từ trước tới giờ chú hai bề bộn nhiều việc, có thể là có chuyện quan trọng gì đó, chúng ta ăn trước chứ? Mẹ?" Cô liếc nhìn mẹ mình có chút hoảng hốt, tỏ ý mọi người dọn cơm.
"Ừ, chú bề bộn nhiều việc. Được rồi, Tiểu Tích, ngồi yên ăn cơm." Hàn Dũ vừa định ôm vật nhỏ xuống, Trình Tích liền không vui, làm bộ đáng thương nói: "Con muốn mẹ đút mà, Tiểu Tích thật lâu không thấy mẹ..."
"Sên trần, em tốt nhất nhanh đi xuống. Còn dây dưa mẹ nữa, cẩn thận chị đánh em!"
"Hu hu, mẹ, chị mắng con ~ "
Trên bàn ăn tất cả đều là tiếng cười nói, Hàn Dũ chỉ có ở bên cạnh bọn nhỏ, mới có thể cảm nhận được cuộc sống chân thực…. Và ấm áp.
/317
|