Chương 4: Lần đầu tiên trong tám năm
Đài phun nước vẫn còn ở đó, mà người thiết kế đài phun nước đâu?
—*—
Rất nhiều người làm vườn được mời đến trong vườn, họ ngồi cùng nhau chuẩn bị cải tạo khu vườn rộng lớn của nhà họ Trình, Hàn Dũ đang tưới hoa và cây cỏ trong vườn, cô đặt ống nước xuống, hỏi người làm bên cạnh: “Bọn họ làm gì vậy?"
"Dạ, ông Trình nói bố cục khu vườn này quá cũ kỹ, mới mời người tới hoạch định một chút. mợ chủ, cô tưới lâu như vậy, có mệt không? Cô nghỉ ngơi một lát nhé?" Người giúp việc thường xuyên cảm thấy khó hiểu, cậu hai nhà họ Trình ở bên ngoài, cũng sắp ba mươi, vẫn còn chưa lập gia đình, chú út và chị dâu sống chung dưới một mái hiên lâu như vậy, may là hai người cũng không có cử chỉ thân mật trước mặt người ngoài, nhưng vẫn sẽ có những người này bắt đầu suy đoán. Trình Viễn quản nhà rất nghiêm khắc, hoàn toàn khác với phong cách nhẹ nhàng của Trình Hoành, nếu để anh nghe được nói bóng nói gió cái gì, cũng có thể đối mặt với số mệnh bị đuổi việc. Không ai dám nhiều lời, hầu hết bà thím nhai đầu lưỡi cũng đóng chặt miệng.
"Cái gì" Hàn Dũ rất thích khu vườn này, từ phòng tân hôn của cô và Trình Hoành, có thể rõ ràng nhìn thấy đóa hoa nở rộ và bãi cỏ trùng điệp, còn có đài phun nước cách đó không xa, đây chính là Trình Hoành tự mình thiết kế.
"Bọn họ... Sẽ đập đài phun nước đó sao?"
"Cái này, chúng tôi làm người ở cũng không biết." Bốn người giúp việc đi theo ngẩng đầu lên, nhìn về phía mợ chủ đã trung niên, không coi là người đẹp khiến người vừa thấy đã cảm mến, nhưng tính cách hiền lành đức độ, khiến cho tất cả người giúp việc đều rất thích. Có vài người nghe được lại có người suy đoán bí mật giữa cô và cậu hai, đều đó rằng đó là lời nói vô căn cứ. Nhà to, người ta bàn tán nhiều, hiện tại không ít người cảm thấy mợ chủ ở góa rất đáng thương.
Những người làm vườn gần như đã thảo luận xong, một người làm vườn trẻ tuổi đứng dậy, cầm mắt ảnh bắt đầu chụp hình, đó là một loại máy ảnh lấy liền, máy ảnh quay về phía người phụ nữ đang nhìn sang bên này, trời hơi âm u, mà đôi mắt người phụ nữ này còn u ám hơn bầu trời, trong đó có sự lo lắng, người làm vườn trẻ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của cô, ngay sau đó bắt nhịp chụp một bức ảnh.
Bức ảnh hiện ra, người làm vườn trẻ cầm nó trên tay, lúc này anh ta mới phát hiện người phụ nữ này có một vẻ đẹp sâu sắc dường như đang từ từ tỏa ra từ xung quanh. Anh ta ôm bức ảnh bỏ vào trong ngực, lúc ngẩng đầu lên lần nữa, người phụ nữ đã không thấy.
"Người phụ nữ vừa rồi là ai ?" Anh ta tiếc nuối hỏi.
"Là vợ của Trình Hoành." Có một người làm vườn già nói.
"Trình Hoành? Cậu cả của nhà họ Trình, người đã chết trong vụ tai nạn xe tám năm trước sao?" Anh ta cảm thấy thật bất ngờ, nói cách khác, người phụ nữ này đã không trẻ.
"Ừ. May còn có cậu hai thông minh, nếu không nhà họ Trình đã sớm sụp đổ? ... À, Tổng giám đốc Trình đã đặc biệt dặn dò, muốn đập hết cái đài phun nước cá heo đó, sửa đổi toàn diện." Người làm vườn già dần mọi người đi sâu vào trong sân.
——
Thời gian đã đến gần giữa trưa, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ kính lớn chiếu vào phòng họp, thư ký Kiều thấy vậy, vội vàng kéo rèm cửa sổ lên, cô ta lén nhìn Trình Viễn một cái, khuôn mặt như dao cắt của anh đang nghiêm túc nhìn chằm chằm vào máy chiếu, nghe báo cáo của giám đốc tài chính.
"Tổng giám đốc Trình , lợi nhuận 3% đem làm tiền từ thiện. Chính là như vậy." Giám đốc tài chính lau mồ hôi trên đầu, anh ta nói nhiều như vậy, từ đầu đến cuối Trình Viễn không nói một tiếng, cái này là có ý gì?
"Quyên góp từ thiện? Anh chắc chắn tiền của Trình thị, có thể đến những tay những đứa trẻ mồ côi kia?" Giọng điệu của Trình Viễn có chút coi thường, từ trước đến giờ anh luôn có thái độ nghi ngờ với việc làm từ thiện, ở trong mắt anh, người yếu thế, không đáng được cảm thông.
"Dĩ nhiên không thể. Số tiền này sẽ biến thành cặp sách, sách vở, hộp bút chì, hoặc là búp bê, sau đó đến trong tay trẻ mồ côi." Giám đốc tài chính định hóa giải bầu không khí một chút, từ trước tới giờ bộ phần tài vụ sẽ không bị nghi ngờ, lần này cũng chỉ là cũng những gia tộc khác, làm một chút từ thiện mà thôi.
"..." Trình Viễn xoa xoa sống mũi, vừa định nói cái gì, điện thoại di động reo lên, thư ký Kiều lấy ra, anh nhìn dãy số một chút, , đứng lên nói: "Liền làm như vậy đi."
Anh đẩy cửa ra, đi tới phòng làm việc của mình, nghe điện thoại.
Im lặng gần một phút, Trình Viễn không biết tám năm qua lần đầu tiên Hàn Dũ chủ động gọi điện thoại tới phải nói cái gì, lúc anh đang muốn mở miệng, Hàn Dũ ở đầu dây bên kia nói: "Cậu... Có thể đừng đạp đài phun nước cá heo đó hay không?"
"Tại sao?" Thư ký Kiều đi tới, thấy bóng lưng cao lớn đứng ở bên cửa sổ, hôm nay thật đúng là khác thường, cho tới bây giờ Tổng giám đốc Trình sẽ không nghe điện thoại lúc họp.
Trình Viễn xoay người, thấy thư ký Kiều, liền ra dấu tay để cho cô ta đi ra ngoài."Tại sao không lên tiếng? Tại sao?"
Một câu hỏi có cảm giác bị áp bách, Hàn Dũ cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, lòng bàn tay đổ mồ hôi, mỗi lần cô đều cố gắng tránh nói chuyện với Trình Viễn, người đàn ông này toàn ngày hai mươi bốn giờ đều có điểm hùng hổ dọa người."Bởi vì... Tôi rất thích nó, nó vẫn luôn ở nơi đó, nó... Là anh trai cậu tự tay thiết kế, chỗ này tôi còn giữ bản thảo lúc đó. Cho nên..."
"Là vậy sao?" Trình Viễn cười một tiếng, chính anh cũng không nhận ra nụ cười của mình lạnh lùng đến mức nào.
"Chị đang phản kháng tôi sao?"
"... Tôi không có, tôi chỉ là..." Hàn Dũ gấp đến mức muốn cúp điện thoại, nhưng cô không thể nhìn đài phun nước cá heo liền biến mất như vậy.
"Chị đã rất lâu không xuống bếp, tôi ở công ty chờ chị, cho chị một giờ." Trình Viễn vứt bỏ điện thoại di động, ngồi ở trên ghế làm việc.
/317
|